“Trương Phú Quý, ông đang làm gì v: Theo lý mà nói, Triệu Hùng Cường nên gọi Trương Phú Quý một tiếng chú, nhưng nhìn thấy ánh mắt tục tĩu của Trương Phú Quý ở ngoài cửa, Triệu Hùng Cường tức giận gọi thẳng tên anh ta. Trương Phú Quý cũng giật mình trước tiếng hét giận dữ của Triệu Hùng Cường.
Cùng lúc đó, Tống Ngọc Thanh vừa mới cởϊ áσ ngoài, vẫn còn mặc đồ lót màu hồng chuẩn bị đi tắm, trong lòng cũng run rẩy, khi nghe thấy tiếng hét tức giận của Triệu Hùng Cường, cô biết Trương Phú Quý lại nhìn trộm.
ểu Cường, cháu đừng không biết lớn biết nhỏ, chú là chú của cháu, cháu có biết cháu gọi vậy là rất hỗn láo không?”
“Ha ha Trương Phú Quý, trước đây tôi kính trọng ông nên gọi ông là chú Phú Quý, bây giờ ông làm chuyện bẩn thỉu như vậy, tôi không muốn gọi ông là chú nữa, chuyện tôi có một người chú chuyên nhìn trộm vợ người khác như ông mà bị truyền ra ngoài thì tôi cũng không ngăn được người ta nói.”
Trương Phú Quý bị lời nói của Triệu Hùng Cường làm cho. tức giận hét lên: “Cô ta không phải con dâu nhà ai hết, cô ta chỉ là một góa phụ thôi, chẳng nhẽ người khác lại không được nhìn à?”
“Vãi, ông càng nói càng có lý, hay là tôi đưa ông đến nhà trưởng thôn cãi nhau nhé? Hoặc kêu người trong thôn ra xem tôi với ông cãi nhau luôn?”
Nghe Triệu Hùng Cường nói vậy, Trương Phù Quý lập tức sợ hãi. Anh ta biết Triệu Hùng Cường giỏi, một mình anh có thể gây thù kết oán với cả thôn, ngay cả hổ cái nhà anh ta cũng không muốn cãi nhau với Triệu Hùng Cường, càng đừng nói đến chút sức của anh ta: “Được rồi được rồi được rồi, chú cũng lười so đo với cháu.”
Trương Phú Quý vừa nói vừa quay người rời đi. Triệu Hùng Cường cũng không làm khó đối phương, dù sao người trong thôn ngẩng đầu không thấy thì cúi đầu cũng phải thấy, dồn người ta vào chỗ chết cũng không tốt. Nhìn thấy Trương Phú Quý rời đi, Triệu Hùng Cường đi đến cửa đẩy vào.
Ôi chao...
“Chị dâu, chị không sao chứ?” Triệu Hùng Cường thấy "Tống Ngọc Thanh ôm trán, vẻ mặt lo lằng hỏi.
“Không sao đâu, sao em lại vào mà không gõ cửa thế?” “Hì hì, thói quen ấy mà”
Tống Ngọc Thanh cạn lời trước câu trả lời của Triệu Hùng Cường, lập tức mắng: “Sau này đừng như thế nữa, dù sao chị cũng là chị dâu của em, nếu bị người khác nhìn thấy thì không hay lắm”
“Không phải là sắp tới sẽ không còn như vậy nữa rồi sao?” Nghe Triệu Hùng Cường nói như vậy, Tống Ngọc Thanh lập tức đỏ mặt xấu hổ.
“Mẹ... mẹ đã đồng ý rồi sao?” Hỏi xong thì mặt Tống Ngọc Thanh càng đỏ hơn, cô đột nhiên cảm thấy lời này hơi dạn dĩ quá.
“Ha ha, đồng ý rồi, đã đồng ý rồi, lần này em đến là để báo tin cho chị biết, tiện thể cũng muốn nói với chị rằng sau này mấy người kia còn đến đòi tiền thì hãy nói họ đến tìm em, chị là người phụ nữ của em, em không muốn chị bị thiệt thòi”
Lời nói vừa bá đạo vừa dịu dàng của Triệu Hùng Cường khiến Tống Ngọc Thanh cảm thấy nhẹ nhõm.
“Em đừng nói bậy, chị vẫn chưa phải là người phụ nữ của em:
Tống Ngọc Thanh nói xong, nhanh chóng xoay người đi vào phòng.
Nhìn bóng dáng uyển chuyển của Tống Ngọc Thanh, lại nghĩ đến lời nói xấu hổ vừa rồi của Tống Ngọc Thanh, Triệu Hùng Cường sao lại không thể hiểu ý trong lời nói của cô được chứ?
Đây rõ ràng là đang muốn nói cho anh biết răng anh phải vào phòng đâm một trận thì cô mới được coi là người phụ nữ của anh. Triệu Hùng Cường càng nghĩ càng cảm thấy mình đúng.
Lập tức đặt giỏ thuốc sau lưng xuống, nhanh chóng đi theo Tống Ngọc Thanh vào nhà. Lúc vào phòng, Triệu Hùng Cường thấy Tống Ngọc Thanh đang dọn dẹp nấm thông.
Nấm thông hôm nay nhặt về đều được Tống Ngọc Thanh rửa sạch, vốn dĩ Triệu Hùng Cường còn nghĩ rằng Tống Ngọc Thanh sẽ ở trên giường chờ anh, không ngờ lại là tự mình suy nghĩ nhiều.
