Người có thể khiến Tô Thanh Sơn là Lạc Khải gọi là anh Dương nào có thể không có thân phận?
Đáng tiếc là Vương Ngạn Quân biết quá muộn.
“Anh Dương, vừa nãy là tôi mắt chó nhìn người thấp, va chạm với anh, xin anh lượng thứ!” Vương Ngạn Quân vội bước tới, cung kính nói.
Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt! Người nói chính là người như vậy, chỉ là, tất cả đều muộn rồi.
Dương Chấn đùa cợt nhìn anh ta: “Tôi chỉ là kẻ ở rể ăn rồi chờ chết thôi, nào đảm nổi lời xin lỗi của anh?”
Lời của anh tràn đầy châm chọc, khiến anh ta vừa xấu hổ lại tức giận, nhưng lại không dám biểu hiện ra ngoài.
Tô Thanh Sơn và Lạc Khải lập tức hiểu ra là chuyện gì, hai người nhìn nhau, Tô Thanh Sơn lập tức trách móc: “Dám bất kính với anh Dương, thật sự là không biết sống chết, cút cho tôi!”
Vương Ngạn Quân lập tức thay đổi sắc mặt, vội nói: “Tô tổng, vừa nãy tôi thật sự không phải cố ý.”
“Tô tổng kêu anh cút, anh nghe không hiểu tiếng người sao?” Lạc Khải cũng lạnh lùng nói.
“Lạc tổng, lần này tôi tới Giang Châu là đại diện cho tập đoàn Thành Hà, đến tìm quý công ty bàn chuyện hợp tác…”
Lời của anh ta còn chưa nói xong đã bị Lạc Khải cắt ngang: “Anh không cần lãng phí thời gian nữa, từ đâu đến thì cút về chỗ đó đi, sau này hễ là hợp tác của tập đoàn Thành Hà, tập đoàn Nhạn Chấn sẽ từ chối!”
“Còn có nhà họ Tô tôi, cũng như vậy!” Tô Thanh Sơn cũng lập tức thể hiện thái độ.
Một người là chủ nhân của nhà họ Tô – một trong bốn gia tộc ở Giang Châu, một người là tổng giám đốc của công ty con tập đoàn Nhạn Chấn vừa từ Yến Đô tới Giang Châu định cư, bất kể là ai cũng đều là nhân vật lớn then chốt ở Giang Châu, lúc này lại đồng thời lên tiếng, muốn cự tuyệt tất cả hợp tác của tập đoàn Thành Hà.
Mặt Vương Ngạn Quân như tro tàn, lần này anh ta tới Giang Châu chính là để đạt thành hợp tác với tập đoàn Nhạn Chấn, mở ra thị trường Giang Châu, tập đoàn Thành Hà bỏ ra cái giá rất lớn, bây giờ thời cơ chín muồi cuối cùng sắp đến rồi, nhưng còn chưa tới công ty thì đã ngẫu nhiên gặp Lạc Khải, hơn nữa còn đắc tội ông ta.
Nếu để tầng cao của tập đoàn Thành Hà biết chuyện này thì cho dù ba vợ anh ta là phó giám đốc công ty cũng sẽ không bỏ qua cho anh ta.
Dương Liễu cũng gấp, vội nói: “Lạc tổng, ông không thể nói mà không giữ lời, rõ ràng ông đã đồng ý với ba tôi muốn hợp tác với tập đoàn Thành Hà, ông đột ngột thay đổi, như vậy sao có thể được?”
“Ba cô là ai cơ? Tôi lúc nào đồng ý hợp tác với các người?” Lạc Khải tức giận.
Không phải ông ta làm như không biết mà là ông ta quả thực không biết, bây giờ Vương Ngạn Quân đắc tội với Dương Chấn, cho dù ông ta thật sự có hợp tác với đối phương, thì lúc này cũng không thể thừa nhận.
“Ba tôi là phó tổng giám đốc của tập đoàn Thành Hà, Dương Chí Thành.” Lúc Dương Liễu nói ra ba mình thì giọng nói còn tràn đầy kiêu ngạo.
“Phó tổng giám đốc của một công ty hạng hai thôi, có gì lợi hại sao?”
Lạc Khải cười lạnh, sắc mặt hoàn toàn trầm xuống: “Nếu không muốn vị trí phó tổng giám đốc của ba cô cũng mất thì lập tức biến mất khỏi tầm mắt tôi.”
