toàn bộ thời gian cuộc hop, Tề Dương biểu lộ sự buồn bực ngán ngẩm.
Cũng không có cách nào khác, anh cái gì cũng không hiểu, giống như đang nghe người ta đọc thiên thư.
“Tiêu tổng, nếu như tập đoàn Kim Long một mực dành lấy cái hạng mục kia mà nói, tình huống của tập đoàn của chúng ta sẽ càng ngày đi xuống.”
“được, tôi biết rồi.”
Tiêu Tình Tuyết mệt mỏi vuốt vuốt huyệt Thái Dương.
Đoạn thời gian gần đây Tập Đoàn Long Thành gặp một vài vấn đề về tài chính, thậm chí ngay cả hoạt động vận chuyển cơ bản thường ngày cũng có phần không chống đỡ nổi, cho nên hạng mục này bên phía tập đoàn Kim Long là cây cỏ cứu mạng , hơi không cẩn thận thì toàn bộ Long Thành cũng có thể lâm vào tình cảnh vạn kiếp bất phục.
Đây chính là việc làm cho Tiêu Tình Tuyết nhức đầu.
“Tiêu tổng, chỉ cần cô đáp ứng yêu cầu của Kim Thiểu thiếu gia, chuyện hợp tác lần này không phải là chỉ ít phút liền có thể giải quyết hay sao?”
Từ Đạt làm ra bộ dạng biểu lộ nắm chắc phần thắng .
“ông nằm mơ.”
Tiêu Tình Tuyết cắn răng, căm tức nhìn Từ Đạt.
Cả đám người dưới trướng đều không ai dám lên tiếng, không khí trong phòng họp giống như đang dương cung bạt kiếm.
Tề Dương híp mắt, đánh giá hết thảy sự việc.
Xem ra Tiêu Tình Tuyết đối với Tập Đoàn Long Thành cũng không được quá tín nhiệm.
Tề Dương nhìn ra được, cái lão Từ Đạt chính là ở không đi gây sự.
...Cọt... Kẹt...
Tại thời điểm bầu không khí ở đây dường như muốn đóng băng, cửa phòng họp lại một lần nữa được mở ra.
“Em họ, tôi khuyên cô nên suy nghĩ lại một chút.”
Tiêu Bạch cắm túi,trên gương mặt tràn đầy mỉa mai.
“Tiêu Bạch? Anh tới làm gì?”
Nhìn thấy Tiêu Bạch, Tiêu Tình Tuyết sắc mặt càng khó coi.
“Không có gì, chính là đến đây thông báo một tin tức, cha tôi nói, nếu là cái hạng mục của tập đoàn Kim Long này mà cô bắt không được, cái vị trí tổng giám đốc này cô cũng đừng làm nữa.”
Tiêu Bạch đặt mông ngồi trên ghế, hai chân tréo nguẫy, hoàn toàn không có đem Tiêu Tình Tuyết để vào mắt.
“Anh......”
Tiêu Tình Tuyết tức giận, gương mặt xinh đẹp đỏ bừng, phía dưới ngực phập phồng.
Cha của Tiêu Bạch là Tiêu Thiên Thành, là bác cả của Tiêu Tình Tuyết , ở công ty treo cái chức vụ Phó tổng tài.
Mặc kệ cái danh nghĩa tổng giám đốc của Tiêu Tình Tuyết.
Tất cả mọi người trong công ty đều biết, Tiêu Thiên Thành mà đã lên tiếng, Tiêu Tình Tuyết không có cách nào làm trái, phản bác không được.
Nói cách khác, Tiêu Thiên Thành tại Tập Đoàn Long Thành cơ hồ là một tay che trời.
Giống như bây giờ là đang họp hội nghị cấp cao, Tiêu Thiên Thành cũng không thèm tham gia .
Tề Dương ngồi xem, càng phát giác ra được sự tình không đơn giản, lặng lẽ lấy điện thoại di động ra gửi cho lão già Chu Bình một cái tin nhắn ngắn -- Tôi muốn biết tất cả tình huống hiện tại của Tiêu Tình Tuyết cùng với người trong gia tộc của cô ấy.
“Được, tan họp.”
Từ Đạt ra lệnh, đem tất cả mọi người đuổi ra ngoài. Duy chỉ có Tề Dương vẫn ngồi ở kia không hề nhúc nhích.
“Phế vật, không nghe thấy lời tôi nói sao?”
Chỉ là câu nói tiếp theo của Tề Dương, đã làm cho ông ta há hốc.
“Hạng mục của Tập đoàn Kim Long, tôi sẽ đi đàm luận.”