Editor: ♪ Đậu ♪
Những ngày gần đây Quý Thừa Tiêu hay có vết cắt trên tay, Lâm Triệt hỏi anh bị làm sao, Quý Thừa Tiêu luôn lấy cớ là thu dọn văn kiện trong bệnh viện vô ý bị để qua mắt, song Lâm Triệt cảm thấy người như Quý Thừa Tiêu làm chuyện gì cũng đều rất cẩn thận không thể bị cắt xước như thế được.
Thật ra chẳng qua là Lâm Triệt xấu hổ khi phải thừa nhận cậu đau lòng thôi.
Buổi tối đêm hôm trước, Quý Thừa Tiêu làm việc thâu đêm viết luận văn, Lâm Triệt ngồi trên sofa gần đó xem phim, bất tri bất giác ngủ thϊếp đi, đã 7 giờ rồi mà Lâm Triệt vẫn ngủ trên giường không biết trời đất, rất có cảm giác như sống cả đời với chiếc giường sau đó sinh ra con khỉ.
Quý Thừa Tiêu đẩy cửa ra nhìn phần nhô lên giữa giường, anh bước đến, kéo kéo vài sợi tóc mềm lộ ra ngoài của Lâm Triệt.
Lâm Triệt ừ hử mấy tiếng, từ từ ló đầu ra từ trong chăn, hơi đấu tranh hé mắt ra, trong mơ hồ đập vào mắt là gương mặt anh tuấn cười tươi của Quý Thừa Tiêu.
"...Em ngủ lúc nào vậy, mấy giờ rồi?" Lâm Triệt ngồi dậy, vặn người hỏi.
Quý Thừa Tiêu cúi đầu hôn lên trán cậu, thấp giọng nói, "12 giờ 3 phút thì em ngủ, đã lưu mốc phim cho em rồi, lần sau xem thì lên giường xem, dễ cảm lạnh."
"Ừ ừ em biết rồi. À điểm tâm có cháo thịt nạc không, tối hôm qua em nói với anh rồi đó, anh có quên không vậy?" Lâm Triệt dụi mắt hỏi.
Quý Thừa Tiêu buồn cười véo véo má mềm mại của Lâm Triệt, "Không quên, nhanh đi đánh răng rửa mặt."
Lâm Triệt còn chưa tỉnh hẳn vào nhà vệ sinh súc miệng xong đi theo sau Quý Thừa Tiêu, lúc xuống lầu cậu thoáng nhìn qua tay trái anh, nhất thời tỉnh táo, cao giọng nói: "Vãi! Ngón tay anh bị làm sao thế!"
Lâm Triệt kéo cánh tay trái Quý Thừa Tiêu, trông có vẻ thô bạo nhưng thật ra cực kỳ cẩn thận, cậu quan sát băng cá nhân trên ngón trỏ của anh, miệng vết thương được xử lý rất sơ sài, thậm chí còn ứa ra vài tơ máu.
Quý Thừa Tiêu rút tay về, bàn tay phải ấm áp xoa lên mái tóc còn hơi rối của Lâm Triệt, "Chậu hoa trên sân thượng bị Em Trai hất vỡ, lúc dọn sơ ý nên bị cắt tay."
Lâm Triệt bán tin bán nghi nhìn Quý Thừa Tiêu, có phần không vui đẩy anh xuống lầu, "Anh cũng không biết xử lý cho tốt hả, dù gì cũng là bác sĩ mà, nhanh nhanh đi xuống em băng lại cho anh."
"Còn cái thằng chó con Em Trai nữa, hôm nay đừng cho nó ăn sáng, bướng bỉnh quá trời, thích ăn đòn không thích yên tĩnh, nên bỏ đói nó một lần để nó nhớ lâu." Lâm Triệt tức giận nói.
Cậu ấn Quý Thừa Tiêu ngồi xuống sofa, vội vàng chạy đi xách hòm thuốc đến.
"Mẹ, ngón tay anh đẹp như vậy mà đi làm xấu nó, lần trước lúc anh băng cho em, chẳng phải anh lợi hại anh %$^$& lắm sao, còn giờ tự đặt trên người mình thì không được, nhìn đi, phải dựa vào em này..." Lâm Triệt cúi đầu nhẹ nhàng xé miếng băng Quý Thừa Tiêu tùy tiện dán ra để nhìn vết thương, "Thật là, vết cắt không nhỏ, em sẽ nhẹ nhàng, anh đừng sợ đau..."
Rất lâu trước đây, lúc ở bệnh viện anh trai của Quý Thừa Tiêu, Quý Thụy Vũ và Lâm Thanh cùng đến, Lâm Triệt trốn dưới gầm bàn, vì không ngồi yên nên va tay vào thành bàn. Là Quý Thừa Tiêu xử lý vết thương cho cậu, lần này lại đổi nhân vật. Có câu gì ấy ta, lịch sử luôn giống nhau đến kinh ngạc.
Quý Thừa Tiêu nhìn Lâm Triệt hết sức căng thẳng hết sức chú tâm xử lý vết cắt trên ngón tay mình, bỗng nhiên anh nghĩ nếu có thêm vài vết cắt nữa thì càng tốt, nhìn dáng vẻ nghiêm túc ấy của Lâm Triệt cực kỳ dụ người.
