Chương 2

4.

Công chúa Tấn Dương im lặng một lúc rồi mới trả lời: "Nàng tên Xuân Vân, là người Bình Nam. Còn lại ta cũng không rõ, ta sẽ hỏi lại rồi báo với chàng sau nhé."

Nàng trả lời một cách rất bình tĩnh, đến mức trông không có vẻ gì là đang nói dối cả.

Ta tên Từ A Man, mặc dù ta không thích cái tên này chút nào vì nó quá tùy tiện, nhưng ta càng không thích bị gọi là Xuân Vân.

Ngụy Kỳ nghe xong đáp: “Thần còn có một việc muốn hỏi công chúa. Nghe nói ngày quân phản loạn tấn công thành, thê tử của thần được triệu vào cung, không biết công chúa có nhìn thấy nàng ấy không.”

“Thê tử.” Vẻ mặt công chúa Tấn Dương có chút không vui.

Ngụy Kỳ gật đầu: “Hôm đó thần đi trấn thủ thành, trước khi đi đã dặn nàng không được ra ngoài. Nhưng hôm qua khi thần trở về phủ, nàng cùng thị nữ thân cận đã không thấy đâu.”

"Mặc dù nàng có chút ham vui, nhưng cũng không phải không biết nặng nhẹ, thần nghĩ nàng sẽ không chạy lung tung trừ phi trong cung triệu kiến."

Công chúa Tấn Dương nhìn chàng: “Phụ hoàng triệu tập quần thần cùng gia quyến vào ẩn náu trong cung, nhưng có một số người không đến, trên đường lại có một số nữa bị phản quân gϊếŧ chết, ta cũng không rõ tình huống cụ thể.”

Sắc mặt Ngụy Kỳ tối sầm, xoay người đi ra khỏi đại sảnh.

"Chàng đi đâu vậy? Chàng không thể ở lại với ta sao? Ta đã đợi chàng rất lâu rồi." công chúa Tấn Dương ngăn chàng lại.

Ngụy Kỳ đáp: “Phản quân vừa mới đầu hàng, thần còn có quân vụ phải xử lý.”

"A Kỳ, đầu tháng tới là sinh thần của ta, chàng có thể tới không?" Công chúa Tấn Dương nhẹ giọng hỏi.

Ngụy Kỳ nhìn nàng, cuối cùng gật đầu rồi rời đi.

Ta có chút đau lòng, Ngụy Kỳ chưa bao giờ cùng ta đón sinh thần, chàng luôn phải ra ngoài tuần tra.

Công chúa Tấn Dương cắn môi, nhìn bóng lưng chàng đang lui dần: “Người tới.”

Mấy bóng đen bí ẩn xuất hiện phía sau lưng nàng.

"Đi tìm x*c của Từ A Man rồi đốt đi, đừng để lại bất kỳ manh mối nào." Nàng lạnh lùng ra lệnh.

5.

Lúc ta đi theo Ngụy Kỳ ra ngoài, trời đã về đêm.

Chàng bước đi nhanh hơn lúc đến, cơn gió lạnh mang theo những bông tuyết rơi trên lông mi chàng, ngưng tụ thành những giọt nước nhỏ.

Ta nhớ ngày chàng cưới ta, khi bước vào phòng chàng cũng trông như thế này, toàn thân lạnh buốt và tuyết đọng thành giọt trên mi.

Khi đó, nhà họ Ngụy đã ở phương Bắc được ba năm, Ngụy Kỳ đã hai mươi tuổi nhưng không ai dám gả con gái cho chàng.

Mọi người đều cảm thấy nhà họ Ngụy sắp gặp biến cố, chỉ e một ngày nào đó sẽ bị hoàng đế ra lệnh chu di cửu tộc.

Trong những năm ấy, con cháu Ngụy gia đã hi sinh trên chiến trường nhiều vô kể, nhà họ Ngụy rất cần người thừa kế.

Cha ta chơi đỏ đen, bị thua bạc nên đã gán ta đi để trả nợ.

Đêm đó ta lo lắng nhìn chàng, chàng cũng lặng lẽ nhìn ta.

Lúc đó ta không biết vẻ ngoài của mình giống với người chàng yêu, thâm tâm ta chỉ nghĩ mình sẽ làm thê tử của chàng, sẽ sinh con dưỡng cái cho chàng.

Thế nên ta chủ động cởϊ qυầи áo giúp chàng.

Cuối cùng, chàng hôn ta, những giọt nước trên mi chàng rơi xuống mặt ta, cứ như là nước mắt.

Có lẽ, số phận chúng ta đã được định đoạt vào khoảnh khắc đó.

"Ngụy tướng quân, xin hãy dừng bước," có người gọi chàng lại.

Ta và Ngụy Kỳ cùng quay đầu lại, người đến là Trương thái y ở trong cung, vài ngày trước khi ta qua đời, chính ông đã xem bệnh và chữa trị cho ta.

Thế nhưng, trước khi ông kịp cho ta biết kết quả thì chiếu chỉ của hoàng thất đã được ban ra.

Sau vài câu nói vui vẻ, Trương thái y hỏi: “Vẫn chưa tìm được thiếu phu nhân sao?”

Ngụy Kỳ gật đầu.

