Chương 12
Vừa cằm điện thoại lên tính điện cho Phùng Nhạc thì điện thoại trên bàn vang lên. Nhẹ bắt máy.
"Có việc gì không?"
"Giám đốc. Có người xưng là Phùng Nhạc đến muốn gặp cô."
"Phùng Nhạc?"
"Dạ, đúng vậy."
"Ừ. Cho anh ta vào đi."
Không phải bây giờ nên ở Phùng thị ư.Tại sao anh ta lại đến đây rồi?
Lúc này cửa lớn phòng làm việc của Du Linh mở ra. Một gương mặt sợ sệt xuất hiện, cặp mắt trong suốt đảo quanh khắp phòng như tìm kiếm thứ gì đó. Khi nhìn thấy bóng dáng người trong lòng mình Phùng Nhạc vui vẻ vừa gọi vừa chạy đến chỗ của cô.
"Linh Linh, thì ra em ở đây."
Sơ Liên, trợ lý của Du Linh nhìn đến cảnh này thì hết hồn tính ngăn cản hành động của Phùng Nhạc.
"Đừng. Trợ lý Sơ cứ lui ra ngoài trước đi."
Nhìn hắn tính ngăn cản Du Linh vội lên tiếng kêu hắn đi ra ngoài.
Lúc này Phùng Nhạc dã chạy đến bên cô cười đến con mắt híp thành một đường kẻ. Du Linh thấy vậy thì yêu chiều vuốt mặt hắn.
"Từ từ thôi." Kéo Phùng Nhạc đi về phía gế dài trong phòng cho hắn ngồi xuống rồi cô cũng ngồi kế bên nhẹ nói. "Sao anh đến được đây? Không phải tôi dặn anh nên ở Phùng thị chiều tôi sẽ đến đón hay sao."
Phùng Nhạc nghe cô nói thì cả gương mặt nhăn nhúm buồn tủi nói.
"Cha đưa đến. Tiểu Nhạc không thích ở đó. Tiểu Nhạc muốn ở cùng Linh Linh."
Hắn không thích ở cái nơi gì đó rộng lớn kia. Ở đó thật buồn với lại không có người hắn quen khiến hắn thật sợ. Thế nên mới kêu cha chở đến nơi có Linh Linh. Hắn nhớ cô nha. Chỉ cần có cô thì hắn không buồn, không sợ nửa.
"Hê.... Cậu đó. Không nghe lời gì hết." Cô biết nếu đã rước hắn đến thì phải có trách nhiệm nên cô cũng không trách hắn. Nhẹ nhéo chiếc mũi cao kia. "Đến thì cũng đã đến rồi. Cậu đã ăn trưa chưa đó."
"Chưa." Phùng Nhạc ngoài bửa sáng ăn cùng cô thì hắn chưa ăn bất cứ thứ gì khác.
Biết ngay mà. Du Linh không nói một lời đứng dậy đi về phía bàn làm việc cằm điện thoại lên gọi ra bên ngoài.
"Sơ Liên, gọi cho tôi hai phần ăn trưa đem lên văn phòng tôi."
Dặn với người bên ngoài xong cô cúp máy bước lại chỗ cũ ngồi xuống với Phùng Nhạc. Không bao lâu sau Sơ Liên trên tay bưng hai phần thức ăn đem đến chỗ Du Linh.
Sau khi đặt thức ăn xuống bàn Sơ Liên liền đi ra ngoài. Du Linh nhìn biểu hiện của Phùng Nhạc không nhúc nhích thì thấy lạ lên tiếng hỏi.
"Sao thế? Không thích ăn à?"
"Không có. Nhưng.... ..."
"Nhưng cái gì?" Du linh khó hiểu nhìn cậu.
"Cà chua. Tiểu Nhạc không thích ăn cà chua."
Vẻ mặt đầy gét bỏ của Phùng Nhạc nhìn cà chua trong phần ăn của mình.
