Chương 1: Chị dâu xinh đẹp

Ánh nắng chói chang, giống như những quả cầu lửa từ trên trời rơi xuống, toàn bộ mặt đất cực kỳ nóng nực, tất cả sinh vật đều lặng lẽ ẩn nấp, sợ xuất hiện sẽ bị mặt trời nướng chín.

Triệu Hùng Cường cũng nhanh chóng dắt dê rừng về nhà sớm, hôm nay thu hoạch được khá nhiều thứ trên núi, anh hái một túi mận lớn, định quay về chia một ít quả cho chị dâu, dù sao một mình chị dâu sống cũng không hề dễ dàng gì.

Nhưng khi anh bước đến trước cửa nhà chị dâu Tống Ngọc Thanh, anh nghe thấy một âm thanh rất quen thuộc, chính là âm thanh mỗi lần anh xem phim Nhật Bản. Âm thanh đó kí©h thí©ɧ mạch máu của anh căng lên.

Ư ư ư...

A a a…

Âm thanh ngây ngất đó lập tức làm cho Triệu Hùng Cường nổi giận đùng đùng, anh trai anh mới mất chưa lâu, Tống Ngọc Thanh lại thực sự bắt đầu đi léng phéng với người ta, chẳng trách người trong thôn đều nói chị ấy là hồ ly tinh, cáo chín đuôi, trước đây anh từng tranh cãi gay gắt với người ta, nhưng bây giờ xem ra chính anh cũng đã bị vẻ ngoài xinh đẹp của Tống Ngọc Thanh lừa gạt. Triệu Hùng Cường không nói gì đã mở cửa đi vào phòng, vừa đến trước cửa sổ đã nhìn thấy một cảnh tượng khiến anh xịt máu mũi, nhìn thấy Tống Ngọc Thanh vén chiếc váy dài lên, lộ ra hai chân thon dài, một quả dưa leo thẳng tắp cắm ở đó. Đồng thời ánh mắt Tống Ngọc Thanh mơ hồ, nhẹ nhàng hừ một tiếng. Bàn tay còn lại không ngừng run rẩy, âm thanh ngày càng lớn. Cảnh tượng này khiến Triệu Hùng Cường rất ngạc nhiên. Vốn dĩ anh tưởng chị dâu mình đang léng phéng với ai, nhưng lại không ngờ đến việc chị ấy đang tự an ủi mình, quan trọng nhất là những bộ phim anh từng xem đều chỉ chiếu trên tivi, nên khi sự việc xảy ra trước mặt một cách chân thực đã khiến anh không thể kiềm chế nổi bản thân mình.

Ực ực…Triệu Hùng Cường nuốt nước bọt, ánh mắt nóng bỏng nhìn cảnh đẹp trên giường qua tấm kính thủy tinh, anh ước gì mình có thể trở thành quả dưa leo đó. Tống Ngọc Thanh nghe thấy tiếng “ực ực” ngoài cửa sổ, theo bản năng nhìn về phía cửa sổ. Nhìn thấy Triệu Hùng Cường mặt đỏ bừng, ánh mắt nóng bỏng ngoài cửa sổ, Tống Ngọc Thanh lập tức sợ hãi hét lên, nhanh chóng kéo váy dài xuống, kẹp hai chân lại, cô không ngờ hôm nay là lần đầu thử theo cách của người phụ nữ trên tivi, lại bị em rể phát hiện.

“Tiểu Cường, em...em... sao em vào mà không gõ cửa?”

Đối mặt với câu hỏi hoảng hốt của Tống Ngọc Thanh, Triệu Hùng Cường cũng không nói nên lời, anh không thể nào nói mình đến để bắt gian đúng chứ? Nhìn dáng vẻ ngượng ngùng của Triệu Hùng Cường, trong lòng Tống Ngọc Thanh thở ra một hơi.

“Bên ngoài nóng lắm, em vào trong cho mát.”

Nghĩ đến cảnh Triệu Hùng Cường tranh cãi với người dân trong thôn vì mình, Tống Ngọc Thanh vẫn không nỡ đuổi em ấy đi.

“Chị dâu, em không cố ý, hôm nay trên núi hái rất nhiều mận, muốn mang qua cho chị ăn, sau đó…”

Nhìn Triệu Hùng Cường vẻ mặt lúng ta lúng túng, Tống Ngọc Thanh đã biết chuyện gì, nhưng khi ánh mắt cô nhìn vào đũng quần hoa của Triệu Hùng Cường, cô không thể rời mắt được.

