Chương 26
Đã một ngày một đêm trôi qua nhưng Phùng Nhạc vẫn trong trạng thái hôn mê không có dấu hiệu tỉnh lại. Điều này khiến trên dưới Phùng gia và Du Linh lo lắng không thôi.
Chỉ 1 ngày ngắn ngủi nhưng lại khiến Du Linh tiều tụy rất nhiều. Một bên thì cô lo lắng cho Phùng Nhạc, một bên thì cô cố gắng trấn an Phùng đại lão gia cùng Phùng Hạo.
Từ khi Phùng Nhạc bất tỉnh đến bây giờ cô đã suy nghĩ rất nhiều lý do khiến anh đột ngột phát bệnh như vậy. Nhưng lại chả có cái nào hợp lí, vậy rốt cuộc vì nguyên nhân gì lại khiến một người vốn đang bình thường lại thành ra như thế này. Điều này đợi khi Phùng Nhạc tỉnh lại cô sẽ điều tra cho kĩ mới được.
--- ------ -----
Lại thêm một ngày, ban đêm ở bệnh viện không gian rất yên tĩnh. Vì Phùng Nhạc người đặc biệt nên được ở một phòng riêng dành cho VIP . Nhìn người vẫn hôn mê bất tĩnh trên giường khiến tim Du Linh lại nhói lên. Đáng ra cậu đã tỉnh từ sớm nhưng khi hỏi bác sĩ thì ông lại nói đây là do ý thức của bệnh nhân chịu kí©h thí©ɧ nhìu quá nên quá trình thức tỉnh có lẻ chậm lại. Nhìn người đàn ông vốn lúc nào cũng xoay quanh cô lôi lôi kéo kéo gọi "Linh Linh" bây giờ lại im lặng đến như vậy. Đã 2 ngày 1 đêm rồi. Phùng Nhạc, rốt cuộc anh muốn ngủ đến bao giờ đây.
Nhìn đôi môi hơi tái kia khô lại cô liền lấy ly nước đặt trên bàn gần đầu giường bệnh múc một muỗng đưa đến bên miệng anh.
"Phùng..... Nhạc!"
Được vài muỗng nước cô liền thấy đôi môi vốn 2 ngày nay luôn im lặng mà bây giờ lại hơi mấp máy khiến cô vui mừng kêu lên tiếng.
Người nằm trên giường bệnh nhẹ nhúc nhích, đôi mắt nhắm chặt từ từ mở ra. Có vẻ còn mơ màng với mọi vật xung quanh. Cậu vẫn im lặng.
"Phùng Nhạc." Du Linh thấy người mà cô mong đợi từ 2 ngày nay cuối cùng cũng tỉnh dậy thì vui mừng nhưng khi nhìn cặp mắt thẩn thờ mơ màng kia thì sự lo lắng lại nổi lên vội kêu tên anh.
Phùng Nhạc qua một hồi lâu mới lấy lại được cảm giác. Ánh mắt đau khổ nhìn người con gái gần ngay trước mắt mình. "Linh Linh."
"Em đây. Anh cảm thấy như thế nào rồi." Cô nhẹ đỡ anh dậy ngồi dựa vào đầu giường lo lắng hỏi.
Nhưng Phùng Nhạc lại không trả lời cô mà chỉ mấp máy miệng lẩm nhẩm gọi " Linh Linh" sau đó là nước mắt thi nhau chảy xuống gương mặt anh.
May quá, Linh Linh còn ở đây với cậu. Cô không có đi, không có rời xa cậu. Dường như trong giấc mơ cậu đã mơ một giấc mơ rất dài. Mơ thấy cô đối xử tốt với cậu rồi sau đó người đàn ông kia xuất hiện liền dẫn mất Linh Linh của cậu đi. Cho dù cậu chạy theo như thế nào đều không đuổi kịp. Cô gần như biến mất khỏi thế giới của cậu. Điều này khiến Phùng Nhạc không thể nào chấp nhận được. Nhưng khi mở mắt ra nhìn thấy cô đầu tiên, điều này khiến Phùng Nhạc cực kì vui vẻ.
Du Linh nhìn từng giọt từng giọt nước mắt của anh rơi khiến lòng cô thắt lại. Cô cũng khóc, nhưng đây lại là những giọt nước mắt vui mừng. Vui vì cuối cùng người cô yêu thương cũng đã tĩnh lại.
"Phùng Nhạc~~~~" Vòng đôi tay ôm lấy người đàn ông kia. Phùng Nhạc cũng ôm chặt lấy cô.
Bên trong căn phòng yên tĩnh chỉ nghe tiếng khóc của 2 người đang ngồi trên giường kia.
--- ------ -----
Đến khi bác sĩ đến thì tâm tình của 2 người dường như đã gần ổn định lại. Phùng Nhạc dùng tay không bị thương của anh nắm chặt tay cô. Cho dù lúc bá sĩ kiểm trả cũng không chịu buông ra.
Tin Phùng Nhạc đã tỉnh rất nhanh được truyền tới Phùng gia. Ông nội và cha của Phùng Nhạc khi nghe tin đều vui mừng muốn rơi nước mắt vội vàng chạy đến bệnh viện.