Dương Liễu lập tức tức giận, vừa muốn lên tiếng thì bị Vương Ngạn Quân kéo rời khỏi nhà hàng.
“Tại sao anh cản em?” Dương Liễu bị kéo ra khỏi nhà hàng, mặt đầy phẫn nộ.
“Bà cô của tôi ơi, em có biết Lạc Khải là ai? Mặc dù ông ta chỉ là tổng giám đốc của một công ty con, nhưng sau lưng lại là tập đoàn Nhạn Chấn, nếu em vừa rồi dám làm loạn, e rằng chúng ta còn chưa thể quay về, ba đã bị khai trừ rồi.” Vương Ngạn Quân bất đắc dĩ giải thích.
“Không khoa trương như vậy chứ?” Nghe anh ta nói vậy, Dương Liễu cũng bất giác chột dạ.
“Bát Môn Yến Đô em hẳn biết đi?”
“Đương nhiên biết, đó là tám gia tộc lớn nhất toàn bộ nước Cửu Châu, năng lực đều cực kỳ lớn mạnh.”
“Tập đoàn Nhạn Chấn chính là một trong bát môn Yến Đô, sản nghiệp dưới trướng gia tộc Vũ Văn, em nói cho anh biết, tập đoàn Thành Hà lấy cái gì đấu với tập đoàn Nhạn Chấn?”
Vương Ngạn Quân giải thích một hồi, Dương Liễu cuối cùng đã ý thức được mình xém chút gây ra phiền phức bao lớn, cho dù như vậy, cô ta vẫn cực kỳ lo âu.
Nhà hàng Bắc Viên Xuân, trong phòng bao.
Tô Thanh Sơn và Lạc Khải đều sợ sệt đứng một bên, Dương Chấn cũng không để ý, tiếp tục ăn uống.
Tần Yên nhìn hai người đang đứng, ngồi thẳng bất an.
“Tôi ăn no rồi, cô thì sao?” Dương Chấn cuối cùng đặt đũa xuống, nhìn cô ta hỏi.
Tần Yên không vui lườm anh, những nhân vật lớn như Tô Thanh Sơn và Lạc Khải còn đang đứng một bên, cô ta nào còn tâm trạng ăn tiếp?
“Không nói chính là no rồi, chúng ta đi thôi!” Dương Chấn đứng dậy.
Tô Thanh Sơn và Lạc Khải vừa muốn đi tiễn, ánh mắt Dương Chấn chiếu tới, dọa hai người họ lập tức dừng bước.
Theo Dương Chấn ra khỏi nhà hàng, Tần Yên mới cảm thấy thả lỏng hơn nhiều.
“Được rồi, cơm cũng ăn rồi, tôi bây giờ có phải có thể rời đi rồi không?” Dương Chấn vô sỉ nói.
Tần Yên phức tạp nhìn người đàn ông trước mặt, rất quen thuộc, lại xa lạ như vậy.
Hôm đó ở khách sạn Tinh Quang Hoa Viên, Tô Thanh Sơn đã nói với cô ta, những món quà đắt giá tặng đi đều là quà cảm ơn Dương Chấn, lúc đó cô ta đã ý thức được rằng Dương Chấn nhất định không đơn giản.
Còn có lần trước cũng đυ.ng phải anh ở tập đoàn Nhạn Chấn, lúc đó còn cho rằng anh vào xin việc.
Lại nhớ tới dáng vẻ cung kính của Tô Thanh Sơn và Lạc Khải đối với anh lúc nãy, càng khiến trong lòng cô ta kiên định, Dương Chấn không phải đơn giản như vẻ bề ngoài.
“Cô nhìn tôi như vậy, hẳn không phải muốn đào góc tường chị cô đi?” Dương Chấn cố ý cười xấu xa nói.
“A?”
Tần Yên sững sờ, một giây sau bỗng phản ứng lại, lập tức tràn đầy tức giận: “Khốn khϊếp! Anh cút cho tôi!”
“Tuân lệnh!”
Dương Chấn vội biến mất trong tầm nhìn cô ta.
Cho tới lúc anh rời đi, Tần Yên mới ý thức được mình đã bị đùa bỡn, anh rõ ràng chính là cố ý tránh mình, sợ mình hỏi nhiều.
“Anh rốt cuộc là ai?” Tần Yên nhìn phương hướng anh rời đi, thì thào.
