“Linh Ngọc, em…….”
Đôi mắt của Chu Dương khẽ lóe lên, chậm rãi bước đến trước mặt Tạ Linh Ngọc, muốn nói gì đó, nhưng mới nói một nửa, lại nói không nên lời.
Anh không thể trực tiếp hỏi sinh nhật bà Tạ vào ngày mai, bọn họ có phải muốn tổ chức cùng Trần Tuấn Sinh.
“Chu Dương, đây mới là thân phận thực sự của anh sao?”
Tạ Linh Ngọc hơi hơi ngẩng đầu, hai mắt có chút trống rỗng, lúc nhìn thấy Chu Dương, ánh mắt không hề tập trung.
“Linh Ngọc, một số việc anh rất khó để giải thích, nhưng chỉ cần em biết, trước giờ anh chưa hề lừa gạt em.”
Chu Dương biết rằng Tạ Linh Ngọc trong một khoảng thời gian ngắn khó có thể tiếp nhận thân phận mới của mình, cũng khó đề ép buộc.
“Em biết, anh không phải là người biết nói dối.”
“Em hơi mệt, đi trước nhé.” Tạ Linh Ngọc sắc mặt mệt mỏi, đôi mắt lộ rõ sự mê hoặc, nói xong liền rời khỏi Thúy Hồ Cư.
Chu Dương biết cô ấy nhất thời không thể chấp nhận được sự thay đổi của mình, điều cô ấy cần nhất bây giờ là bình tĩnh lại, vì vậy anh sẽ không đuổi theo.
…….
Nếu như bỏ qua chuyện Thẩm Trạch và Trần Tuấn Sinh gây sự, bữa tiệc này chắc chắn sẽ thành công.
Không chỉ là dự án các sản phẩm dưỡng trắng da chính thức ra mắt, tất cả các công ty có mặt đều vui vẻ với công ty Danh Dương.
Thậm chí chuyện ông chủ Thúy Hồ Cư tặng quà cho Chu Dương, chuyện như này chắc trong thành phố cả năm không có quá hai lần.
Trong một lúc, tất cả mọi người đều nhìn về phía Chu Dương với ánh mắt ngưỡng mộ, thậm chí bí mật xác định, bất kể thế nào, cũng phải cùng Chu Dương làm việc trong dự án sản phẩm dưỡng trắng da và chống lão hoá.
Là người mà ông chủ Thúy Hồ Cư có thể tặng quà, sao có thể là người bình thường cơ chứ?
Sau bữa tối, tạm biệt tất cả mọi người, chỉ còn một vài người từ công ty Danh Dương vẫn ở trong Sảnh Dược Long.
Chu Dương cảm thấy có gì đó không ổn, xung quanh anh có một luồng không khí nóng bừng.
“Này, mọi người sẽ không nhìn tôi đến mức như thế này chứ?”
Chu Dương buông lỏng tay, có phần bất lực.
Thẩm Bích Quân, Diệp Sở Thiến và những người khác trong công ty đều chìn chằm chằm vào anh vào lúc này.
Không chỉ vậy, họ nhìn từ trên xuống như thể họ muốn nhìn thấu thủng cả Chu Dương.
“Chu tổng, không ngờ anh vậy mà giấu giếm lừa gạt chúng tôi trong ba năm liền!”
Đôi mắt xinh đẹp của Diệp Sở Thiến nhìn Chu Dương một cách thích thú.
“Chị Diệp, tôi là người thế nào chị còn không biết sao? Tất cả chỉ là sự trùng hợp thôi.”
Chu Dương mỉm cười cay đắng.
Ba năm, đối với anh mà nói, cũng không là khoảng thời gian đáng nhớ.
Trong ba năm này, anh dường như là một người không có sinh mệnh.
Mãi đến khi Chu gia xuất hiện, cuộc đời anh thay đổi hoàn toàn.
“Được rồi, dù thế nào, Chu Dương cuối cùng cũng là người của Công ty Danh Dương chúng ta, bây giờ còn là người phụ trách dự án sản phẩm dưỡng trắng da và chống lão hoá. Tôi nghĩ cậu ấy chắc chắn sẽ làm tốt dự án này.”
Thẩm Bích Quân làm cắt đứt ánh mắt của mọi người, nhìn Chu Dương cười nói: “Phải không, Chu tổng?”
