Chương 42
Edit : Ong MD
Beta : Vô Phương
Hà Hoa nghe đại khái chuyện Đại Bảo bỏ nha đầu béo, mắt muốn lồi ra ngoài, hỏi thăm cẩn thận lại lần nữa, nhưng chẳng ai biết rõ ngọn ngành.
Đại khái là gần cuối năm, các nhà bận rộn cả năm dành được chút tiền, những người có quan hệ thân thiết chút đôi khi sẽ cùng ngồi uống chút rượu ăn chút mồi. Bữa đó Đại Bảo ngồi uống rượu với mấy thanh niên trong thôn, cũng không biết ai mào đầu, nhắc tới chuyện tiểu Tú nhi vốn suýt thành thân với Đại Bảo. Nói là đại thiếu phu nhân của nhà họ Triệu tháng trước đã qua đời, mà tiểu Tú nhi lại đang mang thai con của đại thiếu gia, nếu năm sau sinh được một bé trai bụ bẫm, nhất định có thể trở thành chính thất. Đại Bảo nghe xong trong lòng đã khó chịu, rượu vào lời ra có kẻ vô tâm vỗ vai y nói may mà người ta không đi theo cậu, nếu không thì làm sao được hưởng phúc làm phu nhân. Đại Bảo nghe xong lập tức lật bàn, nếu không có người ngoài ngăn lại e là sẽ đánh nhau đến nơi.
Cả đám giải tán trong không khí bất hòa, Đại Bảo say khướt buồn bực trở về nhà, vào phòng mới nói được vài câu đã cãi nhau ầm ĩ với nha đầu béo. Chẳng qua chỉ là vợ chồng son ghen tuông cãi nhau, nhưng Đại Bảo say rượu, trong lòng lại phiền muộn, nhất thời không ngăn được đã thốt ra câu muốn bỏ vợ. Nha đầu béo nghe chồng hù doạ, khóc ầm lên. Đại Bảo nghe xong lại càng cảm thấy phiền lòng, bước thẳng ra cửa, lại đi tìm người uống rượu. Mà lại gặp gỡ đám không ra gì, vợ chồng người ta cãi nhau cũng không biết khuyên giải, còn làm theo lời Đại Bảo nói, giúp y viết thư bỏ vợ, lại còn chế nhạo cậu ta không dám làm thật. Đại Bảo là người không chịu được khích bác, còn bị rượu dẫn đường, về nhà lập tức ném thư bỏ vợ cho nha đầu béo. Nha đầu béo là một nha đầu thật thà, từ khi gả cho Đại Bảo trong lòng vẫn tích đầy ấm ức tủi thân, vừa thấy thư bỏ vợ là trái tim tổn thương cũng trở nên lạnh lẽo. Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng, cũng không thưa chuyện với cha mẹ Hà Hoa mà tự thu dọn đồ đồ đạc bỏ về nhà cha mẹ.
Sáng sớm, mẹ Hà Hoa nấu cơm không thấy nha đầu béo đâu, trong đầu nghĩ là đêm qua nghe thấy hai đứa nó cãi nhau, chỉ sợ là nha đầu béo tủi thân trốn trong phòng khóc rồi, vội đi vào nhà khuyên, nhưng chỉ thấy một mình Đại Bảo cúi đầu ngồi ở trong phòng. Hỏi mới biết chuyện xảy ra, khiến cho mẹ Hà Hoa tức giận đến mức đập Đại Bảo mấy phát, giục cậu ta mau đuổi theo. Tính tình Đại Bảo ngang ngạnh cố chấp, hai mẹ con đang to tiếng thì cha Hà Hoa nghe ồn ào xông vào, biết chuyện này lập tức đạp cho Đại Bảo mấy đạp. Đại Bảo bị ép buộc phải đuổi theo vợ, kết quả là chậm một bước, nha đầu béo đã trở về nhà.
Chuyện ở nửa đường không ngăn chặn được, để cho con gái nhà người ta cầm thư bỏ vợ trở về nhà cha mẹ, thì đâu còn đơn giản là chuyện vợ chồng cãi nhau nữa. Đại Bảo nghe lời cha mẹ đi qua đón người, bị cha mẹ vợ cầm gậy gộc ra đuổi thẳng, nói ‘ngươi đến đón ai? Người đã bị tên khốn kiếp nhà ngươi bỏ, giấy trắng mực đen in dấu vân tay của Đại Bảo ngươi ra đó, ai là vợ ngươi nữa, ngươi cút đi cho ta, đồ khốn!’
