Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Chàng Quỷ Của Bác Sĩ

Chương 1

Chương Tiếp »
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“A… Quý thiếu mạnh thật… Ư… A…”

Trên giường, hai thân thể trần trụi quấn quýt dây dưa, chàng thiếu niên gương mặt ưa nhìn bị đè bên dưới má đỏ ửng đôi mắt mê mẩn, cậu ta liên tục thở dốc rêи ɾỉ, tựa như rất sướиɠ.

Đang rong ruổi trên người cậu chàng là một người đàn ông anh tuấn, sống mũi thẳng tắp, gương mặt góc cạnh cực kỳ tuấn tú, đôi mắt sâu thẳm như chứa đựng toàn bộ vũ trụ nhưng không có vẻ động tình nào, mà trái lại rất tỉnh táo, mái tóc ướt mồ hôi trên trán chuyển động theo động tác cơ thể, bỗng nhiên, người đàn ông lia mắt nhìn góc phòng, anh ta nheo đôi mắt đen lại.



[kuroneko3026.wp.com]

Mẹ nó hù chết bố!

Lâm Triệt đang ngồi xổm ở góc tường bị ánh mắt bất ngờ lia đến của người đàn ông hù giật mình, cậu rụt người ra sau suýt nữa xuyên qua bên kia tường nhưng bị một lực kỳ lạ kéo lại. Nếu không phải Lâm Triệt nhìn trên sàn nhà không có bóng của mình, thì cậu còn tưởng cái người đàn ông đang làm chuyện không phù hợp với trẻ nhỏ trên giường kia nhìn thấy mình.

Tất cả chuyện này cần lội ngược dòng về 3 ngày trước…

Ba ngày trước, Lâm Triệt tan trường, tính đến siêu thị mua ít đồ ăn vặt với hoa quả, cậu quy củ đứng chờ đèn đỏ còn 1 phút, đèn xanh sáng lên Lâm Triệt mới nhấc chân bước sang con đường đối diện.

Thì kết quả có một chiếc xe cấp cứu vừa hú còi vừa phóng cái vèo đến bên trái Lâm Triệt.

Thật ra Lâm Triệt muốn né sang chỗ khác, nhưng ngay thời điểm chỉ cần cậu bước nhanh về trước một hai bước là có thể tránh được vụ tai nạn xe cộ, thì hai chân cậu lại như bị một đôi tay vô hình giữ chặt không thể cựa quậy, chỉ có thể trơ mắt nhìn xe cấp cứu cách mình càng lúc càng gần, cuối cùng đâm vào cậu.

Thử nghĩ, vốn trên xe còn có một bệnh nhân chờ được cứu, mà kế tiếp Lâm Triệt bị xe đâm văng ra xa, xe cấp cứu lập tức ngừng lại, mấy bác sĩ và y tá từ trong xe vội vàng đi xuống cáng Lâm Triệt vào xe luôn, cảnh tượng đó cũng đủ xếp vào bảng xếp hạng khôi hài.

Cứ thế, Lâm Triệt, một công dân tốt chưa từng cướp đốt gϊếŧ hϊếp tuân thủ pháp luật thường nhường ghế ngồi cho người già cuối cùng lại vì cấp cứu thất bại mà chết thảm, trở thành người đầu tiên bị xe cấp cứu đâm chết tại thành phố A, sự cố này được lên báo chí, chết rồi mà Lâm Triệt còn nổi tiếng được chút chút.

Thật ra mấy cái đấy không quan trọng, chết thì chết 18 năm sau vẫn là một hảo hán, nhưng điều quan trọng là cậu không chết hẳn…

Mà cậu biến thành một con ma có suy nghĩ nhìn không thấy sờ không được.

Khi Lâm Triệt tỉnh lại cậu đang ở bệnh viện thành phố, tận mắt nhìn thấy một thi thể dáng dấp giống y đúc mình bị đắp vải trắng rồi đẩy vào nhà xác lạnh lẽo, hơn nữa người đẩy cậu vào đó lại là nhị thiếu gia Quý Thừa Tiêu của Quý gia vẫn hay lên báo chí, lúc đó cậu sốc không chịu nổi.

Có người mô phỏng gương mặt cậu, thậm chí còn là mô phỏng gương mặt bị tai nạn giao thông? Bản thân cậu còn phải tin người đang nằm đó chính là mình.

