Chương 6: Ngày Đêm Sủng Ái

Chương 6: Ngày Đêm Sủng Ái

Điện phụ im lặng chết chóc, và kẻ thủ ác gây ra hậu quả này thậm chí còn chậm rãi rót cho mình một tách trà.

“Không, không thể nào...” Người đầu tiên phản ứng lại lùi lại liên tục, như thể bị đả kích nặng nề. Những người khác cũng đầy vẻ kinh hãi, tinh thần như sắp không ổn định.

Người của Minh vực hành sự táo bạo phóng khoáng, đừng nói là chuyện nam nam, thậm chí nữ nữ nam nam, nam trên nam đều rất phổ biến. Hai thứ hình dạng kỳ quái quấn lấy nhau trên đường chắc cũng không ai nhìn, nhưng đó là Ly Nô đại nhân! Cả Minh vực, người tôn sùng kính trọng nhất với Đế quân chính là đại nhân Ly Nô! Sao y có thể... hửm?

Có ám chỉ của Lưu Cảnh trước đó, hình ảnh Ly Nô đại nhân vì Đế quân dấn thân vào chốn nước sôi lửa bỏng đột nhiên trở nên có chút không đúng.

Họ không nên tin một chuyện vô lý như vậy, nhưng dấu vết ân ái trên người Lưu Cảnh chứng tỏ nàng được Đế quân yêu thương sâu đậm. Hơn nữa nàng luôn bị giam trong điện phụ lại biết chuyện Đế quân đang dọn dẹp cục diện hỗn loạn của Diêm Quân, chắc chắn là Đế quân đã nói trước với nàng... Đế quân đã đến mức độ này với nàng, Ly Nô đại nhân nên coi nàng như chủ nhân thứ hai mà tôn kính, tại sao lại không thuận mắt nàng? Đương nhiên là vì ghen tị!

Đầu óc mọi người rối như tơ vò, muốn tin cũng không dám tin. Đang lúc rối rắm thì Lưu Cảnh chỉ vào vết thương nhỏ trên cổ mình: “Nhìn thấy không, là do Ly Nô đại nhân cào. Ta là người duy nhất có thể cứu Đế quân, theo lý thì hắn nên cẩn thận chăm sóc ta, tại sao lại muốn làm hại ta?”

“Tại sao...” Họ đã chết lặng.

Lưu Cảnh đầy ẩn ý: “Đúng vậy, tại sao?”

Mọi người giật mình, không dám nghĩ sâu.

Lưu Cảnh thở dài: “Chuyện là như vậy, các người không tin thì thôi. Cũng có thể nhắm vào ta giống như vừa nãy. Nhưng nếu sau này Đế quân hỏi đến...”

Nàng kéo dài giọng, liếc mọi người một cái.

Mọi người định thần lại, nhìn nàng bằng ánh mắt khác.

“Tiểu… Chúng tiểu nhân vì quá lo lắng cho Đế quân nên mới bốc đồng chạy đến chất vấn cô nương. Xin xin xin cô nương tha thứ.” Người dẫn đầu chưa hoàn hồn từ cơn chấn động, mồ hôi đã ướt đẫm lưng. Đế quân tính tình quái dị lại rất chiếm hữu. Nếu hắn biết họ đối xử lạnh nhạt với nữ nhân mà hắn sủng ái như vậy, chỉ sợ cái mạng nhỏ của họ không giữ nổi.

Những người khác cũng nhận ra mức độ nghiêm trọng của vấn đề, vội vàng xin lỗi theo.

Lưu Cảnh rộng lượng cười: “Người không biết không có tội. Ta sẽ không nói chuyện này với Đế quân.”

Mọi người vội vàng tạ ơn, đồng loạt nói sẽ đi hầm ngỗng. Lưu Cảnh vẫy tay bảo họ nhanh đi, nhưng khi họ sắp ra khỏi cửa thì nàng lại lên tiếng: “Phải giữ mồm giữ miệng, nếu không... ta có Đế quân che chở, không sợ gì, nhưng các người thì không giống vậy.”

Nói xong, nàng còn tỏ vẻ như đại tỷ tỷ tốt bụng hỏi: “Nghe rõ chưa?”

“Nghe rõ rồi nghe rõ rồi.”

“Chúng tiểu nhân tuyệt đối không nói.”

“Đánh chết cũng không nói.”

Lưu Cảnh hài lòng gật đầu, đợi họ đi rồi mới thở dài, xác định phải nhanh chóng rời khỏi đây. Nếu không đợi đến khi độc trên người Phi Tịch giải hết, đừng nói Phi Tịch sẽ lấy mạng nàng, ngay cả Ly Nô cũng không tha cho nàng.

