Trầm mặc trong phút chốc, Tiêu Tình Tuyết vẫn là kiên định lắc đầu.
“Bác cả, chuyện con đã quyết định, cũng sẽ không thay đổi.”
Nghe vậy Tiêu Thiên Thành lập tức liền trở mặt.
“Vậy cô còn ở lại đây làm cái gì, mau biến khỏi đây, ngày mai cũng không cần đến công ty đi làm nữa. Chức vị của cô ta sẽ đảm nhiệm. Ba, ba hẳn là không dị nghị gì chứ.”
Tiêu Thiên Thành quay đầu, nhìn thử Tiêu Chấn Quốc.
Chỉ là lời kia hoàn toàn không giống như là hỏi qua ý kiến của ông, mà càng giống như là đang uy hϊếp.
Tiêu Chấn Quốc vẫn không nói một lời.
Tiêu Tình Tuyết viền mắt đỏ lên , liền kéo Tề Dương muốn đi ra ngoài.
“Ha ha, hóa ra mặt mũi của trưởng bối Tiêu gia cũng là ghê tởm như vậy, thật buồn nôn.”
Ngay tại thời điểm bầu không khí có chút khẩn trương , Tề Dương lại giống như một viên đá dấy lên ngàn cơn sóng.
“Con mẹ nó mày là cái thá gì? Một thằng tiểu bạch kiểm còn dám lắm miệng hả?”
Tiêu bạch trực tiếp mở miệng mắng.
“Biết điều một chút mau cút nhanh lên.”
“Tề Dương, thật có lỗi với anh, chúng ta mau đi nhanh lên đi.”
Tiêu Tình Tuyết mặt mũi tràn đầy khó xử xin lỗi.
Hôm nay Tề Dương đã bị tất cả người Tiêu gia mắng cho ngẩn mặt không kịp.
“Tiểu Tuyết, em yên tâm, hôm nay ai cũng sẽ không dám để cho em đi, bọn họ còn lập tức liền quỳ xuống cầu em ở lại.”
Tề Dương vỗ vỗ cánh tay nhỏ của Tiêu Tình Tuyết , ra hiệu cô an tâm chớ vội.
“Ha ha...... mày là đồ đần sao?”
Tiêu Bạch giống như là nghe được chuyện cười ,lớn tiếng khinh bỉ.
sắc mặt đám người Tiêu Gia cũng nhao nhao lộ ra vẻ giống như nhìn một kẻ thiểu năng trí tuệ vậy.
Tề Dương khóe miệng nhấc lên một nụ cười.
Đúng lúc này, cửa chính đột nhiên truyền đến âm thanh.
“Tập Đoàn Thẩm Thị, Thẩm Siêu Phong cung chúc Tiêu lão gia thân thể khỏe mạnh, vạn sự như ý.”
Đây là có chuyện gì vậy?
Thẩm Siêu Phong của Tập Đoàn Thẩm Thị ?
Người nhà Tiêu gia đều ngẩn ra.
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .