Đến gian của bọn họ, rượu đã rót ba lần, thừa lúc Tô Quốc Diệu và Tường Lam đều đến có chút mơ mơ màng màng, thấy Luu Hoa nhắc nhở, Tưởng Phong Quang nói:"Tưởng Lam, anh có chuyện muốn nhờ em giúp đỡ."
Tường Lam khóa tay áo, vẻ mặt không quan trọng nói:"Anh, có chuyện gi thì anh cứ nói thẳng luôn đi, chỉ cần em có thể giúp được, chắc chắn sẽ không từ chối."
"Gần đây tình hình kinh tế của anh có chút khó khăn, Nghênh Hạ lại đang có tiến triển, anh muốn mượn chút tiền."
Tưởng Phong Quang nói.
Hoa nhanh chóng hùa ỏi:"Nếu như không phải là không còn cách nào khác, thì chúng ta cũng sẽ không mở miệng nói ra rồi, Tưởng Lam, bây giờ em đang có tiền, sẽ không từ chối chứ?"
Tưởng Lam vừa nghe đến vay tiền, lập tức cảm giác say cũng tình hơn hai phần, Tuong Phong Quang là ai bà rất rõ ràng, một khi bà cho họ vay tiền, thì chin mươi chín phần trăm là không đòi lại được.
"Anh, anh muốn vay bao nhiêu?"
Tưởng Lam hỏi.
Tưởng Phong Quang dơ hai ngón tay lên.
Tường Lam nói:"Hai ngàn?"
"Tưởng Lam, ý của em là gì vậy, hai ngàn tệ mà anh còn cần phải mở miệng hỏi mượn em hay sao?"
Tưởng Phong Quang có chút tức giận nói.
"Vậy thi bao nhiêu?"
Trong lòng Tưởng Lam rất tức giận, nếu muốn mượn hai mươi ngàn tệ, vi giữ mặt mũi, bà cũng cắn răng cho bọn họ mượn, bây giờ vất vả lắm mới được nở mày nở mặt, nên cầm được một khoản tiền ra, không thể để cho người khác chế giêu mình được.
"Hai trăm ngàn tệ."
Sắc mặt Tưởng Phong Quang không đổi nói.
"Hai trăm ngàn tệ!".
Loading... Tưởng Lam giống như ăn được thuốc giải rượu vậy, trong nhảy mắt tỉnh táo lại, bây giờ tuy rằng cuộc sống của bà cũng có khá giả hơn một chút, nhưng trong tay cũng không có nhiều tiền như vậy, hơn nữa một lần mở miệng là hơn hai trăm ngàn tệ, có phần quá tham lam rồi.
"Nhà em có hai chiếc xe giả cũng hơn một triệu, côn thường xuyên đến ăn cơm ở khách sạn năm sao, đối với em mà nói hai trăm ngàn tệ còn không phải chỉ là một chút tiền vặt thôi sao?"
Tường Phong Quang nói.
Lưu Hoa biết Tưởng Lam là một người sợ mất thể diện, những lúc như thế này kiểu gì cũng phải tâng bốc vài câu, mới có thể nâng cao tỉ lệ vay tiền thành công, nói:"Tưởng Lam, bây giờ em đã không giống như ngày xưa nữa rồi, chỉ có hai trăm ngàn tệ mà em cũng tiếc sao, chị xem em ấy, bầy giờ là bà chủ sống cuộc sống bể trên rồi, gia sản cũng có mấy triệu rồi."
Nghe thấy mấy lời này Tưởng Lam cũng thấy rất thoải mái, nhưng hai trăm ngàn tệ bà đúng thật là không có.
Nhìn thấy dáng vẻ khó xử của Tường Lam, Tô Nghênh Hạ mở miệng nói:"Cậu mợ, nếu như hai người muốn vay nhiều tiền như vậy, thì đi ra ngân hàng vay đi, nhưng nếu như vay ngân hàng thì cũng phải nhìn xem hai người có khả năng trả hay không mới được."
Ý tử của những lời này rất rõ ràng, nói rõ không có khả năng trả tiền, dựa vào đâu mà lại cho mấy người vay tiền cơ chứ?
Sắc mặt diễn viên Lưu trầm xuống, nói:"Mọ với mẹ cháu còn đang bàn bạc, người it tuổi như cháu chen miệng vào làm gi."
"Tưởng Lam, trước kia lúc em ở nhà mẹ đẻ, chúng ta cũng đã giúp em
nói không ít lời khen, có nhiều người trong nhà nói em gả vào nhà giàu có, nếu như em đưa tiền cho nhà chị vay, nếu như mấy người kia biết được, sau này bọn họ còn có thể nói em không có tiền đồ nữa sao?
Lưu Hoa quay đầu lại tiếp tục nói với Tường Lam.
