Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Chàng Nông Dân Cực Phẩm

Chương 33: Em lau cho chị đi

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tống Ngọc Thanh nhìn Triệu Hùng Cường hỏi không ngừng, cuối cùng vẫn thở dài một hơi, chọn lựa thỏa hiệp. Cô nói: “Tiểu Cường, không phải chị không muốn nói cho em. Mà chị lo là nếu nói cho em biết thì sợ rằng em sẽ đi liều mạng với người ta. Chỉ cần em đồng ý với chị sẽ không làm chuyện liều lĩnh thì chị sẽ nói cho em biết.”

“Được, chắc chắn em sẽ không đi liều mạng đâu, chị dâu nói đi.”

Triệu Hùng Cường gật đầu đồng ý, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Tống Ngọc Thanh. Tống Ngọc Thanh thấy Triệu Hùng Cường đã hứa với mình như thế thì thở phào nhẹ nhõm, sau đó từ từ kể lại: “Sở dĩ chị yêu cầu em cách xa chị ra là vì Vương Bá Thiên. Lúc anh của em và chị kết hôn thì rất thiếu tiền, mà một phần trong đó chính là tiền mượn của Vương Bá Thiên. Chị nhớ rất rõ, khi anh ấy dẫn chị đi vay tiền thì ánh mắt mà Vương Bá Thiên nhìn chị rất không tốt. Anh của em cũng nhận ra Vương Bá Thiên có suy nghĩ xấu xa với chị nên đã không mượn tiền nữa, muốn dẫn chị đi.”

“Nhưng mà Vương Bá Thiên lại cứ bắt chị và anh em mượn của hắn ba nghìn tệ, nếu không nhận tiền cho vay thì hắn ta không cho tụi chị đi. Cứ như vậy, anh của em mang theo ba nghìn tệ về, đặt mua đồ đạc trong nhà. Chỉ là không ngờ rằng chưa được bao lâu, tên Vương Bá Thiên đó dẫn người tới nhà đòi nợ, bảo cả gốc lẫn lãi tăng lên năm nghìn tệ. Anh của em bị ép đến không còn cách nào khác, một ngày sau khi kết hôn với chị đã đi công trường kiếm tiền. Kết quả thì em cũng biết rồi đó.”

“Sau khi anh của em qua đời, toàn bộ tiền bồi thường mà công trường trả đã dùng để trả nợ cho Vương Bá Thiên. Ngày hôm qua, hắn ta lại sai người đến đòi tiền, vì thế chị đã đi tìm hắn ta để nói lý. Vương Bá Thiên lại lấy giấy ghi nợ mà lúc trước anh em đã ký ra, nói nếu chị chấp nhận làʍ t̠ìиɦ nhân của hắn ta thì hắn ta mới xé giấy nợ. Nếu không, Vương Bá Thiên sẽ sai người đến quậy phá mỗi ngày. Còn nói nếu hắn ta thấy có người đàn ông khác thân thiết với chị thì sẽ đánh chết người đó.”

Nói xong những lời này, Tống Ngọc Thanh dùng ánh mắt lo lắng nhìn Triệu Hùng Cường. Nắm tay anh siết chặt, rất chặt, cảm giác như lửa giận trong lòng sắp sửa bùng nổ.

“Chị dâu, không sao đâu, nếu Vương Bá Thiên dám sai người tới nữa thì chị cứ kêu em, để xem em dạy dỗ đám người đó như thế nào.”

“Tiểu Cường, em nhất định không được nóng giận bốc đồng. Cha của Vương Bá Thiên chính là cục trưởng của cục quản lý thị trấn chúng ta. Nếu em xảy ra chuyện gì, chị và bố mẹ phải làm sao? Bọn họ chỉ còn lại một đứa con trai là em thôi.”

Nghe xong những lời Tống Ngọc Thanh nói, Triệu Hùng Cường bình tĩnh đáp lại: “Chị dâu, chuyện này chị không cần lo, em đã có cách giải quyết."

