Cửa nhà lớn họ Tần, một chiếc Phaeton màu đen dừng lại.
Lúc này một người đẹp lớn một người đẹp nhỏ đợi đã lâu.
“Ba ba!”
Dương Chấn vừa xuống xe, Tiếu Tiếu đã vui mừng gọi to một tiếng, điên cuồng chạy về phía anh.
“Tiếu Tiếu, chậm một chút!”
Dương Chấn sợ con gái ngã sấp xuống, cũng chạy lên trước..
Được ba ôm vào trong ngực, khuôn mặt Tiếu Tiếu vô cùng hạnh phúc khanh khách cười không ngừng, lại còn duối bàn tay nhỏ bé béo ụt ra, vẫy vẫy Tần Nhã: “Mẹ, nhanh lên! Nhanh lên! Chúng ta đi xem tinh tinh lớn đi!”
Tần Nhã dở khóc dở cười, cười mắng: “Đúng là sói mắt trắng, có ba liền quên mẹ!”
Vườn bách thú Giang Châu ở vùng ngoại thành, đi hết 40 phút mới đến.
“Ba ba, ba nên làm như vậy.”
Tiếu Tiếu đột nhiên một tay kéo Dương Chấn, một tay nhỏ bé khác kéo Tần Nhã, sau đó thả hai tay vào nhau.
Ngay khi hai cánh tay tiếp xúc nhau, mặt Tần Nhã cũng đỏ ứng lên.
Nơi mềm mại cũng không khỏi run rẩy lên một chút
Thần kinh Dương Chấn cũng run lên, anh chưa từng yêu đương, lúc này như một cậu trai nhỏ ngây thơ.
Đây là lần đầu tiên anh nắm tay một người phụ nữ trừ mẹ mình.
Cho dù là trên chiến trường, cũng chưa từng căng thẳng như bây giờ.
Anh lén liếc mắt nhìn Tần Nhã, thấy Tần Nhã cũng mặt đỏ đến mang tai nhưng không ngăn lại, anh mới có can đảm nắm tay Tần Nhã.
Cảm nhận được nhiệt độ từ lòng bàn tay Dương Chấn truyền đến, Tần Nhã cũng xấu hổ, nhưng không rút tay về.
Cô thầm nghĩ trong lòng: Dù sao anh cũng là chồng hợp pháp của mình, chỉ là một cái nắm tay mà thôi
“Ba ba, ôm ôm!” Tiếu Tiếu lại kiêu ngạo giơ hai tay ra.
Dương Chấn không khỏi cười, một tay nắm Tần Nhã, một tay ôm Tiếu Tiếu.
“Ba ba, con hổ!”
Vào vườn bách thú, Tiếu Tiểu chỉ vào trong cửa sổ thủy tinh, kích động kêu lớn lên.
“Ba ba, đây là sư tử!”
“Đây là hươu cao cổ!”
“Ba ba, Tinh Tinh lớn! Mau xem Tinh Tinh lớn!”
Tiếu Tiếu đi thẳng một đường, mỗi khi nhìn thấy một động vật đều sẽ kích động giới thiệu với Dương Chấn.
Tần Nhã cũng bị Dương Chấn nắm tay đi một đường, lòng bàn tay cũng ướt.
“Mẹ chụp ảnh cho hai người.”
Tần Nhã không chút dấu vết rút tay ra lấy máy ảnh DSL, đi về xa một chút.
“Tách!”
Tấm ảnh chung đầu tiên của Dương Chấn và Tiếu Tiếu xuất hiện.
Tiếu Tiếu cưỡi trên cổ Dương Chấn, hai tay vẫn nắm lấy hai lỗ tai anh, hai cha con cô bé, gương mặt đều rất vui vẻ..
Suốt cả một ngày, đều là Tiếu Tiếu luyên tha luyên thuyên, quan hệ của Dương Chấn và Tần Nhã cũng gần gũi hơn nhiều, đây đều là công lao của Tiếu Tiếu.
Mãi cho đến lúc hoàng hôn mặt trời lặn, Dương Chấn mới lái xe đưa hai mẹ con về nhà
Chơi cả một ngày, Tiếu Tiếu cũng mệt rồi, dựa vào trong ngực Tần Nhã ngủ.
Xe Dương Chấn vừa ra khỏi đường cao tốc, lúc qua một con đường, một chiếc Jeep màu đen đột nhiên xuất hiện, trực tiếp vượt qua khúc cua nhằm vào chiếc Phaeton.