Nhưng U Minh cung có nhiều tầng cấm chế, nàng phải làm sao để rời khỏi mà không chạm vào những cấm chế đó? Lưu Cảnh suy nghĩ hồi lâu, bỗng nhớ ra trong U Minh cung thật sự có một người có thể giúp nàng.

Bất Lợi đài, Vô Vọng các.

Hai thị vệ điềm nhiên kéo vài thi thể ra ngoài rồi tiện tay ném vào hồ sen. Hồ sen vốn yên tĩnh bỗng nhiên nổi lên những bọt nước gợn sóng. Dưới nước có sinh vật không rõ bơi qua, nuốt chửng toàn bộ thi thể.

Trong đại điện yên tĩnh, mùi máu tanh không vì thi thể bị kéo đi mà tiêu tan, ngược lại càng nồng đậm hơn. Ly Nô nhíu mày, dùng linh lực thanh tẩy đại điện, nhưng máu từ kẻ đang quỳ dưới đất không ngừng chảy ra, khiến mùi máu tanh trong điện lại bốc lên nhanh chóng.

Phi Tịch tựa trên vương tọa, một tay nâng thái dương nhắm mắt dưỡng thần, tay kia nhẹ nhàng gõ lên đầu gối. Người đang quỳ dưới đất đau đớn đến mức mồ hôi tuôn như mưa nhưng không dám phát ra một tiếng động.

Quang cảnh bên ngoài thay đổi, nhưng bên trong như thể đứng yên, mang theo sự tĩnh lặng chết chóc.

Không biết đã bao lâu, Ly Nô mở miệng phá tan sự im lặng: “Đế quân chỉ mới hôn mê vài ngày mà ngươi đã chuyển sang phe Phi Khải. Uổng phí lòng tin của Đế quân dành cho ngươi ngày trước.”

Người đó càng tái nhợt, nghe vậy bèn cười chua xót: “Đế quân sống chết chưa rõ, Diêm Quân liên tục hϊếp bức, hạ quan cũng chỉ muốn cầu một con đường sống.”

Ánh mắt hắn ta đầy hối hận, hiển nhiên là đang đau khổ vì sự phản bội của mình. Phần lớn những người có mặt đều đã làm việc cùng hắn hơn trăm năm, nhất thời đều im lặng theo.

Trong bầu không khí tĩnh lặng, người trên vương tọa chậm rãi mở miệng, giọng nói như ngọc thạch rơi vào dòng suối sâu lạnh lẽo: “Ngươi đã cầu được chưa?”

Người nọ thoáng sửng sốt.

Lông mi Phi Tịch rủ xuống tạo thành một cái bóng nhỏ dưới mắt, ngón tay đang gõ lên đầu gối cũng dừng lại.

Ly Nô vẻ mặt nặng nề, nháy mắt ra hiệu cho thị vệ đứng cửa, thị vệ lập tức kéo người đó đi. Một lát sau, hồ sen bên ngoài vang lên tiếng “tùm”, rồi lại rơi vào tĩnh lặng.

Tự tay xử tử đồng liêu đã sống cùng nhau nghìn năm, Ly Nô rất khó chịu, nhưng hiện tại vẫn còn việc quan trọng hơn: “Đế quân, thời gian qua Phi Khải đã cài không ít người vào U Minh cung, vẫn cần phải lần lượt điều tra. Còn kẻ hạ độc ngài, hiện tại vẫn không có manh mối gì.”

“Chuyện hạ độc, không cần tra nữa." Phi Tịch ngẩng đầu, đồng tử sâu như mực: “Bổn Tọa biết là ai.”

Ly Nô khẽ sững lại, nhưng nhanh chóng phản ứng, nhất thời cảm thấy bi phẫn không thôi: "Ngài coi bà ấy như sinh mẫu, sao bà ấy có thể..."

Chưa nói hết câu, Phi Tịch liếc nhìn, y lập tức im lặng.

Sau một khoảnh khắc yên lặng ngắn ngủi, Phi Tịch chậm rãi mở miệng: "Còn về Phi Khải, không cần khoan dung."

"Vâng." Ly Nô hiểu rõ ý ngoài lời, tâm trạng liền tốt lên.

Y định nói thêm gì đó thì một mùi thơm nồng nàn đột ngột bay vào trong điện, lấn át hết mùi máu tanh, mang lại một chút ấm áp của nhân gian. Suy nghĩ của Ly Nô bị mùi hương này làm gián đoạn, không khỏi nhìn ra ngoài điện.

Phi Tịch rõ ràng cũng ngửi thấy, lông mày khẽ nhíu lại.

"Hẳn là nhà bếp đang nấu canh." Ly Nô giải thích: "Có lẽ họ biết ngài vẫn còn tình độc trong người, nguyên khí tổn hại, nên nấu vài món ăn để ngài ôn bổ. Lát nữa ngài dùng một chút nhé."