“Tất nhiên rồi, nếu dự án hoạt chất dưỡng trắng da trong một năm không thể kiếm được hơn mười lần lợi nhuận, thì Chu Dương coi như làm không công rồi.”
Chu Dương nói với vẻ tự tin.
Sau đó, Thẩm Bích Quân và Chu Dương, cũng như mọi người trong dự án hoạt chất dưỡng trắng da, kiểm tra tiến độ của dự án và xác nhận rằng không có nhầm lẫn gì, rồi rời khỏi.
Chu Dương là người cuối cùng rời đi. Trước khi rời đi, anh nhìn Thúy Hồ Cư nơi ánh đèn vẫn còn chói lóa. Anh cũng đang trong sự ngờ hoặc.
Theo lời người phục vụ, ông chủ của Thúy Hồ Cư hình như quen biết mình, còn nói rằng bây giờ không phải là lúc để gặp anh, và sớm hay muộn rồi cũng sẽ có ngày gặp mặt.
Mặc dù Chu Dương cũng rất hiếu kỳ, nhưng anh chỉ có thể âm thầm suy đoán trong lòng.
…
Ngày hôm sau, Chu Dương đến viện điều dưỡng sớm để thăm mẹ.
Vài ngày trước, anh luôn bận rộn với buổi lễ ra mắt dự án hoạt chất dưỡng trắng da nên đã không đến được. Bây giờ mới đến thăm, và nhân tiện, anh sẽ nói với mẹ về những gì anh sẽ làm sắp tới.
“Tiểu Dương, con cũng không cần phải đến thăm mẹ thường xuyên đâu. Mẹ biết rằng con có nhiều việc. Huống hồ, mẹ cũng chưa đến tuổi cần người khác chăm sóc 24/24.”
Bà Chu nhìn Chu Dương, vẻ mặt đau lòng.
“Đúng rồi, gần đây con có gặp Linh Ngọc không? Mẹ nhớ hình như hôm nay là ngày sinh nhật của bà thông gia. Sao con lại không đến đó? Cái thằng này, đúng là không hiểu chuyện!”
Bà Chu chợt nhớ ra điều gì đó, nghiêm túc nói, khuôn mặt ngày càng trở nên lo lắng.
“Mẹ, cô ấy không bảo con đến. Con đến không phải mất mặt sao?”
Khuôn mặt của Chu Dương ảm đạm, giọng cũng trở nên hờ hững.
Hôm qua, Trần Tuấn Sinh nói rằng hôm nay hắn ta sẽ đến Tạ gia để chúc mừng sinh nhật bà Tạ. Khi nghĩ đến việc bà Tạ nhìn thấy Trần Tuấn Sinh, Chu Dương cảm thấy buồn bực.
“Cái thằng này, bà thông gia là trưởng bối. Trưởng bối không mời con đến thì chẳng lẽ con không đến sao?”
Mặt bà Chu trầm xuống, rồi giục: “Con không cần phải lo cho mẹ, nhanh đi mua quà để đến chúc mừng sinh nhật bà thông gia, nếu không, đến muộn bà thông gia sẽ không vui đâu đấy.”
Chu Dương bị bà Chu đuổi ra khỏi phòng, mặt đầy vẻ bất lực.
Anh đã không nói mọi thứ rõ ràng với mẹ, và chưa đề cập đến việc anh đã thừa kế tài sản Chu gia.
Anh thậm chí còn chưa nói với bà Chu rằng anh ta sẽ không đến Tạ gia thì bà Tạ sẽ càng vui hơn.
Nhưng dù thế nào đi nữa, mẹ anh cũng đã lên tiếng, anh không đi thì không được.
Mặc dù ba năm nay, anh tủi nhục ở nhà Tạ gia nhưng tình cảm của anh đối với Tạ Linh Ngọc là thật.
Nếu không năm đó anh cũng không từ bỏ sự tôn nghiêm của một thằng đàn ông để ở rể nhà họ Tạ
Chu Dương biết rằng bà Tạ thích đồ trang sức bằng ngọc, đặc biệt là một số đồ trang sức ngọc quý.
Phỉ Thúy Hiên là cửa hàng trang sức ngọc bích lớn nhất trong thành phố.
Hơn nữa, tất cả các đồ trang sức bằng ngọc được bán bên đều là sản phẩm cao cấp, thường dành cho những người giàu có và quý phái.
