- 🏠 Home
- Teen
- Chàng Quản Gia Lạnh Lùng
- Chương 10: Chương 10: …một khi đã máu thì đừng hỏi bố cháu là ai…?!?! – phần 2
Chàng Quản Gia Lạnh Lùng
Chương 10: Chương 10: …một khi đã máu thì đừng hỏi bố cháu là ai…?!?! – phần 2
- “Thật!”_ hắn gật đầu chắc nịch!
- “Yeah! Chú nhớ giữ lời đấy nhé!”
- “Nhìn tôi giống kẻ đang nói xạo lắm hả?”_ hắn nhăn mặt. Lời hắn nói trước giờ luôn có trọng lượng, chưa ai dám không nghe cả, thế mà hôm nay con nhóc này lại dám nghi ngờ lời hứa của hắn. Hừ, tức chết hắn rồi!
- “Hihi, an toàn là bạn, tai nạn vào hòm! Cái gì cũng phải cẩn thận chứ!”_ nó cười tươi nhìn hắn. Đó, lại nữa rồi, không hiểu nổi, nó học hành thì ngán ngẩm, thế mà lại tiếp thu mấy cái này nhanh thế, mang ra ứng dụng ngay được!
*Cạch*… Thầy Huy cầm lấy cái thước gỗ lần trước đã gõ vào đầu nó để đập một cái cạch xuống mặt bàn. Tất cả im re. Ai ngu chứ, cái thước này mà bị “an tọa” trên đầu là vô viện luôn không chừng, cũng may lần trước nó nội công thâm hậu nên không hề gì, chứ như người khác có mà mất dây thần kinh cảm giác luôn!
- Các anh các chị có ổn định được không đây?_ thầy hằm hè nhìn một lượt quanh lớp. Chắc ban nãy bị nó chọc cho quê quá nên giận cá chém…học sinh đây mà! Đúng là chẳng công tư phân minh gì cả! Chậc chậc, nó có nên kiến nghị xin đổi giáo viên chủ nhiệm không nhỉ?
- Oh My God! Thầy đẹp trai như vậy, giờ lại nghiêm nghị thế này, trông thầy càng quyến rũ hơn!_ một giọng nói mềm còn hơn cả cọng bún vang lên, nó chợt rùng mình, bên cạnh hắn cũng đang nổi đầy da gà!
Đứa nào mà khủng khϊếp thế cơ chứ! Dám biến gà rừng thành thiên nga! Còn ai ngoài con nhỏ Yên Chi đó nữa? Ai mà chả biết nhỏ này si mê thầy Huy. Tình yêu thầy trò thì có gì mà vui chứ? Nhỏ này bám thầy còn hơn cả sam nữa! Trên bục giảng, thầy Huy mày giãn ra, lại còn cười. Coi bộ ổng thích xu nịnh rồi, con trai mà, thằng nào chả thích con gái khen đẹp! Hết cách, thế mà còn kêu con gái lắm chuyện, cũng như nhau cả thôi!
- Haizz, gà rừng hóa thiên nga, có nên mở tiệc chúc mừng không hả chú?_ nó quay sang, như nói với hắn, nhưng cũng là nói cho cả lớp và thầy Huy cùng nghe.
- Ờ, lát tôi đưa em đi chọn quà mừng nhé!_ hắn cũng rất phối hợp mà hùa theo nó.
Gì chứ, đừng tưởng hắn bề ngoài lạnh lùng mà coi thường nhé, hắn là hắn rất thích “chọc ngoáy” người khác đấy! Lấy việc “đá xoáy” người khác làm thú vui tiêu khiển. Trò này vui mà tốn ít sức, tội gì không thích?
- Hai người kia, trật tự!_ thầy Huy giận tái mặt, khi không có ai, hai người muốn nói gì thì nói, nhưng giờ đang ở trong lớp, phải giữ hình tượng thầy giáo mẫu mực cho hắn (thầy Huy) chứ, hừ!