Đại Bảo xấu hổ ôm mặt trở về nhà, thuật lại như vẹt không sót chỗ nào, lại đυ.ng phải tính cách nghiêm khắc của cha mình. Nói ‘thằng ranh mày muốn uống rượu! Cho mày uống! Mày lại còn bản lĩnh dám bỏ vợ! Cha mày vất vả nửa đời người dành tiền cưới vợ cho mày, vậy mà mày nói bỏ là bỏ! Bây giờ người ta không thèm mày nữa đấy, coi coi mày tìm được ai nữa không! Mày đừng có chơi trò may rủi với tao, bắt tao vác bộ mặt già nua này đi lấy lòng, chùi đít người ta cho mày! Mày có bản lĩnh thì đón vợ mày về, không thì sống cô độc cả đời đi! Muốn tao bỏ tiền ra cưới vợ cho mày lần nữa ư, không có cửa đâu! Dù sao tao cũng không phải chỉ có một đứa con trai.’
Ngọn nguồn mọi chuyện là như vậy, lúc mẹ Hà Hoa nói chuyện này với Hà Hoa, nói mãi đến khi rơi lệ: “Con nói xem thằng khốn Đại Bảo này làm sao mới có thể khiến người ta bớt lo lắng đây. Sắp qua năm mới rồi, lại gây ra chuyện động trời như vậy. Mẹ nghĩ, sớm muộn gì mẹ cũng bị nó làm cho tức chết …”
Hà Hoa khuyên nhủ: “Mẹ đừng gấp, chuyện này cũng không nghiêm trọng đến vậy đâu, chẳng qua là Đại Bảo uống rượu nên hồ đồ thôi. Người nhà họ Vương cũng chỉ là nhất thời tức giận, chẳng lẽ lại chia rẽ luôn hai đứa nó sao. Đổi lại là con, con gái nhà mình bị chồng ức hϊếp, con cũng không thể cho đón về dễ dàng như thế. Dù thế nào cũng phải thưa chuyện, đưa lễ đến xin lỗi, dập đầu với cha vợ mới được … Mà như thế cũng tốt, cho Đạo Bảo một bài học, đừng có ngày nào cũng la hét không chút hòa nhã với nha đầu béo thế nữa. Cho nó biết yêu quý vợ mình, cho nó đi qua đi lại mấy lần mới đưa được vợ về, sau này về nhà rồi vợ chồng son lại càng thêm bền vững… Lát nữa con đi nói chuyện với Đại Bảo, chẳng phải mẹ nói chúng ta năm nay có chút tiền dư sao, đúng lúc cũng sắp qua năm mới, để cho Đại Bảo mua vài món ngon mang qua tỏ lòng hiếu kính. Cùng lắm thì đi thêm mấy lần, trước năm mới nhất định có thể đón nha đầu béo trở về.”
Có điều Hà Hoa nghĩ thì đơn giản, cô và mẹ thúc giục Đại Bảo mang lễ đến nhà họ Vương hai lần, nhưng lần nào Đại Bảo đi cũng đều uổng công. Sắc mặt lần sau còn khó coi hơn lần trước, người ta hỏi cậu cái gì cậu cũng không đáp, câm như hến ngồi một bên không nói gì. Mãi đến khi mẹ Hà Hoa thúc giục cậu lần nữa thì cậu cũng chẳng buồn nhúc nhích, nâng mông chạy mất.
Mẹ Hà Hoa không khỏi rơi nước mắt, đành để cho cha Hà Hoa quyết định, cha Hà Hoa trừng mắt: “Hỏi ý ta làm gì? Bà muốn ta đi đón con dâu về sao? Ta còn biết xấu hổ hay không?! Tự nó gây họa thì tự dọn dẹp đi! Về nhà muốn người trong nhà đi chùi đít cho nó sao, cho dù là con nít cũng phải hiểu chuyện rồi!”
Mẹ Hà Hoa đυ.ng phải vách tường như cha Hà Hoa, lại bị trách mắng, trong lòng cảm thấy tủi thân, nhưng cũng dứt khoát không để ý tới nữa. Có điều vẫn than thở với Hà Hoa, nói rằng cái nhà này không biết đã đắc tội với vị thần tiên nào, chuyện nọ tiếp chuyện kia, làm cho người ta chẳng yên được lấy một khắc nữa.
