Mới trước đó không lâu anh đã nhận được tin nhắn đáp trả của Chu Hải Bình.
quả nhiên hoàn cảnh của Tiêu Tình Tuyết không giống với mặt ngoài người ta nhìn thấy.
Hoặc có lẽ là toàn bộ Tiêu gia cũng không ai chào đón cô.
Tiêu gia cũng được coi như là gia tộc nhị đẳng của thành phố Kim Hà.
Gia chủ đương nhiệm của Tiêu gia là Tiêu Chấn Quốc có ba đứa người con, hai nam một nữ.
Mà Tiêu Tình Tuyết chính là đứa bé con của Tiêu Phù Dong, đứa con gái út của Tiêu Chấn Quốc.
Trong các Đại gia tộc, hôn nhân vốn không có tình yêu là điều dễ hiểu, thế nhưng Tiêu Phù Dong yêu một người không nên yêu, sau đó sinh ra Tiêu Tình Tuyết.
Đáng tiếc người đàn ông kia sau mấy năm liền chết, để lại Tiêu Phù Dong cùng với Tiêu Tình Tuyết mới có bốn tuổi.
Bởi vì là con của Tiêu Phù Dong, thêm nữa bản thân lại là con gái, cho nên dù Tiêu Tình Tuyết về mọi mặt là người giỏi nhất trong ba thế hệ của Tiêu, thế nhưng cô làm ở cái vị trí này tổng giám đốc thật ra cũng chỉ vì cần tiền nên mới làm.
Lúc Tề Dương biết được điều này, thiếu chút nữa thì té ngửa, điện thoại cũng suýt làm.
Bây giờ nhìn xem tâm trạng kích động của Tiêu Tình Tuyết, Tề Dương biết cô là vì muốn tốt cho anh, không khỏi trong lòng ấm áp.
“bà xã em yên tâm, anh nắm chắc phần thắng mới dám làm.”
Tiêu Tình Tuyết hung dữ nhìn anh một cái.
“Anh ngậm miệng lại đi, chuyện này tôi sẽ nghĩ biện pháp.”
Tề Dương biết mình không nên nhiều lời, thức thời đi ra ngoài.
vừa mới đi ra khỏi văn phòng, Tề Dương liền nhanh chóng gọi điện thoại cho Chu Hải Bình.
“Lão Chu, hỏi ông một chuyện, tập đoàn Kim Long và Tiêu gia nếu so sánh với nhà chúng ta thì như thế nào?”
Trầm mặc phút chốc, đầu bên kia điện thoại chỉ truyền tới bốn chữ:
“sâu kiến mà thôi.”
Để điện thoại xuống, khóe miệng Tề Dương nhếch lên một cái nụ cười âm lãnh.
Tiêu gia! Còn có tập đoàn Kim Long!
Các người đã hanh xử như vậy, chúng ta liền so xem là ai nặng kí hơn ai!
. . . . . .