“Em có cách gì?” Tống Ngọc Thanh hơi tò mò về cách giải quyết của Triệu Hùng Cường. Cô không biết làm sao để một cậu bé mười bảy mười tám tuổi có thể đấu thắng một người trưởng thành.



“Hì hì, chuyện này chị dâu đừng can thiệp vào, chỉ cần chăm sóc cho bản thân tốt là được rồi. Bây giờ việc quan trọng nhất là chị chăm sóc thân thể cho tốt, để em về gϊếŧ một con gà mái rồi hầm với nấm thông cho chị ăn bồi bổ sức khỏe.”

“Tiểu Cường, em đừng làm như vậy, chuyện giữa hai người chúng ta em cũng hiểu rõ mà. Chuyện đó không có khả năng được đâu. Lúc trước chị đồng ý với em là vì sợ nếu từ chối từ lòng tự trọng của em sẽ bị tổn thương mà thôi. Em có bao giờ nghĩ đến việc chị là chị dâu của em không? Có nghĩ đến việc chị đã từng kết hôn, còn có ánh mắt của mọi người trong thôn nghĩ gì về em không?.”

“Em vẫn còn trẻ, nên tìm một cô gái trẻ phù hợp để kết hôn, nếu như em không ghét chị dâu thì sau này thường xuyên đến thăm chị là được rồi.” Nói xong những lời này, Tống Ngọc Thanh cúi thấp đầu xuống.

“Chị dâu, những chuyện chị nói em đã nghĩ đến hết rồi, thậm chí cũng đã chuẩn bị tinh thần cho việc bố mẹ sẽ không chấp nhận chuyện của chúng ta. Chỉ cần chị để em yêu chị, cho dù toàn thế giới có phản đối thì cũng không sao, em không quan tâm. Thứ em quan tâm chỉ là suy nghĩ của chị về em thôi.

Lời nói của Triệu Hùng Cường khiến cho Tống Ngọc Thanh ngay ngẩn cả người. Nhìn ánh mắt nghiêm túc và thâm tình của anh, trong mắt của Tống Ngọc Thanh lóng lánh ánh nước, cô nhào vào trong ngực của Triệu Hùng Cường. Triệu Hùng Cường ôm chặt lấy cô, cứ như sợ rằng nếu nới lỏng tay một chút thì đối phương sẽ bay đi.

“Chị dâu, chị còn chưa nói cho em biết vì sao hôm nay chị lại thành ra thế này.” Triệu Hùng Cường bỗng nhiên cất tiếng hỏi, khiến cho Tống Ngọc Thanh bừng tỉnh lại. Cô nhẹ đẩy Triệu Hùng Cường ra và nói: “Hôm nay Vương Bá Thiên cũng tới gặp chị, nói mang chị đi tìm người có thể trả ba nghìn tệ. Kết quả, vừa đi đến cửa thôi thì hắn ta đã bắt đầu động tay động chân với chị, vừa lúc bị Trương Phú Quý bắt gặp nên hắn †a không làm gì tiếp được. Nhưng mà Trương Phú Quý lại bị Vương Bá Thiên đánh cho hôn mê bất tỉnh, còn chị bị hắn ta ép buộc lôi đi. Đi đến nửa đường, chị nhảy xuống xe chạy trốn, sau đó không biết chuyện gì xảy ra nữa. Mãi cho đến khi chị tỉnh lại thì thấy em đang ngồi xổm bên đường nên mới gọi em.”

“Chị dâu à, sau này không thể dễ dàng tin tưởng người khác như vậy nữa. Nếu như chị bị làm sao thì em biết phải làm sao đây? Chị là người phụ nữ đầu tiên em thích.” Triệu Hùng Cường vừa nói, vừa dùng ánh mắt dịu dàng thâm tình nhìn thẳng vào đôi mắt đẹp của Tống Ngọc Thanh, sau đó chậm rãi hôn lên môi cô.