Một tháng nhanh chóng trôi qua, mới đó mà đã đến ngày ba mươi, Hà Hoa thấy trong nhà vì chuyện này mà chẳng có chút không khí năm mới, đành phải lựa lời thấm thía đi khuyên Đại Bảo: “Hay đệ lại đi lần nữa xem sao, nếu vẫn không được, đệ dập đầu vài cái với cha vợ, thề thốt mấy lời không được sao? Chỉ cần nói sau này toàn tâm toàn ý với nha đầu béo, không cãi nhau với con bé nữa. Người lớn nghe vậy cũng không thể không mềm lòng… Ngày mai đã là đêm ba mươi, bọn họ cũng không phải là người không thông tình đạt lý, chuyện hôn nhân đại sự đâu phải nói dứt là dứt được…”
Đại Bảo vẫn cúi đầu không nói gì, Hà Hoa lại nhẹ nhàng khuyên nhủ, “Có lẽ mấy lần vừa rồi là người ta muốn thử xem đệ có thực sự biết sai rồi hay không… Nha đầu béo dễ mềm lòng, đối với đệ lại toàn tâm toàn ý, lúc giận quá thì tính làm gì. Nhưng giờ chắc là đang chờ đệ qua đón về nhà cùng đón năm mới đó…” Thấy Đại Bảo vẫn không nói lời nào, Hà Hoa lại nhẹ giọng nói tiếp, “Nếu không, tỷ đi cùng đệ, lần này hai đứa đưa nhau về, nếu có ai nói ra nói vô gì, tỷ sẽ ra mặt giúp đệ… A?”
Có lẽ là bị Hà Hoa lải nhải đến phiền phức, Đại Bảo đột nhiên ngẩng đầu đen mặt gắt: “Có thể nói được gì nữa! Cô ấy không muốn theo đệ trở về! Còn nói bị đệ bỏ là rất đúng ý nguyện! Nói sau này không cho phép đệ qua nữa! Qua lần nào đánh lần đó! Tỷ đi theo đệ làm gì!! Người ta cũng không muốn đệ qua! Tỷ theo đệ làm gì chứ!”
Hà Hoa thấy Đại Bảo đột nhiên nổi giận sợ tới mức lùi ra phía sau, tim đập dữ dội, như muốn nhảy ra ngoài.
Đại Bảo đỏ mặt rống lên với Hà Hoa: “Bây giờ tỷ đã biết hết rồi đó! Vừa lòng chưa! Còn muốn nghe gì nữa không! Tỷ nói đi!”
Hà Hoa ôm ngực, trừng lớn mắt không tin nổi nhìn Đại Bảo, vừa tức vừa hận lại ấm ức, quát: “Tao vừa lòng ư? Tao thỏa mãn chưa sao? ! Tao nhàn rỗi không có việc gì làm chạy đến đây nghe ngóng tán gẫu chuyện phiếm sao? ! Lý Đại Bảo! Mày cút đi! Sau này, nếu tao hỏi mày thêm một câu, tao… Tao…” Hà Hoa tức giận đến nỗi không nói ra lời, nước mắt đảo quanh hốc mắt.
Mẹ Hà Hoa ở bên ngoài nghe ồn ào liền chạy vào nhà, thấy hai chị em cãi nhau ầm ĩ, vội la lên: “Lại có chuyện gì nữa, sao lại không biết nhường nhịn nhau? Đại Bảo, con lại gây chuyện gì nữa? Chị con đang mang thai còn lo lắng, sốt ruột cho con, sao con có thể cãi nhau với chị con chứ.”
Mẹ Hà Hoa chưa nói hết, nhưng chỉ vừa nghe mấy lời này, Hà Hoa càng cảm thấy tủi thân, nước mắt bất chợt rơi xuống, cô đứng lên hai mắt đẫm lệ nhìn Đại Bảo nói: “Sau này tao không bao giờ quan tâm đến những việc rỗi hơi này nữa, chỉ chăm lo cho cuộc sống của tao thật tốt, mày muốn làm gì thì làm, chẳng quan tâm ai nữa cho mệt!” Nói xong, cô lau nước mắt bước đi.