- Thầy còn nói em! Bạn học mới còn đang chờ thầy giới thiệu đến mỏi cả chân rồi kia kìa!_ nó dẩu môi lên cãi.
Thầy quay ngoắt 90 độ sang bên trái, thấy bạn Linh thân mến của chúng ta đã mỏi chân tới nỗi ngồi xuống luôn bục giảng rồi, một tay còn đang chống cằm xem trò vui nữa! Nghe thấy nó nói, Linh lập tức nở nụ cười đáng yêu, nó lại lôi cả cô vào cuộc rồi!
- Hì hì, thưa thầy, tại em mỏi chân quá!_ Linh cười trừ, lập tức đứng lên, dưới chỗ Linh vừa ngồi là… quyển giáo án của thầy Huy!
Chắc tại thấy bục giảng quá bẩn, lại không có gì kê được, Linh liền len lén nhân lúc ổng không chú ý, với lấy quyển giáo án A4 đang đặt trên mặt bàn gần đấy…ngồi tạm! Thầy Huy lập tức mặt sầm lại, xám xịt! Học sinh mới ngày đầu vào đã thế này, không hiểu mấy bữa nữa sẽ thành tinh con gì đây!
- Khụ, khụ, mặt thầy sao lại xám đen như vậy! Không phải là thầy bị ốm đấy chứ? Có cần bọn em đưa thầy xuống phòng y tế không ạ?_ nó ho khan hai tiếng, sau đó hỏi thầy Huy. Thầy lập tức ngẩng mặt lên, trừng mắt nhìn nó, nó im bặt. Thầy này sắp nổi khùng đến nơi rồi, mạng vẫn phải giữ chứ, không thì có lỗi với ông xã tương lai quá!
- Giới thiệu với cả lớp! Đây là học sinh mới của lớp ta, ừm, em tự giới thiệu với mọi người đi!_ thầy hắng giọng, sau đó bảo Linh tự giới thiệu về mình!
- Xì, thế mà thầy còn nói giới thiệu với cả lớp!_ nó trề môi nói.
- Con kia, mày không im được à?_ Con nhỏ Yên Chi quay ngoắt xuống bàn nó, quát nó một câu, quên béng luôn cái hình tượng học sinh gương mẫu mà nhỏ cố gắng gìn giữ suốt 3 năm nay! Nó bốc khói ngùn ngụt trên đầu. Hừ, cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng!
- Này! Nếu tôi nhớ không nhầm thì có phải cô là con gái duy nhất của Chu thị không?_ nó còn chưa kịp lên tiếng thì Linh đã xông lên cướp lời.
- Phải đấy! Cô coi như vậy mà cũng biết đến Chu thị à?_ Chi liếc mắt tỏ vẻ khinh thường nhìn Linh. Chu thị cũng là một tập đoàn lớn, nhưng lúc nào cũng phải lép vế sau Shine, thế nên suốt ngày đi chọc tức nó, cũng chỉ bởi ghen ăn tức ở mà thôi!
- Hừ, không ngờ Chu thị lại có một cô con gái như vậy, thật là xấu hổ mà! Không ngờ nền giáo dục của Chu thị lại tệ hại như vậy, đến cả một câu lịch sự cũng không biết đường mà nói, thế lại còn loi choi đi học, bộ không thấy nhục à? Hay là cái mặt chét ti tỉ phấn kia chai luôn rồi?_ Linh hừ lạnh một tiếng, liên tiếp mắng xối xả vào mặt Chi.
Nhỏ mặt hết xanh lại tím, xám xịt, suốt 17 năm này, nhỏ luôn được bố mẹ bao bọc, nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa, chưa một ai dám nói nhỏ như vậy. Chẳng khác nào nói nhà nhỏ vô giáo dục? Bố mẹ không biết đường dạy con để ra ngoài “cắn càn” người khác?
