Chương 9: Đế Quân Có hai Cái
Nhìn những vết tích Lưu Cảnh vô tình để lộ ra cùng đống đổ nát của Vô Vọng các, Phi Tịch nhất thời ngẩn ngơ. Chưa kịp phản ứng thêm thì từ bên ngoài kết giới đột nhiên truyền đến tiếng gào thét của Phi Khải: "Sao lại là ngươi. Sao ngươi cứ như âm hồn bất tán vậy?"
Hai người đồng thời nhìn sang, nhưng chỉ thấy kết giới mờ đυ.c ảm đạm.
"Câu này phải để ta hỏi Diêm Quân mới đúng." Ly Nô mặt không biểu cảm: "Hiện giờ không phải Diêm Quân nên bế môn tự ngẫm trong động phủ sao. Sao lại xuất hiện ở Bất Lợi đài?"
"Nghe nói huynh trưởng điên cuồng phát tác, phá hủy hơn nửa U Minh cung, sau đó bị ngươi dùng kết giới giam cầm ở Bất Lợi đài, chưa từng xuất hiện nữa. Ta nghi ngờ ngươi có ý đồ soán vị nên đến xem thử." Phi Khải hếch cao cằm, kiêu ngạo khoanh tay.
Ly Nô liếc hắn một cái: "Diêm Quân yên tâm. Đế quân rất ổn, không ai có thể soán vị ngài."
"Ngươi nói ổn là ổn ư?" Phi Khải cười lạnh: "Hôm nay ta nhất định phải gặp ngài. Ngươi mà dám ngăn cản, ta sẽ lấy mạng ngươi!"
Thật là một cảnh tượng quen thuộc, những lời này quen thuộc quá... Lưu Cảnh nhếch môi cười.
Phi Khải còn muốn xông vào, Ly Nô cũng không nói nhiều, giơ tay hóa ra phương thiên họa kích. Lần trước Phi Khải đã chịu thiệt thòi, lần này đã có chuẩn bị mà lùi lại ba mét, hoàn hảo tránh được sát khí của phương thiên họa kích.
"Đánh không trúng, tức chết ngươi chưa!" Phi Khải khıêυ khí©h.
Ly Nô: "..."
Cuối cùng Lưu Cảnh cũng không nhịn được cười, kết quả ngay lập tức bị ánh mắt sắc bén của Phi Tịch quét qua.
Nàng khẽ ho một tiếng, biết rằng kết giới không cách âm lắm liền ghé sát lại nhỏ giọng giải thích: "Trước đây khi Đế quân chưa tỉnh lại, hắn cũng từng đến đây một lần, cũng náo loạn đòi gặp ngài, lời nói cũng giống hệt như lần trước."
Nàng thản nhiên tiến lại gần, như thể trong lúc hắn không biết đã vô số lần như thế. Ánh mắt Phi Tịch hơi lạnh, vẻ mặt lạnh nhạt đẩy nàng ra.
Lưu Cảnh bị đẩy ra thì ngẩn người, khi hoàn hồn lại thì thấy hắn đã ngước mắt nhìn về phía kết giới: "Ly Nô."
Ồ, có trò hay rồi! Lưu Cảnh lập tức tập trung.
Một tiếng "Ly Nô" của Phi Tịch khiến tiếng tranh cãi bên ngoài ngừng lại, trong chớp mắt, kết giới tan biến như nước, đống đổ nát Vô Vọng các ngay lập tức lộ diện trước mắt mọi người.
"Đế quân." Ly Nô tiến lên hành lễ.
Phi Tịch không nói, thần sắc lãnh đạm nhìn kẻ nào đó đã mất hết khí thế.
Kẻ nào đó bị nhìn đến đổ mồ hôi lạnh, hoàn toàn mất đi vẻ kiêu ngạo trước đó. Hắn đã hai lần xác nhận nhiều lần rằng Phi Tịch đã không còn khả năng mới dám đến, nhưng không biết sai sót ở đâu. Lần trước thì ra quân thất bại vô công trở về, lần này còn bị bắt quả tang.
