*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Khụ khụ!”
Trong chốc lát chàng trai trẻ hơi lúng túng, hắn cũng chỉ biết được một vài chuyện từ tiền bối thôi, cũng không biết là thật hay giả, nếu thật sự có Thiên Châu vạn năm, chắc chắn người của Quảng Hàn cung sẽ không mặc nó lưu lạc ở bên ngoài.
“Huynh đệ, ngươi đừng phá hỏng sân khấu của ta chứ!”
Chàng trai trẻ hơi bất đắc dĩ: “Các ngươi nghe thấy tin tức này không đi xem trò vui sao? Vừa khéo ta chỉ đi một mình, không bằng mọi người đi chung đi?”
Nghe vậy, mấy người đều nở nụ cười, chàng trai trẻ trước mắt này ngay cả y phục cũng là pháp khí, thực lực còn là đỉnh cao Địa Tiên, vừa nhìn đã biết có xuất thân từ tông môn lớn.
Lâm Ẩn nhìn về phía Độ Mệnh Kiếm Tiên, bảo tàng một Chân Thần để lại vẫn có chút sức hấp dẫn với anh. Hơn nữa nếu Thiên Châu này thật sự tồn tại, lĩnh vực của anh vốn dĩ chính là lĩnh vực cực hàn chuyển hóa từ tinh hạch Huyền Tinh, lấy được viên Thiên Châu này, thực lực chắc chắn có thể đề cao một bước.
“Tin tức này truyền ra, chắc chắn sẽ hấp dẫn rất nhiều cao thủ đến đây, không bằng chúng ta ở lại thành Bán Nguyệt đợi trưởng bối của nhà ta đến đi?”, Tô Hi nhỏ giọng hỏi.
“Ta sợ những người kia sẽ đợi chúng ta ở phía trước”.
Độ Mệnh Kiếm Tiên cũng gật đầu, lão ta hiểu rõ thực lực của Lâm Ẩn, dù Thanh Dương Tông điều động tất cả lực lượng cũng không đủ một mình Lâm Ẩn gϊếŧ, không có gì phải sợ cả.
“Vậy thì ở lại thành Bán Nguyệt đi”.
Lâm Ẩn gật đầu một cái.
Vừa đi vừa tán gẫu, cuối cùng bọn họ cũng đi vào thành, Bạch Sư Đường cũng có cửa hàng của mình ở thành Bán Nguyệt, mấy người Lâm Ẩn cũng chuyển vào một tiểu viện ở lại, chàng trai trẻ bọn họ gặp ở cổng thành cũng đi theo, mặt dày mày dạn ở lại luôn.
Trong lúc trò chuyện bọn họ cũng biết chàng trai trẻ tên là Trần Long Tượng, là người ở Trung Châu, vì bất mãn việc trưởng bối trong nhà sắp xếp hôn sự nên mới lén chạy ra ngoài.
Nghìn năm nay, trung tâm dãy núi Tuyệt Hàn vẫn luôn lạnh lẽo, dù là cao thủ Thiên Tiên đi sâu vào trong đó cũng không kiên trì được bao lâu, chỉ một nghìn năm trôi qua mới có một khoảng thời gian ngắn để đi vào.
Mấy ngày sau, ngày càng có nhiều cao thủ từ bên ngoài chạy đến thành Bán Nguyệt.
“Vì!”
Ánh mắt Ngân Linh Tử cực kỳ lạnh lẽo, tay cầm trường mâu như có thể xuyên thủng hư không.
“Ngân Linh Tử, ba năm trước ngươi không phải đối thủ của ta, hôm nay còn đến tìm cái chết à?”, một giọng nói trong trẻo lạnh lùng vang lên.
Sau đó một làn sóng đen cuồn cuộn xuất hiện từ bên trong thành Bán Nguyệt, biến thành một cô gái mặc áo đen. Chỉ nghe giọng nói đã khiến người khác cảm thấy chủ nhân của giọng nói chắc chắn là một mỹ nhân, nhưng lúc này, mọi người lại nhìn thấy một cô gái cường tráng, trên người mặc áo đen vải thô, khí thế sâu không lường được, rõ ràng là một cao thủ Thiên Tiên.
“Lâm huynh, huynh không biết đâu, trước đây Tống Hoa này cũng là một mỹ nhân tuyệt vời, nhưng sau khi tu luyện công pháp của Man Thần Tông, vóc dáng nhanh chóng thay đổi, đúng là đáng tiếc!”
Trần Long Tượng chậc chậc thở dài.
“Ngân Linh Tử được gọi là người mạnh nhất của Nam Hoang thế hệ này, không ngờ lại từng thua Tống oa?”
Mấy người Tô Hi cũng đều tặc lưỡi.
Bọn họ ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, nhìn hai người thần uy chấn thế kia bằng ánh mắt cực kỳ chấn động.
“Là Tông chủ Sở Bạch Thu của Liệt Dương Tông. Ông ta tu hành năm trăm năm, tu vi sâu không lường được, đã đến gần nửa bước Chân Thần rồi”, Trần Long Tượng ở bên cạnh giới thiệu.
Lâm Ẩn hờ hững nhìn mấy bóng người trong không trung.
Ánh mắt Độ Mệnh Kiếm Tiên cũng không chút dao động, công pháp lão ta tu luyện vốn hà khắc, bây giờ đột phá Thiên Tiên, dù không phải đối thủ của Sở Bạch Thu, nhưng lão ta vẫn có sức đấu một trận với hai thiên tài Nam Hoang này. Càng khỏi nói đến Lâm Ẩn xấp xỉ tuổi hai người kia ở bên cạnh, thực lực của anh ngay cả lão ta cũng phải ngước nhìn.
Dù hai người kia đều là thiên tài, nhưng so với cao thủ đã bước nửa chân vào Chân Thần như Lâm Ẩn có thể xem là gì chứ?
Cuối cùng trận chiến này cũng không diễn ra.
Trần Long Tượng biết rõ những thiên tài của Nam Hoang này như lòng bàn tay.
Thành Bán Nguyệt chưa bao giờ náo nhiệt được như hôm nay, những thiên tài này có vài người tính tình kiêu ngạo, thẳng thừng phá không vào thành, cũng có người nhẹ nhàng khiêm tốn, đi vào tự cổng thành, thậm chí còn có thần nữ vô song, cực kỳ xinh đẹp.
Qua mấy ngày ở chung, Lâm Ẩn càng tò mò về thân phận của Trần Long Tượng hơn.
Dù Trần Long Tượng ra vẻ trưởng thành, nhưng e rằng còn nhỏ hơn anh mười mấy tuổ, bằng tuổi Tô Hi, tu vi đã là đỉnh cao Địa Tiên, chắc chắn mạnh hơn Tống Thiên Vực và Triệu Tuyên mà hắn nói, nếu không phải xuất thân từ thế lực lớn thì chắc chắn không thể có thực lực như thế.
- -------------------