- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Chàng Rể Cực Phẩm
- Chương 9: Ý tưởng chung
Chàng Rể Cực Phẩm
Chương 9: Ý tưởng chung
"Lâm Ẩn, không ngờ anh còn hiểu biết nhiều như vậy." Giọng điệu của Trương Kì Mạt dịu dàng, xem như đã nhìn Lâm Ẩn với cặp mắt khác xưa.
Lâm Ẩn chỉ cười, không nói gì.
"Thật ra từ lâu em đã có một ý tưởng thiết kế vô cùng vừa lòng, nhưng mà đáng tiếc vẫn chưa thể thực hiện, biến nó trở thành thành phẩm được." Trương Kì Mạt nghiêm mặt nói.
"Trang sức này cần phải dùng loại kim cương vô cùng quý giá để chế tạo, em thì không có điều kiện này, lúc trước bên phía tập đoàn cũng không tiếp nhận..." Trương Kì Mạt chậm rãi nói, biểu hiện trên mặt dường như là có chút tiếc nuối.
Cô lấy trong ngăn kéo ra một cái hộp gỗ lim tinh xảo, mở hộp gỗ, lấy ra một cuốn bản thảo thật dày.
"Đây là bản thiết kế đắc ý của em, nhưng mà em vẫn chưa nghĩ ra một cái tên hay cho nó." Trương Kì Mạt đưa tài liệu qua.
Lâm Ẩn cầm lấy tài liệu, nghiêm túc xem.
Anh càng xem càng cảm thấy ngạc nhiên.
Không thể không nói, về phương diện thiết kế trang sức, quả thật Trương Kì Mạt rất có thiên phú.
Chỉ có điều, ở công ty không được trọng dụng, cộng thêm điều kiện của gia đình, nên đã hạn chế sự phát triển của cô.
Phần bản thảo thiết kế này là một cái mặt dây chuyền, rất tinh tế, cảm hứng độc đáo, nếu có thể được cho ra mắt, nhất định có thể khiến cho giới trang sức chấn động.
"Thật ra, chỗ tạo hình mặt trên, anh cảm thấy có thể cho thêm một thiết kế vòng cung, và hoa văn điêu khắc nhỏ. Về phương diện lựa chọn vật liệu, nhất định phải dùng kim cương màu cao cấp nhất, hơn nữa vật liệu còn phải là một khối kim cương lớn, không thể dùng mảnh vụn." Lâm Ẩn nghiêm mặt nói, nói ra quan điểm của mình.
"Nhưng mà, có phải xa hoa quá rồi không? Giá tiền chế tạo quá cao, rất khó để làm ra thành phẩm." Trương Kì Mạt có chút do dự nói.
"Không đâu." Lâm Ẩn nói. "Em phải có niềm tin vào bản thân, như thể em đang thiết kế trang sức quý giá hàng đầu thế giới."
"Chi tiết trên mặt dây chuyền, em có thể sử dụng kỹ thuật khảm thủ công của thợ. Như vậy sẽ có nét cổ điển và trang trọng, nhưng cũng không mất thời trang." Lâm Ẩn chậm rãi nói, chỉ ra chi tiết vấn đề.
Trương Kì Mạt càng nghe, đôi mắt trong veo như nước càng tỏa sáng, nhìn chằm chằm Lâm Ẩn.
Hai người thảo luận trao đổi đã được nửa tiếng...
Rốt cuộc cũng đã hiệu đính, xác định bản thiết kế cuối cùng.
Trương Kì Mạt biểu hiện vô cùng vừa lòng, say mê nhìn tài liệu thiết kế.
"Tuyệt vời quá, Lâm Ẩn, trình độ nghệ thuật của anh thật cao." Trương Kì Mạt tán thưởng nói.
"Anh chỉ bắt chước lời của người khác thôi." Lâm Ẩn cười: “Tất cả đều là ý tưởng của em, anh chỉ góp ý thêm một ít chi tiết."
"Không, đây là ý tưởng chung của cả hai chúng ta." Trương Kì Mạt nghiêm mặt nói.
"Được, đều theo ý em." Lâm Ẩn gật đầu.
"Em quyết định sẽ dùng ý tưởng thiết kế này làm nước cờ đầu tiên, gửi cho chủ tịch Ngô." Trương Kì Mạt nghiêm túc nói.
"Nhưng mà, lấy tên là gì đây?" Trương Kì Mạt bĩu môi, nghiêm túc suy nghĩ.
Lâm Ẩn suy nghĩ một hồi, nói: "World King.”
“World King? Vua của thế giới?" Trương Kì Mạt thắc mắc hỏi.
"Đúng, là vua của thế giới." Lâm Ẩn cười nói: "Em đã từng xem Titanic chưa? Có một phân cảnh kinh điển, nam chính Leonardo đã đứng ở mũi thuyền ôm lấy đại dương."
"Anh rất thích lời thoại kinh điển kia, I am the king of the world. Tôi là vua của thế giới!”