Tống Ngọc Thanh nhìn thấy Triệu Hùng Cường đi theo mình vào trong, thì cảm thấy hơi căng thẳng. Những gì cô nói vừa rồi thật ra là đang nhắc nhở Triệu Hùng Cường, nhưng nếu muốn cô chủ động phối hợp thì cô cảm thấy mình không thể làm chuyện như vậy được.
Triệu Hùng Cường ngồi xổm xuống, giúp bỏ nấm thông vào giỏ, hai người đều không nói gì, Tống Ngọc Thanh lo lắng xấu hổ không biết nên nói gì, Triệu Hùng Cường sợ nói ra sẽ khiến Tống Ngọc Thanh cảm thấy chán ghét.
Khi chỉ còn lại vài cây nấm thông, Triệu Hùng Cường và Tống Ngọc Thanh cùng với tay lấy một cây nấm thông. Bàn tay to lớn của Triệu Hùng Cường tóm lấy bàn tay thon dài của Tống Ngọc Thanh, Tống Ngọc Thanh xấu hổ cúi đầu, không dám nhìn Triệu Hùng Cường. Cảm nhận được sự mềm mại trong bàn tay, Triệu Hùng Cường nhịn không được gãi lòng bàn tay Tống Ngọc Thanh, khiến cho cô cúi găm mặt xuống. như đang muốn vùi đầu vào ngực của chính mình.
“Chị dâu, em muốn... Em muốn chị làm người phụ nữ của em"
Nhìn ánh mắt nóng bỏng của Triệu Hùng Cường, Tống Ngọc Thanh vô cùng ngượng ngùng.
“Tiểu Cường, chị dâu... Chị dâu đồng ý làm người phụ nữ của em, nhưng lại cảm thấy mình không xứng với em, em còn nhỏ lại chưa từng kết hôn...”
Tống Ngọc Thanh vẫn chưa nói xong đã bị Triệu Hùng Cường chặn lại.
“Chị dâu, em không để ý những cái chị nói, hơn nữa em cũng không nhỏ chút nào.”
Nói xong, Triệu Hùng Cường nhẹ nhàng nắm tay ngọc của Tống Ngọc Thanh, đặt vào cái đó của mình. Trong lòng Tống Ngọc Thanh cũng rất muốn cảm nhận đồ vật lớn của Triệu Hùng Cường, nhưng cô lại xấu hổ, lúc này Triệu Hùng Cường đang nằm tay cô, cô nhẹ nhàng giả vờ phản kháng, nhưng một lúc sau cô lại chủ động nảm lấy. Mặc dù cách lớp vải quần nhưng một tay cô cầm không hết được, cảm giác thô to giống như những quả ngô chín trên đồng, đồng thời cũng có cảm giác sần sùi như từng hạt ngô. Cảm nhận được những đường gân thô to, Tống Ngọc Thanh không kiềm được mà nghĩ, nếu bị cái đó làm thì chắc sẽ sướиɠ đến nỗi không còn nghĩ được gì ấy nhỉ?
“Chị dâu, bây giờ em muốn chị trở thành người phụ nữ của em”
Nhìn thấy Tống Ngọc Thanh chủ động sờ cái đó của mình, Triệu Hùng Cường biết hôm nay được chơi nên lập tức bế Tống Ngọc Thanh đi về phía chiếc giường trong phòng.
“Tiểu Cường, đừng mà, ban ngày ban mặt làm chuyện này không hay." Tống Ngọc Thanh nói xong những lời này, cô vùi mình vào trong l*иg ngực nóng bỏng của Triệu Hùng Cường.
Ngửi được mùi thơm trên tóc đối phương, Triệu Hùng Cường cố gắng bình tĩnh lại, anh biết Tống Ngọc Thanh nói đúng, nhưng trước đó anh đã bị Tôn Lan Lan kí©h thí©ɧ, hiện tại anh thực sự không muốn bỏ lỡ cơ hội như vậy
“Chị dâu, chúng ta đóng cửa lại là được, cửa đóng rồi thì ai dám vào chứ?”
“Tiểu Cường, chị dâu hứa với em, tối nay được không? Tối nay em qua đây chị dâu sẽ để cửa cho em”
Tống Ngọc Thanh biết Triệu Hùng Cường đang nhịn đến khó chịu, dù sao thì cô cũng phải nhịn mà, nhưng trước giờ cô rất rụt rè chưa bao giờ thể hiện ra ngoài. Chuyện tốt của cô và Triệu Hùng Cường hết lần này đến lần khác bị phá hỏng. Trong lòng cô cũng hơi chán nản, bây giờ Triệu Hùng Cường đã nói rõ ràng, cô không muốn cậu bé nhỏ tuổi hơn mình luôn là người chủ động.
Nghĩ đến chuyện đã đồng ý với Tôn Lan Lan, bây giờ lại nghe được lời hứa của Tống Ngọc Thanh, Triệu Hùng Cường nhất thời sửng sốt, không biết phải làm sao. Cuối cùng anh đã chọn Tống Ngọc Thanh, dù sao đây cũng là người phụ nữ mà anh luôn mong muốn có được.
“Chị dâu, tối nay em nhất định sẽ tới, chị không được nuốt lời đâu đấy.”
“Được rồi, chị dâu không nuốt lời, em thả chị xuống nhanh lên đi, cửa vẫn chưa đóng kìa, để người khác nhìn thấy sẽ không hay đâu.”