"Đau không?" Lâm Triệt cầm bông ngoáy thấm i-ốt sát nhẹ lên vết thương, cẩn thận hỏi.
"Không đau." Quý Thừa Tiêu giơ tay phải véo má Lâm Triệt cười nói.
"Đừng giả bộ, trước mặt em anh còn ra vẻ nữa hả, đau thì cứ nói, em không cười anh." Lâm Triệt rất ngạo kiều liếc nhìn Quý Thừa Tiêu, đập ngón tay trượt đến môi mình của anh, khẽ hừ một tiếng.
Tay Quý Thừa Tiêu lại lần mò đến, lần này trực tiếp sờ lên phần môi nhạt màu của Lâm Triệt, còn cực thích thú vân vê nó, "Ừ ừ, đau chết."
Bấy giờ Lâm Triệt mới gật gù, xoay mặt sang phía khác, né ngón tay sắp mò vào trong miệng mình của anh.
"Được rồi." Lâm Triệt đứng dậy vỗ tay rất hài lòng nhìn kiệt tác của mình.
"Dán rất đẹp, nhanh đi ăn thôi." Quý Thừa Tiêu cong khóe môi nói.
"Ừ ha! Nhanh em chết đói mất, Em Trai ăn chưa?" Lâm Triệt phấn khởi chạy xuống phòng ăn.
Mới nói không cho thằng chó con ăn, mà giờ lại quên bẵng đi, trí nhớ của cậu nhóc... kém đến đáng yêu.
Quý Thừa Tiêu liếc mắt nhìn con Husky ngồi trong phòng khách đang vung vẩy gặm cắn chiếc dép, anh khẽ cười nói: "Nó ăn rồi."
Lâm Triệt đặt mông ngồi vào bàn, điểm tâm rất đơn giản, nhưng rất phù hợp dinh dưỡng, đặc biệt là bát cháo thịt nạc nóng hổi thơm ngon.
"Quý Thừa Tiêu, cháo mua ở quán đối diện bên đường hả?" Lâm Triệt hào hứng cầm muỗng lên, xuýt xoa một tiếng, cậu thích nhất là quán cháo đó.
Quý Thừa Tiêu đi đến ngồi xuống bên phải Lâm Triệt, nghe cậu hỏi thì gật đầu, "Ừ, mau ăn đi."
Lâm Triệt há miệng nuốt một muỗng cháo nóng, "A... Hơi nóng."
Bên trong bỏ thịt bằm nhiều hơn mọi bữa, còn có cả đậu Hà Lan cậu thích.
Hôm nay chủ quán sao thế nhỉ.
Chắc chắn sẽ lỗ vốn mất thôi...
Lâm Triệt chép miệng rồi lắc đầu, nhìn sang Quý Thừa Tiêu nói: "Nhất định hôm nay tâm trạng của chủ quán rất..."
Cậu ngẩng đầu liền nhìn thấy Quý Thừa Tiêu chống tay phải lên bàn mỉm cười nhìn mình, bàn tay trái dán băng cá nhân thì để ở dưới, trên tay phải còn có dấu mờ nhạt, Quý Thừa Tiêu nói là vô ý trên bệnh viện.
Lâm Triệt chợt nghĩ đến gì đó, phút chốc cậu không biết trong miệng mình có mùi vị gì.
"Em..."
"Sao? Ăn không ngon à?" Quý Thừa Tiêu khựng lại, giọng hỏi hơi gấp gáp.
Lâm Triệt nắm chặt cái muỗng trong tay, cúi đầu nhỏ giọng nói: "Không phải... ăn ngon lắm."
Lâm Triệt sẽ không nói thật ra bây giờ cậu khá cảm động đâu.
Là rất cảm động.
Đời này, bao gồm cả đời trước, ngoại trừ cha mẹ ra đúng là không có ai tự nấu đồ ăn cho cậu.
Cậu cũng không ngờ Quý Thừa Tiêu sẽ xuống bếp nấu ăn cho mình, Quý Thừa Tiêu anh ấy là con nhà giàu mười ngón tay không dính nước xuân, từ trước đến giờ luôn thuộc kiểu áo đến thì đưa tay cơm đến thì há miệng, vậy mà lại chịu nấu ăn cho cậu.
Thú thật cậu không biết nên nói gì.
Thật ra câu nên sớm nghĩ đến, sau khi cậu lần nữa khôi phục thành con người, thời gian đầu điểm tâm ăn không ngon miệng lắm, nhưng cậu lại chẳng để ý, chỉ lo ăn.
"Em... À..." Lâm Triệt lí nhí ấp úng, mắt nong nóng không hiểu lý do.
Nên nói gì giờ? Quý Thừa Tiêu em cảm động quá; Quý Thừa Tiêu, anh xem anh nấu ăn mà làm tay bị thương hết rồi kìa; Quý Thừa Tiêu em quá thích anh anh cứ như thiên thần ấy; Quý Thừa Tiêu, anh...
