Chương 5: Kim Ô Diệu Mục

Chương 5: Kim Ô Diệu Mục

Lưu Cảnh còn chưa kịp chạy đến cửa, Ly Nô đã dẫn theo lão đầu và một đám người ồ ạt xông vào. Nàng vội né sang một bên để tránh bị đè lên.

"Đế quân, Đế quân, cuối cùng ngài cũng tỉnh rồi." Tráng hán dẫn đầu quỳ gối bên giường. Dù trên mặt không có biểu cảm gì nhưng tai mèo lại dựng thẳng lên.

Những người khác cũng lần lượt quỳ rạp bên giường, trông như một đám con cháu hiếu thảo đang quỳ trước lão phụ thân vừa mới bước qua quỷ môn quan mà... không mặc y phục.

Phi Tịch kéo chăn lên một chút, che khuất vùng eo bụng rồi nói: "Cút."

"Dạ."

Đám người lại nhanh nhanh chóng chóng lui ra ngoài. Lưu Cảnh chưa kịp xem náo nhiệt đã suýt bị bỏ lại, vội cúi đầu theo sau.

Cửa phòng đóng lại, trong tẩm điện chỉ còn lại Phi Tịch, còn bên ngoài là một đám người mắt to trừng mắt nhỏ.

"Đế quân cuối cùng cũng tỉnh, cuối cùng ta cũng có thể yên tâm, không phải ngày ngày lo lắng sư phụ về sẽ gϊếŧ ta." Lão đầu cảm thán.

Lưu Cảnh nghe lời nói đùa như một học trò của lão, không kìm được hỏi: "Năm nay lão bao nhiêu tuổi rồi?"

"Năm sau vừa tròn tám mươi." Lão đáp.

Mới bảy mươi chín, vẫn là một đứa trẻ, nói những lời như trẻ con ấy. Lưu Cảnh cười, quay đầu nhìn Ly Nô: "Ly Nô đại nhân, Đế quân đã tỉnh. Ngài có thể thả ta đi được không?"

Ly Nô nghiêm mặt: "Ngươi nói chuyện khách khí quá nhỉ."

"Phải, phải rồi." Lưu Cảnh nịnh nọt. Đại hắc xà biến thành Phi Tịch, lợi thế của nàng đã hoàn toàn biến mất, không nói khách khí sao được.

Ly Nô cười lạnh một tiếng định mở miệng, trong tẩm điện lại truyền ra giọng Phi Tịch: "Cút vào đây."

"Dạ!" Ly Nô lập tức đáp. Trước khi vào, y nhìn Lưu Cảnh một cái rồi lại phân phó cho lão đầu: "Tìm một gian điện phụ nhốt nàng ta lại, không có lệnh của ta không được thả ra."

"Ly Nô đại nhân, ngài làm vậy không hợp lý chút nào..."

Ly Nô xụ mặt bước vào phòng, cửa đóng lại ầm một tiếng. Lưu Cảnh đuổi theo sau y vội dừng lại, tránh bị cửa đập vào mặt.

"Vị... cô nương này, mời." Lão đầu cười gượng.

Lưu Cảnh: "Ta tên Lưu Cảnh, Lưu trong lưu động, Cảnh trong cảnh trí."

"Lưu Cảnh, Nam Lưu Cảnh... Kim Ô Diệu Mục*. Cái tên này cũng thật ý nghĩa." Lão đầu cảm thán lần nữa rồi vội nói: "Ta tên Vấn Bi, cô nương gọi ta Bi lão ông là được."

*Nam Lưu Cảnh, Kim Ô Diệu Mục: cảnh phía nam chính là ám chỉ hướng của mặt trời, Kim Ô là con chim ba chân màu vàng sống trên mặt trời, diệu mục là rực rỡ chói mắt. Tức ngụ ý cái tên Lưu Cảnh mang ý nghĩa lớn lao và huy hoàng.

Mới tám mươi tuổi, sao lại dám tự xưng là lão ông. Lưu Cảnh cười, theo sau lão xuống lầu: "Bi lão ông, lão vừa nhắc đến việc lão còn có sư phụ?"

"Phải, sư phụ ta chính là Minh vực đệ nhất ma y, Đoạn Vũ. Không biết cô nương có nghe qua chưa." Vấn Bi trò chuyện với nàng.

Lưu Cảnh nhướng mày: "Là Đoạn Vũ đại phu danh tiếng ngang với Chu Minh Tiên quân của Thiên giới? Thật là danh bất hư truyền, lão là đệ tử của bà ấy, chắc hẳn y thuật cũng rất giỏi, có thể giúp ta xem vết thương trên thức hải không?"

