Chương 37: Hả hê lòng người

"Bố mẹ, hai người còn nhớ lúc trước Trương Điền Hải đã làm gì không? Hắn mua chuộc chủ nợ ở trong xưởng, còn xúi giục công nhân đánh bố nữa." Lâm Ẩn vẫn dửng dưng.

Lư Nhã Huệ thấy đôi cha con Trương Hồng Hiên ăn phải quả đắng, vẻ mặt cũng có phần hả dạ, nói: "Cậu không nhắc tôi cũng quên mất, anh ba à, lần trước Trương Điền Hải chèn ép xưởng đá quý nhà bọn em. Giờ thêm chuyện này, em cũng tán thành việc gửi đoạn ghi âm đó lên cho hội đồng quản trị để cổ đông họp với nhau đưa ra cách giải quyết."

"Còn chuyện đó nữa à?" Trương Hồng Hiên quay đầu sang quát mắng Trương Điền Hải một cách giận dữ: "Đồ bất hiếu, vậy mà lại giấu bố làm chuyện vô giáo dục như vậy, mày dám gây khó dễ cho xưởng đá quý của chú năm à, mày đúng là bị mỡ lợn trét nhão đầu óc rồi!"

"Chuyện này mày cũng phải xin lỗi chú năm! Có nghe không! Thành khẩn lên!"

Trương Điền Hải cảm thấy vô cùng ức chế, nghĩ thầm chuyện chèn ép xưởng đá quý của Trương Tú Phong chẳng phải là do bố xúi giục à?

"Phó tổng giám đốc Trương, ông muốn dạy con thì về nhà mà dạy." Lâm Ẩn nói một cách lạnh lùng: "Không còn sớm nữa, tôi xuống lầu lái xe đưa hai người về vậy."

Trương Hồng Hiên lạnh lùng nhìn Lâm Ẩn, trên cổ cũng đã hằn lên gân xanh.

Thằng nhóc vô dụng lắm miệng này, việc gì cũng bất tài, riêng tọc mạch thì tài lắm.

Chuyện đã êm xuôi ngay trước mắt rồi, thế mà lại bị nó làm loạn lên!

Trương Hồng Hiên giận đùng đùng mà không trút ra được, ông ta nghiến răng lại, quay sang tát một cái lên mặt Trương Điền Hải.

Chát!

Trương Điền Hải hứng trọn một cái tát mạnh mà không cam lòng một chút nào, hắn ôm cái má đã nóng phừng của mình lại.

"Bố, bố đánh con làm gì?" Trương Điền Hải hỏi: "Tên rác rưởi Lâm Ẩn kia chọc bố mà, bố đi mà đánh nó!"

Trương Hồng Hiên nghe xong thì vẻ mặt càng tức tối hơn, ông ta lại tiếp tục tát thêm một cái nữa.

"Mày câm miệng lại cho bố! Nói thêm câu nữa bố đánh chết mày!"

Trương Điền Hải ôm cái má bị đánh sưng vù lên, đầu óc choáng váng.

"Quỳ xuống!"

Trương Hồng Hiên chỉ vào Trương Điền Hải, quát lên với giọng trầm đυ.c.

Trương Điền Hải không dám tin vào mắt mình, tại sao chứ? Tại sao lại bảo hắn quỳ xuống trước cả nhà Trương Kỳ Mạt?

"Bố bảo mày quỳ xuống!" Trương Hồng Hiên giận ra mặt, ông ta hét lên với Trương Điền Hải: "Có nghe không? Quỳ xuống xin lỗi chú năm ngay!"

Trương Điền Hải nghiến chặt răng lại, không chịu quỳ.

Bộp!

Trương Hồng Hiên đi đến đá vài cái vào chân Trương Điền Hải rồi lại ấn mạnh cổ hắn xuống dưới.

"Tên bất hiếu này! Đây là chú năm ruột của mày, là bậc cha chú máu mủ với mày đó, mày dám sai người đánh chú mình sao! Ông nội mày mà còn ở đây cũng bắt mày quỳ thôi!" Trương Hồng Hiên tức giận quát: "Quỳ xuống xin lỗi chú năm ngay, không mất mặt gì hết, nghe không?"

"Con, con..." Trương Điền Hải cảm thấy vô cùng nhục nhã, quả thật hắn rất muốn tìm cái lỗ để chui xuống.

Nhưng mà đối diện với ánh mắt lạnh như băng của Trương Hồng Hiên, nhưng Trương Điền Hải lại nghĩ đến hậu quả nghiêm trọng khi bằng chứng ghi âm bị lộ ra ngoài, hắn nghiến răng, đầu gối mềm xuống.

Bộp!

Trương Điền Hải quỳ xuống, vẻ mặt cam chịu khuất nhục, hắn gục đầu xuống, mắt không dám nhìn thẳng vào cả nhà Trương Kỳ Mạt.

Quỳ xuống trước mặt cả nhà Trương Kỳ Mạt, hắn muốn tự tử chết cho rồi!

"Mày bị câm à, không biết nói sao?" Trương Hồng Hiên nói một cách hung hăng.

Trương Điền Hải hít sâu một hơi, cắn răng nói: "Chú năm, thím năm, lúc trước là do con có lỗi, con xin lỗi!"

Nhìn cảnh này, Lâm Ẩn khẽ nhếch miệng lên thành một đường cong.

Vợ chồng Trương Tú Phong hả hê trong lòng lắm, Trương Kỳ Mạt cũng thấy lòng mình dễ chịu quá chừng.

Đúng là hả hê lòng người mà!