“Ôm chặt Tiếu Tiếu!”
Ánh mắt Dương Chấn trở nên sắc bén, đột nhiên nhắc nhở một tiếng.
“Két!”
Muốn tăng tốc tiến lên đã không còn kịp nữa rồi, Dương Chấn mạnh mẽ kéo tay phanh, lốp xe Phaeton phát ra một tiếng ma sát cực lớn với mặt đường, một cú trượt đẹp đẽ, thoát khỏi va chạm với Jeep.
May mắn Tần Nhã thắt dây an toàn, Tiếu Tiếu lại được cô ôm chặt trong ngực, xe chỉ trượt một cái, không ảnh hưởng gì với người bên trong xe, thậm chí Tiếu Tiếu còn đang ngủ say.
“Em và Tiếu Tiếu không sao chứ?”
Sau khi thoát khỏi chiếc Jeep, Dương Chấn mới có thời gian hỏi thăm.
Tần Nhã cũng sợ hãi trong lòng, khẽ lắc đầu: “Không sao!”
“Vậy là tốt rồi!”
Hai mắt Dương Chấn hơi híp lại, nếu như không phải vừa rồi mình phản ứng nhanh, chỉ sợ đã xảy ra chuyện, nếu như một mình anh ở trong xe thì thôi, nhưng trong xe còn có hai người phụ nữ mình yêu nhất.
Rồng có vảy ngược, chạm vào ắt phải chết!
Nếu chỉ là ngoài ý muốn bình thường thôi, nhưng rõ ràng không phải ngoài ý muốn.
Chiếc xe Jeep này vừa rồi không nhanh không chậm đi đằng sau Phaeton, tùy thời hành động.
Đúng lúc này, một chiếc Ford Ranger màu đen đột nhiên rít gào nhào lên, bốp một tiếng, đập vào đằng sau đuôi xe Jeep, lớp xe và mặt đất ma sát tạo ra tiếng vang chói tai, chiếc Jeep lệch sang bên, cùng nhau xông vào hàng cây bên đường.
Lúc này, từ trên Ford Ranger một người bước xuống, là Mã Tuân.
“Đằng sau hình như xảy ra tai nạn xe?” Tần Nhã kinh ngạc hỏi.
Dương Chấn khẽ nói: “Hình như là vậy!”
“Chúng ta dừng lại xem chút đi, nếu như có nguy hiểm, chúng ta cũng có thể giúp một chút.” Tần Nhã lo lắng nói.
Dương Chấn nhàn nhạt đáp lại: “Tiếu Tiếu mệt rồi, anh vẫn là nhanh chóng đưa hai người về thôi!”
“Anh con người này sao lại vậy? Nếu như va chạm vừa rồi, người bên trong xe bị thương, bởi vì chúng ta không cứu giúp kịp thời, chết luôn thì sao?” Tần Nhã lập tức không vui.
Vất vả mới có thể kéo gần quan hệ với Tần Nhã một chút, anh cũng không muốn vì chuyện này mà phá hỏng, dừng xe lại nói: “Em ở trong xe với Tiếu Tiếu anh đi xem.”
Nói xong, anh đi xuống, tùy ý liếc mắt nhìn, lập tức quay lại trong xe, nói: “Yên tâm đi! Người không có việc gì, lái xe đang thương lượng.”
Nghe thấy lời Dương Chấn nói Tần Nhã lúc này mới thở dài một hơi: “Không có việc gì là tốt rồi!”
Hiện trường tai nạn xe cộ, Mã Tuân một tay mở cửa xe đã biến hình ra, túm cổ lái xe xuống xe, vẻ mặt lạnh lùng hỏi: “Nói, tại sao phải đυ.ng vào chiếc Phaeton này?”
Lái xe vội vàng nói: “Đại ca này, đây là ngoài ý muốn, tôi cũng không cố ý.”
“Đã không nói, vậy thì chết đi!”
Lời nói của Mã Tuân vừa dứt, tay đột nhiên thêm lực, sắc mặt lái xe Jeep lập tức trắng bệch, hô hấp cũng bị áp chế.
Nhìn thấy lái xe sắp hít thở không thông, Mã Tuân đột nhiên buông tay, cơ thể lái xem mềm nhũn ngã xuống đất.
“Nói, là ai phái mày tới?”
