Thấy bộ dạng như đi trên mây của Tô Nghênh Hạ, Tô Diệc Hàm ngây người.
Gì... là nhà của cô, sao thế được!
Cô có tư cách gì được ở căn biệt thự ở sườn núi chứ!
Cho dù bây giờ cô có là người phụ trách của dự án phía tây thành phố, chắc chắn cũng không thể có nguồn tài chính khổng lồ như vậy được!
Kể có bán tất cả tài sản của nhà họ Tô đổi thành tiền mặt, cũng chỉ miễn cưỡng đủ
để mua căn biệt thự này thôi.
Nhìn động tác mở cửa của Tô Nghênh Hạ, tim mỗi người không tự giác được đập thình thịnh.
Sắc mặt Đường Thành Nghiệp càng khó coi hơn, chờ thật lâu cuối cùng cũng đến ngày có thể mang Tô Quốc Diệu ra làm trò cười. Nên ông ta mới khoe khoang thành tựu của Đường Long, thậm chí ông ta còn muốn xem bộ dáng hối hận của Tô Nghênh Hạ.
Loading... Nhưng lúc này đây, hoàn toàn không giống như trong tưởng tượng.
Thành tựu của Đường Long khi đặt trước căn biệt thự này hoàn toàn tan thành mây khói, hoàn toàn không có cơ hội chuyển
mình.
Lương một năm một triệu thì sao chứ, muốn mua biệt thự này phải không ăn không uống vài chục năm mới góp đủ!
"Ông Đường, đây... đây thật sự là nhà mới của ông Tô sao?"
"Tô Quốc Diệu, ông, ông, ông ta... thế mà có thể ở căn biệt thự trên sườn núi!"
"Xem ra ông ta là người phát triển nhất trong chúng ta rồi. Cái vận cút chó gì đây chứ, thế mà có thể ở chỗ này!"
Nghe những lời này, Đường Thành Nghiệp càng khó chịu hơn. Những lần tụ hội trước kia đều là cơ hội để ông ta khoe của. Đám bạn học đều thổi phồng ông ta, hâm mộ ông ta. Nhưng hiện tại, trong nháy mắt ánh sáng của ông đã bị Tô Quốc Diệu cướp mất.
Người phụ nữ dựa sát bên cạnh đường Long cực kỳ hâm mộ. Lần nói chuyện
trước đó với Tô Nghênh Hạ trong nhà ăn hệt như một cái tát vang dội trên mặt anh
ta.
"Đường Long, chẳng phải anh từng nói cô ta không được nhà họ Tô coi trọng hay sao?" Người phụ nữ nói.
Tâm trạng của Đường Long cực kỳ phức tạp, hỗn độn. Tô Nghênh Hạ không được nhà họ Tô coi trọng là sự thật, hơn nữa căn biệt thự trên ngọn núi này, có là nhà họ Tô cũng không mua nổi, nên Tô Nghênh Hạ làm sao có thể mua được chứ?
Không tự chủ nhìn về phía Hàn Tam Thiên, chẳng lẽ anh mới là đại gia ngầm sao?
Đường Long không tin lắc đầu. Sao được chứ, một tên phế vật cả thành phố Thiên Vân đều biết mà có thể lấy ra tám mươi triệu mua biệt thự, hoàn toàn chỉ là câu chuyện cười.
"Có thể là cô ta đi mượn thì sao?" Đường Long tự an ủi. Nhưng anh ta rất rõ ràng, khả năng này hoàn toàn không thể tồn tại được. Căn biệt thự ở sườn núi sao có thể dễ dàng để người khác mượn được chứ?
Đường Long nghĩ vậy, người khác cũng tương tự, chính là Tô Diệc Hàm.
Cô ta cũng không tin Tô Nghênh Hạ có thể ở được trong này. Đối với Tô Diệc Hàm, cô ta luôn luôn coi vị trí của bản thân rất cao, cao nhất trong lứa cháu gái của nhà họ Tô. Dù cho vẻ đẹp của Tô Nghênh Hạ còn nổi bật hơn cô ta, nhưng vào ba năm trước, uy hϊếp từ Tô Nghênh Hạ đã được phá bỏ bởi vì cô đã được gả cho một tên phế vật.
Cứ thế trong ba năm đó, Tô Diệc Hàm đã
quên coi bản thân trên cơ Tô Nghênh Hạ, quen việc cao cao tại thượng. Nếu nhà mới của Tô Nghênh Hạ đúng là ở chỗ này, sau này cô ta biết lấy cái gì ra để so sánh với Tô Nghênh Hạ đây?
Có một loại người, họ có thể tiếp nhận chuyện bạn không bằng họ, thậm chí là vui mừng đón nhận. Nhưng họ lại không thể chấp nhận được chuyện có một ngày bạn còn ưu tú hơn họ. Loại tình huống này, chính là áp dụng lên Tô Diệc Hàm.
Cô ta không chấp nhận nổi bản thân đang
một căn nhà trọ có thang máy, mà Tô Nghênh Hạ lại được ở trong căn biệt thự
trên sườn núi.
"Làm bộ làm tịch, cô thật sự có thể mở cửa được ư?" Tô Diệc Hàm ôm nỗi hận nói.
Những lời này vừa nói ra, bất kể ai nghe được, không hiểu sao đều khẩn trương lên. Hơn nữa ngoại trừ Tô Quốc Diệu và Tưởng Lam, bọn họ đều đang ở mong mỏi Tô Nghênh Hạ không thể mở được của, toàn bộ lời nói dối này sẽ bị vạch trần, họ có thể thoải mái cười nhạo Tô Nghênh Hạ.
Điều này giống như sự giãy giụa trong
tuyệt vọng, sự việc đã tới bước này, dù họ không muốn tin nhưng cũng không thể thay đổi sự thật rành rành.
Tô Nghênh Hạ xoay chìa khóa, dễ dàng mở cửa ra.
Dù trong lòng Tô Diệc Hàm có không phục ra sao nhưng sự thật đã bày ra trước mắt, cô ta không thể không tin.
"Anh, bọn em định mời cả mẹ đến nữa nhưng anh đã thay mẹ từ chối, chuyện này anh còn nhớ chứ?" Tưởng Lam đột nhiên mở miệng nói với Tô Quốc Lâm.
Sắc mặt Tô Quốc Lâm muốn có bao nhiêu xấu xí thì có bấy nhiêu. Tâm nguyện cả đời này của bà cụ là được chuyển vào khu biệt thự Đỉnh Vân, mà ông lại thay bà cụ từ chối!