Tưởng Lam rất muốn mình ở nhà mẹ đẻ có tiếng nói hơn, nhưng cải giá hai trăm ngàn tệ là quá lớn rồi, hơn nữa căn bản bây giờ bà cũng không có nhiều tiền như vậy.
Tường Phong Quang lạnh lùng hừ một tiếng, nói:"Tưởng Lam, xe này của em không phải là đi thuê chứ, muốn khoe của trước mặt chúng ta sao?"
"Năm nay em không muốn nở mày nở mặt về nhà mẹ đẻ sao?"
Mấy viên đạn bọc đường liên tiếp đánh vào trên người Tường Lam, Tưởng Lam tưởng tượng đến dáng vẻ nở mày nở mặt khi về nhà mẹ đẻ, cuối cùng cũng gật đầu đồng ý:"Được."
Tô Nghênh Hạ sốt ruột, nhà cô làm gi có hai trăm ngàn tệ cho Tưởng Phong Quang vay đầu chứ, chẳng lẽ định đi cướp sao?
Tưởng Sinh nhin thấy việc vay tiền đã giải quyết xong, lấy cớ đi nhà vệ
sinh để rời khỏi nhà hàng.
Toàn bộ quá trình Tô Quốc Diệu cũng không dám nói câu nào, bởi vì tất cả việc lớn nhỏ trong gia đình đều là do Tường Lam quyết định, cho dù ông không đồng ý cũng không có cách gi.
"Thật ra vay tiền cũng vi Tuờng Sinh thôi, gần đây nó nhìn trúng một hạng mục đầu tư, thiếu một chút tài chính khởi động, em yên tâm đi, sau này anh có tiền, nhất định trả lại cho em ngay."
Tưởng Phong Quang cười nói, trọng điểm của những lời này ở chỗ là ông phải có tiền đã, mà chuyện có tiền hay không, lại là do ông quyết định.
Lưu Hoa chọc chọc Tưởng Phong Quang, mấy câu thừa thãi này nói làm gì cơ chứ.
"Lần này chúng ta đến, không có nhiều thời gian, em lúc nào mới có thể đưa tiền cho nhà chị đây?"Lưu Hoa hỏi.
Tưởng Lam nhìn Tô Nghênh Hạ, muốn đem ra hai trăm ngàn tệ, chỉ có Tô Nghênh Hạ mới có thể làm được, bây giờ trong lòng bà cũng có chút hối hận rồi, nhưng lời đã nói ra cũng không thể nào thu lại được, nhiều năm như vậy, thật vất vả mới khiến cho minh có chút tiếng nói, dù sao đi nữa cũng không thể để mất mặt được.
"Mai hoặc ngày kia đi, lấy tiền cũng cần chút thời gian."Tưởng Lam nói.
"Được được được. "Vẻ mặt Lưu Hoa tràn đầy ý cười.
Tưởng Sinh đi nhà vệ sinh mà mãi không thấy quay lại, Lưu Hoa đang lo lắng chuyện gi xảy ra, đang chuẩn bị bảo Tường Phong Quang đi xem, thi thấy cửa gian bị người dùng sức đá văng ra, phát ra một tiếng ầm lớn.
Chỉ thấy Tuong Sinh mặt mũi bầm dập bị người ném vào trong, phía sau còn có mấy người vạm vỡ đi theo.
Lưu Hoa là người đàn bà bao che con cái, nhin thấy con của mình bị đánh thành như vậy, chạy nhanh lại.
"Tưởng Sinh, con sao vậy, không có chuyện gì chứ?"Lưu Hoa lo lắng
nói.
Tưởng Sinh sợ đến mức nước mắt nước mũi chảy ra, khóc giống như một con đàn bà vậy.
"Mấy người là ai, vì sao lại đánh con tôi."Luu Hoa quát lên.
Một người đeo một sợi dây chuyền vàng trên cái cổ mập mạp của anh ta, bụng phệ bước ra:"Kêu la cái gì hả, đồ đàn bà ngu ngốc này, sinh ra một đứa con cũng là đồ ngu ngốc, ngay cả người phụ nữ của ông đây mà cũng dám trêu chọc, đánh nó một chút thì thế nào?"
Vừa rồi lúc đi ra nhà vệ sinh Tưởng Sinh gặp phải một cô gái ăn mặc gợi cảm, người có chút ngả ngà say nên mới trêu ghẹo vài câu, ai biết được đối phương là người phụ nữ của một đại ca, không nói hai lời đã
đánh anh ta một trận.
Tưởng Sinh sợ đến mức khóc ngay tại chỗ này, quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, nhưng đối phương cũng không đồng ý buông tha, mặc dù Tường Sinh nhắc đến cái tên nhà họ Tô cũng vô dụng.
