Hàn Kiếm Phong cũng cầm ly rượu đứng lên: “Không cần nhiều lời, con cạn trước.”
Anh ta ngửa đầu uống cạn.
“Kiếm Phong và Tư Tư có bản lĩnh như vậy, rất nhanh sẽ bay cao, đến lúc đó đừng quên mấy họ hàng nghèo khó chúng tôi này là được.”
“Chậc chậc, còn trẻ như vậy mà có được thành tích như vậy, lợi hại quá.”
“Một ông chủ công trình lớn, một cao quản xí nghiệp top 500, Hàn gia đúng là toàn là nhân tài mà.”
Họ hàng Hàn gia vừa nhiệt tình kính rượu, vừa môm năm miệng mười khen ngợi.
Ông Cửu có cấp bậc cao nhát liền vỗ bàn: “Sinh con trai phải như vậy, sinh con trai phải như vậy mà.”
Hàn Kiếm Phong miệng đầy mùi rượu: “Ông, bác, chú, cô, mọi người quá lời rồi.”
“Cho dù con và em gái có tiền đồ thế nào, chúng con đều là người một nhà không phân giàu nghèo.”
Hàn Tư Tư cũng nâng khuôn mặt xinh đẹp tỉnh tế: “Sau này mọi người có chuyện gì thì cứ nói, anh em chúng con tuyệt đối không từ chối.”
Anh em Hàn gia nói rất ra vẻ, họ hàng có mặt đều rất hài lòng, tiếp đó lại là một trận tán thưởng.
Bố mẹ Hàn vô cùng tự hào, có vẻ kiêu ngạo nói không ra lời.
“Cái đó…”
Đường Phong Hoa đột nhiên nhìn về phía Diệp Phi đang vùi đầu ăn: “Nhược Tuyết, không phải là chị nói em, em cũng nên răn đe răn đe Diệp Phi nhà em.”
“Kiếm Phong cũng chỉ lớn hơn Diệp Phi ba tuổi, dù không phải là nhà giàu thuộc Forbes gì đó nhưng cũng là người có xe có nhà có công ty.”
“Còn Diệp Phi nhà em, không có việc làm, còn cân nhà họ Đường nuôi.”
Cô ta muốn phát tiết sự tức giận chồng chất của việc Rolex: “Em không thấy mắt mặt, chị cũng mắt mặt thay cho nhà họ Đường.”
“Cũng không thẻ trách Diệp Phi, cậu ấy rất nỗ lực rồi.”
Hàn Kiếm Phong cười giả tạo: “Chỉ là năng lực quả thực có hạn, néu không cũng sẽ không ở rẻ.”
Đường Nhược Tuyết hơi biến sắc, muốn nói gì đó lại bị Diệp Phi lắc đầu ngăn lại.
Còn chưa ăn no nữa…
Bố mẹ Hàn nhìn qua, trong mắt có sự xem thường nồng đậm.
Đều là con rể nhà họ Đường, con trai mình là ông chủ lớn, Diệp Phi lại dựa vào bố thí của nhà họ Đường, có thể không xem thường sao?
“Chà, đây chẳng phải là con rể ở rể của nhà họ Đường sao?”
“Nhìn có vẻ là một người bình thường, sao đầu óc lại không bình thường chứ?”
“Đầu óc bình thường, sẽ còn xé tranh chữ cổ của Kiếm Phong sao?”
“Nghe nói cậu ta mua quả nhân sâm ở sạp hàng lề đường làm quà mừng thọ cho mẹ vợ, may mà Kiếm Phong phát hiện sớm mà ngăn lại kịp, nếu không thì xảy ra chuyện lớn rồi…”
“Hơn nữa cậu ta để ra vẻ trước mặt bạn bè thân thích, đặc biệt mua một hộp đựng Rolex giả.”
“Hư vinh quá…” Sóng gió trong bữa tiệc mừng thọ, xung đột Rolex, bị Hàn Kiếm Phong cố ý thêm thắt một chút, trong mắt họ hàng của Hàn gia sớm đã bị điên đảo trắng đen rồi.
Đường Phong Hoa cũng không lên tiếng giải thích.
Đường Nhược Tuyết tức giận: “Không phải như vậy…”
“Không có bản lĩnh gì thì an phận chút, đừng khiến người nhà họ Đường lau mông cho cô.”
Ông Cửu của Hàn gia ÿ lình lớn tuổi mà trách mắng Diệp Phi: “Làm người cần thực tế, tuyệt đối đừng có xa vời viễn vông.”
Diệp Phi vừa gặm đùi gà vừa gật đầu liên hồi: “Đúng, đúng, đúng.”
Hàn Tư Tư liếc Diệp Phi một cái, khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy sự ngạo mạn và xem thường.
“Tư Tư, bây giờ đã là chủ quản rồi, xem thử công ty Ngũ Hồ có cần tạp vụ không để Diệp Phi vào làm chân chạy vặt, cũng còn kiếm được miếng ăn.”
Đường Phong Hoa nghĩ cách, thực ra là xem chuyện cười: “Mọi người đều là họ hàng, có thể giúp được thì giúp.”
“Phong Hoa, con đây là nói gì vậy?”
Hàn phu nhân thái độ ngạo mạn: “Tư Tư là làm tại tập đoàn Ngũ Hồ, xí nghiệp top 500, sao có thể đi cửa sau chứ?”
“Không sai, mẹ nói đúng.”
“Ngũ Hồ là tập đoàn lớn, dù con là chủ quản hành chính, quản lý mười mấy người, nhưng cũng không thể tùy tiện nhét người vào được.”
Hàn Tư Tư khinh miệt mà nhìn Diệp Phi: “Ở công ty chúng con, học lực của dọn vệ sinh cũng phải là cao đẳng, như Diệp Phi, thật sự không nhét vào được.”