Mẹ Hà Hoa hoảng lên đẩy Đại Bảo một cái, vội vàng chạy theo ra ngoài. Bên kia, cha Hà Hoa cũng nghe ồn ào, bước từ trong phòng ra, đứng ở cửa trừng mắt nhìn Đại Bảo như kẻ tội đồ chửi ầm lên: “Sau này không ai được quan tâm tới nó! Từ nhỏ đã được nuông chiều đến hư rồi! Ai cũng đánh cũng gây sự được! Với đà này tao thấy nếu ngày nào đó ngứa mắt tao chắc mày cũng dám vác dao chém lên đầu cha mày luôn nhỉ! Thằng ôn con! Sớm biết mày như vậy, tao bóp chết mày lúc mới sinh ra cho rồi! Uổng phí cơm gạo nuôi lớn mày thành kẻ gây hoạ thế này!”
Hà Hoa nghe cha mình lớn tiếng mắng chửi, cũng không quay đầu lại, đi thẳng về nhà. Mẹ Hà Hoa sốt ruột cả hai phía, vừa sợ Hà Hoa tức giận trở về như vậy không may lại bị trượt chân ngã, vừa sợ mình mới đi khỏi thì hai cha con trong nhà đánh nhau thật mất. Hà Hoa đi được một đoạn thì dừng chân, lau nước mắt, quay lại nói với mẹ cô: “Mẹ trở về đi, con không sao.”
Mẹ Hà Hoa nói: “Đừng giận em con, mấy ngày nay trong lòng nó buồn phiền, trở về mẹ mắng nó một trận cho con.”
Hà Hoa nói: “Con biết, mẹ mau về đi, khuyên nhủ cha con, lỗi lầm nặng thế nào thì cũng sắp qua năm mới rồi, đừng để cha con buồn lòng.”
Mẹ Hà Hoa vẫn lo lắng, đi theo vài bước, đứng ở xa xa nhìn Hà Hoa đi xa dần mới buồn rầu thở dài trở về nhà.
Còn một mình Hà Hoa trở về nhà, càng nghĩ càng cảm thấy tủi thân lẫn uất ức, lại cảm thấy uổng phí bao nhiêu năm yêu thương Đại Bảo, không kìm được nước mắt. Trường Sinh vẫn ngồi ở cửa nhìn về phía tây, thấy Hà Hoa xuất hiện, vội vàng chạy tới. Đến khi lại gần thấy mắt cô đỏ hoe.
“Làm sao vậy? Làm sao vậy?” Trường Sinh sốt ruột hỏi.
Hà Hoa vừa nhìn thấy người đàn ông của mình, những ấm ức trong lòng như lớn lên gấp mấy lần, tủi thân hít hít mũi, nói: “Trường Sinh, chàng chém Đại Bảo một nhát cho ta.”
“Sao?” Trường Sinh sửng sốt, hơi ngây ngốc.
Hà Hoa tủi thân nhìn Trường Sinh, bộ dạng như muốn khóc.
Lúc này Trường Sinh mới phản ứng lại, gật gật đầu xoay người chạy về nhà cha mẹ Hà Hoa.
“Quay về!” Hà Hoa dậm chân kêu lên, “Chàng đi thật à!”
Trường Sinh bị Hà Hoa kêu quay lại, thế là quay lại, tha thiết nhìn vợ mình, giống như đang đợi cô phân phó tiếp.
Hà Hoa đưa tay nắm lấy vạt áo trước ngực hắn, kéo đến trước mặt mình, vùi vào ngực hắn, dường như làm nũng nhỏ giọng thì thầm: “Đến lúc nào chàng mới nhận ra người ta nói câu nào là giả, câu nào là thật đây…”
Hai người nắm tay nhau trở về nhà, Hà Hoa nói không ngừng với Trường Sinh:
“Đại Bảo đúng là khốn kiếp, ta có ý tốt đi khuyên nhủ nó vậy mà nó còn nổi nóng với ta. Nó nói ta rảnh rỗi đi thăm dò chuyện không đâu. Đồ khốn kiếp! Sau này không đối xử tốt với nó nữa!”
“Nên nha đầu béo không muốn sống với nó, tính tình của nó ngang ngạnh như vậy, đến cả trăm vợ cũng bị nó ép cho bỏ chạy hết! Nó có phải là tốt đẹp gì cho cam, cớ gì bắt con gái nhà người ta phải chịu đựng tính khí của nó chứ, nếu ta là nha đầu béo thì đã bỏ về nhà cha mẹ từ lâu rồi!”
“Đồ khốn thối tha! Để xem sau này nó sẽ làm sao! Để cho nó sống cô độc cả đời đi! Đến già cũng không có người làm bạn, một mình xin ăn trên đường! Đi ngang qua chúng ta mà mở miệng xin, ta cũng không thèm liếc mắt! Hừ!”
“Sau này ta sẽ không trở về nhà để phải tức giận không đâu nữa! Ta nhất định phải sống cuộc sống thật thoải mái, sau này ta sinh thật nhiều con cái, sinh con gái thành đàn cho kẻ cô đơn như Lý Đại Bảo tức chết! Ta xem nó còn dám trừng ta không! Đồ khốn kiếp!”
Hà Hoa cứ mắng xa xả không ngừng, Trường Sinh đứng trước mặt cô im lặng lắng nghe, theo giọng điệu của cô khi thì gật đầu lúc thì lắc đầu. Đến tối, cơn tức của Hà Hoa cuối cùng giảm bớt.
Ban đêm, Hà Hoa nằm trong túi ngủ nhưng không thể nào ngủ được, đưa tay kéo kéo Trường Sinh: “Trường Sinh, ta muốn thương lượng với chàng chuyện này.”
Trường Sinh mở to mắt nhìn cô. Hà Hoa hơi ngượng ngùng nói: “Ngày mai ba mươi rồi, chúng ta về nhà cha mẹ ta nhé?”
Trường Sinh không nói gì, Hà Hoa lại nói: “Năm nay trong nhà không thuận lợi, Hạnh Hoa bỏ trốn theo người ta, cha ta vì chuyện này đã mất hai ngón tay. Hết năm đến nơi thằng nhóc Đại Bảo kia lại ép vợ bỏ đi, hôm nay lúc ta trở về, cha còn tức giận mắng chửi không thôi… Ngày mai là đêm ba mươi, trong nhà nhất định rất nặng nề … Ta nghĩ dù sao bà nội cũng không có ở nhà, hai chúng ta ở đâu cũng như nhau. Nếu về nhà cha mẹ có thể làm cho trong nhà vui vẻ hơn nhiều, tốt xấu gì phải dẹp cái năm xui xẻo này lại phía sau… Chàng nói có đúng không?”
Trường Sinh nhìn Hà Hoa, nói: “Nàng vui… Ta nghe lời nàng…”
Hà Hoa hơi lo lắng: “Không chỉ muốn ta vui, ta muốn chàng cũng vui nữa. Nếu chàng không thích thì cứ nói ra, không cần phải mọi chuyện đều theo ý ta đâu.”
Trường Sinh chỉ nói: “Ở cùng với Hà Hoa… Hà Hoa vui, ta sẽ vui.”
Trong lòng Hà Hoa đầy ngọt ngào, cong cong khóe môi dụi dụi vào người Trường Sinh, thở dài: “Ông trời thật tốt với ta, đem người đàn ông giỏi nhất, yêu thương vợ nhất trên đời này cho ta … Nếu thằng nhóc thối tha Đại Bảo kia biết nghe lời một chút, nó chỉ cần có một nửa của chàng, thì thiên hạ cũng thái bình…”
Ngày hôm sau, Hà Hoa và Trường Sinh mang theo mấy thứ trở về nhà cha mẹ. Mẹ Hà Hoa nghe nói hai người muốn đón tất niên với gia đình, sau bao nhiêu ngày ủ rũ rốt cục cũng tươi cười trở lại. Ngay cả cha Hà Hoa mặt lạnh, cũng khó giữ được sự im lặng thường ngày, còn nói mẹ Hà Hoa làm nhiều bánh trẻo nhân thịt.
Hà Hoa và Đại Bảo mới cãi nhau hôm trước, tuy nói là chị em giận nhau cũng không quá một đêm, nhưng trong lòng cũng không được tự nhiên. Lúc Hà Hoa mới đến, Đại Bảo cụp mắt gọi một tiếng tỷ, Hà Hoa ậm ậm ừ ừ không thèm nhìn tới, sau đó không ai quan tâm tới ai.
Vì chuyện thôi vợ này, mấy ngày nay Đại Bảo ru rú ở trong nhà tối ngày không chịu ra khỏi phòng gặp ai, cha Hà Hoa cũng không vui vẻ hòa nhã gì với cậu, chỉ cần nói vài câu là lại mắng chửi động tay động chân. Đại Bảo không muốn khó chịu trước mặt cha mình, nhưng sắp sang năm mới cũng không tiện trốn ra ngoài. Đành phải ngồi một mình trong phòng, mãi đến gần chạng vạng mới đi từ trong phòng ra.