Trong khoảnh khắc ấy, đôi môi thơm mềm mại đó đã khiến anh quên đi tất cả, muốn mạnh mẽ chiếm đoạt lấy. Tống Ngọc Thanh thả lỏng để cho Triệu Hùng Cường muốn gì làm nấy, còn thuận theo động tác của anh.

Chuyện ngày hôm nay đã khiến cho lòng cô nhận ra rằng, bản thân đã hoàn toàn yêu thanh niên trước mắt này. Mặc dù Tống Ngọc Thanh là người rụt rè nhưng không muốn rụt rè trước người mình yêu.

Rất nhanh, cái lưỡi mềm của Triệu Hùng Cường đã lướt xuống xương quai xanh trắng nõn của Tống Ngọc Thanh. “Tiểu Cường, người chị bẩn, em đừng hôn”

“Không sao, em thích, dù người chị có bẩn em cũng thích, chỉ cần là cơ thể của chị.”



Thốt ra lời này xong, Triệu Hùng Cường tiếp tục xâm nhập tấn công xuống dưới.

“Tiểu Cường, em lau người cho chị đi.” Câu nói này của Tống Ngọc Thanh đã làm Triệu Hùng cường sửng sốt. Anh và cô ở bên nhau lâu như thế rồi, nhưng đây là lần đầu tiên Tống Ngọc Thanh chủ động nói vậy. Anh rất hưng phấn mà đáp lại: “Chị dâu, chị chờ một lát, em đi thay nước trong bồn”

Ngoài phòng, mặt trời chói chang, nóng như đổ lửa, trong phòng cũng hơi oi bức, nhưng không thể ngăn cản được tâm trạng phấn khích của Triệu Hùng Cường.

Một lát sau, Triệu Hùng Cường đã pha nước nóng và nước giếng thành nước ấm rồi nhanh chóng mang vào nhà.

Thấy dáng vẻ gấp gáp không chờ nổi của anh, Tống Ngọc Thanh nở nụ cười dịu dàng, nói: “Tiểu Cường, em nghiêm túc với chị dâu như thế sao?” “Đúng thế, chị dâu còn quan trọng hơn mạng sống của em.”

Nói xong, Triệu Hùng Cường thấm ướt khăn lông rồi vắt khô, bắt đầu lau người cho Tống Ngọc Thanh.

Lúc nhìn thấy Triệu Hùng Cương cởi bỏ cúc áo trước ngực của mình, Tống Ngọc Thanh cũng ngại ngùng nhắm hai mắt lại, mặc cho Triệu Hùng Cường muốn làm gì thì làm. Sau khi cởi cúc áo trước ngực ra, Triệu Hùng Cường đã bị hấp dẫn bởi thứ to tròn mềm mại kia, trên hai cặp bánh bao đầy đà trắng nõn đó còn dính một ít cỏ, còn có vết máu.

Hai lần trước, anh và chị dâu ở bên nhau đều là tình huống ngoài ý muốn, nhưng lần này là do hai bên tình nguyện, đồng ý mở rộng lòng mình.

Triệu Hùng Cường cầm khăn lông ấm áp, nhẹ nhàng lau lên chỗ mềm mại trắng nõn đó. Cho dù cách một lớp khăn lông, anh vẫn có thể cảm nhận được xúc cảm thoải mái. Nhưng lần này, anh không vội vàng nhào đến xoa bóp rồi rút ra như lần trước, mà là từ từ cảm nhận.

Tống Ngọc Thanh vẫn luôn không dám mở to mắt, nhưng cô có thể cảm nhận được lực tay của Triệu Hùng Cường. Cảm giác tê tê dại dại này khiến cho cô nhịn không được mà muốn chà sát một chút. Lúc Tống Ngọc Thanh đang dần đắm chìm vào trong cảm giác tê dại này, bỗng nhiên, một cảm giác mát lạnh truyền đến từ thân dưới của cô.
« Chương TrướcChương Tiếp »