Khi Chu Dương kết hôn với Tạ Linh Ngọc, muốn mua một chiếc vòng cổ bằng ngọc Phỉ Thúy Hiên cho Tạ Linh Ngọc, anh đã phải rất đắn đo về giá cả, mãi vẫn không mua được.
“Chào mừng quý khách!”
Chu Dương bước vào cửa hàng Phỉ Thúy Hiên, với sự tiếp đón bằng lời chào và sự thân thiện trên khuôn mặt.
Đây là cửa hàng hàng đầu của Phỉ Thúy Hiên ở trung tâm thành phố. Trang sức, ngọc bích với sự đa dạng và thông số kỹ thuật cao nhất, mặt tiền cửa hàng rộng gần 200 mét vuông.
Đây là vị trí đắt đỏ ở trung tâm thành phố, có thể nói là mặt tiền hoàn hảo.
Bây giờ hãy còn sớm, cửa hàng Phỉ Thúy Hiên cũng không có nhiều khách lắm, chỉ có hai ba khách đang xem trang sức thôi.
Chu Dương vừa đến thì bước đến quầy bán dây chuyền luôn.
“Phiền bạn cho tôi xem chiếc vòng này được không?”
Chu Dương nhìn kỹ vào những sợi dây chuyền bên trong tủ rồi thấy một sợi dây chuyền thạch anh tím rất đẹp, làm tim anh rung động, cảm thấy nó rất phù hợp với Tạ Linh Ngọc.
“OK, phiền anh chờ một chút.”
Nhân viên cửa hàng là một cô gái trẻ và đáng yêu, đôi má lúm đồng tiền khiến cô ấy càng đáng yêu hơn.
“Khoan đã!”
Đúng lúc này, một giọng nữ chói tai đột nhiên vang lên.
Nhân viên cửa hàng nghe thấy liền dừng tay lại ngay lập tức, rụt rè nhìn người mới đến.
Chu Dương cau mày, bị người khác cắt ngang thì quả thật rất khó chịu.
Khi nhìn thấy rõ người vừa đến, Chu Dương phát hiện rằng đây chính là quản lý cửa hàng.
“Chu Thiến, tôi đã nói với cậu bao nhiêu lần rồi? Không phải động một tí là đem trang sức của Phỉ Thúy Hiên ra cho người khác xem, cũng không phải xem là mua nổi, nếu bị va đập hay bị bẩn, ai chịu trách nhiệm chứ?”
Khuôn mặt của người quản lý dày một lớp trang điểm, một đôi mắt lướt trên người của Chu Dương, liền ghét bỏ quay mặt đi.
Chu Dương sững người một lúc, cúi đầu nhìn xuống quần áo trên người mình.
Bộ vest quý giá hôm qua mặc tham dự bữa tiệc hôm qua đúng lúc đang giặt. Hôm nay, vốn dĩ chỉ định đi thăm mẹ, nên ăn mặc tùy ý một chút.
Thoạt nhìn, quần áo của anh trông giống như được mua từ vỉa hè.
Mà người quản lý này rõ ràng là nhìn thấy điểm này mà coi thường Chu Dương.
“Làm sao? Không lẽ xem một tí cũng không được à?”
Chu Dương nhướn mày, trầm giọng nói.
“Này? Tôi nói cậu có vấn đề gì đúng không? Nghe không hiểu tiếng người à? Cậu xem người như cậu có thể mua nổi những thứ này sao? Mau đi đi, đừng có ở đây chướng mắt.”
Người quản lý đã làm việc trong một cửa hàng trang sức lâu dài và tất nhiên có khả năng nhìn người, khi nhìn thấy cách ăn mặc của Chu Dương, liền biết rằng anh không phải là khách hàng mục tiêu.
Thấy Chu Dương đứng yên trước quầy, liền lập tức đưa tay đẩy qua.
Nhưng dù sao Chu Dương cũng là đàn ông, đứng yên một chỗ, lại còn là phụ nữ sao có thể dễ dàng đẩy.
“Cậu muốn làm gì? Cậu mà không đi, tôi sẽ gọi nhân viên bảo vệ đấy !”
Thấy Chu Dương vẫn còn thờ ơ, quản lý lập tức chuẩn bị gọi nhân viên bảo vệ.
“Đây không phải là Chu tổng sao? Sao anh lại ở đây?”
Ngay sau đó, một giọng nói kinh ngạc đột nhiên vang lên.
Một người đàn ông trung niên cao lớn cùng với cô gái trẻ bước chậm đến.
