Chương 80: Thiên tử nổi giận

Một vài thuộc hạ của Chu Bân ở bên bến tàu đều đang sợ hãi đến nỗi ngồi im thin thít trong chiếc xe việt dã, không dám xuống.

Cả người Thẩm Tam kích động run rẩy, ngây ngốc nhìn Lâm Ẩn, có phần không dám tin.

"Cảm tạ ơn cứu mạng của anh Lâm! Bất kể anh Lâm có việc gì giao phó, Thẩm Tam có chết cũng không từ chối!" Khuôn mặt Thẩm Tam đỏ ửng lên tràn đầy vẻ cảm kích, gã cong gập ngườichín mươi độ, cúi đầu xuống thấp nhất có thể, nói với giọng thành tâm thành ý.

Sao gã không hiểu ý của Lâm Ẩn được, anh đang muốn nâng đỡ gã lên vị trí đứng đầu Đông Hải.

Anh Lâm diệt trừ Chu Bân là vì muốn lót đường cho gã, thậm chí còn giẫm đạp lên Chu gia để giúp gã được thăng tiến.

Có thể bái trước "tượng Phật" Lâm Ẩn này, Thẩm Tam cảm thấy như mình cực kỳ may mắn.

"Tin tức tôi gϊếŧ Chu Bân ở Đông Thành sẽ được truyền ra ngoài nhanh thôi, tôi cho anh thời gian một tháng, thống nhất thế giới ngầm." Lâm Ẩn nói với giọng lạnh lùng: "Sau này, anh hãy dẫn ba anh em nhà họ Lưu theo để làm việc. Quay về gửi thiệp mời cho các đại ca giang hồ trong thành phố Thanh Vân, nói cho tất cả mọi người, người thuận thì sống, kẻ chống thì chết."

"Anh Lâm, em tuyệt đối sẽ không phụ sự khổ tâm cất nhắc của anh!" Thẩm Tam đứng thẳng tắp, khắp người nhiệt huyết sục sôi.

Có ba anh em họ Lưu bên cạnh, còn có Lâm Ẩn ở phía sau dốc sức làm chỗ dựa như vậy, nếu Thẩm Tam còn không thể trấn áp được thành phố Thanh Vân thì thật là uổng phí nửa đời lăn lộn trong giang hồ rồi!

"Anh giải quyết hậu quả cho gọn gàng, hai ngày này nếu tôi có việc gì sẽ giao cho anh làm, cứ đợi điện thoại của tôi." Lâm Ẩn nói với giọng dửng dưng, rồi xoay người đi về phía chiếc trực thăng đang đợi sẵn ở bờ bên kia sông Thanh Vân.

"Vâng! Anh Lâm!" Thẩm Tam cúi người xuống kính cẩn chào bóng lưng Lâm Ẩn.

Gã siết chặt bàn tay, quyết tâm cao ngút trời.

Đám thuộc hạ còn sót lại của Chu Bân phần lớn là đám người nước ngoài, chẳng còn gì để mất, không có chút lòng trung thành đáng tin cậy nào cả, Chu Bân vừa chết thì chỉ cần tốn ít tiền là có thể mua về được. Còn ba anh em họ Lưu thì chẳng cần phải nói, cả đời này chỉ cần nhớ tới anh Lâm đều sẽ gặp ác mộng, chắc công ấy họ là không dám phản kháng.

Chiếm được thế lực thế này, dốc hết sức lực, trấn áp được thành phố Thanh Vân chỉ là chuyện trong nay mai mà thôi.

"Vậy mà trước đây anh Lâm lại có thể nhẫn nhịn, chịu đựng ở trong nhà họ Trương nhỏ bé kia....." Hôm nay, sau khi Thẩm Tam được nhìn thấy Lâm Ẩn hé lộ một chút bộ mặt thật xong thì không khỏi cảm thán một câu.

E là toàn bộ người đời đã nhìn nhầm Lâm Ẩn rồi!

Quả nhiên là thế, đã là thần kiếm tuyệt thế thật sự thì dù cho có che giấu ra sao, cũng chẳng thể che nổi sự sắc bén trên thân kiếm, cho dù có bọc nó trong túi vải nó vẫn sẽ chọc thủng và hiện ra ngoài, khiến cho người đời phải thán phục phong thái tài hoa của nó.

