Lời nói này cũng đã nói đến đây vì lợi ích , Tiêu Tình Tuyết cũng nhìn ra Vương Đổng rất kiên quyết.
“Vương Đổng, không thể thương lượng được nữa sao?”
Tiêu Tình Tuyết gõ ngón tay nhỏ trên mặt bàn, lông mày hơi nhếch lên.
Vương Đổng mỉm cười: “xem ra Tiêu tổng cũng đã có quyết định, như vậy tôi sẽ không quấy rầy.”
Ngay khi Vương Đổng chuẩn bị đứng dậy, Tiêu Tình Tuyết đột nhiên nói: “Tiêu Thiên Thành đã cho ông bao nhiêu tiền?”
Vương Đổng hơi giật mình.
Nhưng dù sao anh ta cũng là người cả đời làm ăn, điểm ấy lòng dạ vẫn phải có, hắn rất nhanh có nở nụ cười: “Tiêu tổng, lời này cô nghe nói từ đâu vậy?”
Tiêu Tình Tuyết mặt lộ vẻ sương lạnh: “Vương Đổng, tất cả mọi người là người thông minh, tất nhiên tôi có thể đem lời nói ra, ông hà tất phải phủ nhận làm gì?”
Tiêu Tình Tuyết không ngốc.
Xét về hành động của Tiêu Thiên Thành từ khi cô một lần nữa trở lại công ty, hắn tuyệt đối sẽ không để yên cho cô.
Vương Đổng nghe lời này của Tiêu Tình Tuyết , hắn không cảm thấy xấu hổ mà ngược lại còn bật cười.
“Lão Tiêu làm chuyện này thật không đủ cẩn thận! Đây không phải là đang để cho tôi khó xử sao?”
Tiêu Tình Tuyết sắc mặt không tốt: “Vương Đổng, tôi chỉ là muốn biết, Tiêu Thiên Thành hứa hẹn cho ông lợi ích gì?”
Theo quan điểm của Tiêu Tình Tuyết , giao tình giữa Vương Đổng và Tiêu Thiên Thành chỉ ở mức trung bình, hơn nữa bản thân Vương Đổng cũng không phải là người trượng nghĩa , bây giờ Tiêu Thiên Thành có thể để cho hắn tới làm khó mình, tin rằng tuyệt đối là hai người có hứa hẹn .
Quả nhiên, Vương Đổng dựng lên một ngón tay: “cũng không có gì đâu, bất quá chỉ 1000 vạn mà thôi.”
Tiêu Tình Tuyết chân mày nhíu càng chặt!
Cô không ngờ Tiêu Thiên Thành lại có thể làm mọi việc tận tuyệt như vậy.
Đây hoàn toàn việc làm hại người không lợi mình, Tiêu Thiên Thành vốn dĩ sẽ không có lợi ích gì, còn phải bỏ ra 1000 vạn, chỉ để muốn làm cô khó xử thôi à?
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .