Chàng Ngốc Bám Người

9.09/10 trên tổng số 22 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Thể loại: hiện đại. Nam 9 ngốc. Mắc chứng tự ngược. Nếu nói là nợ thì cũng chưa chắc. Cô nợ hắn hay hắn nợ cô thì cũng vậy thôi. Một lần gặp mặt khiến người bám không thôi. Dung nhan diễm lệ ai nói là …
Xem Thêm

Chương 24
Đối với việc sống chung 2 người cô đã dần quen. Hằng ngày Phùng Nhạc sẽ theo cô đi làm rồi tối đến cùng cô về nhà. Khi cô nấu ăn thì cậu sẽ chịu trách nhiệm rửa chén. Cuộc sống 2 người rất hài hòa và vui vẻ. Nhưng có một việc thật sự cô không thể nào mà giả vờ như không để ý được. Từ lúc 2 người ngủ chung với nhau đến giờ đã mấy tháng trôi qua nhưng bọn họ luôn rất trong sáng nha. Ngoài việc hôn môi ra thì không làm bất cứ việc gì hết. Nhưng cô thì không sao còn Phùng Nhạc thì....... Khỏi nói chắc ai cũng biết đàn ông ở tuổi này đều rất sung mãn. Phùng Nhạc cũng không ngoại lệ. Nhưng Phùng Nhạc nhà cô là một trạch nam chính hiệu nha, nên đừng có hỏi cậu là biết tiếp xúc với phụ nữ hay là 'tự xử' hay không. Cô dám cá là cậu nhất định không biết gì cả.

Nhưng tại sao mỗi sáng thức dậy Du Linh đều cảm nhận được cái kia. Đó là phản ứng tự nhiên của đàn ông sao? Đừng nói đến chỉ sáng sớm mà dạo gần đây trong những lúc hôn nhau hay vô tình cô ôm anh thì Phùng Nhạc đều có phản ứng. Nhưng đều đặc biệt khiến cô tức chết là người nào đó còn không biết mắc cỡ mà còn bắt cô sờ rồi cho cô xem với vẻ mặt cực kỳ ngây thơ.

Như thế này không được. Thật sự là không được a. Trời ơi!!! Nếu việc này cứ lặp đi lặp lại cô sợ là mình sẽ bị bức điên mất.

--- ---------

"Phùng Nhạc ơi." Du Linh đang sửa soạn trong phòng thì nhớ đến việc mình muốn nói liền kêu Phùng Nhạc ở phía ngoài.

Chưa đầy 5 giây thì người nào đó như cơn gió nhào về phía cô. "Gì vậy Linh Linh."

"Thiệt tình." Xô đầu người nào đó đang như con chó nhỏ dụi dụi trên người cô ra nhéo mũi cậu nói. "Hôm nay em có việc không thể dẫn anh đến công ty được nên anh về Phùng gia chơi với ông nội được không."

Nói hết câu liền có một đôi mắt đáng thương hề hề nhìn cô.

Hê.... Tuy nói ở chung lâu ngày sẽ miễn dịch được vài thứ nhưng đối với ánh mắt như chó con bị chủ vứt bỏ kia thì cô không thể nào làm ngơ được. Nhưng hôm nay phải đi kí hợp đồng với một người nước ngoài nên không thể dẫn cậu theo bên người. Còn để anh ở nhà một mình thì cô lại càng không yên tâm. Nên cô mới kêu anh về Phùng gia chơi nhân tiện xong việc cô sẽ đến đó đón anh.

Nhưng dù Du Linh nói như thế nào Phùng Nhạc cũng không chịu đi. Chỉ cười cười với cô nói.

"Không về đâu. Anh sẽ ở đây chờ Linh Linh về. "

Nhìn thái độ cương quyết của Phùng Nhạc cô liền biết một khi anh cương quyết thì cho dù tới 9 con trâu cũng không rung chuyển được nên cô đành mặc kệ. Chỉ là trước khi đi dặn anh không nên ra ngoài một mình, khóa cửa cận thận, đừng tiếp người lạ...... Đợi sau khi thấy anh gật đầu cô mới an tâm rời đi.

--- ------ -------

Cả quá trình kí kết hợp đồng cô chỉ nghĩ đến Phùng Nhạc ở nhà có việc gì hay không, lúc đi cô đã nấu cơm sẵn không biết anh đã ăn chưa. Cũng may bên đối tác làm việc rất mau lẹ nên chưa tới chiều thì cô đã xong việc.

Sơ Liên làm trợ lí bên cạnh Du Linh đã gần một năm nhưng đây là lần đầu tiên anh thấy cô hối hả như vậy. Nhưng việc của cấp trên làm cấp dưới như anh không thể hỏi nhiều.