Lúc đó, Hà Hoa và mẹ cô đang ở trong bếp bận rộn làm cơm tất niên, cha Hà Hoa ở trong phòng tính toán tiền thu vào của năm nay, Tiểu Bảo và Trường Sinh đang đắp người tuyết trong sân. Đại Bảo đứng dựa ở cửa phòng, cảm thấy dường như không có chỗ nào chứa được mình, đành phải chui ra ngoài sân kiếm chuyện nhàn rỗi để làm. Sau đó liền kiếm một hòn đá ngồi xuống bên cạnh, nhìn Trường Sinh và Tiểu Bảo đắp người tuyết càng lúc càng lớn, nhất là cái đầu tròn vo to đùng kia, lắc tới lắc lui như sắp đổ. Đại Bảo không chịu được mở miệng nói: “Hai người làm đầu nó lớn như vậy làm gì, người nhỏ xíu không giữ được thì đổ ngay thôi.”
Trường Sinh đang cầm một nắm tuyết chuẩn bị đắp lên đầu người tuyết, nghe Đại Bảo nói như vậy đứng ngây ra, hơi do dự. Tiểu Bảo kéo Trường Sinh lại nói: “Đừng thèm để ý đến huynh ấy, huynh ấy mắng đại tẩu của đệ bỏ đi rồi, cha đệ không cho để ý đến huynh ấy nữa.” Nói xong còn cố ý khıêυ khí©h, nhìn Đại Bảo thè thè lưỡi ra.
Đại Bảo trừng mắt chỉ Tiểu Bảo đang tính mở miệng chửi, đã nghe thấy tiếng ào ào! Cái đầu to tướng của người tuyết rốt cuộc cũng không chịu nổi lăn xuống.
Đại Bảo từ giận chuyển sang mừng, vui sướиɠ khi thấy người khác gặp họa, cười nói: “Đúng chưa, ta nói đổ là đổ mà?”
Trường Sinh đau lòng nhìn người tuyết đầu một nơi người một nẻo, xoay người nhặt một tảng lớn nhất trong đó đắp lại lên người người tuyết, nhìn qua rất có vẻ giương nanh múa vuốt không giống ai.
Tiểu Bảo nhìn Đại Bảo hừ một tiếng, kéo Trường Sinh nói: “Không sao, đệ thấy ở cửa nhà Tiểu Hổ có đầu người tuyết cực kỳ đẹp, vừa tròn vừa lớn, bây giờ huynh và đệ chuyển nó đến đây đặt lên người tuyết của chúng ta được không?”
Trường Sinh lắc đầu: “Không được, không thể lấy đồ của người khác.”
“Không sao đâu mà, đệ đến mượn để lên hai ngày, rồi sẽ trả về.” Tiểu Bảo dụ dỗ một hồi, Trường Sinh vẫn không chịu, đành theo hắn, “Vậy huynh chờ đệ, đệ đi mượn về nhé, huynh trông chừng ca ca của đệ, đừng để huynh ấy đạp đổ người tuyết của chúng ta.” Nói xong, Tiểu Bảo liền chạy mất.
Tiểu Bảo đi rồi, Trường Sinh nghiêng đầu len lén nhìn Đại Bảo, cúi đầu nghĩ nghĩ, lần mò tìm đến ngồi xuống bên cạnh. Đại Bảo nhìn Trường Sinh, thấy hắn không nói gì, cảm thấy hơi mất mặt bèn đứng lên tính đi vào phòng. Trường Sinh cũng đứng lên theo sát sau ngăn cậu lại. Đại Bảo không hiểu nên tránh ra, Trường Sinh lại chạy vội lên mấy bước cản tiếp.
Đại Bảo ngơ ra, cảm thấy hơi khó chịu, không thể hiểu nổi cười nói: “Huynh thật sự nghe lời canh chừng đệ sao, ai thèm cái thứ hỏng nát kia của huynh chứ.”
Trường Sinh cũng không trả lời, nhưng trong ánh mắt của hắn hiện rõ sự không tin tưởng.
Đại Bảo bất đắc dĩ vừa đảo mắt, vừa đặt mông ngồi xuống, buông tay nói: “Được rồi, được rồi, đệ ngồi ở đây cho huynh trông chừng.”
Trường Sinh thấy Đại Bảo không bỏ đi, mới hơi yên tâm ngồi xuống bên cạnh.