Trong sự im lặng, Phi Khải bẽn lẽn hành lễ: "Huynh… Huynh trưởng."
"Ngươi đến làm gì?" Phi Tịch lạnh nhạt hỏi.
Phi Khải: "Ta… Ta nghe nói sau khi ngài hóa hình vẫn chưa rời khỏi Bất Lợi đài nên có chút lo lắng, mới đến xem thử..."
"Xem đủ chưa?" Ánh mắt Phi Tịch u ám.
Phi Khải cười gượng: "Xem đủ rồi, xem đủ rồi."
"Cút."
"Dạ!" Phi Khải cút nhanh như chớp.
... Thế là xong rồi sao? Lưu Cảnh ngơ ngác một lúc, quay đầu lại liền chạm phải ánh mắt u ám của Phi Tịch.
"Hay là... Ta cũng cút?" Nàng cẩn thận thăm dò.
Phi Tịch im lặng nhìn nàng, đôi mắt đen tuyền như dòng sông sâu vô tận, bên dưới đầy những xoáy nước lờ mờ, bất cứ lúc nào cũng có thể nuốt chửng người ta đến tàn hồn cũng chẳng còn.
Lưu Cảnh bị nhìn đến kinh hồn bạt vía. Đang suy nghĩ có nên liều mạng chạy trốn hay không thì Phi Tịch nhẹ nhàng mở miệng: "Cút."
"Dạ!" Lưu Cảnh lập tức học theo Phi Khải, chuẩn bị cút nhanh như chớp. Đáng tiếc đêm qua bị hắc xà siết chặt quá lâu, đôi chân nàng đã không còn sức, cộng thêm đống đổ nát quá cao, chỉ có thể vịn vào eo, lết từng bước một chậm rãi đi xuống.
Một cơn gió thổi qua, bộ pháp y trắng tung bay, vô tình để lộ vết đỏ trên cổ tay và cổ chân, như những đóa mai nở rộ trên tuyết trắng, âm thầm thừa nhận tất cả những gì nàng đã chịu đựng.
Ly Nô: "..."
Phi Tịch: "..."
Sau khoảng lặng dài, cuối cùng Lưu Cảnh cũng rời khỏi đống đổ nát, thở phào nhẹ nhõm chống eo rời đi.
"Vô Vọng các..."
"Đế quân..."
Chủ tớ hai người đồng thời mở miệng, Ly Nô ngừng lại, vội nói: "Xin Đế quân nói trước."
"Ngươi muốn nói gì?" Phi Tịch mệt mỏi mở miệng.
Ly Nô nghiêm túc: "Đế quân, thân thể ngài thế nào rồi?"
"Không kiểm soát được." Phi Tịch chỉ nói bốn chữ.
Ly Nô trầm xuống, hiểu rằng hàm ý của hắn là bất cứ lúc nào cũng có thể mất đi thần trí. Điều này thật phiền phức, nếu sau này lại gây ra động tĩnh lớn như vậy, e rằng không thể dễ dàng qua mặt như hai lần trước.
"Thật sự không ổn, tạm thời Đế quân giữ nàng ta bên cạnh đi." Y nghiến răng nói.
Phi Tịch hơi nhíu mày.
"Thuộc hạ biết Đế quân ủy khuất, nhưng đây cũng là việc bất đắc dĩ. Dù gì ngài hóa hình một cái sẽ dễ dàng gây chuyện rùm beng, nhưng nếu có nàng ta thì sẽ khác, ngài chỉ cần nghĩ đến..." Ly Nô giải thích được một nửa thì đột nhiên im bặt.
Phi Tịch ngước mắt: "Nghĩ đến cái gì?"
Ly Nô không biết nên nói thế nào, đắn đo mãi mới thốt ra hai chữ: "Thị tẩm?"
Phi Tịch: "..."
Ly Nô nói xong liền nhận ra không ổn, tiếp tục cất giọng: "Tóm lại nàng ta có thể kiềm chế được cơn điên cuồng của Đế quân, giúp Đế quân lặng lẽ qua được kỳ hóa hình. Lại có thuộc hạ phối hợp, kiên trì đến khi Đoạn Vũ trở về là không vấn đề gì."