Chu Dương biết người này và chính là Trương Huy của mĩ phẩm Mĩ Tư.
Chỉ là anh không ngờ rằng, vừa gặp nhau vào bữa tiệc hôm qua hôm nay lại gặp nhau ở đây.
“Trương Tổng, thật là trùng hợp.”
Chu Dương khẽ mỉm cười gật đầu, vẫy tay.
“Chu Tổng, có vấn đề gì thế?”
Trương Huy dường như biết Chu Dương đang gặp chuyện gì nên chủ động hỏi.
Có thể tình cờ gặp Chu Dương cũng là một chuyện tốt với Trương Huy
Mà nếu nó có thể giúp Chu Dương giải quyết rắc rối này, thì việc hợp tác trong dự án sản phẩm làm trắng da và chống lão hóa chắc chắn sẽ có lợi hơn mĩ phẩm Mĩ Tư.
“Không có gì, chỉ là một số người coi thường người khác thôi.”
Chu Dương nhẹ nhàng nói, ánh mắt thậm chí còn không thèm liếc đến người quản lý.
Lúc này, nhân viên cửa hàng Chu Thiến và quản lí đều ngạc nhiên nhìn Chu Dương.
Trương Huy thì họ quen biết, không chỉ là khách hàng thường xuyên của Phỉ Thúy Hiên, mà còn là bạn bè với chủ cửa hàng.
Chỉ là họ không ngờ rằng cái người mặc đồ bình dị trước mặt lại quen biết với Trương Huy.
“Tiểu thư, cô có thể cho tôi xem chiếc vòng này không?”
Chu Dương không thèm để ý đến sự kinh ngạc của bọn họ, trực tiếp gõ nhẹ vào quầy, kéo Chu Thiến đầy ngạc nhiên trở lại.
“Sao lại thế này?”
Chuyện này chắc chắn không phải là chuyện nhỏ, không chỉ thu hút sự chú ý của mọi người trong cửa hàng, mà còn làm ông chủ cửa hàng để ý đến.
“Lão Triệu, có vẻ như các nhân viên trong cửa hàng của anh cần phải đào tạo lại một chút, ngay cả Chu tổng cũng không xem ra gì.”
Trương Huy thấy người vừa mới đến thì cười nhẹ nói đùa.
Triệu Thiên Lai chính là chủ của cửa hàng Phỉ Thúy Hiên, lai lịch thâm hậu, trong cửa hàng này anh ta là số hai thì không ai số một.
“Tiểu Vương, chuyện là như thế sao?”
Triệu Thiên Lai trừng mắt nhìn người quản lý rồi nhìn sang Chu Dương.
“Không biết vị này là…?”
Lúc anh ta hỏi điều này, mắt anh quay sang nhìn Trương Huy.
“Đây là Chu tổng mà tôi nói với anh, ở công ty Danh Dương.”
Trương Huy không nói gì nhiều, chỉ vài câu nhưng đã khiến Triệu Thiên Lai kinh ngạc vạn phần.
Chuyện xảy ra ở Thúy Hồ Cư hôm qua, qua một đêm đã lan khắp thành phố.
Phàm là người có tí địa vị thì không ai không biết đến sự tồn tại của Chu Dương.
Không chỉ làm cho công tử nhà họ Thẩm mất mặt, còn dẫn dắt dự án sản phẩm làm trắng da và chống lão hóa mà mọi người xem trọng khi tuổi còn rất trẻ.
Điều quan trọng nhất là ông chủ Thúy Hồ Cư còn tặng quà cho Chu Dương.
Chỉ riêng điều này, cũng có vô số người tò mò về danh tính của Chu Dương.
“Hóa ra là Chu tổng, nghe danh đã lâu. Bọn nhân viên của tôi không hiểu chuyện, khiến anh không vui rồi, tôi sẽ nhanh chóng giải quyết cho anh!”
Triệu Thiên Lai mỉm cười xua tay.
Không ai đánh người chạy lại, thấy chủ cửa hàng cũng rất lịch sự, Chu Dương cũng không nói gì nhiều. Anh cũng đưa tay ra, hai người nhẹ nhàng bắt tay rồi nhanh chóng buông ra.
“Tiểu Vương, còn không nhanh đem “Thiên Tử Tâm” cho Chu tổng xem!”
Triệu Thiên Lai ngay lập tức khôi phục lại sự uy nghiêm của chủ tiệm, quở mắng người quản lý một trận.