Phi Tịch không nói gì, cúi đầu nhìn vào danh sách trên chiếc bàn thấp. Trên đó ghi tên những thuộc hạ có khả năng phản bội.

Thấy Phi Tịch không từ chối, Ly Nô thở phào nhẹ nhõm. Y vừa đứng canh dưới Vương tọa, vừa chờ nhà bếp mang thức ăn lên.

Ngỗng trăm năm chắc thịt mà không ngấy, chỉ cần dùng cách nấu đơn giản nhất, rồi thêm một chút linh thảo, mùi thơm đã có thể lan tỏa ba dặm.

Lưu Cảnh ăn liền hai bát lớn, đến nỗi đai lưng cũng căng ra, cuối cùng hài lòng đặt bát xuống.

Cung nhân thấy vậy liền bước tới lấy lòng, hỏi nàng có muốn ăn thêm một bát nữa không.

"Bấy nhiêu là đủ rồi, phần còn lại các ngươi chia nhau." Lưu Cảnh hào phóng nói.

Cung nhân lập tức phấn khích, nhưng rồi lại có chút khó xử: "Ngỗng trăm năm rất hiếm, chúng tiểu nhân làm sao dám hưởng dụng."

"Ăn đi, ta cho phép." Lưu Cảnh nói.

Cung nhân liền vui mừng cảm tạ, cầm lấy nồi canh định rời đi.

"Ăn ở đây đi, gọi những người bên ngoài vào nữa." Lưu Cảnh lùi khỏi bàn.

Cung nhân do dự một chút rồi cũng đồng ý, chạy ra ngoài gọi mọi người vào, điện phụ nhất thời trở nên náo nhiệt.

Lưu Cảnh mời mọi người ngồi xuống rồi nhìn họ mỗi người một bát ngỗng hầm, lúc này mới hài lòng vỗ tay: "Được rồi, các ngươi từ từ ăn. Ta ra ngoài đi dạo một chút."

"Dạ."

"Cảm ơn Lưu Cảnh cô nương."

"Khách sáo gì chứ." Lưu Cảnh cười rồi bước nhanh ra ngoài.

Mọi người lúc này mới hiểu ra lời nàng nói, mặt biến sắc, vội vàng đặt bát đũa đuổi theo, chưa kịp để Lưu Cảnh ra khỏi cửa điện đã vây quanh nàng.

"Lưu, Lưu Cảnh cô nương..."

"Lưu Cảnh cô nương không thể..."

"Suỵt." Lưu Cảnh điềm nhiên đặt ngón tay lên môi, chờ họ yên lặng mới nói: "Các ngươi quên lời ta đã nói với các ngươi sao?"

Trong đầu cung nhân lập tức hiện lên sáu chữ "Ly Nô ái mộ Đế quân" mà không khỏi rùng mình.

"Đế quân chỉ cấm ta ra khỏi cung, chưa từng nói không được rời khỏi điện phụ." Lưu Cảnh ẩn ý sâu xa.

Cung nhân theo lời nàng đoán: "Vậy là Ly Nô đại nhân... muốn giam giữ cô nương?"

Lưu Cảnh không trả lời, chỉ hỏi ngược lại: "Các ngươi nghe lời hắn hay nghe lời Đế quân?"

Nghĩ đến những tâm tư thầm kín của Ly Nô đại nhân đối với Đế quân, lại nhìn nữ nhân này mang ấn ký sâu đậm của Đế quân, cung nhân cười gượng: "Tất, tất nhiên là nghe lời Đế quân."

Lưu Cảnh cười lạnh: "Vậy còn cản ta?"

Mọi người nhìn nhau, do dự một hồi cuối cùng nhường đường.

Lưu Cảnh lập tức dịu lại: "Được rồi, nhanh đi ăn đi. Ta sẽ quay lại sớm."

"Nhưng, nhưng mà cô nương nhất định phải về sớm." Cung nhân khó xử, sợ nàng giận lại vội vàng chêm một câu: "Nhà bếp có một mẻ gạo tinh mới, nấu cháo sẽ rất mềm mịn và thơm ngon. Lát nữa chúng tiểu nhân sẽ nấu, cô nương về sớm mới ăn được."

Gạo tinh khó nấu, ít nhất phải mất gần hai canh giờ mới nấu xong. Lưu Cảnh vừa nghe đã biết họ đang nói dối, nhưng cũng cười nói: "Biết rồi, ta sẽ về sớm."

Cung nhân gật đầu tiễn nàng ra khỏi điện phụ, cầu mong nàng đừng đυ.ng phải Ly Nô đại nhân, nếu không họ sẽ không biết ăn nói thế nào.

… Hầy, Ly Nô đại nhân thích ai không thích, lại đi thích Đế quân. Điều này đâu chỉ làm khó nữ nhân của Đế quân, mà còn làm khó cả bọn họ. Cung nhân lo âu, chỉ cảm thấy nếu tiếp tục như vậy thì tương lai sẽ rất khó khăn.

