Chương 24: Tình Độc Quấy Nhiễu

Chương 24: Tình Độc Quấy Nhiễu

Lưu Cảnh vừa dứt lời, trong tẩm điện xuất hiện một sự im lặng ngắn ngủi, sau đó Phi Tịch lộ vẻ chế nhạo: "Bây giờ bản tọa đang dùng cơ thể của ngươi, cho dù ngươi muốn thì cũng có thể làm gì được khi nhìn vào khuôn mặt hiện tại của bản tọa?"

"Ta có thể làm bất cứ điều gì." Hơi thở của Lưu Cảnh đã trở nên gấp gáp, cơn ngứa ngáy do tình độc chạy rần rần trong cơ thể, từng đợt từng đợt xô đẩy lý trí của nàng: "Nếu Đế quân không tin, ta có thể chứng minh cho ngài xem?"

Phi Tịch: "..."

"Đế quân, Đế quân..." Lưu Cảnh nuốt nước bọt, yếu ớt cọ cọ vào người hắn.

Phi Tịch đẩy nàng ra với vẻ mặt khó chịu: "Đừng dùng khuôn mặt của bản tọa làm những biểu cảm kinh tởm như vậy."

"Đế quân dùng khuôn mặt của ta nói chuyện, trông lại rất đẹp." Lưu Cảnh mặt dày khen ngợi, biểu cảm nịnh nọt đặt trên khuôn mặt lạnh lùng trông thật kỳ quặc và khó chịu.

Phi Tịch: "..." Muốn gϊếŧ người.

Sau khi dùng ngưng lộ, tình độc trong cơ thể Phi Tịch đã giảm đi một hai phần, không còn dễ dàng mất lý trí, cho nên hiện giờ đầu óc Lưu Cảnh rất tỉnh táo. Nhưng những cơn nóng trong cơ thể lại càng lúc càng mạnh, khiến nàng dù nhìn khuôn mặt của chính mình cũng muốn cắn một miếng.

"... Đừng dùng đôi mắt của bản tọa nhìn bản tọa một cách kinh tởm như vậy." Phi Tịch lạnh lùng nhắc nhở.

Lưu Cảnh rướn người ngửi ngửi trên người hắn: "Thơm quá, hóa ra ta lại thơm như vậy."

Phi Tịch: "..."

Lưu Cảnh ngửi đi ngửi lại vẫn chưa thỏa mãn, quyết định đè cả người lên. Nàng hiện giờ đang ở trong thân thể của Phi Tịch, trọng lượng không thể so với trước đây, chỉ đè khẽ một cái đã khiến Phi Tịch trong thân thể của nàng bị ngã xuống đất.

"Cút ra!" Nam nhân bị đè và nữ nhân bị đè hoàn toàn là hai cảm giác khác nhau. Cuối cùng Phi Tịch cũng tức giận trước sự lấn tới của nàng.

Lưu Cảnh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt hiện tại của hắn, tỏ vẻ thực sự thưởng thức: "Khuôn mặt này của ta tức giận trông cũng khá hợp."

Phi Tịch: "..."

Lưu Cảnh lợi dụng ưu thế chiều cao hiện tại, chặt chẽ khống chế hắn như một con thú nhỏ ngửi khắp mặt hắn, vừa ngửi vừa hỏi: "Đế quân, bây giờ cơ thể ta nóng rực, trong lòng lại bức bối, có phải là do tình độc phát tác, hay là do thường xuyên như vậy?"

"Khi tình độc phát tác, suy nghĩ bị dục niệm chi phối, ngay cả nói chuyện cũng không rõ ràng. Bây giờ đầu óc ngươi tỉnh táo, ngôn ngữ mạch lạc thì đừng có làm loạn, nếu không đến khi đổi lại, bản tọa sẽ gϊếŧ ngươi." Phi Tịch lúc là chính mình đã không đẩy được Lưu Cảnh, bây giờ dùng cơ thể của nàng cũng không đẩy được, chỉ có thể lạnh lùng cảnh cáo.

Lưu Cảnh đột nhiên ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt hắn: "Hóa ra đây là trạng thái bình thường khi tình độc chưa phát tác, phát tác rồi chắc chắn còn đau đớn hơn, Đế quân thật sự đã khổ rồi."

Phi Tịch không ngờ sau khi bị cảnh cáo, phản ứng đầu tiên của nàng lại là như vậy. Hắn nhất thời sững sờ, không biết phải đáp lại như thế nào.