--- ------ ---

Trên đường lái xe về nhà Du Linh ghé qua một siêu thị gần đó để mua đồ. Nghĩ đến hôm nay Phùng Nhạc một mình ở nhà chờ cô thì Du Linh liền cảm thấy ấm áp nên quyết định nấu một bửa ăn thịnh soạn đền bù cho anh.

--- -----

Về đến nhà thì cũng đã 5h chiều. Chạy xe vào gara, cô xách mấy bịch đồ ăn trên tay tiến vào thang máy.

"Ting."

Cửa thang máy mở ra. Đi về phía căn hộ của mình trong lúc cô tính lấy chìa khóa ra mở cửa thì thấy cánh cửa hơi hé ra không có đóng. Nhớ lúc cô đi đã cài cửa đàng hoàng mà. Trong lòng không biết tại sao lại cảm thấy bất an, Du Linh lật đật đẩy cửa ra bước nhanh vào nhà. Trong lòng luôn có lời nói thúc dục cô là "tìm Phùng Nhạc, tìm Phùng Nhạc".

Không kịp thay dép nên cô mang luôn đôi giày cao gót vào nhà. Đến khi tiến vào bên trong phòng khách thì một cảnh tượng đáng sợ chào đón cô.

Nhà cửa lộn xộn như vừa có trộm đột nhập, gần như những thứ có thể đập bể đều trở nên tan nát trên sàn nhà. Còn Phùng Nhạc....... Người cô muốn tìm kiếm thì lại ngồi thu lu cuối gốc tường. Trên cánh tay trái là những vết dao cứa loạn xạ, máu từ trên tay chảy xuống tạo thành một vũng lớn. Hung khí gây nên thì đang nằm bên cạnh anh, vẻ bóng loáng mà sắc bén của nó khiến tâm hồn Du Linh hoảng sợ. Đôi mắt không tiêu cự, từ trên gương mặt của anh cô có thể độc ra được nổi phẩn nộ cùng hoảng sợ của anh....... Anh đang phẩn nộ. Phẩn nộ cái gì??? Mà tại sao lại hoảng sợ như vậy?

Gương mặt trắng bệnh dọa Du Linh gần như muốn ngất đi. Cô vứt tất cả đồ cầm trên tay, lấy điện thoại trong túi áo của mình nhấn một dãy số cấp cứu rồi chạy đến bên người Phùng Nhạc. Nhưng hình như đối với sự hiện diện của cô, Phùng Nhạc lại không hề nhận ra. Khi nghe tiếng động thì anh liền chụp lấy con dao bên cạnh làm tim Du Linh như mún nhảy ra ngoài khiến cô dừng động tác lại.

"Tiểu Nhạc, em, Linh Linh của anh đây. Anh bỏ con dao xuống được không...... Đừng dọa em sợ mà. Ngoan, Linh Linh về với anh rồi đây. Ngoan, nhìn em có được không....." Cùng với lời nói là nước mắt rơi đầy trên gương mặt xinh đẹp của Du Linh. Nhưng cô lại không để ý, lời nói vẫn cứ tuông ra mong có thể thức tỉnh Phùng Nhạc. Thật sự là bây giờ cô rất sợ. Sợ anh sẽ không còn để ý đến cô mà tiếp tục tổn thương mình. Sợ anh...... Sợ.... Cô còn sợ rất nhiều thứ nên xin anh, Phùng Nhạc, em xin anh có thể nghe em nói được không.

Người ngồi kia dường như nghe thấy tiếng cô, con dao trên tay cũng được buông lõng. Sau đó là một bóng dáng vọt đến ôm anh vào lòng. Mùi thơm này? Giọng nói này? Tất cả đều của Linh Linh. Linh Linh của Tiểu Nhạc. Linh Linh là của riêng anh. Phùng Nhạc như nhận ra điều gì đó nên nhanh chóng vòng đôi tay rắn chắt ôm lấy Du Linh. Mặc kệ trên tay có biết bao nhiu vết thương cùng máu chảy. Đôi mắt đã tìm được độ linh động thường ngày nhưng tia hoảng sợ vẫn không tan đi. Phùng Nhạc tham lam điên cuồng ôm lấy cô, cái đầu như mọi ngày chui vào hỏm cổ cô dụi dụi rồi từng giọt, từng giọt nước mắt ấm nóng trào ra.

"Phùng Nhạc~~~"

Gọi tên anh là việc cô có thể làm vào lúc này. Cô cảm nhận được những giọt ấm nóng kia. Cũng cảm nhận được cơ thể anh đang run. Nhưng điều cô có thể làm bây giờ là ôm chặt lấy anh vì cô chính là Linh Linh của anh và của riêng anh.

Bình Luận (1)

  1. user
    Asaya Mochi (3 năm trước) Trả Lời

    Sai chính tả nhiều quá. Đọc mất cảm xúc....

Thêm Bình Luận