Khoảng thời gian này, mỗi tối Dương Chấn đều sẽ lấy lý do con gái nhớ ba mà thường nói chuyện video với Tần Nhã, Tần Nhã cũng không cự tuyệt, quan hệ hai người nhanh chóng tiến bộ.
Vừa tới giờ tan làm, Dương Chấn đã đợi ở cửa tập đoàn Tam Hòa.
Không bao lâu sau thì nhìn thấy Tần Nhã khuôn mặt mệt mỏi đi ra.
Anh vừa muốn tới thì một chiếc Maybach mới cóng đã dừng trước mặt cô, một bóng dáng trẻ tuổi từ trong xe bước ra.
Đôi mắt Dương Chấn khẽ híp lại, lại là tên ngu xuẩn đó, anh vừa về tới Giang Châu thì từng gặp tên đó ở đại viện nhà họ Tần, Chu Kim Hảo luôn muốn để Tần Nhã gả cho anh ta, hình như tên Vương Kiện.
Vương Kiện tay ôm bó hoa hồng đỏ thắm, hẳn là chín trăm chín mươi chín đóa.
“Vương Kiện!” Tần Nhã nhìn thấy đối phương thì tràn đầy kinh ngạc.
“Nhã, anh yêu em đến không cách nào tự kiềm chế, tình yêu anh dành cho em giống như ngọn lửa thiêu đốt, bất kỳ thứ gì cũng không cách nào dập tắt được ngọn lửa tình yêu của anh, không cách nào chôn vùi tình yêu nồng nhiệt anh dành cho em.” . ngôn tình tổng tài
“Hôm nay anh lấy dũng khí nói với em, anh muốn có được em, muốn em trở thành người phụ nữ của anh, muốn chúng ta ở bên nhau cả đời.”
“Nhã, làm bạn gái của anh đi, được không?”
Vương Kiện không biết tìm đâu ra một đoạn lời tình, mặt đầy tha thiết, quỳ một chân xuống đất, hai tay giơ bó hoa hồng.
Chính vào lúc tan làm, cửa công ty đều là người muốn rời đi, nhìn thấy màn tỏ tình ở cửa, một đám người vây xem, đều ở một bên kêu gào.
Tần Nhã xấu hổ: “Vương Kiện! Tôi nói với anh anh còn không hiểu sao? Tôi đã kết hôn, cả đời này đều không thể tiếp nhận lời tỏ tình của anh!”
Cô tức giận không nhẹ, toàn thân đều đang run rẩy.
Vương Kiện lại không buông tha, cắn răng nói: “Nhã, người đó chính là một phế vật, bắt em đợi năm năm, em biết thời gian năm năm đối với một người con đang thì xuân xanh mà nói quan trọng biết bao sao? Người đàn ông như vậy dựa vào cái gì mà có được em? Anh ta không xứng!”
“Anh ấy không phải loại người anh nói! Anh im miệng cho tôi!” Tần Nhã tức giận nói.
Dương Chấn vừa đi tới liền nghe thấy những lời của Tần Nhã, trong lòng dâng lên làn nước ấm.
“Nhã, em đừng cố chấp nữa, anh ta chính là một phế vật từ đầu tới cuối, không thể cho em được hạnh phúc, chỉ cần em đồng ý làm bạn gái anh, anh sẽ khiến em trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất trên thế giới này, đồng ý với anh, có được không?” Vương Kiện thâm tình nói.
Chính vào lúc này, Dương Chấn xuất hiện bên cạnh anh ta, Tần Nhã mặt đầy kinh ngạc.
Anh cười dịu dàng với cô, tay còn cầm gốc hoa dại, chính là vừa hái bên đường, dưới ánh nhìn của mọi người, anh đưa cho cô: “Tặng em!”
“Là anh!” Vương Kiện cũng nhìn thấy anh, thấy hoa dại trong tay anh, mặt đầy phẫn nộ.
“Haha, người này tới làm trò hề đi?”
“Hoa này không phải là hoa dại bên đường sao?”
“Một kẻ nghèo kiết xác cầm hoa dại tranh giành với một thiếu gia nhà giàu cầm chín trăm chín mươi chín đóa hồng, còn lái Maybach tới? Có thể tranh lại sao?”
…
Những người vây xem nhìn thấy hoa dại trong tay anh thì ai nấy đều cười to.
Nhưng chính vào lúc họ trào phúng, Tần Nhã nhận hoa, đặt lên mũi ngửi, tiếp đó lộ ra nụ cười: “Rất thơm, em thích!