- Linh à, cậu nói đúng, vô cùng vô cùng đúng!_ nó cười tươi, hất mặt nhìn nhỏ Chi.
- Hừ, thì ra là hai đứa chúng mày cùng một bọn à? Bênh nhau gớm nhỉ?_ Chi hừ một tiếng, liếc mắt nhìn nó rồi nhìn Linh.
- Ôi trời, liếc nhiều coi chừng lác đấy! Lúc đấy tôi cũng không ngại thông báo cho giới truyền thông biết con gái độc nhất Chu thị đã điên lại còn lác đâu!_ nó xỉa ột câu, cả lớp cười ầm, hắn cũng đưa tay ra dấu tốt lắm cho nó! Nó nhìn thấy, lập tức cười, mấy khi được hắn khen làm tốt đâu!
Trên thương trường, mấy ai không biết Shine với Chu thị đối đầu nhau, nhưng hai ông bố vẫn im hơi, chả có động tĩnh gì, chỉ có hai cô con gái độc nhất hai nhà đối chọi nhau, ganh đua từng chút một! Tin này luôn luôn khiến cánh nhà báo rình mò, thậm chí có người còn cải trang làm học sinh chỉ để moi tin tức từ nó và nhỏ Chi. Hai đứa chúng nó một nước một lửa. Nếu nước nhiều hơn thì sinh ra khói mù mịt, còn lửa nhiều hơn thì hơi nước bốc lên ngùn ngụt! Ở giữa chỉ chết mấy kẻ ngoài cuộc. Hai ông bố cũng để im, kệ hai đứa nó, không đứng ra khiêu chiến, cũng chẳng tới làm hòa. Đời cha ăn mặn đời con khát nước, cơ mà nó lại thích! Đặc biệt thích cái bản mặt thê thảm của nhỏ Chi khi nhỏ yếu thế hơn nó!
- Mày…mày.._ nhỏ nghẹn họng, không nói được gì, chỉ biết nói hai tiếng mày, mày.
- Haizz, không hiểu Golden Sky bị bỏ bùa mê thuốc lú gì mà lại chọn con nhỏ này làm học sinh gương mẫu nhất khối, lại còn là ứng cử viên đi thi Miss Teen nữa chứ? Ăn nói thì vô văn hóa, thô thiển, trang điểm thì cả tấn phấn, cạo ra có mà chết cả một con cún!_ nó thở dài, thầm tiếc thương cho Golden Sky, nhưng cũng chính là châm chích nhỏ.
Hai đứa này chỉ có đấu võ mồm, chứ chưa đứa nào dám động tay động chân. Nhưng một khi nhỏ thích, thì nó chiều! Nó được học quyền cước cùng kiếm đạo Nhật Bản từ nhỏ, sợ gì đứa nào? À mà có, nó sợ hắn, cũng bởi hắn là người dạy nó mà! Coi bộ tiết học ngày hôm nay lại biến thành giờ đấu khẩu của nó và Chi. “Lại” đấy nhé, việc này đã xảy ra thường xuyên suốt hai năm nay rồi. Trừ năm đầu tiên, bởi năm đầu hai đứa nó là bạn thân của nhau, nhưng sau đó thì đường ai nấy đi, đối nghịch nhau!
