Cứ như vậy ngồi một ngày tại Tập Đoàn Long Thành, Tề Dương có hơi chút bất đắc dĩ.
Công việc này thật sự giống với những gì Tiêu Tình Tuyết đã nói, vô cùng rảnh rỗi chẳng có việc gì làm.
Kết quả vừa tan tầm, Tề Dương liền bị Tiêu Tình Tuyết kéo vào trong xe.
“Bà xã, chuyện gì vậy?.”
Tiêu Tình Tuyết bị anh gọi như vậy khuôn mặt đỏ lên, nhưng vẫn đáp lại: “về nhà.”
Hả?
Về nhà?
Tề Dương cười khổ.
“Tất nhiên, chúng ta đã kết hôn, tóm lại cũng phải làm cho giống vợ chồng một chút, cũng không thể ở riêng, tôi đã xem qua, Nhà của anh...... Quá nhỏ, không thể làm gì khác hơn là để cho anh ở nhà tôi.”
Tiêu Tình Tuyết vừa lái xe vừa nói.
Kết hôn còn ở trong nhà gái, điển hình là ở rể rồi.
Tề Dương khóe miệng giật giật.
Ông nội thật độc ác.
Tốc độ xe rất nhanh, chỉ chốc lát đã đến nhà.
Chỉ là Tề Dương đang quan sát cái nơi kiến trúc cũ kĩ này, sắc mặt có chút không vui.
Tiêu Tình Tuyết là tổng tài cao quý của Tập Đoàn Long Thành, nhưng phải ở trong khu chung cư vắng vẻ này sao.
Trong nháy mắt, Tề Dương đối với Tiêu gia oán hận sâu hơn.
Tại cửa ra vào, Tề Dương liền bị một người chặn lại.
“Tiểu Tuyết, cậu ta là......”
Mẹ của Tiêu Tình Tuyết, vẻ mặt Tiêu Phù Dong đầy cảnh giác nhìn Tề Dương.
“Chào mẹ vợ, con là Tề Dương, ta là chồng của tiểu Tuyết.”
Tề Dương rất lễ phép vươn tay ra.
Chỉ là Tiêu Phù Dong lại không có ý muốn nhận, khuôn mặt khinh bỉ.
“Hóa ra cậu chính là Tề Dương, thật không nhìn ra được điểm tốt gì.”
Bà ấy quay đầu kéo tay Tiêu Tình Tuyết nói:
“tiểu Tuyết, con còn trẻ, tuyệt đối không nên giống như mẹ. Nghe lời khuyên này của mẹ, đừng tùy tiện kết hôn. Nếu để cho bác cả của con biết, nhà chúng ta coi như xong.”
Ách......
Nghe những lời này, Tề Dương có chút lúng túng.
Xem ra, Tiêu Tình Tuyết hẳn là chưa đem thân phận của Tề Dương nói cho Tiêu Phù Dong biết.
Kết quả chính là cái tình huống trước mắt này.
Nghe đến bác cả, Tiêu Tình Tuyết trầm mặc.
Bác hai của cô, cả nhà họ đều ở bên Châu Âu phát triển, cho nên toàn cả gia tộc quyền hạn nhà bác cả Tiêu Thiên Thành là to lớn nhất.
“Đừng kêu ta là mẹ, con nếu là còn muốn nhận người mẹ này, liền lập tức để cho cậu ta lăn đi.”
Từ đầu đến cuối, Tiêu Phù Dong cũng không có nhìn tới Tề Dương.
Tề Dương biết trong mắt của Tiêu Phù Dong, mình chính là một kẻ một nghèo hai trắng thấp kém, nhất định là xem thường anh.
Cho nên anh cũng không có nói chuyện, tránh để cho Tiêu Tình Tuyết khó xử.
Chỉ là sự trầm mặc của anh, trong mắt Tiêu Tình Tuyết giống như đang hèn biểu hiện sự yếu.
Cô lắc đầu, có chút thất vọng.
Nhưng cô vẫn kiên định nói với mẹ: “mẹ, chuyện con đã quyết thì nhất định con sẽ không đổi ý. Con hơi mệt, con đi nghỉ trước .”
Nói xong, cô một mạch trực tiếp trở về phòng.