"Đâu có, đâu có, ta còn kém xa so với sư phụ." Vấn Bi hơi ngại ngùng nhưng vẫn tiện tay kiểm tra cho nàng.

"Thế nào?" Lưu Cảnh hỏi.

Vấn Bi không thăm dò được sâu trong thức hải của nàng, chỉ thấy vài vết rạn lớn, không khỏi hít một hơi lạnh: "Cô nương đã đắc tội với ai mà bị đánh cho nặng đến vậy." Thức hải chỉ cần kém may mắn một chút sẽ tan vỡ toàn bộ, một khi vỡ thì hồn phi phách tán, không thể chuyển thế. Đối với người tu tiên mà nói là cái chết hoàn toàn.

"Nếu ta biết đã đắc tội với ai thì tốt rồi." Lưu Cảnh cười khổ: "Vậy có cách nào để nhanh chóng hồi phục không?"

"Thức hải khác với mọi thứ, chỉ có thể từ từ hồi phục." Vấn Bi thở dài.

Quả nhiên không có đường tắt, Lưu Cảnh cũng thở dài theo.

"Nhưng cô nương cũng đừng quá lo lắng, kiến thức ta hạn hẹp không nghĩ ra cách nào khác nhưng sư phụ ta có thể có cách. Đợi bà ấy về sẽ giúp cô nương trị liệu." Vấn Bi an ủi.

"Bà ấy đi đâu rồi?" Lưu Cảnh hỏi.

"Đi tìm hợp hoan hoa nghìn năm. Dịch của nó có thể tạo thành tình độc, nhưng cánh hoa lại có thể làm thuốc chế ngự tình độc. Đế quân trước đó không cho ai đến gần nên chỉ còn cách này để giải độc." Vấn Bi dừng lại, cười: "Nhưng bây giờ thì tốt rồi, có Lưu Cảnh cô nương ở đây, chắc không cần dùng đến cánh hoa nữa."

"... Vẫn phải dùng." Lưu Cảnh cười khổ.

Bất Lợi đài chiếm diện tích rất lớn nhưng bên trong không có điện phụ, chỉ có một tòa Vô Vọng các. Từ đây đến điện phụ gần nhất cũng phải mất một khắc. Trong một khắc này, Lưu Cảnh liên tục trò chuyện với Vấn Bi. Khi đến cửa điện phụ, Vấn Bi đã xem nàng là tri kỷ.

"Không ngờ ta đã từng này tuổi mà vẫn có thể kết giao tri kỷ như vậy. Sau này cô nương có việc gì cần giúp đỡ thì cứ nói với ta, ta nhất định sẽ không từ nan!" Vấn Bi xúc động nói.

Lưu Cảnh ân cần: "Vậy lão có thể thả ta không? Ta không muốn ở lại U Minh cung."

"Những ngày qua cô nương cũng vất vả rồi, mau vào nghỉ ngơi đi." Vấn Bi cũng ân cần không kém.

Lưu Cảnh: "..."

Vấn Bi: "..."

Sau một khoảng ngượng ngùng lúng túng, lão đầu ho khan một tiếng, khó xử nói: "Cô nương cũng biết, ta chỉ là một kẻ đáng thương tám mươi tuổi còn sợ bị sư phụ mắng."

"Lão đúng là đứa trẻ không biết đạo lý." Lưu Cảnh cười lạnh, bước vào, đóng cửa, tuyệt giao.

Đứa trẻ? Ai? Vấn Bi mơ màng sờ bộ râu dê, vội gọi vài thị vệ đến canh giữ cửa.

Lưu Cảnh đứng một mình trong điện phụ xa hoa gấp nhiều lần Vô Vọng các, bắt đầu suy nghĩ bước tiếp theo.

Bây giờ Phi Tịch vừa tỉnh, U Minh cung đang hỗn loạn không quan tâm đến nàng, là thời điểm tốt nhất để rời đi, một khi bỏ lỡ sẽ phải nghĩ cách khác. Nhưng vấn đề là nếu nàng muốn kiên quyết rời đi, nhất định phải vượt qua lớp lớp kết giới phòng ngự, như vậy sẽ làm kinh động đến Phi Tịch.

Dù hắn yếu đến mức phải hiện nguyên hình nhưng vẫn dễ dàng hóa giải đòn công kích của nàng. Bây giờ đừng nói vượt qua kết giới, chỉ cần ra ngoài đánh nhau với thị vệ cũng có thể làm hắn xuất hiện. Lúc đó đừng nói rời đi, ngay cả mạng cũng khó giữ.