“Này này y tá, sao cô không kiểm tra cho tôi chứ tôi vừa bị tai nạn văng xa 10 mét lận đó!” Lâm Triệt vươn tay muốn kéo y tá đang đẩy băng ca ra từ nhà xác.

Y tá thẳng chân bước qua, còn bàn tay duỗi ra của Lâm Triệt trực tiếp xuyên qua bả vai y tá, bản thân cậu cũng ngã lảo đảo.



Quát háp pần?

Lâm Triệt không tin nổi chạy theo kéo tay y tá lần nữa ———

Kết quả tay cậu vẫn trực tiếp chọc xuyên qua, không để lại dấu vết.

Ồ, chó chết.

Lúc đó Lâm Triệt mới ý thức được thi thể vừa bị đẩy đi kia không phải họ thần kinh mô phỏng theo mặt cậu, mà là chính cậu, đồng thời hiện tại cậu đã trở thành một con ma.

Lâm Triệt nghĩ không ra tại sao mình lại biến thành ma, cậu chưa từng làm chuyện xấu cũng không có chấp niệm, lẽ nào là vì ngày hôm qua cậu phơi cái qυầи ɭóŧ vừa giặt xong lên cây thánh giá trong phòng ngủ của thằng bạn cùng phòng mua?

Được rồi nếu đúng là vì thế, nếu trời cao cho cậu một cơ hội, thì Lâm Triệt sẽ quý trọng tính mạng của mình, không tiếp tục giặt qυầи ɭóŧ nữa.

Khi ấy Quý Thừa Tiêu cũng đi ra từ nhà xác, anh ta trực diện băng qua thân thể Lâm Triệt, Lâm Triệt cảm giác mình như một vách tường hoa sắp bị chọc thủng.

…!

Mấy người cứ đi xuyên qua như thế có nghĩ đến cảm thụ của một con ma không hả!

Quý Thừa Tiêu hoàn toàn không cảm giác gì, cho tay vào túi áo blouse trắng bước đến đầu cầu thang, ngay lúc Quý Thừa Tiêu rời đi tầm 10 mét thì Lâm Triệt bỗng nhiên bị một lực kỳ lạ lôi kéo, hồn phách nhẹ bay thẳng đến bên người Quý Thừa Tiêu.

Lâm Triệt ngẩng đầu lên, bây giờ cậu là ma, một con ma có suy nghĩ nhưng không có giác quan, vậy mà lại thấy choáng váng, cái giả thiết này khá quái dị…

Thử nghiệm thêm vài lần, Lâm Triệt phát hiện cậu không thể rời xa Quý Thừa Tiêu 10 mét, chỉ cần vượt qua khỏi 10 mét một phân thôi cũng sẽ bị bắn ngược trở về, còn kèm theo cơn chóng mặt khó hiểu.

Thế là Lâm Triệt học điều khôn, ngoan ngoãn đi theo Quý Thừa Tiêu, một tấc cũng không rời, theo anh ta 3 ngày.

Trong 3 ngày đó, Lâm Triệt cảm thấy bản thân tiến vào một thế giới hoàn toàn mới —— thế giới của người có tiền.

Quý Thừa Tiêu là ai cơ chứ?

Cha Quý Thừa Tiêu là người trong gia tộc kinh doanh có sức ảnh hưởng rất lớn của thành phố A, còn mẹ là bác sĩ thế gia lừng lẫy, bối cảnh tốt đến làm người đỏ mắt, mà bản thân anh ta cũng là nam thần phong lưu phóng khoáng tài năng xuất chúng tay nghề bác sĩ siêu phàm dịu dàng săn sóc kỹ năng giường chiếu số một người gặp người thích hoa gặp hoa nở trai thẳng cũng tự thành lốp dự phòng.



Theo cái nhìn của Lâm Triệt thì cũng chỉ là một tên đồng tính có chút tiền dáng dấp không tệ đời sống tìиɧ ɖu͙© phong phú.

Trọng điểm là dáng dấp không tệ.

Ngày đầu tiên, Quý Thừa Tiêu đưa thi thể của cậu vào nhà xác xong lái xe về nhà ngay, một mình anh ta sống trong căn hộ Duplex của khu căn hộ cao cấp cách bệnh viện thành phố tương đối gần, ở trên tầng thứ 15.