"Lúc ta mất thần trí, tại sao chỉ có nàng ta có thể tiếp cận?" Phi Tịch đột nhiên hỏi.
Ly Nô sững lại, lập tức hiểu ý của hắn: "Đế quân nghi ngờ nàng là người của Phi Khải?"
Phi Tịch như có điều suy nghĩ, gõ nhẹ lên đầu gối, không trả lời câu hỏi của y.
Ly Nô do dự một lúc rồi nói: "Đế quân nói vậy, thuộc hạ cũng có chút nghi ngờ, dù sao người này... rất kỳ lạ, vô cùng kỳ lạ."
Đã kỳ lạ đến mức như có bệnh, nhưng...
"Nhưng nếu nàng là người của Phi Khải, tại sao hai lần Phi Khải đến đây gây chuyện, nàng lại không giúp đỡ hắn? Hơn nữa, nàng còn nhân lúc Đế quân mất thần trí, đe dọa thuộc hạ thề rằng khi Đế quân khôi phục nhân hình sẽ hộ tống nàng rời cung, trông có vẻ thật lòng muốn đi... Đế quân nghi ngờ nàng cùng Phi Khải dùng chiêu lạt mềm buộc chặt để mưu cầu lòng tin của ngài?" Tai của Ly Nô dựng lên: "Nhưng nếu là vậy, tại sao nàng không trực tiếp phối hợp với Phi Khải khi ngài mất thần trí?"
Phi Tịch hạ mi mắt, một lúc sau mới chậm rãi nói: "Ngày mai ngươi đưa nàng ra khỏi cung. Nếu nàng thật lòng muốn đi thì đánh ngất rồi mang về, nếu nàng tìm cớ ở lại..."
"Thuộc hạ sẽ gϊếŧ nàng." Ánh mắt Ly Nô trở nên hung ác.
"Không." Phi Tịch nhìn y, ánh mắt trầm lặng: "Cứ để nàng ở lại, xem rốt cuộc nàng muốn làm gì."
"Nhưng nếu nàng là người của Phi Khải, ở lại trong cung sẽ không tiết lộ tình trạng của ngài hiện giờ ra ngoài sao..." Ly Nô ngập ngừng.
Phi Tịch chớp mắt, đôi mắt lại đầy vẻ u ám: "Không sao."
"Vâng." Ly Nô chỉ có thể đồng ý, dò xét sắc mặt của Phi Tịch rồi hỏi: "Đế quân, vừa rồi ngài muốn nói gì?"
Phi Tịch im lặng nhìn quanh đống đổ nát.
Ly Nô sinh nghi, định hỏi kỹ hơn thì nghe hắn chậm rãi nói: "Vô Vọng các xảy ra chuyện gì?"
Hóa ra là hỏi chuyện này. Ly Nô thở phào nhẹ nhõm, an ủi: "Đế quân đừng để tâm. Ngài cũng không muốn vậy."
Phi Tịch: "..." Càng để tâm hơn.
Thấy Phi Tịch im lặng không nói, Ly Nô nghĩ rằng hắn còn để tâm chuyện Bất Lợi đài bị hủy, nên nhiều lần nói có thể dùng linh lực phục hồi. Nhưng Phi Tịch vẫn lạnh lùng, tựa hồ không được an ủi chút nào.
Ly Nô không giỏi an ủi người khác nên đâm ra bối rối, suy nghĩ một hồi lâu mới mở miệng: "Đế quân."
Phi Tịch ngước mắt.
"Ngài thật sự rất uy vũ." Ly Nô giơ ngón tay cái.
Phi Tịch: "... Cút."
.
Nơi tiểu viện xa xa, Lưu Cảnh đột nhiên hắt hơi.
Xá Già mắt đỏ lên: "Tiên Tôn! Sao ngài lại hắt hơi?!"
"... Bản Tôn chỉ hắt hơi chứ không phải chết, thu lại biểu cảm của ngươi đi." Lưu Cảnh liếc y một cái.