Thì ra là vậy. Nhưng Du Linh trước nay vốn rất khiêm khắc với chế độ dinh dưỡng nên dễ gì chiều theo Phùng Nhạc làm càn.
"Không được kén ăn. Cà chua rất tốt không được gét bỏ, ngoan ngoãn mà ăn hết đi."
"Nhưng...."
"Không nhưng nhị gì cả. Nếu muốn ở với tôi thì không được kén ăn nếu không......" Ngừng một tí cô lạnh nhạt nhìn thẳng Phùng Nhạc. " Quay về biệt thự của cậu đi."
"Không. Không. Tiểu Nhạc ăn. Tiểu Nhạc không kén ăn nửa."
Phùng Nhạc thật sự gấp đến rối loạn. Nghe cô muốn mình quay về thì hắn thật sự gấp đến nước mắt đảo quanh hốc mắt rồi. Cứ sợ cô thật sự đuổi mình về Phùng Nhạc lật đật gắp mấy miếng cà chua bỏ vào miệng nhai nhai nuốt nuốt nhưng nước mắt không kiềm chế được mà chảy thành hai hàng lệ dài.
Du Linh nhìn hắn như vậy thì cực kỳ đau lòng. Thật ra cô chỉ tính hâm dọa hắn thôi nhưng nhìn biểu tình miễn cưỡng ăn cà chua mà nước mắt lại rơi như vậy khiến cô không kiềm lòng được mà đưa tay ra ngăn lại.
"Được rồi, được rồi. Không ăn nửa, không muốn ăn thì đừng ăn nửa."
"Nhưng Tiểu Nhạc không muốn quay về."
"Không quay về. Không quay về. Tôi chỉ nói chơi với cậu thôi. Ngoan đừng khóc nửa."
Hê. Có phải kiếp trước Du Linh cô tạo nghiệp chướng gì hay không. Sao kiếp này lại gặp phải tên thích khóc như vậy chứ. Nhẹ ôm hắn vào lòng mà vỗ lưng mong sao đừng khóc nửa.
"Linh Linh....."
Linh Linh thật tốt. Hắn thích Linh Linh nhất.
Bửa trưa nhanh chóng qua đi. Cô nhìn Phùng Nhạc vui vui vẻ vẻ nắm bàn tay của mình đùa nghịch thì thở dài nhẹ vuốt mặt cậu.
"Phùng Nhạc. Anh ngồi đây chơi một mình được chứ? Tôi còn phải làm việc nên anh ngoan ngoãn ngồi đây chơi nha. Nếu không, có muốn quay về biệt thự không.?"
Phùng Nhạc nào chịu. Hắn nắm tay cô lắc lắc cười đến thiên chân vô tà nói.
"Không sao nha. Linh Linh làm đi. Tiểu Nhạc sẽ ngồi đây chờ. Tiểu Nhạc không muốn về đâu."
Hắn không thích. Chỉ cần nơi nào có cô thì hắn sẽ ở đó.
Nhìn thấy vậy Du linh cũng không nỡ nói gì mà trong lòng lại trở nên ấm áp. Dịu dàng vuốt tóc cậu rồi quay trở về bàn làm việc của mình bắt đầu làm việc.
+××÷÷÷×+++×÷÷÷÷÷÷×++++×÷÷÷÷×++++×÷
Cuối cùng mặt trời ngã về tây bóng đêm dần kéo đến.
"Phùng Nhạc, chúng ta về nhà thôi."
"Ừm hihi."
Suốt mấy tiếng đồng hồ Phùng Nhạc vẫn ngoan ngoãn ngồi im nhìn Du Linh làm việc. Dáng vẻ cô lúc làm việc thật xinh đẹp nha. Hắn ngồi ngắm nhìn đến nỗi không rõ thời gian là gì.
"Cậu đã đói chưa? Chúng ta đi ăn có được không."
"Ừ. Linh Linh."
Sai chính tả nhiều quá. Đọc mất cảm xúc....