Nhìn bầu trời dần dần tối đi, Triệu Hùng Cường cau mày, có chút lo lăng, bởi vì đến giờ mà Tống Ngọc Thanh vẫn chưa trở về.
Cách đó không xa, đàn ông già trẻ trong thôn đều đã vác. cuốc từ trong ruộng về nhà ăn cơm, nhưng Tống Ngọc Thanh vẫn chưa xuất hiện, điều này làm trái tim Triệu Hùng Cường từ từ nặng tru.
Lúc anh đang chuẩn bị đến ruộng nhà Tống Ngọc Thanh nhìn xem thế nào thì thấy Tống Ngọc Thanh cõng một túi vải từ nơi xa đi đến, vẫn là quần jean giày thể thao đơn giản, thân trên mặc một cái áo thun màu trắng có in hình thiếu nữ trong phim hoạt hình, nhìn qua cực kỳ nghịch ngợm đáng yêu, có điều Triệu Hùng Cường lại nhìn ra vẻ mệt mỏi trên mặt Tống Ngọc Thanh.
“Chị dâu, chị đi đâu vậy? Em đứng chờ trước cửa nhà chị lâu rồi:
Tống Ngọc Thanh cũng không ngờ Triệu Hùng Cường sẽ chờ mình ở trước cửa nhà, nghĩ đến lời của người nọ, trên mặt cô không khỏi hoảng loạn, lại nhìn biểu cảm quan tâm trên mặt Triệu Hùng Cường, trong lòng Tống Ngọc Thanh đau đớn.
“Chị lên thị trấn một chuyến, đã trễ thế này rồi, em không về nhà mà đứng ở chỗ này chờ chị làm gì? Bị người trong thôn nhìn thấy thì không hay.”
Tống Ngọc Thanh vừa nói vừa nhanh chóng mở cửa để Triệu Hùng Cường vào sân, trong lòng lại không muốn liên lụy đến Triệu Hùng Cường, Triệu Hùng Cường càng trả giá vì mình thì cô càng quyết tâm.
“Ha ha, chị dâu, không phải chị đồng ý với em rồi sao? Người trong thôn nhìn thấy thì thế nào, em thích chị dâu đấy, bọn họ thích nói thế nào thì nói, em không sợ.”
“Em không sợ chị dâu sợ được chưa! Sau này em và chị dâu nên giữ khoảng cách, chị dâu không muốn bị người ta nghĩ mình là phụ nữ không biết xấu hổ, hơn nữa chị dâu cũng đã có người mình thích, sau này em đừng tới nữa.”
Nói xong lời này, Tống Ngọc Thanh nhìn thoáng qua Triệu Hùng Cường đang ngơ ngác trong sân, nhịn xuống sự không đành lòng dưới đáy lòng, trực tiếp đi vào phòng.
Triệu Hùng Cường thật sự có chút trợn tròn mắt, hôm nay. chị dâu về trễ thì không nói, vậy mà mới gặp mặt chưa nói được vài câu đã bảo anh từ bỏ, quan trọng nhất là lại im lặng không nhắc đến những chuyện trước đây đồng ý với anh.
“Chị dâu, chị làm sao vậy? Có phải có kẻ nào nói mấy lời không dễ nghe với chị không? Chị nói với em, em đi bắt bọn họ xin lỗi.”
Nhìn dáng vẻ sốt ruột của Triệu Hùng Cường, trong lòng. Tống Ngọc Thanh cũng đau xót, nhưng nghĩ đến lời của người đàn ông kia, cô vô cùng kiên định lắc lắc đầu: “Tiểu Cường, em nghĩ nhiều rồi, chỉ là chị không thích em thôi, cùng em ở bên nhau chị cảm thấy em không thể cho chị hạnh phúc mà chị muốn, chưa nói đến việc tuổi em còn nhỏ, cũng không phải chị không biết tình hình gia đình em, chị dâu không muốn chịu khổ với em, em hiểu không?”
Lúc Tống Ngọc Thanh nói lời này, cô cảm thấy tim mình đang nhỏ máu, nhưng mỗi khi nghĩ đến dáng vẻ Triệu Hùng Cường nghĩa vô phản cố vì mình, cô không thể không nhẫn tâm.
*Nghĩa vô phản cố: Đại loại là vì chính nghĩa, đạo nghĩa, không do dự, không quay đầu nhìn lại
Cuối cùng vẻ mặt của Triệu Hùng Cường cũng từ từ thay đổi, từ không tin lúc đầu đến từ từ dao động, thẳng đến cuối cùng là tái nhợt vô lực.
“Chị dâu, em sẽ không để chị chịu khổ, chị gả cho em, em sẽ không để chị chịu khổ, em có thể kiếm tiền nuôi chị, tuyệt đối không cần chị làm việc nhà nông, em cũng có thể nấu cơm, chị chỉ cần phụ trách xinh đẹp thôi, được không?”
Giọng Triệu Hùng Cường lúc nói lời này đã gần như nức nở, anh không rõ tại sao đột nhiên Tống Ngọc Thanh lại thay đổi như thế, từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Tống Ngọc Thanh trái tim anh đã rung động không thôi, lúc Tống Ngọc Thanh đồng ý anh hưng phấn đến nỗi mất cả đêm mất ngủ, nhưng vậy mà chỉ mới một buổi trưa ngắn ngủn thôi mọi thứ đã thay đổi.
“Tiểu Cường, em về đi, em thực sự không thể cho chị những thứ chị muốn, đừng tốn công vô ích, em sẽ tìm được cô gái tốt hơn chị rất nhiều.”