Xá Già vẫn thương tâm, đặc biệt khi nhìn thấy vết thương trên cổ tay nàng, đôi tai y bèn xụ xuống run rẩy: "Đều tại ta vô dụng. Nếu ta mạnh hơn một chút, cũng không đến mức này nhiều ngày không vào được Bất Lợi đài, không phải nhìn ngài mất đi sự trong sạch..."
"Đừng khóc nữa, Tiên Tôn của ngươi vẫn còn trong sạch." Lưu Cảnh xoa đôi tai dài của y.
"Vẫn còn... Trong sạch?" Thiếu niên có chút ngơ ngác: "Vậy những vết thương trên người ngài là sao?"
"Bị vảy rắn cào." Lưu Cảnh không muốn nói nhiều, liền chuyển sang câu hỏi khác: "Ngươi ở U Minh cung ít nhất cũng đã hai nghìn năm, có biết vì sao nguyên thân của Phi Tịch lại từ sư tử biến thành hắc xà không?"
"Sư tử... biến thành hắc xà?" Xá Già vẫn còn ngơ ngác.
Lưu Cảnh gật đầu: "Hồi ở Bồng Lai, hắn từng nói với bản Tôn nguyên thân của hắn là một con bạch sư lông mượt. Nhưng lần này đến đây, hắn lại biến thành hắc xà, bản Tôn nghĩ mãi không thông."
Xá Già ánh mắt lấp lánh: "Có lẽ nào... Hắn đang lừa ngài."
Lưu Cảnh: "..."
Sau một khoảnh khắc im lặng, nàng phủ định: "Không thể, khi ở Bồng Lai, ta với hắn quan hệ khá tốt. Hắn không nhất thiết phải lừa ta."
Thiên, Phàm, Minh tam giới, gồm năm tộc Tiên, Ma, Yêu, Nhân, Quỷ. Trừ phàm nhân, bốn tộc khác nghìn năm qua đều có một quy ước bất thành văn. Đó là cứ mỗi nghìn năm sẽ cử một nhóm đệ tử đến Bồng Lai, theo Bồng Lai lão tổ tu hành. Nàng và Phi Tịch từng là đồng môn trăm năm, nghiêm khắc mà nói cũng coi như là đồng môn.
"Ngài với Đế quân... từng có lúc quan hệ tốt sao? Nghe không giống những gì ta nghe." Xá Già vẻ mặt vi diệu: "Không nói chuyện đó nữa, cha mẹ ta từng làm việc ở U Minh cung. Khi Đế quân ra đời, vẫn là mẹ ta châm đèn. Ta rất chắc chắn hắn chính là một con hắc xà."
Lưu Cảnh buồn bực: "Vậy tại sao hắn lừa ta?"
"Thiên giới và Minh vực vốn không hợp nhau, hắn đề phòng ngài cũng là bình thường." Xá Già an ủi.
Lưu Cảnh nhếch môi, tỏ vẻ không được an ủi chút nào.
Xá Già vội vàng chuyển chủ đề: "Tiên Tôn, mấy ngày qua ngài làm gì. Sao ta thấy tinh thần ngài tốt hơn trước vậy?"
Nhắc đến việc này, Lưu Cảnh không còn mệt nhọc nữa. Nàng lập tức kể việc nàng phục hồi nhanh hơn khi ở bên cạnh Phi Tịch, hỏi y có biết nguyên do không.
Xá Già đoán: "Có thể do mẫu thân hắn là hậu duệ của rắn tu hành? Vì vậy hắn cũng thừa hưởng một phần huyết mạch trị liệu. Ngài tiếp cận nên bị ảnh hưởng, từ đó mới nhanh chóng hồi phục?"
"Cũng có thể là vì đan rắn của hắn bị vỡ, linh lực tràn ra bị ta hưởng lợi." Lưu Cảnh phân tích thêm.
Xá Già: "... Ngài nói vậy làm ta cảm thấy Đế quân không còn lợi hại nữa."
Lưu Cảnh bật cười: "Đùa thôi, đừng coi là thật."