"Vậy khi tình độc chưa phát tác, trong đầu Đế quân cũng toàn những chuyện không thể nói ra?" Lưu Cảnh nhanh chóng đổi trọng tâm.

Phi Tịch: "Ngươi nghĩ bản tọa giống ngươi sao?"

Lưu Cảnh im lặng nhìn hắn, một lúc sau đột nhiên cắn vào cằm hắn.

Phi Tịch: "..."

"Cũng không có cảm giác gì đặc biệt." Lưu Cảnh như suy tư: "Có lẽ trước đây ngài cắn ta chỉ vì muốn nuốt ta xuống bụng chứ không phải vì sở thích đặc biệt nào."

Thế này phải hận nàng đến mức nào mới có thể khi nhận ra nàng trong lúc mơ hồ lại luôn muốn nuốt nàng vào bụng.

Phi Tịch vẫn chưa hoàn toàn hồi phục sau cú sốc khi bị "chính mình" cắn. Hắn ngây người một lúc lâu rồi bừng bừng nổi giận, giơ tay hóa ra một con dao găm kề lên cổ nàng, chưa kịp nói lời nào thì sắc mặt đã thay đổi.

Lưu Cảnh cười gượng: "Đế quân bình tĩnh, bây giờ ta là ngài, ngài gϊếŧ ta cũng đồng nghĩa với gϊếŧ chính mình, còn nữa... Ta có bảy vết nứt lớn trong thức hải, mỗi lần vận dụng linh lực, thân thể sẽ đau đớn vô cùng, nên ngài vẫn nên hạn chế dùng linh lực thì hơn."

Cơn đau qua đi, ánh mắt Phi Tịch trở nên thâm trầm: "Xuống đi."

Lưu Cảnh nhận ra hắn thật sự đã nổi giận, bản năng sinh tồn lập tức vượt qua tất cả mà ngoan ngoãn rời khỏi người hắn.

"Đế quân, ta khó chịu quá." Nàng tỏ ra đáng thương.

"... Ta đã nói không được dùng khuôn mặt của ta để làm ra những biểu cảm ghê tởm như vậy rồi mà." Phi Tịch nghiến răng.

Nhận ra Lưu Cảnh thực sự không có giới hạn, hắn quyết định không phí lời thêm nữa mà trực tiếp nhặt sợi dây linh chưa kịp vứt đi trên giường, trong ba chiêu đã trói nàng lại trên giường.

"Đế quân trói người cũng không tệ đâu." Lưu Cảnh dùng khuôn mặt của hắn, ném cho hắn một ánh nhìn quyến rũ.

Phi Tịch cảm thấy khó chịu, nhưng bề ngoài vẫn giữ vẻ cao quý lạnh lùng: "Không muốn bị đánh ngất thì ngoan ngoãn một chút."

Lưu Cảnh liếc nhìn đôi tay bị trói ở đầu giường, biết là không thể làm gì hơn nên từ từ thở ra một hơi nóng rực rồi cuộn mình lại để chống chọi với cơn khát.

Một khắc sau, nàng thất bại trong việc chống cự.

Nàng run rẩy nâng mí mắt lên nhìn về phía Phi Tịch đang ngồi ở bàn uống trà, chẳng có biểu cảm gì: "Đế quân, cho ta uống một ngụm nước."

"Ngươi đang ra lệnh cho ai?" Phi Tịch liếc nàng một cái.

Lưu Cảnh suy nghĩ một lúc: "Lưu Cảnh, cho ta uống một ngụm nước."

Phi Tịch: "..."

"Chính ngài hỏi ta đang ra lệnh cho ai mà." Lưu Cảnh tỏ vẻ uất ức: "Ta sắp chết khát rồi, thân thể khát, lòng cũng khát. Thân thể của Đế quân tệ vậy, không bằng thân thể của ta dù bị tổn thương trong thức hải nhưng ít nhất khi không sử dụng linh lực thì vẫn ổn, chẳng có chút khó chịu nào..."

"Câm miệng, uống nước đi." Phi Tịch thô bạo đưa cốc nước đến, một ít nước trong cốc còn văng lên người Lưu Cảnh, chiếc y phục dài màu đen lập tức thấm đẫm một mảng đậm hơn.

Lưu Cảnh muốn nói câm miệng thì không thể uống nước được, nhưng nhìn thấy biểu cảm của Phi Tịch, cuối cùng nàng không dám nói thêm gì nữa mà ngoan ngoãn uống hết cả cốc nước.

"Tạ ơn Đế quân." Lưu Cảnh lại ngã trở về giường, gương mặt mệt mỏi chống chọi với cơn sóng nhiệt trong cơ thể.