Lúc trước bị Trương Điền Hải châm biếm thẳng mặt không biết bao nhiêu lần, hơn nữa cũng không biết Trương Điền Hải đã âm mưu sau lưng hại cả nhà mình chẳng biết bao nhiêu lần nữa.

Không ngờ hắn cũng sẽ có ngày hôm nay!

"Bỏ đi, bỏ đi, mau đứng dậy, đều là người một nhà họ Trương cả, làm thế thì khó xử lắm." Trương Tú Phong ôn hòa nói giải vây, ông đứng dậy làm bộ định đến đỡ Trương Điền Hải.

"Chú năm đừng đỡ nó làm gì, cứ để nó quỳ cho tỉnh." Trương Hồng Hiên nghiêm mặt bảo: "Chúng ta nói việc chính đi."

Trương Tú Phong và Lư Nhã Huệ nhìn nhau một lát, sau đó đồng loạt đưa mắt sang Trương Kỳ Mạt con gái mình.

Trương Kỳ Mạt gật đầu tỏ vẻ hiểu ý.

Trương Tú Phong ho khan hai tiếng.

Sau đó mới nghiêm túc lại nói: "Được rồi anh ba à, đừng để cháu nó quỳ nữa. Dù sao em cũng nhìn Điền Hải lớn dần qua từng ngày. Không đến mức lại tổng cháu ruột mình vào sở cảnh sát đâu anh nhỉ?"

Sắc mặt của Trương Hồng Hiên có vẻ dễ chịu hơn chút: "Đúng rồi, anh cũng nghĩ người nhà chúng ta tự đóng cửa xử lý vụ này đi, người một nhà cả nên dễ nói chuyện, lọt vào tai người khác thì lại bị chê cười."

"Vợ chồng chú năm này, bằng chứng đoạn ghi âm kia có thể đưa cho anh không?" Trương Hồng Hiên thăm dò: "Cũng sẽ không chép nó ra thành văn bản chứ?"

Lư Nhã Huệ nói: "Anh ba à, anh cũng biết đó, em và Tú Phong đều là người thật thà, chưa bao giờ chủ động gây sự cả, Chỉ hy vọng sau này anh ba trông chừng Điền Hải cho kỹ, đừng để cháu nó lại làm mấy "việc ngốc" như này nữa."

Nói xong, Lư Nhã Huệ đưa bút ghi âm cho Trương Hồng Hiên.

Trương Hồng Hiên nhận lấy bút ghi âm rồi hít một hơi. Sau đó đi đến đỡ Trương Điền Hải dậy.

"Vợ chồng chú năm cứ yên tâm, anh bảo đảm sau này sẽ không bao giờ xảy ra chuyện tương tự đâu! Anh sẽ siết chặt Điền Hải." Trương Hồng Hiên thề thốt: "Vậy anh đưa Điền Hải về trước vậy."

"Anh ba đi thong thả nhé." Lư Nhã Huệ chằng thèm che giấu sự đắc ý trong mắt mình chút nào cả.

Bố con Trương Hồng Hiên ỉu xìu đi ra khỏi cừa, phút chốc vừa đi khỏi đấy, sắc mặt hai bố con lập tức tái nhợt lại.

Ngày hôm nay rõ là đến cửa chường mặt ra cho nhà Trương Kỳ Mạt vả bôm bốp! Đánh xong mà mình còn phải cười lấy lòng nữa.

Chưa bao giờ ức chế đến thế này!

Sau khi ra khỏi khu chung cư Giang Trì, Trương Hồng Hiên lập tức trở mặt nổi giận đùng đùng, tiếp đấy ném vỡ toang cây bút ghi âm đang cầm trên tay!

"Mày không thể chịu thiệt chút được sao? Lần nào gây sự cũng phải lôi tao đến chùi mông hộ. Đến cả thể diện của tao cũng bị mày quăng cho chó gặm rồi!" Trương Hồng Hiên lạnh lùng nhìn Trương Điền Hải, lửa giận đầy cả bụng vẫn chưa tan hết.

"Bố... Con!" Trương Điền Hải khóc không ra nước mắt.

"Từ hôm nay trở đi, mày không được phép ra khỏi khu biệt thự Hải Âu dù chỉ một bước!" Trương Hồng Hiên tức giận nói: "Lúc nào bố cho phép mày đi thì mày mới được đi!"

"Bố? Chẳng lẽ cứ để như thế thật sao? Ngay cả nhà Trương Kỳ Mạt mà cũng dám leo lên đầu chúng ta à!" Trương Điền Hải vô cùng không cam lòng bảo rằng: "Còn thằng rác rưởi Lâm Ẩn kia nữa, hôm nay nó sỉ nhục con như vậy! Con chắc chắn sẽ không tha cho nó!"

"Để thế?"

Trương Hồng Hiên mặt hầm hầm, thở hổn hển, mắt hằn tơ máu, trợn trừng đến mức sắp nứt ra.

Trương Hồng Hiên nói rất hung hãn: "Hôm nay bị nhục một, thì ngày sau tao sẽ bắt cả nhà thằng năm cùng tên vô dụng họ Lâm kia phải trả lại gấp mười gấp trăm lần!

"Bố đã bảo mẹ mày đi nói chuyện với lão già nhà họ Chu bên kia, đang nghĩ cách giành lại quyền điều hành tập đoàn đấy. Chờ chuyện lần này qua đi, cũng chờ đến khi nhà chúng ta dần có tiếng nói lại, bố sẽ trả thù bằng hết, bố muốn thằng năm phải cửa nát nhà tan!" Trương Hồng Hiên nói với giọng điệu tràn ngập hận thù.

Bố con Trương Hồng Hiên ôm một bụng cháy phừng lửa hận lên xe, trở về khu biệt thự Hải Âu.