Vậy nên nàng phải suy nghĩ thật kỹ, làm sao để có thể lén lút rời khỏi đây mà không bị ai phát hiện.

Lưu Cảnh ngồi bệt xuống đất, vừa dựa lưng vào cửa thì bụng kêu ọc ạch.

... Nàng gần như quên mất, sáng nay chưa ăn gì cả.

Bỏ hết mọi suy nghĩ ra khỏi đầu, Lưu Cảnh đứng dậy mở cửa, bảy tám tên thị vệ và cung nữ ngoài cửa đồng loạt nhìn nàng.

"Đói rồi, có thể mang bữa sáng vào được không? Ta muốn tôm ngọc đới, bách điểu triêu phượng, bạch long diệu và Phật nhảy tường. Hôm nay khẩu vị không tốt, ăn mấy món nhạt thôi." Báo xong tên món ăn, nàng lập tức đóng cửa lại.

Thị vệ và cung nữ nhìn nhau, một lúc sau mới có người nghẹn ngào nói: "Phật nhảy tường... nhạt sao?"

Không ai trả lời.

Mọi người không biết nữ nhân không rõ lai lịch này là ai, do dự một hồi cuối cùng vẫn mang thức ăn đến. Lưu Cảnh thấy họ cũng hợp tác liền thuận thế yêu cầu một ít linh dược.

"Linh dược do đại nhân Ly Nô quản, chúng thần muốn lấy dùng phải báo cáo trước với ngài ấy." Cung nữ trả lời.

"Vậy thôi, Đế quân vừa mới tỉnh, ngài ấy chắc bận lắm, đừng làm phiền ngài ấy nữa." Lưu Cảnh quả quyết từ bỏ.

Cung nữ nghi hoặc nhìn nàng một cái, luôn cảm thấy có điều gì đó không đúng, nhưng nhìn thấy dáng vẻ chính khí lẫm liệt của nàng, lại nghĩ có lẽ mình đa nghi quá.

"Bữa trưa nhớ thêm một món canh ngọt và một đĩa đậu hũ thanh thủy." Lưu Cảnh chưa ăn sáng xong đã bắt đầu gọi món cho bữa trưa.

Cung nữ vẫn cảm thấy có điều gì không đúng, đối diện với ánh mắt trong sáng của nàng, vẫn do dự đồng ý, nhưng vừa quay đầu đã đi tìm Ly Nô để xác minh thân phận của Lưu Cảnh.

Khoảng thời gian Đế quân thần chí mê man, mọi việc lớn nhỏ ở Minh vực đều do Phi Khải phụ trách, vì vậy đã để lại không ít mối họa ngầm. Bây giờ Đế quân tỉnh lại, có quá nhiều thứ cần gấp rút chỉnh đốn. Ly Nô bận tối mặt, nào có thời gian lo chuyện ai ăn gì uống gì. Nghe nói cung nữ giám sát Lưu Cảnh đến, y liền nén khó chịu nói: "Để ý nàng ta, chuyện khác nói sau."

Lời này lọt vào tai cung nữ, "để ý nàng ta" lại trở thành "chăm sóc nàng ta", lập tức quan tâm Lưu Cảnh hơn hẳn.

Ba ngày sau, Lưu Cảnh mới phát hiện những người giám sát nàng bỗng trở nên nhiệt tình hơn nhiều.

Mặc dù không biết nguyên nhân nhưng cũng là chuyện tốt. Nàng ăn no uống đủ xong thì bắt đầu ngồi thiền cho đến khi bữa ăn tiếp theo được mang đến. Liên tục mấy ngày gọi món, cung nữ đã hoàn toàn quen nếp, ngoài việc không cho nàng ra khỏi chính điện thì hầu hết các yêu cầu khác đều được họ đáp ứng.

Ngày ngày ăn ngon ngủ kỹ, Lưu Cảnh không còn khẩn thiết muốn rời đi như trước, nhưng đồng thời cũng có phiền muộn mới——

Tốc độ hồi phục thức hải của nàng dường như chậm hơn trước rất nhiều.

Cùng là ngồi thiền không có linh dược hỗ trợ, mỗi lần ngồi thiền ở Bất Lợi đài đều có tiến bộ nhỏ. Nhưng mấy ngày nay ở điện phụ, thức hải lại hoàn toàn không có thay đổi.

Rốt cuộc là vấn đề nằm ở đâu?