Đại Bảo cảm thấy chẳng thú vị gì, tựa vào cái cối xay ngước cổ nhìn trời đến ngẩn người ra. Một lúc lâu sau, bỗng nhiên nghe người bên cạnh lẩm bẩm mở miệng: “Ngươi làm Hà Hoa không vui…”
Đại Bảo sửng sốt, quay đầu nhìn Trường Sinh, chỉ thấy hắn cúi đầu ngồi bên cạnh, dường như rất hứng thú chơi đùa với chân mình. Vo một hòn tuyết trên mặt đất, sau đó nhẹ nhàng đá lăn ra xa, lại vo một viên nữa rồi tiếp tục đá lăn ra… Vẻ mặt kia thật chẳng giống như hắn vừa mới mở miệng nói chuyện.
Trong trí nhớ của Đại Bảo, Trường Sinh chưa từng chủ động mở miệng nói chuyện với cậu, điều này khiến cậu nghi ngờ vừa rồi có phải mình nghe lầm hay không. Đúng lúc này, Trường Sinh lại rầu rĩ mở miệng: “Hà Hoa bảo Trường Sinh đánh Đại Bảo là nói khi giận dỗi thôi.”
Đại Bảo hơi bất ngờ, phục hồi lại tâm trạng, hỏi: “Tỷ của đệ… Nói với huynh như vậy sao?”
Trường Sinh không trả lời Đại Bảo, cúi đầu giống như tự nói với mình: “Ta biết… Nói ta đánh Đại Bảo là nói dối, mắng Đại Bảo cũng là nói dối… Hà Hoa thương Đại Bảo…” Nói xong hắn quay đầu liếc mắt nhìn Đại Bảo, xong lại cúi đầu không chút hài lòng nói, “Đại Bảo cũng phải thương Hà Hoa, không nên làm cho Hà Hoa đau lòng.”
Đại Bảo ngẩn người, cúi đầu gạt gạt tuyết, gom gom tuyết vo lại đặt lên tảng đá, trả lời: “Đệ không muốn chọc tỷ tỷ giận, đệ cũng không muốn cãi nhau với tỷ ấy…”
Trường Sinh hoàn toàn không nghe những lời Đại Bảo nói, giống như hắn chẳng hề nói chuyện với Đại Bảo, chỉ theo suy nghĩ của mình, lại thốt ra một câu chẳng liên quan gì: “Ngươi ép vợ bỏ đi.”
Mặt Đại Bảo ngượng ngùng, không nói gì. Trường Sinh lại nghiêng đầu nhìn cậu đầy thương hại: “Không có vợ thực đáng thương.”
Chỉ hai câu này đã đâm vào nỗi lòng của Đại Bảo, lôi hết mọi phiền muộn mấy ngày nay của cậu lột trần hết, ánh mắt thương hại cùng câu nói kia làm cậu rất khó chịu. Cậu trừng mắt liếc Trường Sinh một cái, rồi cúi đầu tiếp tục moi moi tuyết.
Hai người cúi đầu không ai nói gì, một người nghịch tuyết dưới chân mình, một người vò vò tuyết trên tảng đá. Ngồi yên lặng một lúc lâu, Đại Bảo hơi ngượng ngùng mở miệng: “Nếu huynh chọc tỷ tỷ tức giận… Huynh sẽ làm gì để dỗ tỷ ấy?”
Trường Sinh chà chà chân trên mặt tuyết, rất đắc ý nói: “Ta rất nghe lời, ta không chọc vợ giận.”
Đại Bảo hừ một tiếng, không khỏi có chút trêu ghẹo: “Vậy lần trước huynh chọc tỷ tỷ tức giận bỏ về nhà thì sao? Cái người cả ngày giả điên giả khùng theo đuôi tỷ ấy, ra vẻ đáng thương không phải là huynh sao? Ngày nào cũng mò sang nhà đệ làm việc, lại giả vờ đáng thương không ăn cơm, đến cuối cùng là bỏ đi mất tích khiến cho tỷ ấy cuống cuồng lên mới dỗ được tỷ tỷ là gì.”
Trường Sinh bị nói trúng điểm yếu, nghiêng đầu trừng mắt nhìn Đại Bảo, sau đó lại cúi đầu, giậm chân trên mặt đất tức giận lớn tiếng quát: “Đó là lần duy nhất, sau đó ta rất nghe lời.” Nói xong hắn trừng mắt liếc Đại Bảo một cái, ra vẻ “Ngươi thực sự không phải người tốt, ta không nói chuyện với ngươi nữa”, sau đó thở phì phì dịch mông ra xa.