(*) Căn hộ Duplex là hình thức thiết kế căn hộ thông tầng giữa ít nhất 2 tầng liền kề trong cùng một tòa nhà.
🖼️ Hình ảnh không hỗ trợ ở phiên bản này. Vui lòng xem trên Phiên bản đầy đủ
Phòng của Quý Thừa Tiêu rộng rãi cũng sạch sẽ, này ít nhiều có liên quan đến bệnh thích sạch sẽ của bác sĩ.

Quý Thừa Tiêu cởϊ qυầи áo đi vào nhà vệ sinh, Lâm Triệt tẻ nhạt bắt đầu đi thăm thú, nhìn qua loa vài lần lầu một thì đi về phía cầu thang lên hành lang lầu hai, trên hành lang thoáng mát treo một bức tranh sơn dầu khổ lớn, nhìn giá trị không nhỏ, Lâm Triệt trề môi mắng đốt tiền xong tiếp tục vào trong. Mà hiển nhiên Lâm Triệt đã quên rằng hiện tại cậu không thể rời xa Quý Thừa Tiêu quá 10 mét, nên chưa đi được mấy bước cậu lập tức choáng váng vì thân thể lại bắn trở về bên người Quý Thừa Tiêu.

Nếu như nhìn thấy một người đàn ông ngoại hình rất tuấn tú rất gay dáng người cực đẹp cởi hết quần áo tắm rửa thì nên làm gì?

Chụp ảnh bị anh ta cᏂị©Ꮒ hay là trực tiếp cᏂị©Ꮒ anh ta?

Nhưng nghĩ mấy cái đó không có ích lợi quái gì.

Vì bây giờ Lâm Triệt là ma, với lại Lâm Triệt lấy tất cả AV từng xem ra thề cậu là trai thẳng.

Lâm Triệt híp mắt như vô ý liếc nhìn vật giữa hai chân Quý Thừa Tiêu, cậu khinh thường hừ một tiếng, “Năm mươi năm sau cũng không ngóc dậy nổi thôi.”

Quý Thừa Tiêu nhíu mày, không biết ảo giác hay sao mà anh luôn cảm thấy hôm nay nước ấm hơi lạnh, nói sao thì bác sĩ vẫn khá mẫn cảm.

Trong phòng tắm, hơi nước hoàn toàn bao phủ, tấm gương cũng bị phủ mờ, không ai nhìn thấy được có một người ngồi trên bồn rửa tay trước gương, người đó mặc chiếc mặc áo sơ mi ngắn tay màu trắng, quần lửng xanh đậm, đầy oán khí nhìn chằm chằm mặt và cơ bụng của người đàn ông đang vung vòi sen tắm rửa, nhưng trong gương không hề có bóng người đó.

Động tác lau người của Quý Thừa Tiêu hơi khựng lại, ngón tay với khớp xương rõ ràng kéo khăn treo trên tường xuống tùy tiện quây quanh hông, tiếp theo anh lại cầm một cái khăn khác vừa lau tóc vừa rời phòng tắm. Quý Thừa Tiêu cảm thấy hôm nay tắm cực kỳ không thoải mái, nước ấm không đủ thì thôi đằng này ngay cả phòng tắm cũng trở nên rất quái lạ.

Lâm Triệt nhảy xuống từ bồn rửa tay, theo Quý Thừa Tiêu rời khỏi phòng tắm.

Lâm Triệt cứ nghĩ ma thì không sờ được đồ vật, thật ra không phải vậy, cậu có thể xuyên qua vách tường, cũng có thể không xuyên qua, nó hoàn toàn phụ thuộc vào suy nghĩ của cậu, cậu vẫn có thể chạm vào vách tường cái bàn sàn nhà vâng vâng những thứ không có sự sống.

Quý Thừa Tiêu đi vào căn phòng đầu tiên bên phải trên lầu hai, ném khăn lau lên ghế rồi nằm xuống giường.

Lâm Triệt đi vào theo Quý Thừa Tiêu, cậu tò mò đánh giá căn phòng, vật dụng lấy màu trắng đen làm chủ đạo, cửa sổ lớn hướng về phía nam, thoáng đãng sạch sẽ, điều kiện đúng thật không tệ, nhưng mà…

Đây không phải là chỗ ma ở.