Lưu Cảnh thở dài một hơi, suy nghĩ một lát rồi mở cửa: "Bữa trưa không cần chuẩn bị nhiều món, chỉ cần hầm một con ngỗng trăm năm là được."

Cung nhân: "...” Lấy đâu ra ngỗng trăm năm cho nàng!

"Nhớ thêm chút kỷ tử, ta cảm thấy gần đây khí huyết không đủ, cần bồi bổ." Lưu Cảnh dặn dò xong lại đóng cửa lần nữa.

Còn hơn một canh giờ nữa mới đến bữa trưa. Cung nhân nhận được yêu cầu ngỗng trăm năm, nhất thời lo lắng, khó khăn lắm mới tìm được một con, vội vàng bắt mang đến nhà bếp.

Ly Nô đang kiểm tra cẩn thận các ám kì mà Phi Khải cài vào trong U Minh cung, đột nhiên nghe thấy tiếng ồn ào "cạc, cạc, cạc" từ xa đến gần. Vừa quay đầu, y lại thấy một đám người mắt sáng rực bắt ngỗng đi tới, lập tức nổi gân xanh khắp thái dương.

"Làm gì thế?!" Y quát một tiếng.

Đám người bắt ngỗng giật mình, suýt chút nữa thả con ngỗng ra, thấy là Ly Nô liền vội vàng nịnh nọt: "Bẩm đại nhân Ly Nô, chúng tiểu nhân mang ngỗng cho cô nương Lưu Cảnh!"

Họ không biết nên gọi Lưu Cảnh là gì liền học theo Bi lão ông gọi nàng là cô nương.

"Bắt ngỗng làm gì?" Ly Nô nghe đến tên Lưu Cảnh liền nhớ ra nàng là ai.

Người dẫn đầu cười tươi, vừa cố gắng giữ chặt con ngỗng đang giãy giụa vừa cung kính trả lời: "Đại nhân Ly Nô chẳng phải đã nói phải chăm sóc tốt cho cô nương Lưu Cảnh sao. Chúng tiểu nhân nghe lệnh của ngài, mấy ngày nay nàng ấy muốn gì cũng đáp ứng,. Hôm nay nàng ấy muốn ăn ngỗng hầm, chúng tiểu nhân liền..."

"Ta nói chăm sóc tốt cho nàng ta hồi nào?" Ly Nô ngắt lời, khó hiểu: "Ta nói là để ý nàng ta, đừng để nàng ta chạy mất."

"Để ý" và "chăm sóc tốt" hoàn toàn không phải cùng một chuyện.

Đám người bắt ngỗng đột nhiên cứng đờ, trong lúc đối diện với Ly Nô mắt lớn trừng mắt nhỏ cuối cùng cũng hiểu ra chuyện gì.

Ly Nô liếc nhìn họ một cái, đang định nói gì thêm thì đột nhiên thấy thuộc hạ ra hiệu, liền để lại một câu "không cần cho nàng ta gì cả" rồi lập tức rời đi, để lại đám người kia nhìn nhau——

"Cạc!" Con ngỗng trăm năm kêu một tiếng phản đối.

Trong chính điện, Lưu Cảnh đang nhắm mắt dưỡng thần chờ ngỗng, đột nhiên mở to mắt nhìn về phía cửa điện.

Trong chớp mắt, cánh cửa bị đá văng, mấy cung nhân khí thế hung hăng xông vào.

"Đã hầm xong nhanh vậy rồi sao?" Lưu Cảnh từ trên giường ngồi dậy.

"Hầm cái r-ắm ấy!" Người dẫn đầu không nhịn được mắng một câu: "Ngươi là đồ nữ nhân vô liêm sỉ, còn muốn sai khiến bọn ta thế nào nữa?!"

"Ý gì đây?" Lưu Cảnh không hiểu.

Người nhỏ tuổi nhất tức giận nói: "Đừng giả bộ nữa, ngươi căn bản không phải khách quý gì, chỉ là tù nhân bị giam ở đây thôi. Lại còn giả vờ lừa bọn ta xoay như chong chóng. Thật không biết xấu hổ! Nếu không phải hôm nay gặp được đại nhân Ly Nô, chẳng biết ngươi còn định lừa bọn ta đến khi nào!"

"Trước đây hình như ta chưa nói gì cả, là các ngươi tự nguyện nịnh nọt, sao bây giờ lại đổ tội cho ta?" Cả đời chưa từng bị ai chỉ vào mũi mắng chửi, Lưu Cảnh bật cười.

Đám người lập tức thẹn quá hóa giận, lớn tiếng thanh minh rằng mình không nịnh nọt, là nàng giả vờ mới dọa được họ v.v.