Đại Bảo nhìn hắn như vậy không nhịn cười nổi. Khi Tiểu Bảo từ bên ngoài trở về, trong tay ôm một hòn tuyết thật to, vừa vào sân liền nói với Trường Sinh đầy đắc ý: “Cái đầu người tuyết ở nhà Tiểu Hổ to quá, đệ ôm không hết, đi được nửa đường thì rớt bể mất rồi, đệ ôm nửa lớn về ghép chung với một nửa của chúng ta…”
Trường Sinh chạy tới ôm lấy, Đại Bảo nhìn hai người cười cười, quay đầu lại nhìn thấy mẹ vừa rời khỏi bếp bước lên nhà trên. Đại Bảo nghĩ ngợi rồi phủi mông bước vào bếp, đi tìm Hà Hoa nhận lỗi.
Hà Hoa cũng biết trong lòng Đại Bảo phiền muộn, đã không còn giận cậu nữa, chỉ là không thèm nói chuyện với cậu mà thôi. Lúc này, Đại Bảo mới giống như trước đây nhào vào quấn quít lấy cô làm nũng nhận lỗi, còn nói với giọng đầy tủi thân. Mãi đến khi cô khóc, hai chị em lau nước mắt cho nhau xong thì coi như không có chuyện gì nữa.
Cơm tất niên, cha mẹ Hà Hoa thấy cô và Đại Bảo lại vui vẻ như trước kia, tuy ngoài miệng không nói gì nhưng trong lòng rất vui mừng. Đại Bảo lại dập đầu nhận sai với cha, nói là sau này sẽ không gây chuyện nữa, chờ qua năm mới sẽ qua nhà cha vợ nhận lỗi đón vợ trở về. Bữa cơm đêm ba mươi của nhà họ Lý, cuối cùng cũng trôi qua trong ấm áp.
Ăn xong cơm tất niên, rồi đốt pháo, chẳng mấy chốc đã đến giờ đi ngủ, Hà Hoa và Trường Sinh liền chào cha mẹ, về nhà ngủ.
Lúc chiều Hà Hoa ở trong bếp thấy Trường Sinh và Đại Bảo ngồi nói chuyện ở bên ngoài, trong lòng cảm thấy rất ngạc nhiên. Chỉ một lát sau, Đại Bảo liền vào tìm cô nhận lỗi, còn nói sang năm mới nhất định sẽ đón nha đầu béo về, lúc ăn cơm dập đầu nhận sai với cha, như là biến thành người khác hẳn so với hai ngày trước. Trong lòng Hà Hoa vui mừng, thầm nghĩ có khi nào Trường Sinh đau lòng vì cô, đã nói gì đó với Đại Bảo hay không. Vừa nghĩ vừa không thể tin được, nhưng thực sự không tưởng tượng nổi Trường Sinh đã nói gì. Lúc này rốt cục chỉ còn cô và Trường Sinh, liền tò mò hỏi: “Chiều nay, ta thấy chàng và Đại Bảo nói chuyện ở bên ngoài… Chàng nói ta nghe thử, hai người đã nói gì vậy?”
Trường Sinh cẩn thận suy nghĩ lại, bỗng nhiên rất bất an nói: “Thật sự là sau lần đó, không bao giờ chọc nàng giận nữa mà!”
Hà Hoa nghe mà như trong mộng, khóe miệng cong lên cười mờ mịt: “Ai nói ta tức giận? Ta được yêu thương như vậy, rất hạnh phúc.”
Trường Sinh lại bị những lời này của Hà Hoa làm cho mơ hồ, suy nghĩ thật cẩn thận vẫn không nghĩ ra, chỉ vô cùng quyết tâm nói: “Ta nghe lời nàng, ta thương vợ.”
Hắn vừa nói như vậy, Hà Hoa liền thấy cô nghĩ đúng rồi, quả thật là hắn đã đi “Dạy” Đại Bảo, trong lòng tràn đầy hạnh phúc, kéo cánh tay tựa vào người hắn, mặt đỏ tim đập nói: “Chàng thương vợ như vậy, lát nữa về nhà sẽ thưởng cho chàng.
Truyện nhẹ nhàng vui vẻ, điền văn k đao to búa lớn cũng khá sát với tính cách thời xưa, có chút trọng nam khinh nữ, ai cũng có mặt tốt mặt xấu k có bị ảo