Lâm Triệt chuyển mắt nhìn chiếc giường lớn trông rất êm ái, Quý Thừa Tiêu nằm trên đó khép mắt như đã ngủ, cái khăn quây quanh hông anh ta hơi xộc xệch, lộ ra đường nhân ngư đầy khêu gợi, làn da màu mật ong bóng loáng, giọt nước chưa lau sạch khúc xạ ra tia sáng nhỏ.

…Có vẻ như Lâm Triệt đã hiểu lý do vì sao nhiều người yêu thích Quý Thừa Tiêu đến vậy.

Lâm Triệt nhẹ nhàng nhảy lên giường, chiếc giường lớn êm ái không hề có dấu vết lõm xuống, cậu rất tự giác nằm bên cạnh Quý Thừa Tiêu, “Người anh em cho mượn chỗ ngủ tí nhá, tôi không biết ma có cần ngủ không nữa, thôi dù sao anh cũng không nhìn thấy tôi, tôi cũng chẳng chiếm miếng diện tích nào, mà giường lại lớn thế, anh xem có được không?”

Đương nhiên Quý Thừa Tiêu không đáp lời.

Lâm Triệt không biết xấu hổ gật đầu, cảm động nói: “Anh đồng ý rồi, quả là người tốt.”

Lâm Triệt nằm nghiêng người, nháy mắt, cơn buồn ngủ dần dần kéo đến, ngay khi mắt Lâm Triệt sắp sụp xuống thì Quý Thừa Tiêu bất ngờ mở mắt, đôi mắt đen trong màn đêm lóe ra tia u ám, thâm thúy quỷ quyệt.

“Mẹ kiếp!” Lâm Triệt sợ đến lăn xuống giường.

Lâm Triệt co người lùi đến gần cái tủ đứng phía sau, thận trọng ló đầu ra nhìn lên giường, cái người trên giường cứ như cảm nhận được gì đó, hơi nhíu hàng lông mày anh khí, đôi mắt sâu thẳm không thấy đáy nheo lại, tựa hồ có dạ quang lưu chuyển trong mắt anh ta, một lúc lâu sau mới từ từ khép mắt lại.

Hù chết ma *cười mỉm*

Lâm Triệt lập tức chạy đến ghế sofa cách giường xa nhất, an phận núp trong góc.

Cái tên Quý Thừa Tiêu này sẽ không bị tâm thần đấy chứ… Không phải ai cũng nói người điên có thể nhìn thấy thứ người khác không nhìn thấy sao? Bỗng nhiên Lâm Triệt cảm giác Quý Thừa Tiêu khá nguy hiểm.

“Bệnh tâm thần mà còn có thể làm bác sĩ? Đây không phải hại người ư?… Chẳng lẽ… chẳng lẽ ông đây đúng là bị anh ta gϊếŧ chết?!”

“Vừa rồi lẽ nào anh ta nhìn thấy một con ma quá đẹp trai?”

“Mẹ, ông đây là ma mà, sợ anh ta làm gì, có bản lĩnh đến cắn ông đi, ông đây không sợ, để xem ông có hù mi phát khóc gọi bố không.”

Lâm Triệt tựa trên ghế sofa lầm bầm, cuối cùng cũng ngủ thϊếp đi.

“A… Quý thiếu… Nhẹ, nhẹ chút… Ừ a…”

“Ưm…”

Tiếng rêи ɾỉ của đàn ông và tiếng thở dốc.

Lâm Triệt nằm trên sofa dần tỉnh, chầm chậm mở mắt ra, ánh nắng sớm xuyên qua cửa sổ lớn tiến vào phòng, phủ màu vàng ấm áp cho căn phòng, ánh nắng hơi chói làm Lâm Triệt không thoải mái dụi dụi mắt.

... ∑( ° △ °)

Ông đệt.

Thượng Đế nói, mỗi con người đều bình đẳng, ta đóng một cánh cửa này của con thì đồng thời cũng khóa luôn cửa sổ lại.

Edison nói, 1% linh cảm của tôi quan trọng đến vậy đấy.

Cố Thành nói, đôi mắt của Aomine Daiki giống tôi, dùng để tìm kiếm ánh sáng.

(*) Giải thích hơi dài nên để ở cuối chương.

Lâm Triệt nói, tôi cảm thấy mắt mình bị hϊếp da^ʍ.

Lâm Triệt ngồi dậy, lặng lẽ quay người đối mặt với vách tường trầm tư về nhân sinh, cậu cảm giác mình cần xem mấy chục bộ AV để lọc sạch tâm hồn.