Nghe thấy người gã đàn ông bảo kia nói thế, Lưu Hoa không biết sống chết nối:"Cậu nhìn xem người phụ nữ này của cậu đang mặc cái gì vậy hả, đây không phải là đang tỏ rõ muốn dụ dỗ con trai của tôi sao?"
Gã ta nghe thế liền nổi giận, nhe răng cười nói:"Được lắm mụ đàn bà chanh chua này, cho dù người phụ nữ của ông đây có không mặc quần áo, chẳng lẽ đứa con này của bà còn có tư cách trèo lên người cô ấy sao?"
"Loại phụ nữ đê tiện này..."
Lời còn chưa nói xong, gã đàn ông béo đó dã đánh một quyền vào đầu diễn viên Lưu.
Tưởng Phong Quang hành xử không có một chút gì của một thằng đàn ông, sắc mặt trắng bệch nói với Tô Nghênh Hạ:
"Tô Nghênh Hạ, cháu không phải là nguời của nhà họ Tô sao? Còn
không đi dọa nạt bọn họ đi."
Tô Nghênh Hạ mang một bộ dạng chuyện không liên quan gi đến minh. Tưởng Sinh tự mình đi tìm đường chết, hơn nữa Lưu Hoa còn không biết sống chết, dựa vào cái gì mà cô phải xen vào chuyện này cơ chứ?
Gã đàn ông béo sau khi nghe thấy lời nói của Tưởng Phong Quang, vẻ mặt khinh thường nói:"Nhà họ Tô chó má gì chứ, cho dù là đến đây, ông đây cũng không để vào mắt."
"Ông chính là cha của thằng ngốc này đúng không? Lại đây, quỳ xuống đập đầu nhận sai với tôi, nếu như tâm tình tôi tốt, có thể sẽ không đánh ông "Gã đàn ông béo nói với Tưởng Phong Quang.
Tưởng Phong Quang so đen mức cả người run lên, nhưng ông ta vẫn cứng rắn nhìn Tô Nghênh Hạ:"Tô Nghênh Hạ, chang le chau không định quản chuyện này thật sao? Tôi chính là cậu của cháu đấy."
Bộ dạng Tô Nghênh Hạ chẳng thèm để ý đến, ngay cả một câu cũng lười nói.
Lúc này Tô Quốc Diệu cố lấy düng khí để đứng lên, nói với người gã ta:"Tôi là Tô Quốc Diệu, là người nhà họ Tô, hãy nề mặt tôi, chuyện này hôm nay cử coi như xong đi."
Gã béo kia cười nhạo nhìn Tô Quốc Diệu, nói:"Nhà họ Tô, đó là cái gi? Ông đừng có xen vào việc của người khác nữa, ông có tin là tôi đánh cả ông nữa không?"
Nhìn thấy thái độ cứng rắn ấy của gã ta, Tưởng Lam vừa định lầy tay kéo Tô Quốc Diệu ngồi xuống, nhưng động tác của Tô Quốc Diệu còn nhanh hơn, ngay lập tức thành thành thật thật ngồi không hé răng nữa.
"Không quỳ xuống xin lỗi cũng được, ông đây cũng là một kẻ biết nói đạo lý, trêu chọc người phụ nữ của tôi, như thế sao cũng phải bồi thường vài chục triệu chú?"Gã đàn ông béo cười nói.
Không thấy ai nói gi, gã ta đạp một cái vào bụng Tưởng Sinh, nổi giận
nói:"Nếu không có tiền, ông đây sẽ cho thằng này trở thành người tàn tật." "Đại ca, em không có tiền, nhưng mà... nhưng em có chiếc xe, cầm con
xe này, cầu xin anh thả em ra."
Tưởng Sinh lấy chia khóa xe Audi ra.
"Tưởng Sinh, đó là xe của tôi, dựa vào đâu mà anh lại đưa nó cho gã."
Tô Nghênh Hạ nhìn thấy một màn như vậy, đứng lên tức giận nói.
Lúc này gã đàn ông béo kia mới nhìn thấy rõ Tô Nghênh Hạ, đôi mắt không nhịn được mà sáng lên, vậy mà là một người đẹp!
"Tô Nghênh Hạ, một cái xe có tính là gì, chẳng lẽ cháu muốn thấy Tưởng Sinh bị gã ta đánh thành người tàn tật luôn sao?
Không phải đồ của nhà minh, Tưởng Phong Quang không để ý một
chút nào.
"Người đẹp, tiển tôi có, một cải xe Audi mà hồi, tôi còn chưa để vào
mắt."
Gā bẻo kia ném chia khóa xe xuống, đi về phía Tô Nghênh Hạ.
"Anh muốn làm gi?"
Tô Nghênh Hạ cảnh giác nhìn gã ta nói.
"Nếu không, đêm nay em đi theo tôi, chuyện này sẽ bỏ qua, thế nào?"
Gā ta nở nụ cười dâʍ đãиɠ đánh giá Tô Nghênh Hạ.