Lời của Tống Ngọc Thanh còn chưa nói xong, Triệu Hùng Cường đã ôm chặt cô.
“Vì sao? Sao lại đối xử với em như thế? Nhưng em chỉ thích chị, em không cần cô gái khác, em chỉ muốn chị, tại sao chị không cho em một cơ hội.”
Lại cảm nhận được mùi hương nam tính trên người Triệu Hùng Cường, cả người Tống Ngọc Thanh vẫn có chút nhữn ra, không nỡ đẩy ra Triệu Hùng Cường, nhưng lần này cô đã quyết tâm.
Triệu Hùng Cường ngửi mùi hương dễ chịu trên người "Tống Ngọc Thanh, phản ứng phía dưới cực kỳ mãnh liệt, nhưng anh kìm nén lại, anh không chỉ muốn có được cơ thể "Tống Ngọc Thanh, anh cũng muốn lấy được trái tim Tống Ngọc Thanh.
“Tiểu Cường, chị và em không có khả năng, em vẫn nên quay về đi”
Tống Ngọc Thanh dùng sức tránh thoát cái ôm của Triệu Hùng Cường, sau đó đẩy Triệu Hùng Cường ra.
Nhìn ánh mắt kiên quyết của Tống Ngọc Thanh, lòng Triệu Hùng Cường đã hoàn toàn chết lặng.
“Có thể nói cho em biết người đàn ông chị thích là ai không?”
Nghe câu hỏi này, cả người Tống Ngọc Thanh run lên, ngay sau đó lập tức khôi phục bình tĩnh nói: “Em cũng đừng hỏi cái này, dù sao thì người đó cũng lợi hại hơn em, có tiền hơn em, còn mạnh hơn em.”
Liên tiếp vài câu đều chèn ép anh, khen tên đàn ông mà anh không biết kia, trái tim Triệu Hùng Cường đau đớn như bị như đao cắt.
“Được, em hiểu rồi, đây là tiền bán nấm thông hôm nay bán"
Vừa nói, Triệu Hùng Cường vừa bỏ tiền vào tay Tống Ngọc Thanh, Tống Ngọc Thanh không muốn lấy, nhưng sức cô không lớn bằng Triệu Hùng Cường, bị Triệu Hùng Cường đẩy về.
“Chị dâu, chúc chị hạnh phúc, nếu người đàn ông kia đối xử với chị không tốt, nhớ kỹ chỗ em luôn chờ chị quay về, em chắc chẳn sẽ yêu chị như lúc ban đầu, thương chị tận xương.”
Nói xong lời này, Triệu Hùng Cường hít một hơi thật sâu, sau đó không quay đầu trực tiếp đi về nhà.
Tống Ngọc Thanh nhìn Triệu Hùng Cường sải bước rời đi, trong lòng cũng đau đớn đến mức khó thở, nhưng cô không có cách nào khác.
Ban đêm, một mình Triệu Hùng Cường nằm trên giường, không ăn cơm, chỉ ngơ ngẩn nhìn trần nhà có chút cũ xưa.
Tống Ngọc Thanh ở nhà lại ghé vào giường lấy nước mắt rửa mặt, cô không để ý đến tiếng nỉ non của Lý Thúy Hoa truyền đến từ nhà bên cạnh, trong đầu đều là cảnh cô ở cùng Triệu Hùng Cường.
Triệu Hữu Điền và Lý Quế Phân nhìn dáng vẻ của con trai mình, trong lòng đã đoán được tám chín phần, chỉ là bọn họ cũng không thể nói gì, tuy không biết giữa Tống Ngọc Thanh và Triệu Hùng Cường đã xảy ra cái gì, nhưng Triệu Hữu Điền và Lý Quế Phân biết chắc chẳn hai người xảy ra mâu thuẫn.
“Tiểu Cường, con đây ăn chút cơm đi, sức khỏe quan trọng.”
Lúc này Lý Quế Phân không mắng con trai mình như thường.
Triệu Hùng Cường nghe xong lời này, không để ý, trực tiếp xoay người vào tường.
“Tiểu Cường, con lại đây một chút, uống rượu với bố, chuyện gì làm thăng oắt con suy sụp như vậy, ngươi lần đầu tiên bố thấy dáng vẻ này của con đấy, lần trước... Haiz...”
Triệu Hữu Điền nhắc tới lời này, cực kỳ buồn bực uống một ngụm rượu trằng trên bàn.
Lần trước là lúc anh trai Triệu Hùng Cường qua đời, Triệu Hùng Cường bỏ ăn ba ngày, lần này không cần đoán ông ấy cũng biết là vì Tống Ngọc Thanh.
“Bố, ngày mai đi hái nấm thông với con đi, mà chúng ta cũng đừng trồng trọt như vậy nữa, lãng phí thời gian còn không kiếm được tiền.”
Đột nhiên nghe thấy lời Triệu Hùng Cường, Triệu Hữu Điền và Lý Quế Phân đều sửng sốt, ngay sau đó trên mặt lộ ra tươi cười.
“Được, nghe con, ngày mai để mẹ đi cánh đồng trên núi hái nấm thông với con, bố ở nhà trồng trọt, ở nông thôn không trồng trọt thì không được.”
Triệu Hùng Cường không phản bác lời của Triệu Hữu Điền, cam chịu.
Màn đêm buông xuống, Triệu Hùng Cường đã quy hoạch tốt tương lai của mình, anh nhất định phải trở nên nổi nhất định mạnh mẽ hơn bất cứ kẻ nào, nhất định phải khiến chị dâu hối hận.