Thầy Huy cũng không nói gì, thầy còn lạ gì tính tình hai đứa nhỏ này nữa! Ngày xưa thầy, hắn cùng trợ lí Hoàng cũng đánh nhau suốt ấy mà! Lí do kể ra có mà cười vỡ bụng, ví như một trong ba thằng có gì mới mà không khao, hai thằng còn lại nhảy vào đè đầu ra đập, hay nếu thằng nào làm rơi bút, thằng kia làm ngơ như không thấy không nhặt hộ, bực mình, cũng lao vào đánh nhau… Thiệt hết nói nổi, nhưng mà cũng vui chứ, giờ làm sao còn được cái quãng thời gian vui vẻ ấy nữa… Giờ còn thấy tiếc tại sao ngày xưa mình không phá hơn. Ba người này ngày còn học cấp 3, mới chỉ làm sập 4 cái phòng thí nghiệm hóa học, làm hỏng mấy cái cầu chì nhà thể chất, 5 lần làm hỏng cửa phòng hội đồng, xịt lốp xe ô tô của, chẹp chẹp, của khoảng trên dưới 50 giáo viên trong trường, và cào xước xe của thầy Hiệu trưởng, khiến một thời Golden Sky lâm vào loạn lạc! Khói lửa tùm lum. Chuyện này cách đây cũng mới 4 – 5 năm, nhưng hồi tưởng lại cũng khiến các thầy cô giáo một phen kinh hoàng, nhưng sau đó thì cũng bật cười bất lực cái “ổi ương”, bồng bột của tuổi trẻ! Có khi nào ngày xưa thầy cô cũng thế???
- Thôi hai đứa, trật tự giùm thầy, một lát thôi, nghe bạn giới thiệu đã rồi muốn làm gì thì ra ngoài kia làm!_ thầy giơ tay làm hòa hai đứa, chúng nó làm chúng nó có sao đâu, chết mỗi mình thầy!
- Hừ!_ hai đứa cùng hừ lạnh, quay mỗi đứa một hướng, không thèm nói thêm gì nữa!
- Làm tốt lắm nhóc!_ hắn vuốt vuốt tóc nó, ý cười tràn ngập nơi khóe mắt. Hắn và bố nó không tiện ra mặt, chỉ để cho nó thỏa sức làm theo ý mình thôi. Nó làm thế này cũng vui chán!
- Hihi, Chu thị đời đời không bao giờ đấu lại được với Shine!_ nó cũng cười. Động đến ai chứ động đến Shine nhà nó là không xong với nó đâu. Vẫn câu nói đó: Một khi đã máu thì đừng hỏi bố cháu là ai!
- Hihi, chào cả lớp! Mình là du học sinh từ Anh quốc, tên Lizzie Hạ Tử Linh, các bạn có thể gọi mình là Linh hay Lizzie cũng được! Hân hạnh được làm quen!_ đợi cả lớp im lặng, Linh lên tiếng giới thiệu về bản thân mình, kèm theo nụ cười tươi rói.
Cả lớp một phen chấn động! Anh quốc? Lizzie Hạ Tử Linh? Cái tên này còn lạ gì nữa, ai mà chả biết, trừ nó! Lizzie Hạ Tử Linh chính là một thiên tài thiết kế đồ họa cùng lập trình phần mềm của Anh quốc! Sao giờ cô lại về Việt Nam, mẹ cô là người Việt nhưng cô luôn sống bên Anh. Còn nữa, trên tạp chí Anh quốc, Lizzie là một cô gái vô cùng đáng yêu, xinh đẹp, đâu có như vầy! Một làn sóng thắc mắc nổi lên, nhấn chìm cả lớp học.
- Có cái gì mà thắc mắc?_ nó uể oải nói một câu, buồn ngủ rồi đây mà.
Nói xong, nó nhanh nhẹn tiến lên đầu lớp, cười với Linh một cái. Ngay sau đó nhanh tay lẹ mắt tháo bộ tóc giả cùng với cặp kính trên mặt Linh. Linh ngẩn người, không ngờ nó lại làm như vậy! Nhưng sau đó thì cũng cười nhìn nó. Bí mật của cô thế mà lại bị nó phát hiện, coi bộ nó rất là thú vị đây, Linh thầm nghĩ. Trước mặt mọi người hiện giờ chính là một cô gái vô cùng đáng yêu. Mái tóc ngắn hung đỏ ôm lấy chiếc cổ mảnh khảnh. Làn da trắng nõn, đôi mắt to tròn linh động, đôi môi đỏ mọng xinh xắn. Khi Linh cười để lộ hàm răng trắng bóc đều đặn, cùng với một cái lúm đồng tiền bên má phải. Thoạt nhìn, đúng là một tiểu mỹ nhân xinh đẹp! Con lai đúng là con lai, quả không nằm ngoài dự đoán của nó! Mọi người đều trầm trồ khen ngợi. Mấy nhỏ ban nãy còn xì xầm bàn tán, coi thường Linh giờ đây im bặt, không hé răng nửa lời! Chưa biết người ta thế nào mà còn dám nói, đáng đời!