“Vâng vâng.”
Người quản lý vội vàng trả lời, liền đem dây chuyền đến.
“Từ đã, cứ để cô này giúp tôi lấy, không cần phiền quản lý đâu.”
Chỉ là, không đợi cho người quản lý đem dây chuyền đến thì Chu Dương đã chặn lại, trực tiếp bảo Chu Thiến đem đến.
Chu Thiến không ngờ Chu Dương lại để mình đem đến. Vẻ mặt hạnh phúc, cảm kích nhìn Chu Dương và ngay lập tức xoay người lấy sợi dây chuyền từ quầy.
Chu Dương không có ngốc, ngành nào có quy tắc ngành đấy.
Trong kinh doanh trang sức, nhân viên bán được đồ trang sức sẽ nhận được hoa hồng.
Chu Dương sẽ không để một người coi thường mình nhận được tiền hoa hồng này. Ngược lại, Chu Thiến rõ ràng được lòng hơn, hơn nữa Chu Dương cũng cảm thấy gần gũi hơn với Chu Thiến.
“Chu tổng, chiếc vòng cổ thạch anh tím này được gọi là “Thiên Tử Tâm”, nó có nghĩa là tình cảm đối với đối phương là sự đúc kết cả nghìn năm, mãi không thay đổi. Cả cửa hàng Phỉ Thúy Hiên của chúng tôi chỉ có một dây này.”
Triệu Thiên Lai cười nói, và giải thích với Chu Dương.
Chu Dương hài lòng gật đầu, “Thiên Tử Tâm” này rất phù hợp với Tạ Linh Ngọc.
“Vậy chọn chiếc này, bao tiền vậy.”
“Ồ, vốn dĩ “Thiên Tử Tâm” này là một báu vật, có giá 5,8 triệu nhân dân tệ. Nếu Chu Dương muốn thì chỉ cần hai triệu là được. Coi như là được biết Chu tổng.”
Triệu Thiên Lai cười ha hả nói.
Vừa dứt lời, nhất thời có tiếng xì xào.
Những người chú ý đến tình huống lúc nãy, khi nghe lời Triệu Thiên Lai, nhất thời đã bị sốc.
Mà ngay cả người quản lý và Chu Thiến còn chết lặng và không thể tin vào tai mình.
Dây chuyền hơn năm triệu, trong chớp mắt chỉ còn hai triệu, mất ba triệu chỉ để làm quen thôi sao.
Chu tổng trước mắt rốt cuộc là ai?
Lúc này, người quản lý lòng bắt đầu hối hận.
Còn Chu Thiến cũng ngạc nhiên không thôi, và cũng rất biết ơn Chu Dương.
“Được rồi, nếu đã như vậy, tôi xin nhận tình cảm của Triệu tổng.”
Chu Dương đồng ý luôn mà không cần suy nghĩ nhiều.
Anh biết rằng đối phương làm như vậy, chắc chắn rằng hắn ta đã nghe thấy những gì đã xảy ra đêm qua. Xem ra vì một ông chủ Thủy Cư Hồ chưa lộ mặt, mà trả giá cao như vậy để kết thân với mình.
Nếu đối phương trong nghĩ như vậy, Chu Dương cũng bằng lòng làm như thế.
“Haha, hay lắm, hay lắm.”
Triệu Thiên Lai cười to, phấn khích trong lòng.
“Tôi vẫn cần một chiếc vòng tay bằng ngọc để tặng cho trưởng bối. Không biết liệu Triệu tổng có ý gì không?”
Gói xong “Thiên Tử Tâm”, Chu Dương mua một chiếc vòng tay bằng ngọc cho bà Tạ, đó xem như là quà sinh nhật.
“Có chứ, có chứ, Chu tổng, ở đây.”
…..
Chào tạm biệt Trương Huy và Triệu Thiên Lai, Chu Dương mang theo hai hộp quà bước ra khỏi Phỉ Thúy Hiên và đi về hướng Tạ gia.
Trong ba năm qua, mỗi lần sinh nhật bà Tạ, họ hàng thân thuộc của Tạ gia sẽ đến.
Lúc Chu Dương đến trước lầu nhà họ Tạ, thấy không ít xe đậu trước cửa.
Nhưng khi nhìn thấy một chiếc Porsche màu đen huyền, mắt của Chu Dương ngay lập tức co lại và hai bàn tay không dưng mà nắm chặt.
————————