Thẩm Tam nhớ lại đủ thứ chuyện ngày hôm nay, Lâm Ẩn hiện tại mang lại cho gã một cảm giác thay đổi vô cùng lớnchỉ mới lộ ra một chút sát ý, thế nhưng đã khiến người ta kinh hồn bạt vía.

Dường như đó vẫn chỉ là bề nổi của tảng băng chìm thôi, không ai biết được, rốt cuộc Lâm Ẩn đáng sợ đến mức nào!

Thẩm Tam đã ngửi thấy mùi mưa máu gió tanh bao trùm cả tỉnh Đông Hải, gã cũng đã hiểu được một đạo lý, người bình thường khi tức giận chỉ đấm ngực dậm chân, nhưng thiên tử khi tức giận thì vô số người phải chết.

Người không có tích sự gì giận dữ, cùng lắm là chỉ đánh lộn chửi đổng, còn những người mang mệnh chân long thiên tử như Lâm Ẩn, một khi đã giận dữ thì xác chết la liệt, máu chảy thành sông.

...

Lâm Ẩn trở về sơn trang Tuyết Long, vội vàng đi gặp Lý BộcLý Bộc.

Còn chỗ đậu của chiếc trực thăng kia nằm trên một hòn đảo nhỏ của sông Thanh Vân, cách khu biệt thự Tuyết Long không xa lắm, Thẩm Tam đã tốn rất nhiều tiền cùng dựa vào các mối quan hệ rộng mới có được quyền sử dụng tuyến đường này.

"Cậu chủ, cậu đi công chuyện về rồi sao?" Lý Bộc hỏi thăm, sắc mặt cũng dần dịu đi không ít.

"Nghĩ kỹ chưa, có manh mối gì không, đi đâu mới có thể tìm thấy đám người do nhà họ Văn phái tới?" Lâm Ẩn hỏi.

Sắc mặt của Lý Bộc phân vân do dự, nói với vẻ nghiêm nghị: "Cậu chủ, tôi vẫn muốn hỏi lại cậu một câu, cậu không định ra nước ngoài thật sao? Cậu định đối phó với nhà họ Văn như thế nào?"

" Diệt cả nhà." Lâm Ẩn nói với giọng lạnh lùng.

Lý Bộc nhìn Lâm Ẩn với vẻ mặt khϊếp sợ, lúc Lâm Ẩn nói ra câu nói này, trong ánh mắt anh lộ ra vẻ tự tin vô cùng mạnh mẽ!

Ông ấyÔng ấy đột nhiên phát hiện, cậu chủ đã thất lạc nhiều năm này của nhà họ Tề e là không phải người tầm thường!

Lý Bộc lăn lộn trong giới thượng lưu của thủ đô nửa đời người, đã từng gặp vô số người, nào có hạng người nào là chưa thấy?

Theo như ông ấyông ấy thấy, cậu chủ không phải là kiểu tên ở rể vô dụng của nhà họ Trương như bề ngoài, càng không phải là đứa bị vứt bỏ của nhà họ Trương gì đó, cậu ấy chắc công ấy có thân phận mà người khác chẳng thể nào tưởng tượng nổi!

Cũng khó trách, ban đầu cậu chủ đã từ chối cơ hội một bước lên trời mà ông chủ đã trao cho cậu, ngay đến cả khối tài sản hơn một tỉ mà ông chủ để lại ở thành phố Thanh Vân cậu cũng không đi lấy.

Ông ấy từng nghĩ rằng chỉ là trong lòng cậu chủ đang oán giận ông chủ, vì lòng tự ái mà không nhận. Nhưng hôm nay xem ra, có lẽ căn bản là do cậu chủ coi thường chút tài sản nhỏ nhoi đó của nhà họ Tề.

Lý Bộc hít một hơi thật sâu, cố gắng để cho bản thân mình bình tĩnh trở lại, rồi nghiêm mặt nói: "Cậu chủ, khách sạn Thanh Vân! Bọn họ không biết thân phận hiện tại của cậu, chắc chắn sẽ ôm cây đợi thỏ, chờ sẵn ở đó, chúng sẽ nhắm vào khối tài sản mà ông chủ đã để lại cho cậu! Đợi cậu tự chui đầu vào rọ."

"Khách sạn Thanh Vân?" Trong ánh mắt Lâm Ẩn lóe lên ánh nhìn nghiêm nghị, không nói gì nhiều, xoay người đi ra khỏi khu biệt thự sang trọng.