"Em đương nhiên có xem Titanic. Lời kịch trong phân cảnh mà anh nói, thật sự rất hay!" Đôi mắt của Trương Kì Mạt sáng ngời, trong đầu cô nhớ lại hình ảnh đó, nháy mắt chợt cảm thấy tâm huyết dâng trào.
Đề nghị này của Lâm Ẩn thật sự rất tuyệt!
"Vua của thế giới!" Trương Kì Mạt kích động nói: "Vậy thì cứ dùng nó đi. World King!”
Nói xong, Trương Kì Mạt đã viết tên lên cho bản thiết kế mặt dây chuyền.
Sau đó, không bao lâu Trương Kì Mạt cũng đã chỉnh lí xong bản thiết kế, rồi gửi vào hòm thư điện tử của chủ tịch Ngô, Ngô Dương.
Cùng ngày, sau khi cả nhà ăn xong cơm tối thì đã nhận lại được phản hồi.
Phản hồi của chủ tịch Ngô: Một ý tưởng hay đấy! Ngày mai cô đến công ty, sau đó trực tiếp vào phòng chủ tịch gặp tôi.
Tác phẩm của mình nhận được sự tán thành, đã làm cho Trương Kì Mạt rất hưng phấn.
......
Sáng sớm hôm sau.
Theo yêu cầu của Trương Kì Mạt, thì Lâm Ẩn phải cùng đi chung với cô đến công ty.
Hai người gọi một chiếc taxi, chạy thẳng tới tòa nhà Bảo Đỉnh.
Tâm trạng của Trương Kì Mạt vô cùng kích động, dù sao đây cũng là lần đầu thiết kế trang sức của mình nhận được sự tán thành. Hơn nữa, còn đường đường là chủ tịch của một tập đoàn lớn đích thân phản hồi nữa!
"Khẩn trương quá, đây là lần đầu em phải nói chuyện với một nhân vật lớn như chủ tịch." Ngồi ở ghế sau, Trương Kì Mạt có chút không biết phải làm sao, nói: "Không biết anh ấy sẽ hỏi em vấn đề gì, em lo lắng mình nói sai, họ sẽ không tiêp nhận bản thiết kế của em..."
"Không cần quá khẩn trương, chỉ cần nói ra ý tưởng và suy nghĩ của bản thân cho anh ấy nghe là được rồi." Lâm Ẩn nói.
"Nếu như thật sự có một ngày trang sức do chính tay em thiết kế được công bố, ở trong buổi triển lãm nhận được lời khen của công chúng, vậy thì thật quá mĩ mãn rồi!" Ánh mắt của Trương Kì Mạt tràn đầy ao ước nói, đó là thành tựu mà cô khát khao.
Lâm Ẩn nói: "Yên tâm đi, ý tưởng thiết kế của em nhất định sẽ được cho ra mắt mà."
"Thật không, vậy thì tuyệt quá!" Vẻ mặt Trương Kì Mạt hưng phấn, tràn đầy chờ mong.
"Sau buổi thương lượng này, về sau em sẽ trở thành một nhà thiết kế chân chính, cố lên nào." Lâm Ẩn nói.
"Ừm, cố lên!" Trương Kì Mạt gật đầu.
Lý tưởng trong lòng cô, đó là trở thành một nhà thiết kế trang sức nổi tiếng.
Chỉ chốc lát, taxi đã chạy đến tòa nhà Bảo Đỉnh.
Hai người cùng nhau xuống xe, lên thang máy, không bao lâu đã tới công ty.
Tầng hai mươi tám.
Tầng này là nơi đặt văn phòng của chủ tịch vừa nhậm chức Ngô Dương.
Diện tích rất rộng, tất cả đều được thiết kế cửa kính, bàn và ghế văn phòng được sắp xếp một cách có trật tự.
Lúc này, nhân viên tới lui rất vội vàng, đã có rất nhiều nhân viên quần áo chỉn chu đi làm.
Hai người vừa mới bước vào văn phòng, thì đã có rất nhiều ánh mắt quái dị phóng tới.
"Trương Kỳ Mạt? Cô không phải là nhân viên thuộc bộ phận marketing sao? Ai cho cô tới nơi này, đây là văn phòng dành cho cấp quản lý của công ty, cô không nhận thức được thân phận của chính mình là gì à?" Một nữ quản lý cấp cao đi ngang qua, dừng bước, nhận ra Trương Kỳ Mạt, thái độ không chút thiện ý nói.
"Ý? Trương Kỳ Mạt? Cái người đứng bên cạnh cô là người không biết chai mặt với nhà họ Trương chúng ta, nổi tiếng là con rể vô dụng, chồng cô Lẩm Ẩn phải không?" Một tên quản lý cấp cao của nhà họ Trương ngồi trên ghế văn phòng, dáng vẻ nghiền ngẫm nói.
"Tôi nhớ rõ là chị Ngưng đã từng nói không muốn nhìn thấy anh ta xuất hiện trước mặt chị Ngưng nữa mà. Cô còn dám dẫn anh ta đến công ty sao?"
"Hừ! Lo quan tâm chuyện của các người đi." Trương Kỳ Mạt hừ lạnh một tiếng, cô lười để ý đến đám người miệng thối này.