Dường như nói gì cũng không thích hợp cho lắm.
"Ăn ngon lắm, ăn ngon lắm." Lâm Triệt nhìn vào đôi mắt sâu thẳm chan chứa ý cười của Quý Thừa Tiêu, cậu gật đầu nghiêm túc nói.
Bàn tay trái để dưới bàn của Quý Thừa Tiêu, ngón cái vô thức ma sát lên phần băng dán của ngón trỏ, chỗ đó khá ê ẩm, nhưng vẫn truyền đến từng cơn ấm áp.
Quý Thừa Tiêu nhìn đôi mắt sáng lấp lánh như muốn bắn ra sao của Lâm Triệt, anh hơi nghiêng mặt đi, mất tự nhiên ho nhẹ một tiếng.
Anh còn tưởng Lâm Triệt sẽ nói ăn không ngon, mặc dù nấu theo sách hướng dẫn, nhưng nấu xong rồi vẫn khá bồn chồn trong lòng.
Từ sau khi Lâm Triệt có lại thân thể, điểm tâm mỗi ngày đều do anh làm. Mấy ngày đầu, cơm thật sự khó nuốt, nên đành vứt vào thùng rác rồi ra ngoài mua, qua mấy ngày sau cuối cùng cũng ăn được, anh đưa cho Lâm Triệt ăn, rồi bình tĩnh nhưng thật ra cực kỳ hồi hộp quan sát vẻ mặt của cậu chỉ sợ cậu nói ra câu "Cơm này khó ăn quá".
Quý Thừa Tiêu khá bất đắc dĩ, anh đã 27, 28 tuổi rồi, ngót nghét đàn ông 30 rồi, sao lại đi yêu đương với một cậu nhóc mới mười mấy tuổi chứ, đây là sống thụt lùi à.
Lúc trước, Mục Sở và chàng trai quen ở nước ngoài chỉ là quan hệ bạn tình, giải quyết nhu cầu sinh lý, cũng không chung sống dưới danh nghĩa người yêu. Trên thực tế trong chuyện yêu đương, chưa chắc Quý Thừa Tiêu làm tốt hơn Lâm Triệt, cũng là nhờ IQ của Quý Thừa Tiêu cao hơn của Lâm Triệt thôi.
"Mau ăn đi, sau này mỗi ngày đều sẽ có món ngon."
Lâm Triệt sững sờ, sau đó ra sức gật gật đầu.
Làm thế nào đây, cậu nghĩ mình càng lúc càng thích Quý Thừa Tiêu.
Thích muốn chết.
Từ từ ăn xong, Lâm Triệt buông muỗng xuống, giật khăn giấy lau miệng. Quý Thừa Tiêu đứng dậy dọn bát bỏ vào máy rửa bát.
Lâm Triệt yên lặng đứng lên, bước đến sau lưng Quý Thừa Tiêu, thở ra hơi dài.
"Quý Thừa Tiêu." Lâm Triệt gọi.
"Ừ?" Quý Thừa Tiêu quay người lại.
Lâm Triệt ôm choàng lên cổ Quý Thừa Tiêu hơi kéo anh xuống, tiếp đó nhắm mắt hôn môi anh.
Trên môi bỗng có thêm vật mềm mềm âm ấm, Quý Thừa Tiêu bất ngờ, mắt lập tức hiện ra ý cười rồi chầm chậm nhắm lại.
Tay trái của anh dịu dàng áp lên gáy Lâm Triệt, hơi dùng sức để cậu dán thật sát vào anh, còn tay phải siết chặt eo cậu, không chừa lại chút không gian tránh né nào cho Lâm Triệt.
Đầu lưỡi của Quý Thừa Tiêu linh hoạt dò vào trong miệng Lâm Triệt, đảo qua răng cậu, mơ hồ nếm được chút vị thơm ngon của cháo thịt nạc.
Hôn môi với người mình thích là cảm giác cực kỳ tuyệt vời, tim Lâm Triệt đập thình thịch, lén he hé mắt, đập vào mắt là hàng lông mi dày mà dài của Quý Thừa Tiêu, ánh mặt trời quét qua mi anh lưu lại mảng nắng vàng.
"A..." Đầu lưỡi bị cắn một cái, Lâm Triệt bị đau kêu lên.
Quý Thừa Tiêu mở mắt, lùi về sau một bước, hai đôi môi tách ra, anh trầm giọng nói: "Nhắm mắt lại, chuyên tâm."
Lâm Triệt đỏ mặt, vội vàng nhắm mắt lại, lông mi cũng hơi run run.
Quý Thừa Tiêu nhìn Lâm Triệt nhắm mắt, đôi mắt anh thâm trầm như hồ nước trong đêm khuya.
Một lúc lâu mà vẫn không thấy Quý Thừa Tiêu tiếp tục nụ hôn, Lâm Triệt run run con mắt muốn mở ra.
Quý Thừa Tiêu lấy tay che mắt Lâm Triệt lại, anh không do dự cúi đầu hôn cậu.
Nếu trong lòng người có ta, dẫu có bị che đi đôi mắt, thì người vẫn sẽ thấy được ta.