Anh dám khiêu chiến với nhà họ Văn - một gia tộc quyền quý mới nổi đang huênh hoang lộng hành ở thủ đô, tất nhiên là có sức mạnh nhất định rồi.

Sức mạnh của Lâm Ẩn từ trước đến nay không phải là cái gọi là người thừa kế của nhà họ Tề ở thủ đô, càng không phải là đại trưởng lão của nhà họ Ninh ở thủ đô

Mà là thân phận truyền nhân Long Phủ của Lâm Ẩn, cùng với những gì được học từ xưa đến nay đã gần chạm đến đỉnh cao của võ cổ.

Long Phủ truyền thừa cả ngàn năm, qua các thế hệ phủ quân đều ruyền thừa độc một, bên dưới của phủ quân chia thành năm nhánh mười hai chi, thế lực trải rộng toàn cầu, chỉ còn đợi đến khi anh đánh thức Long Vệ đang ngủ đông.

Còn thân phận đại trưởng lão của nhà họ Ninh ở thủ đô cũng chỉ là một mối giao hảo giữa nhà họ Ninh và sư phụ năm đó mà thôi.

Huống hồ, sư phụ đã từng dạy bảo, của cải thế tục, mối quan hệ, tiền tài, quyền thế, đều như dòng nước cuồn cuộn trên cõi hồng trần chảy vào trăm họ vạn nhà. Chỉ duy có sức mạnh nắm giữ trong tay mới trường tồn vĩnh viễn.

Hai mươi phút sau.

Lâm Ẩn ngồi trên xe đi tới khách sạn Thanh Vân.

Đêm đã về khuya.

Khách sạn hơn hai mươi tầng lầu, được bao phủ dưới ánh trăng sáng, để lộ ra vẻ âm u.

Dừng xe lại, Lâm Ẩn đi vào cửa chính, ấn thang máy đi đến lầu hai mươi sáu.

Nhưng ngay khi Lâm Ẩn đi vào trong khách sạn. Trong phòng giám sát của khách sạn, một người đàn ông mặc áo đen nhíu mày lại, nhìn chằm chằm vào hình bóng Lâm Ẩn đang hiện lên trên màn hình camera giám sát, gã ta lấy một bức ảnh từ trong l*иg ngực ra, so sánh kỹ càng một lượt.

"Người này đi lên lầu hai mươi sáu? Tuổi tác trùng khớp, khuôn mặt... Khuôn mặt lại có vài nét rất giống Tề Hà Đồ?" Người đàn ông mặc bộ đồ đen tự lẩm bẩm, nhìn bức ảnh trong tay và người đàn ông trẻ tuổi trên màn hình, vẻ mặt ngạc nhiên nghi ngờ.

Nói xong, gã ta lập tức chạy ra khỏi phòng giám sát, nhanh chóng bấm gọi một cuộc điện thoại, vội vàng đi vào trong thang máy, hướng về phòng hội nghị ở lầu hai mươi sáu

"A Xà, bây giờ cậu đi canh chừng cổng của khách sạn! Sau đó nhanh chóng thông báo cho Báo Gia đến khách sạn Thanh Vân!" Người đàn ông mặc đồ đen vừa chạy vừa vội vã gọi điện thoại.

Nói xong, gã ta cúp điện thoại, cũng đồng thời lên đến lầu hai mươi sáu.

Trên lầu hai mươi sáu, ngoài một phòng hội nghị ra còn có rải rác vài phòng hạng Tổng thống.

Người đàn ông mặc đồ đen đứng ở cửa thang máy, gã ta chắc chắn người thanh niên trông giống Tề Hà Đồ đã đi lên từ thang máy này.

Người thanh niên đó có khả năng rất lớn là mục tiêu mà tổ chức bọn họ đuổi gϊếŧ trước khi đến thành phố Thanh Vân!

Thế nên gã ta móc một khẩu súng lục từ trong ngực ra, vẻ mặt lạnh lùng cầm cây súng nhắm về phía thang máy.

Bảng điện tử hai bên đang hiển thị số tầng thang máy đi lên.

Tầng hai mươi tư.

Tầng hai mươi năm.

Tầng hai mươi sáu.

Tinh tinh!

Thang máy đã lên đến nơi, cánh cửa từ từ mở ra...