Chương 41: 2 Tát Mặt Anh Ta Đầy Máu!

Chát!

Âm thanh như tiếng sấm sét rầm vang, đầu Dương Chí Viễn lệch đi, một vệt máu chảy ra từ khóe môi anh ta.

Mọi người ở đây ngạc nhiên đến ngây người!

Thằng phế vật này lại dám đánh Dương Chí Viễn?

"Mày mẹ nó dám đánh tao?" Dương Chí Viễn không dám tin nhìn về phía Trần Hoa.

"Đánh anh đấy!" Trần Hoa lại tát thêm một phát.

"Tao sẽ trả thù mày!" Dương Chí Viễn sắp điên.

Chat!

"Thế tôi sẽ tát mặt anh đầy máu trước." Trần Hoa lập tức tát thêm mấy bạt tay.

Chát! Chát! Chát!

"Cứu cháu! Mau Cứu cháu!"

Dương Chí Viễn không chịu nổi nữa lớn tiếng hét.

"Dùng tay cho tôi!" Dương Chấn Hoa không nhìn tiếp được, lạnh giọng quát.



Lúc này Trần Hoa mới dùng tay mà mặt Dương Chí Viễn đã bị đánh thành hai cái bánh bao, chảy cả máu mũi, thảm không nỡ nhìn.

Dương Tử Hí kinh ngạc che miệng, quả thật không thể ngờ đây chính là Trần Hoa.

"Đánh đi!" Lý Tố Lan vui sướиɠ khi người gặp họa, bà ta nhìn Dương Chí Viễn bị đánh trong lòng hết sức khoái trá.

"Con mẹ mày..."

Dương Chí Viễn lau máu mũi, phổi đều nổ tung, tức giận chỉ vào Trần Hoa quát: "Ông nội thấy chưa, có chút công lao nho nhỏ thôi là cái đuôi thằng phế vật này đã vểnh lên trời, dám nói điều kiện với ông, quả thật là lật trời rồi. Cháu thấy không cần vay một trăm triệu đấy đâu, để Tử Hi ly hôn với cậu ta rồi gả nó cho Vương thiếu, sau đó có thể mượn nhà họ Vương một trăm triệu."

"Không tệ!" Dương Thiên Quang cũng hung tợn nhìn chằm chằm Trần Hoa nói: "Gả Tử Hí cho nhà họ Vương chẳng những có thể mượn được một trăm triệu mà còn trở thành thông gia với nhà họ Vương, như vậy nhà họ Dương không chỉ có thể diện mà trên các mối làm nhà họ Vương còn sẽ chiếu cố chúng ta, chuyện này có thể nói là đẹp cả đôi đàng."

"Tôi đồng ý với đề nghị của Chí Viễn và anh cả!" Cậu Dương Thiên Chính cũng đứng dậy.

Bác dâu cả càng thêm trực tiếp khuyên bảo Lý Tố Lan: "Chị nói này Tố Lan, gả Tử Hí cho Vương thiếu, chính em có thể nhận được sính lễ tận năm mươi triệu, đến lúc đó em phất lên, ngẫm nghĩ lại chị cũng hâm mộ em muốn chết. Sao Tử Anh nhà chị không có tốt số như vậy chứ? Aiz!"

Nói xong bà ta liếc xéo Trần Hoa một cái, thầm nói: “Mày đánh con trai tao, tao muốn mày mất vợ!”

"Nếu có công tử như Vương thiếu muốn cưới Tử Phương nhà em thì dù có trói em cũng trói con bé gả cho nhà họ Vương. Chị hai, chị trăm nghìn lần đừng bỏ lỡ cơ hội tốt như vậy." Mợ cũng khuyên nhủ.

Lý Tố Lan nghe rất có lý bèn nói với Dương Chấn Hoa: "Ông cụ, đừng vay một trăm triệu đó, con để Vương thiếu chuẩn bị một trăm cho tập đoàn Dương thị mượn, lại chuẩn bị sẵn năm mươi triệu tiền sính lễ. Chỉ cần cậu

ta đồng ý, con lập tức kéo Tử Hi đi Cục dân chính xử lý thủ tục ly hôn."



"Được!"

Dương Chấn Hoa trực tiếp đồng ý nói: "Chí Viễn, gọi điện thoại cho Vương Hằng rồi nói ý của dì hai cháu cho Vương thiếu."

"Vâng ông nội!"

Dương Chí Viễn vui sắp điện, đắc ý nhìn Trần Hoa nói: "Để mày ra vẻ, đòi hỏi một đống yêu cầu, còn dám đánh tao. Bây giờ vợ cũng chẳng có, vui ngu chưa?"

Nói xong anh ta cười ha hả móc di động ra.

"Trần Hoa!"

Dương Tử Hi lập tức bùng nổ, hung hăng đẩy Trần Hoa một cái, đỏ cả mắt quát: "Anh muốn em túc chết có đúng không? Một bộ bài tốt đánh thành thế này, anh thật đúng là thằng phế vật!"

Vốn dĩ mọi người hết sức vui vẻ, cô đi xử lý thủ tục vay mượn kế đến làm Dương Chí Viễn thanh toán hai triệu, dù anh ta không đồng ý thì ông nội chắc chắn sẽ bắt anh trả.

Chuyện đơn giản lại hoàn mỹ như vậy lại bị anh làm ra nông nỗi này, cô có thể không khó chịu hả?

"Tử Hi em yên tâm đi, ván bài này anh sẽ thắng."

Trần Hoa trao cho Dương Tử Hí một ánh mắt an ủi sau đó mớc di động ra gửi tin nhắn đến Phương Thi Vận: "Thông báo ngân hàng cắt đứt vòng vốn của tập đoàn Vinh Hằng, làm ngay."

Tập đoàn Vinh Hằng của bố Vương Hằng có ba bốn tỷ nhưng cũng mắc nợ không ít, chỉ cần ngân hàng siết vòng vốn thì tập đoàn Vinh Hằng sẽ gặp phải nguy Cơ, làm gì còn tiền cho nhà họ Dương muộn? Làm gì có nổi năm mươi triệu để cưới Dương Tử Hi?

Anh nhanh chóng nhận được tin nhắn phản hồi từ Phương Thi Vận: "Vâng Tam thiếu gia, tôi lập tức liên hệ các ngân hàng lớn."