Mã Tuân một cước giẫm nát l*иg ngực lái xe, lập tức đạp gãy hai cái xương sườn
“A… Là Hùng Vĩ!”
Lái xe thống khổ kêu lên.
Phaeton chạy nhanh một đường, đến lúc đưa hai mẹ con đến nhà lớn họ Tần, trời đã hoàn toàn tối đen.
Tần Nhã ôm Tiếu Tiếu trong ngực, vẻ mặt phức tạp nhìn Dương Chấn, còn có chút do dự.
“Dương Chấn, tất cả những gì nhà họ Tần gặp phải, đều là anh làm sao?” Tần Nhã đột nhiên hỏi.
Dương Chấn không chút nào giấu diếm, khẽ gật đầu: “Mọi thứ đều là bọn họ gieo gió gặt bão.”
“Anh, anh có thể để cho nhà họ Tần một con đường sống không?” Tần Nhã đúng là vẫn mềm lòng.
Trong lòng cô, cho dù ông cụ Tần có làm sai, nhà họ Tần cũng là gia tộc mà cô lớn lên, cô không muốn vì mình, mà làm cả nhà họ Tần bị diệt.
Dương Chấn cũng không cảm thấy bất ngờ, nhìn Tần Nhã gật đầu: “Được!”
Tiếng nói vừa dứt, nổ máy xe rời đi.
Đợi cho xe hoàn toàn biến mất trong tầm mắt, cô mới thở ra một hơi: “Cảm ơn!”
Dương Chấn sau khi rời khỏi nhà lớn họ Thần, gọi một cuộc điện thoại: “là ai?”
“Nhà họ Hùng, Hùng Vĩ!”
Mã Tuân rất là ăn ý trả lời.
“Đên Số 1 Công Quán!”
Dương Chấn cúp điện thoại, đi về phía Số 1 Công Quán.
Nếu như hôm nay không phải vì Tần Nhã và Tiếu Tiếu trong xe, cho dù xảy ra chuyện như vậy, anh cũng có thể không quan tâm, nhưng mà một khi chiếc Jeep này vượt qua khúc cua đυ.ng vào Phaeton của anh, sinh mệnh của Tần Nhã và Tiếu Tiếu cũng không thể bảo đảm.
Vừa nhớ đến hình ảnh vừa rồi, trong lòng Dương Chấn vẫn còn hoảng sợ, đến bây giờ cả người anh đều ngập tràn sát ý mãnh liệt.
Số 1 Công Quán, phòng trên cùng.
Hùng Vĩ đang ngồi trên ghế salon xa hoa, trong ngực còn ôm một người đẹp.
“Anh Hùng, tên nhóc kia, có lẽ đã vào viện rồi? Nói không chừng còn chết rồi.”
Đối diện với anh ta là một người thanh niên cùng tuổi, vẻ mặt cười cợt.
Hùng Vĩ cười ha ha một tiếng: “Dám đắc tội với ông đây, ông sẽ cho anh ta thấy hối hận khi đã đến thế giới này, nếu như anh ta chết rồi thì thôi, nếu như không chết, đây chỉ là bắt đầu, tôi sẽ làm anh ta tuyệt vọng.”
“Anh Hùng uy vũ!”
Các tiểu đệ trong phòng đều có vẻ nịnh nọt..
“Ha ha, được rồi, mọi người quẩy lên cho tôi đi!” Hùng Vĩ rất là vui vẻ.
Cùng lúc đó, một chiếc Phaeton chậm rãi dừng ở cửa lớn Số 1 Công Quán.
Dương Chấn từ trong xe đi ra, Mã Tuân đã đứng đợi từ trước, nhìn thấy Dương Chấn, vội vàng nghênh đón: “Anh Chấn!”
“Anh, anh, các anh sao lại đến đây?” . truyện đam mỹ
Dương Chấn và Mã Tuân xuất hiện, lập tức dẫn đến một trận khủng hoảng.
Việc làm của Dương Chấn và Mã Tuân ở Số 1 Công Quán tối hôm qua, bọn họ đều biết rõ, không chỉ động thủ đánh Hùng Vĩ, còn tạo ra một tin tức lớn chấn động Giang Châu.
Dương Chấn ngẩng đầu nhìn bốn chữ màu vàng lấp lánh ‘Số 1 Công Quán’, nói với Mã Tuân: “Đập cho tôi!”