Tại bệnh viện, khi bác sĩ tiến hành kiểm tra sơ qua cho Phùng Nhạc rồi thông báo anh đã không còn vấn đề gì đáng lo ngại, chỉ cần ở lại bệnh viện theo dỗi vài hôm thì đã có thể xuất viện.
Nhưng người nào đó khi tỉnh lại , lại trở nên trẻ con hơn, trở chứng không chịu ở lại bệnh viện.
"Linh Linh. Chúng ta về nhà. Về nhà đi có được không." Đôi mắt long lanh trưng cầu ý kiến của cô.
"Không được. Bác sĩ dặn phải ở lại đây vài ngày để tiện theo dõi."
"Nhưng anh không thích ở đây tí nào. Chúng ta về nhà của mình đi nha Linh Linh." Nắm lấy tay cô lắc qua lắc lại.
"Đã nói không được. Đừng có giả vờ với em. Ngoãn ngoãn ở lại đây tĩnh dưỡng vài ngày. Nếu không em sẽ bỏ mặc anh đưa về Phùng gia giờ muốn không." Du Linh trừng mắt dùng biện pháp cứng rắn hâm dọa Phùng Nhạc.
"Không Muốn." Nghe cô nói không quan tâm mình cậu liền lo lắng không suy nghĩ mà hét lên.
Du Linh trong lòng thầm cười vì thấy cá đã cắn cầu liền rặn hỏi tới cùng: "Vậy anh muốn ở lại đây hay về Phùng gia."
"Ở lại đây....." Giọng nói yếu xìu toát ra từ người đang ngồi trên giường bệnh.
"Cạch" Lúc này cửa phòng bệnh liền bật mở ra. Tiếp sau đó là Phùng đại lão gia cùng với Phùng Hạo cha của Phùng Nhạc tiến vào. Ông lão gần 80 tuổi nhìn đứa cháu nội duy nhất mà ông thương yêu cuối cùng cũng đã tĩnh thì vui mừng đến nỗi tất cả các nếp nhăn đều tụ lại.
"Chào Phùng đại lão gia, chào Phùng tổng." Du Linh thấy 2 người lớn tiến vào liền muốn buông tay Phùng Nhạc ra để đứng dậy chào họ nhưng người kia dường như không phối hợp cho lắm. Thấy cô muốn rút tay ra thì anh càng nắm chặt hơn. Vì vậy Du Linh đành miễn cưỡng quay đầu chào 2 người kia.
Toàn bộ cử chỉ của cô cùng Phùng Nhạc đều rơi vào mắt của 2 người. Nhìn bọn trẻ khắn khít bên nhau như vậy làm ông nội như ông cũng thấy vui mừng.
"Được rồi. Được rồi. Tiểu Du này, bác sĩ nói Phùng Nhạc như thế nào vậy cháu."
Du Linh nghe ông điểm danh mình thì thành thành thật thật truyền đạt tất cả lời nói lúc nảy của bác sĩ cho ông nghe.
"Ừ vậy cũng tốt rồi. Tiểu Nhạc ở đây ông đều nhờ cháu. Cảm ơn cháu rất nhiều Tiểu Du." Phùng đại lão gia hiền từ nói.
"Dạ không có gì đâu ạ. Đây là chuyện cháu nên làm......" Cô đang nói liền bị một giọng nói khác chen ngang.
"Linh Linh chăm sóc cháu là đều hiển nhiên. Vậy mà ông cũng nói được." Phùng Nhạc im lặng từ nảy giờ lúc này liền chen mồm vào.
"Được được."Phùng đại lão gia chiều cháu mình nên không nói nữa sợ làm cậu mất hứng.
Lúc này Phùng Hạo liền bước lại gần cô lên tiếng. "Tiểu Du, cháu có thể theo ta ra bên ngoài nói chuyện một chút được không."
"Được." Vừa định bước theo Phùng Hạo ra bên ngoài thì cả người cô liền bị kéo lại. Nhìn bàn tay đang kéo lấy tay cô mà cô lại quên rằng từ nảy giờ mình với anh đang nắm tay nhau. Muốn rút tay ra nhưng Phùng Nhạc dùng lực rất lớn khiến cô không giãy ra được.
"Phùng Nhạc, anh có thể thả tay em ra một tí được không. Cha anh có chuyện muốn nói với em."
"Không được." Phùng Nhạc bất mãn trừng mắt với cha mình như muốn lên án ông ' tại sao ông lại muốn đưa Linh Linh của cậu đi chứ'
"Phùng Nhạc, anh không nghe lời em nói phải không." Du Linh giả vờ cao giọng.
"Không có."
"Không có vậy sao không buông ra. Em ra ngoài nói chuyện rồi sẽ quanh lại. Anh ở đây nói chuyện với ông nội đi."
Phùng Nhạc đáng thương hề hề nhìn cô nhưng cuối cùng cũng chịu buông tay. Ánh mắt chăm chú nhìn theo bóng lưng Du Linh đi ra ngoài.
Sai chính tả nhiều quá. Đọc mất cảm xúc....