- Tuệ Mẫn, yêu cậu chết mất! Thế mà cũng phát hiện ra!_ Linh nhào tới ôm nó, hôn cái chụt vào má nó.
Nó đơ. Sao hôm nay nó liên tiếp được ôm hôn thế này? Hôm nay tốt ngày hả? Mọi người phía dưới cũng kinh ngạc, bao gồm cả hắn. Hắn nhíu mày, coi bộ không vui chút nào! Sao cứ thân mật với nó hoài vậy? Cô gái này có vấn đề về giới tính à? Có cần một chuyến xe miễn phí chở tới 3TK không?
- Stop, tránh, tránh ra! Cách xa mình một mét, ngay!_ nó lập tức đứng cách xa Linh ra một chút, đề phòng bị “đột kích” bất ngờ!
- Thôi mà, Tuệ Mẫn đại mỹ nữ! Cậu xinh đẹp như vậy, ình ôm chút thôi mà!_ Linh phụng phịu nhìn nó. Được rồi, được rồi, nó có xinh hay không là việc của nó, không cần Linh phải chạy tới ôm ấp thế này đâu. Còn nữa e là nó bỏ chạy mất dép mất! Ôi đại sắc nữ!
- Không, không được! Chúng ta là bạn bè, là bạn bè! Vì vậy cậu không được cư xử quá thân mật như vậy, đây là Việt Nam, chứ không phải Anh quốc, ok?_ nó giơ hai tay ra phía trước chắn Linh.
- Được rồi, mình biết rồi!_ Linh xịu mặt xuống, đồng ý. Dẫu sao đang ở Việt Nam thì cũng phải cư xử theo kiểu Made in Vietnam thôi!
- Thế mới đúng chứ, Linh đáng yêu!_ nó đưa tay ra véo cái má mềm mại của Linh, cười tươi.
- Được rồi! Vậy Linh xuống ngồi cùng với Mẫn nhé!_ thầy Huy thấy tình cảm hai đứa nó “thắm thiết”, không nỡ chia cắt, liền đề nghị cô xuống ngồi với nó.
- Không được!
- Không được!
Cả nó và hắn cùng đồng thanh phản đối. Nó liếc nhìn hắn rồi cười. Không ngờ cũng có ngày nó và hắn tâm linh tương thông như thế. Còn Linh và thầy Huy thì đơ người. Sao lại không được chứ? Không phải hai đứa nó rất thân thiết sao? Tên khùng này lúc nào cũng công khai chiếm hữu Mẫn thế nhỉ, thầy Huy thầm nghĩ.
- Linh, cậu ngồi xuống chiếc bàn trống dãy bên cạnh tớ cũng được, nhé!_ nó cười câu dẫn bạn Linh đáng yêu.
- Ừ, cũng được!_ Linh đáp ứng luôn, cũng ngay gần bàn nó mà.
- Xuống thôi!
- Cùng học thôi cả lớp!_ thầy Huy lên tiếng. Cuối cùng cái lớp này cũng ổn thỏa. Nhưng lại có thêm một đại nhân vật như vậy, không biết lớp này sẽ biến thành cái dạng gì đây?
Cặp đôi cùng phá xin chính thức … RA MẮT…
~Jenny~
- 🏠 Home
- Teen
- Chàng Quản Gia Lạnh Lùng
- Chương 10: Chương 10: …một khi đã máu thì đừng hỏi bố cháu là ai…?!?! – phần 2