Lưu Cảnh bị họ làm ồn đến đau đầu, đột nhiên tặc lưỡi một tiếng.

Tiếng tặc lưỡi không lớn, nhưng lại khiến cho đám người có cảm giác kính sợ như bị ánh mặt trời chiếu rọi. Mặc dù cảm giác kính sợ này chỉ thoáng qua, nhưng cũng khiến điện phụ này hoàn toàn yên tĩnh.

"Ly Nô nói với các ngươi thế nào?" Trong khoảng yên lặng, Lưu Cảnh từ từ mở miệng.

"Ngài ấy nói không phải chúng ta phải trông coi ngươi, mà chỉ là coi chừng ngươi, đừng để ngươi chạy mất." Một cung nhân trẻ tuổi lập tức thuật lại lời của Lý Nô.

Lưu Cảnh nhếch môi: "Ta biết ngay y sẽ nói thế."

Thấy nàng ra nông nỗi này rồi mà vẫn bình tĩnh như vậy, đám người bắt đầu nghi ngờ.

"Thôi, tùy các ngươi thế nào thì thế." Lưu Cảnh thở dài: "Dù sao đợi đến khi Đế quân xong việc sẽ tự khắc đến đón ta về Bất Lợi đài."

"Sao ngươi biết Đế quân rất bận?" Người dẫn đầu nghi ngờ hỏi.

Bởi vì nghĩ cũng biết, Phi Khải trong thời gian hắn mất trí không thể nào không làm gì. Lưu Cảnh liếc họ một cái: "Đương nhiên là Đế quân nói với ta."

"Đế quân nói với ngươi những chuyện này?" Mọi người càng nghi ngờ hơn.

Lưu Cảnh ngước mắt: "Nếu không thì sao? Ta là nữ nhân được ngài cưng chiều nhất, đương nhiên cái gì ngài cũng nói với ta. Các ngươi nghĩ vì sao ngài nhốt ta ở đây? Chẳng phải là vì muốn dọn dẹp mớ hỗn độn mà Phi Khải Diêm Quân để lại nên mới tạm thời không rảnh quan tâm ta à. Nhưng ngài lại sợ ta sẽ lén rời đi, bởi vì trong khoảng thời gian chúng ta quấn quýt bên nhau, ngài đã yêu ta đến tận xương tủy, không thể chịu nổi việc ta rời xa ngài. Suy đi nghĩ lại chỉ có thể tạm thời nhốt ta lại."

Nói xong, nàng buồn bã chỉnh lại cổ áo, vô tình để lộ những dấu vết còn lại trên cổ: "Thực ra ngài không cần làm vậy. Dù sao trong khoảng thời gian ta và ngài ân ái, ta cũng đã yêu ngài sâu đậm. Đời này ngoài bên ngài ra, ta cũng chẳng muốn đi đến đâu nữa."

Trước khi nàng đến điện phụ, mọi người đã nghe nói Đế quân giữ nàng bên cạnh ngày đêm. Lúc này nghe nàng phân tích chân tình như vậy, họ nhất thời tin được ba phần. Nhìn thấy những dấu vết trên người nàng vẫn chưa phai mờ, ba phần lại biến thành bảy phần.

"Nếu Đế quân thích ngươi, vì sao Lý Nô đại nhân không bảo chúng ta chăm sóc ngươi?" Vẫn có người nghi ngờ.

Lưu Cảnh liếc một cái: "Y chỉ nói coi chừng ta, đâu có nói là không cho các ngươi chăm sóc ta?"

"Ý của ngài ấy chính là như vậy." Lần này họ không dễ bị lừa. Dù sao vừa nãy Ly Nô tuy không nói rõ nhưng thái độ rõ ràng không ưa nàng.

Lưu Cảnh im lặng một lát, hỏi: "Các ngươi có biết, trước ta, Ly Nô đã từng mang nam nhân đến cho Đế quân không?"

Trước đây họ phụ trách canh giữ Bất Lợi đài, chuyện này đối với họ không phải bí mật.

Lưu Cảnh giả vờ vuốt phẳng cổ áo, thở dài: "Nếu Đế quân muốn chấp nhận, Lý Nô đại nhân chắc rất vui, dù sao thì y..."

Mọi người ban đầu sững sờ, sau đó hiểu ra ý nàng, lập tức như bị sét đánh.

Ly Nô vừa đến Vô Vọng các đột nhiên hắt xì. Nam nhân trên ngai vàng lướt mắt qua y, y lập tức đứng thẳng người.