Nói xong, tay cầm túi tài liệu, bước vào phòng chủ tịch.
"Đợi chút."
Lúc này, một giọng nữ lớn tiếng vang lên.
Một cô gái mặc chiếc váy màu tím nhạt, trang điểm lộng lẫy, đeo rất nhiều trang sức quý giá, chậm rãi bước tới.
Trương Kỳ Mạt nhìn qua người này, chân mày chau lại, có chút khẩn trương không thể kìm chế.
Người đang đi đến là một người quen, là đại tiểu thư nhà họ Trương, Trương Tử Ngưng.
Trương Tử Ngưng ở trong tập đoàn trang sức Trương thị, đảm nhiệm chức vụ phó giám đốc bộ phận thiết kế, đồng thời cũng là nhà thiết kế trang sức của tập đoàn.
Hơn nữa cô ta còn con gái của chủ tịch điều hành Trương Hồng Quân, cho nên địa vị ở công ty vô cùng cao.
"Chị Ngưng…" Trương Kì Mạt có chút lo lắng, chào một tiếng.
"Câm miệng!" Trương Tử Ngưng mạnh mẽ ngắt lời, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Lâm Ẩn: "Cậu còn dám xuất hiện ở trước mặt tôi? Hả?"
"Chị Ngưng, thật ngại quá. Hôm nay em và Lâm Ẩn đến đây có việc, đợi chút bọn em sẽ đi thôi." Trương Kỳ Mạt bất an nói, đối diện với Trương Tử Ngưng, tự nhiên khiến lòng cô sinh ra cảm giác sợ sệt, tự ti, nguyên nhân cũng là do gia đình mình nhiều năm nay đều bị gia đình của bác cả chèn ép.
"Kỳ Mạt, không cần phải xấu hổ với cô ta, em cũng không có nợ cô ta cái gì hết." Lâm Ẩn nói.
"Cậu là cái thá gì, dám ở trước mặt tôi hô to gọi nhỏ?" Trương Tử Ngưng ngẩng đầu cao ngạo, khinh thường nhìn Lâm Ẩn: "Sự việc lần trước tôi còn chưa tìm cậu tính sổ, vậy mà cậu còn dám nhảy nhót ở trước mặt tôi?"
"Lần trước ở trong hôn lễ của cô, tôi đã nói xin lỗi rồi. Huống chi, sự việc kia cũng không phải lỗi của tôi." Lâm Ẩn thản nhiên nói.
"Ha ha. Lớn mật thật! Lâm Ẩn, cậu quên là tôi đã nói cái gì với cậu rồi sao?" Lúc này, một giọng nói trầm thấp vang lên.
Tôn Hằng bước tới, lạnh lùng nhìn Lâm Ẩn và Trương Kỳ Mạt, cười khẩy một tiếng, mang một bộ dạng ăn trên ngồi trước, nói: "Xin lỗi thì có thể giải quyết được vấn đề sao? Nhà các người vừa mới ăn được vài bữa cơm no, thì đã quên mất luôn họ của mình là gì rồi hả? Có tin là tôi sẽ làm cho xưởng trang sức rách nát của các người phải dẹp tiệm thêm một lần nữa không?"
Tôn Hằng đầu tư cổ phần lớn vào trong tập đoàn trang sức Trương thị, là giám đốc trong hội đồng quản trị, kiêm luôn chức phó giám đốc điều hành.
Huống chi, cậu ta còn là đại công tử của nhà họ Tôn ở thành phố Thanh Vân, dựa vào thế lực của mình, chỉ cần tùy tiện cử động một ngón tay thôi thì đã có thể khiến nhà của Trương Kỳ Mạt rơi xuống vực sâu, ăn ngủ ở đầu đường xó chợ rồi.
Trương Kỳ Mạt khẽ cắn môi, có chút khẩn trương lúng túng.
"Ý?" Lúc này, Trương Tử Ngưng mới chú ý tới túi tài liệu trong tay của Trương Kì Mạt, vẻ mặt khinh thường nói: "Không phải là cô nhắm tới thông báo tuyển dụng của chủ tịch Ngô mà tới đó chứ? Muốn nộp ý tưởng thiết kế trang sức của cô sao?"
"Thật sự là cười chết người, loại người nghèo kiết xác lậu như cô mà còn mơ tưởng trở thành nhà thiết kế trang sức? Mấy năm nay bao nhiêu bản thiết kế trang sức mà cô đã nộp, tất cả tôi đều đã xem, đều là thứ rác rưởi, giống y như loại người rác rưởi của cô vậy, cả đời đừng mong sẽ có thể thành công!" Trương Tử Ngưng lạnh giọng chế giễu nói, không chút niệm tình.
"Trương Kỳ Mạt, tôi lấy thân phận là một nhà thiết kế trang sức, phó giám đốc bộ phận thiết kế của công ty nói cho cô biết, bây giờ thì cô có thể cút đi rồi!" Trương Tử Ngưng cao ngạo nói: "Ý tưởng thiết kế của cô, đã bị từ chối!"
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Chàng Rể Cực Phẩm
- Chương 9: Ý tưởng chung