Khuôn mặt Trương thái y lộ vẻ lo lắng: "Thiếu tướng quân, thỉnh phái thêm nhân lực đi tìm nàng. Thiếu phu nhân đang mang thai, không thể để nàng ở bên ngoài quá lâu được."

Ngụy Kỳ vẻ mặt kinh ngạc: “Ngài nói cái gì?”

“Bảy ngày trước, ta xem bệnh chữa trị cho thiếu phu nhân, phát hiện nàng đã có thai được hai tháng, nhưng bị nhốt trong cung, không thể thông báo cho thiếu tướng quân."

Ta ngơ ngác nghe, tay vô thức đặt lên bụng dưới, không ngờ ta thế mà đã… có thai được hai tháng.

Ta và Ngụy Kỳ cưới nhau được ba năm, hồi mới cưới đã từng có một đứa con, nhưng sau khi ta cứu chàng ấy ra khỏi chiến trường không lâu thì bị sẩy mất, từ đó đến nay không có tin tức gì nữa.

Lần này chàng quay lại Thiên Đô để báo cáo công việc và đưa ta đi cùng, đồng thời nghĩ rằng sẽ nhờ thái y ở Thiên Đô giúp ta hồi phục cơ thể.

Nhưng bọn ta đều không ngờ rằng đứa trẻ sớm đã đến trong bụng ta từ trước cả khi về Thiên Đô.

Nhưng trong tình huống này, chẳng phải Ngụy Kỳ đã đích thân giao cả ta và con cho quân phản loạn rồi sao?

Nếu sau này biết chuyện, không biết chàng sẽ cảm thấy thế nào.

Có vẻ cũng sẽ giống như khi chúng ta mất đứa con đầu tiên.

Dù vậy, chàng vẫn có chút tình cảm với ta và các con.

Ta nhìn chàng, vai chàng lại dày thêm một lớp tuyết phủ.

Chàng chậm rãi đi dọc theo con đường cung điện thật dài, ngọn đèn dầu màu vàng mờ trên tường khiến đêm tuyết này càng trở nên mơ hồ, mờ mịt...

6.

Sau khi ra khỏi cửa cung, mấy thuộc hạ tụ tập quanh chàng: “Thiếu chủ, có nghe được tin tức gì của thiếu phu nhân không?”

Hóa ra chàng ấy vào cung để hỏi thăm về ta.

Ngụy Kỳ lắc đầu: “Ngày hôm đó nàng nhận được lệnh liền vào cung, các ngươi lập tức dẫn người theo dọc đường vào cung đi tìm nàng, đồng thời treo bảng chân dung, ai cung cấp manh mối sẽ được thưởng mười lạng vàng."

Ta nói với chàng ấy rằng ta đã không còn ở trong kinh thành nữa, mà là đang nằm trong tay quân phản loạn bên ngoài cổng thành.

Cho dù chàng không có hứng thú với ta, cũng xin hãy nể tình mối quan hệ vợ chồng ba năm qua mà giúp ta yên nghỉ.

Ở đất phương Bắc của chúng ta, nếu người ta chết đi mà không được chôn cất thì sẽ chẳng thể đi đầu thai được.

Có điều chàng không thể nghe thấy gì.

Kỳ thực, nếu chàng suy nghĩ thật kỹ, hẳn sẽ phát hiện ra vấn đề.

Thỉ dụ như, tại sao quân phản loạn lại hài lòng với thi th* của thị nữ Tấn Dương công chúa mà không hề nghi ngờ.

Chẳng lẽ chàng không muốn tin rằng công chúa Tấn Dương sẽ làm hại ta sao?

Hoặc... chính chàng không muốn tin rằng ta đã ch**, bị chính chàng giao vào tay quân phản loạn.

Trở lại Ngụy phủ, cha và nhị ca của chàng vẫn đang đợi chàng.

Lần này quân phản loạn bao vây kinh thành, quân Ngụy gia từ ngàn dặm phía Bắc quay về phối hợp với Ngụy Kỳ ở nội đô đánh bại chúng.

Đất Bắc lạnh giá, sáu năm trấn giữ biên cương, nhiều cuộc chiến tranh lớn nhỏ vẫn tiếp diễn, cả dòng họ chỉ còn lại ba cha con.

Ngụy Kỳ nói với họ rằng ta có thai, cha và nhị ca cũng rất ngạc nhiên.

Cha bảo ta thông minh, nhất định là đã trốn đi đâu đó, không biết cuộc nổi loạn kết thúc rồi, cha bảo Ngụy Kỳ về phòng nghỉ ngơi trước.

Trong hai tháng canh giữ kinh thành, chàng hầu như không có nổi một giấc tử tế.

Sau khi Ngụy Kỳ rời đi, ta nghe thấy nhị ca nói với cha rằng: “Cha, con nghĩ có thể A Man đã đi rồi, là do người trong cung làm.”

“Cẩn thận lời nói.” Cha mắng: “Khi nào con mới có thể cẩn trọng như A Kỳ? Con có biết xung quanh chúng ta đang có bao nhiêu tai mắt không?”

Nhị ca cúi đầu không nói thêm gì nữa.

Cha ta cũng lạnh lùng nhìn về phía hoàng cung.

Bọn họ rõ ràng cũng đoán được ta đã ch**, vì sao Ngụy Kỳ vẫn cho rằng ta còn sống?