Bởi vì lúc này chỗ đó của Triệu Hùng Cường đã dựng thẳng lên, đũng quần hoa như chẳng có khả năng che chắn gì, dựng lên giống như một chiếc ô che nắng cỡ lớn. Mặc dù không biết nó to lớn đến mức nào, nhưng theo kinh nghiệm của Tống Ngọc Thanh thì cái đó của Triệu Hùng Cường chắc chắn gấp đôi hoặc thậm chí to hơn anh cả đã chết của em ấy là Triệu Đại Bảo.

Lần này đến lượt Tống Ngọc Thanh nuốt nước bọt, cô là một người phụ nữ bình thường, đặc biệt là người phụ nữ vừa mới kết hôn mà chồng đã chết, cuộc sống người phụ nữ góa chồng đã đói khát từ lâu, nếu không thì cô cũng chẳng cần dùng dưa leo giải quyết giữa ban ngày thế này.



Nhìn thấy cái đó của Triệu Hùng Cường, Tống Ngọc Thanh không khỏi nghĩ tới, nếu em ấy là Triệu Đại Bảo thì tốt biết mấy. Triệu Hùng Cường nghĩ rằng Tống Ngọc Thanh sẽ quở trách, nhưng cúi đầu chờ đợi hồi lâu cũng không thấy Tống Ngọc Thanh có phản ứng gì, nên mạnh dạn ngẩng đầu lên nhìn Tống Ngọc Thanh. Anh nhìn thấy ánh mắt của Tống Ngọc Thanh đang ngơ ngác nhìn cái đó của anh, lập tức biết chuyện gì đang xảy ra. Đối với chị dâu xinh đẹp thế này nếu nói anh không có suy nghĩ đồϊ ҍạϊ gì thì e là quỷ cũng không tin, nhưng Tống Ngọc Thanh là vợ của anh cả anh, mỗi khi nghĩ đến chuyện này, Triệu Hùng Cường luôn cảm thấy tội lỗi cho dù anh cả đã chết.

“Chị dâu, em để cái này trên tủ cạnh giường ngủ cho chị, chị từ từ ăn nhé, quả này ăn giải nhiệt.”

Nói xong, Triệu Hùng Cường cố ý đứng thẳng lưng, sau đó chuẩn bị để mận xuống.

“Xoẹt”... Triệu Hùng Cường dùng sức đứng thẳng, chiếc quần hoa đã bị rách... Tống Ngọc Thanh theo bản năng che mắt lại, nhỏ giọng “a” lên một tiếng, nhưng lại lặng lẽ để lại một khoảng trống giữa các ngón tay.

“Em… mau cất nó đi…”

“Chị dâu, em cũng muốn, nhưng nó không nghe lời, em chỉ có cái quần này.”

Triệu Hùng Cường cũng cạn lời, anh chỉ muốn thể hiện cái thứ căng tràn sức sống của mình, nhưng không ngờ lại có thể phát huy tốt như thế này.

“Triệu Hùng Cường, Triệu Hùng Cường, con có ở đây không?”

Nghe thấy giọng nói này, Triệu Hùng Cường và Tống Ngọc Thanh đều giật mình, Tống Ngọc Thanh vẫn đang ngồi trên giường lập tức đứng dậy.

Đó là giọng nói của mẹ Triệu Hùng Cường.

Anh nghe thấy tiếng bước chân ngày càng gần, nhìn quanh phòng, thấy không có chỗ nào có thể trốn được, không khỏi lo lắng nói: “Chị dâu, em nên làm gì đây, nếu mẹ mà biết em ở đây chắc chắn sẽ gϊếŧ em mất.”

Tống Ngọc Thanh cũng rất lo lắng, cô hiểu rất rõ người nhà họ Triệu, người nhà họ Triệu luôn cho rằng cô khắc chồng, nên đã khắc chết Triệu Đại Bảo, nếu như phát hiện Triệu Hùng Cường đang ở nhà cô, đặc biệt là bây giờ cái đó của Triệu Hùng Cường vẫn đang trần trụi bên ngoài như thế này.

Nếu để mẹ Triệu nhìn thấy, chắc chắn sẽ có tin đồn cô đã quyến rũ Triệu Hùng Cường, đây không phải là kết quả mà cô muốn.

Nhìn trái nhìn phải một lúc lâu, Tống Ngọc Thanh chợt nhìn thấy chiếc váy dài gần chạm đất của mình, trong đầu lập tức nảy ra một ý tưởng táo bạo.