"Đến lúc này rồi mà ngài còn đùa." Xá Già lẩm bẩm, lại nhớ đến những lời Lưu Cảnh nói lúc mới trở về, do dự một lúc mới nói: "Mặc dù không biết vì sao Đế quân chọn ngài, nhưng có thể chắc chắn rằng ở bên Đế quân có lợi cho việc phục hồi thức hải của ngài. Cho nên ngài xác định vẫn muốn rời khỏi đây sao?"
Lưu Cảnh nhìn y.
Xá Già thở dài: "Thức hải của ngài chưa phục hồi, kẻ tấn công ngài cũng chưa rõ là ai. Bây giờ ra khỏi cung không chỉ phải đối phó với những yêu ma quỷ quái của Minh vực mà còn có thể bị ám sát bất cứ lúc nào, mức độ nguy hiểm không kém gì ở trong U Minh cung. Thay vì mạo hiểm ra ngoài, chi bằng ở lại trong cung, dưỡng cho thức hải lành rồi hãy tính."
Trước đó Lưu Cảnh chỉ muốn nhanh chóng rời đi, thực sự quên mất khả năng kẻ tấn công có thể đang mai phục bên ngoài cung. Giờ nghe Xá Già nói, nàng lập tức dao động: "Ngươi nói cũng có lý. Cùng là nguy hiểm, nhưng nguy hiểm trong U Minh cung đều ở nơi sáng, có thể đối phó, còn nguy hiểm ngoài cung lại là điều chưa biết, khó mà đoán trước được."
Xá Già thấy nàng nghe theo lời khuyên bèn thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại lo lắng: "Nhưng ngài đã ép Ly Nô thề rồi. Nếu đột nhiên lại không đi, có gây nghi ngờ cho hắn và Đế quân không?"
"Chắc chắn sẽ nghi ngờ, nhưng cũng không cần lo lắng quá." Lưu Cảnh vỗ cằm: "Dựa vào kinh nghiệm đồng môn trăm năm với Phi Tịch, hắn tuy cực kỳ đa nghi nhưng lại dễ bị lừa. Còn Ly Nô... Hắn nuôi mèo, chắc tính tình cũng giống mèo, qua loa chút là được."
Xá Già nghĩ thầm: "Đồng môn trăm năm mà ngài còn không biết hắn là sư tử hay rắn. Rốt cuộc ai mới dễ bị lừa đây." Nhưng y không dám nói ra, chỉ có thể nhắc nhở Lưu Cảnh cẩn thận, nhưng tiếc là nàng không để tâm.
Lãnh đạo quá tự tin cũng khiến người ta lo lắng! Xá Già thở dài rồi nhớ ra điều gì đó: "Phải rồi, Tiên Tôn, ngài đã bao giờ nghĩ đến việc thật sự song tu với Đế quân chưa?"
Lưu Cảnh sững lại.
"Ngài nghĩ xem, chỉ là đơn thuần ngủ một giấc mà đã hơn mười ngày ngồi thiền một mình. Nếu thật sự song tu, có khi tu vi còn tiến bộ vượt bậc, thức hải chỉ cần mười ngày nửa tháng là phục hồi như cũ." Xá Già phân tích rõ ràng.
Thiên giới và Minh vực không nhiều quy tắc như nhân gian, không có ranh giới về chuyện tìиɧ ɖu͙©. Y buồn vì nghĩ Tiên Tôn bị ép buộc, nếu song tu với Phi Tịch mà có lợi cho thân thể thì y sẽ giơ cả hai tay hai chân ủng hộ Tiên tôn.
Lưu Cảnh hiểu ý y, nhưng im lặng một lúc lâu rồi vẫn lắc đầu: "Không được."
"Tại sao không?" Xá Già ngạc nhiên trước sự cự tuyệt của Lưu Cảnh, dù sao trong lòng y, Tiên tôn... Dường như không phải người có ranh giới gì cả.
Lưu Cảnh nhìn y, đột nhiên trở nên tang thương: "Hắn có hai cái."
Xá Già: "?"
!!!