Lâm Triệt chưa từng xem GV, đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy hai người đàn ông quần nhau như thế nào, cảnh này, vẫn rất khó tả.

“Ư… Quý thiếu… Nhẹ chút… A…”

Tiên học lễ hậu học văn học ăn học nói học gói học mở…

“Thoải mái không.”

Một ông sao sáng hai ông sáng sao ba ông sao sáng sáng chiếu muôn ánh vàng…

“Ớ… Ư a… Thoải, thoải mái…”

Sóng bắt đầu từ gió gió bắt đầu từ đâu em cũng không biết nữa…

“Ư… A. Buông… Xin, xin anh cho em bắn… A…”

Tao đ*t mẹ tụi mi.

Lâm Triệt tối sầm mặt mũi nhảy xuống sofa, xuyên qua vách tường, đứng trên hành lang.

“Tại sao ông đây lại bị ép theo cái tên Quý Thừa Tiêu buê đuê đó???? Đổi người cho ông, chó cũng được.”

“…”

“Quên đi, cứ để tôi một mình thôi.”

Ma không thấy mệt, Lâm Triệt đứng ở hành lang 2 tiếng, ngay lúc cậu thân không mệt nhưng tâm mệt sắp nổ tung thì hai kẻ trong phòng cuối cùng cũng làm xong.

“Quý thiếu, em đi trước.” Chàng trai bị Quý Thừa Tiêu đè bên dưới mặc quần áo xong rồi nói.

“Ừ, không tiễn.” Quý Thừa Tiêu nằm trên giường nói cho có.

Mặt Lâm Triệt đầy vẻ đê tiện nhìn cậu chàng đi xa, lại đánh mắt qua người đàn ông trên giường: “Hay lắm, làm thành như thế mà còn đi được? Quá giỏi!”

Lâm Triệt lê lết về phòng Quý Thừa Tiêu, tiếp tục nằm trên sofa. Cậu thích chiếc sofa này, là màu vải kaki khác biệt duy nhất trong căn phòng, vừa lớn vừa êm, nằm bên trên lăn lộn quay người cũng không bị ngã xuống.

Quý Thừa Tiêu để trần cơ thể đi xuống giường vào phòng tắm, Lâm Triệt làm như không nhìn thấy gì quay người lại, cậu đoán Quý Thừa Tiêu tắm táp sửa sang rồi sẽ phải đến bệnh viện, mới đè đàn ông xong liền vào bệnh viện khám bệnh cho bệnh nhân, khẩu vị của Quý Thừa Tiêu cũng thật nặng, Lâm Triệt khinh bỉ nghĩ.

Trong phòng tắm truyền ra tiếng nước ào ào như khúc hát ru, con mắt nhìn chằm chằm sofa của Lâm Triệt dần hi hí, cuối cùng hoàn toàn khép lại.

Trước khi thϊếp đi Lâm Triệt còn nghĩ, cậu là ma mà hình như ngủ hơi nhiều.

Hay tên thật của cậu thật ra là ——

Quỷ hút máu. Huyết tộc. Lâm Triệt. Đẹp trai. Mỹ nam say giấc. B. O. O. M.

Hết chương 01.

===============

(*) Cố Thành (1956-1993) là một trong những nhà văn “đổi mới” quan trọng của dòng “thơ mông lung” xuất hiện ngay trong thời hậu-Mao. Trong bài “Một thời đại” có hai câu thơ trở thành danh ngôn kinh điển cho phong trào thơ mới của Trung Quốc:

Những đêm đen trao cho tôi đôi mắt đen

Nhưng tôi dùng chúng để kiếm tìm ánh sáng

– Aomine Daiki: Nhân vật trong anime “Kuroko no Basket”, là 1 trong 6 người thuộc “Thế Hệ Kỳ Tích”, lúc còn chơi bóng ở trường sơ trung Teiko, Aomine là “ánh sáng” cho “cái bóng” Kuroko. Ai chưa xem anime này là thiếu sót đó, hãy xem đi =))))

Còn một cái nữa là mấy câu hát với câu thơ là mình tự sửa thêm vào đó, bản gốc là lời dạy trong “Đệ tử quy” của Trung Quốc và câu hát của một bài hát nào đó. Bạn nào khó chịu thì cứ bỏ qua nhé.
Chương Tiếp »