Trong Vô Vọng các, Phi Tịch tựa trên Vương tọa, lúc thì cân nhắc danh sách trước mặt, lúc thì nhắm mắt nghỉ ngơi. Đôi mắt hẹp dài ảm đạm như một vũng nước chết, tỏa ra sự sâu thẳm vô tận.

So với vẻ bình thản của Phi Tịch, Ly Nô lại hơi sốt ruột, thỉnh thoảng lại nhìn ra ngoài cửa, bực mình vì không biết đám người nhà bếp đang làm gì mà lâu như vậy rồi vẫn chưa mang thức ăn lên.

Đợi thêm non nửa canh giờ sau, sự kiên nhẫn của y hoàn toàn cạn kiệt. Y lặng lẽ lui khỏi Vô Vọng các, xé rách không gian bắt lấy người nhà bếp.

Người bị bắt chính là đại trù, tay còn cầm muôi, trên muôi dính một lớp gạo tinh dày mới nấu được năm phần chín, đang tỏa ra mùi thơm nồng nàn của gạo.

"Ly, Ly Nô đại nhân?" Đại trù mờ mịt.

Ly Nô nhíu mày: "Tại sao vẫn chưa mang thức ăn đến.”

“... Thức ăn gì?” Đại trù càng thêm mơ hồ.

“Dĩ nhiên là thức ăn chuẩn bị cho Đế quân. Một canh trước ta đã ngửi thấy...” Ly Nô nói đến nửa chừng đột nhiên dừng lại, sau đó tiếp tục với giọng điệu đã hiểu ra điều gì: “Bữa cơm ban nãy, không phải chuẩn bị cho Đế quân sao?”

“Ban nãy... Ngài nói đến món ngỗng hầm sao. Không phải là Lưu Cảnh cô nương muốn ăn sao. Thường ngày Đế quân tu luyện rất ít khi dùng bữa, lại không có ai dặn trước, chúng tiểu nhân liền không...” Đại trù rụt cổ, giọng càng lúc càng nhỏ.

Ly Nô hít một hơi thật sâu, nghiến răng: “Chẳng phải đã nói không cần nấu cho nàng ta sao?”

“Tiểu… tiểu nhân cũng không rõ. Cung nhân mang ngỗng đến, tiểu nhân liền hầm thôi.” Đầu bếp rụt rè cầm chặt muôi. Kết quả vì quá căng thẳng mà vô tình chạm vào tay áo của Ly Nô, để lại vài vết gạo trên đó.

“Tiểu nhân không cố ý, xin Ly Nô đại nhân tha tội!” Đại trù vội vàng xin lỗi.

Thế nhưng trọng điểm của Ly Nô lại ở chỗ khác: “Cái này cũng là nấu cho nàng ta sao?”

“Đúng vậy...”

Quả nhiên là vậy. Nghĩ đến việc nàng đe dọa y khi Đế quân thần trí không rõ, Ly Nô cười lạnh một tiếng: “Nấu xong thì mang đến cho Đế quân. Sau này bất kể nàng ta yêu cầu gì cũng không được nấu cho nàng ta nữa.”

“Dạ, tiểu nhân biết rồi.” Đầu bếp vội vàng đồng ý.

Xé rách không gian ném đầu bếp trở lại nhà bếp, Ly Nô mặt lạnh quay về Vô Vọng các. Vừa bước vào cửa, y đã thấy lông mày Phi Tịch nhíu chặt, đồng tử đã bắt đầu ngả sang ánh đỏ.

“Đế quân, ngài sao vậy?” Y vội vàng tiến lên.

Phi Tịch không hài lòng nhìn y một cái: “Ngươi đi đâu vậy?”

“Thuộc hạ đi thúc giục thức ăn." Ly Nô ngập ngừng một chút, lo lắng nhìn hắn: “Có phải tình độc lại phát tác không?”

Phi Tịch không muốn nói nhiều, nhắm mắt tĩnh tâm, nhưng khí tức xung quanh ngày càng hỗn loạn.

Ly Nô càng thêm căng thẳng nhưng lại không biết làm thế nào để giúp hắn. Đang lúc bối rối thì ánh mắt đột nhiên quét qua vết gạo trên tay áo, liền nảy ra một ý tưởng: “Đế quân, thuộc hạ có nên đi gọi nữ tu tên Lưu Cảnh kia đến đây không?”

“Ai?” Phi Tịch mở mắt, đồng tử đã dựng đứng.

“Chính là người mà ngài ngày đêm sủng ái trong khoảng thời gian thần trí không rõ.” Ly Nô kiên nhẫn giải thích.

Phi Tịch: “?”!