Thân thể một bên mệt mỏi đến cực điểm, một bên lại vô cùng hưng phấn, cảm giác này thực sự quá kỳ lạ. Lưu Cảnh cảm thấy như mình đang đi trên lưỡi dao vừa có băng vừa có lửa, khó chịu lại phiền muộn. Trong lúc cơn tình độc giảm được hai phần, nàng thậm chí còn cảm thấy khó suy nghĩ, thật khó tưởng tượng trước đó Phi Tịch phải chịu đựng thân thể còn nghiêm trọng hơn thế này mà vẫn có thể xử lý việc trừng phạt phản đồ Phi Khải như không có chuyện gì.

Không hổ là Đế quân Minh vực, còn nàng chỉ có thể là một chủ nhân tầm thường của Thiên giới. Lưu Cảnh mệt mỏi quay đầu đã thấy Phi Tịch đang ngồi ở bàn, dường như sắp ngủ gật.

"Đế quân." Nàng lại mở miệng lần nữa: "Ngài vừa dùng linh lực, cơ thể sẽ rất mệt, dựa vào ta ngủ một đêm sẽ tốt hơn."

Mặc dù linh hồn đã hoán đổi nhưng cơ thể vẫn là của hai người như cũ, cơ thể của nàng chỉ có thể nhanh chóng phục hồi thể lực nếu tiếp xúc nhiều hơn với cơ thể của Phi Tịch.

Phi Tịch liếc nàng một cái, chế nhạo: "Xem ra tình độc thực sự đã ăn mòn đầu óc ngươi, những lời ngốc nghếch như vậy cũng nói ra được."

Lưu Cảnh hiếm khi nói thật: "..."

Phi Tịch không thèm để ý đến nàng nữa mà tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần. Lưu Cảnh thấy hắn không nhận ra ý tốt của mình nên cũng mặc kệ hắn.

Cung điện rộng lớn lặng yên không một tiếng động, thời gian dường như đứng yên tại nơi này. Lưu Cảnh cứ ngủ rồi tỉnh trong cơn sóng nhiệt, rồi lại tỉnh rồi ngủ, thoáng chốc đã chịu đựng đến tận đêm khuya.

... Bọn họ hoán đổi thân thể vào giờ nào nhỉ? Đại khái là vào giờ Ngọ, nói cách khác, chỉ cần chịu đựng đến trưa ngày mai sẽ có thể thoát khỏi thân thể tệ hại này. Lưu Cảnh không thoải mái mà vặn vẹo, đôi tay bị trói vô tình chạm vào cơ bắp trên eo, không nhịn được sờ thêm vài cái.

Cứng rắn, cảm giác rất tốt, tiếc là nàng dùng tay của Phi Tịch sờ eo của Phi Tịch. Thà rằng dùng tay của Phi Tịch sờ cơ thể của mình còn có cảm giác hơn.

Sóng nhiệt lại một lần nữa dâng lên, Lưu Cảnh từ từ thở ra một hơi khí đυ.c, mở mắt chịu đựng. Đêm đen khiến người ta cảm thấy tự do hơn, Phi Tịch cũng từ bỏ tư thế cứng ngắc mà gục xuống bàn ngủ say sưa, hoàn toàn mất đi khí thế thường ngày.

... Tất nhiên, hắn mất khí thế cũng có thể là vì dùng chính cơ thể của nàng. Lưu Cảnh nhếch miệng, vừa tiếp tục chịu đựng đêm dài đằng đẵng, vừa suy nghĩ vẩn vơ để gϊếŧ thời gian.

Không biết nàng đã ở Minh Vực được một khoảng thời gian rồi, không biết Chu Minh có phát hiện ra chuyện nàng bị tập kích không... Chu Minh thông minh như vậy, chắc hẳn đã phát hiện ra, chỉ không biết bây giờ đang tìm nàng hay đang truy tìm những kẻ thủ ác.

Hầy, giá mà có thể báo tin cho hắn ta thì tốt rồi, tiếc là Phi Tịch giám sát nghiêm ngặt việc qua lại giữa Minh vực và Thiên giới. Thỏ con bao năm qua không bị phát hiện cũng là nhờ mỗi lần gửi tin cho nàng đều phải đặc biệt đến phàm giới một chuyến, rồi từ phàm giới truyền tin cho nàng.

Đúng rồi, thỏ con. Mắt Lưu Cảnh hơi động, nhất thời bị một làn sóng nóng hơn nữa tấn công.

"Ưʍ..." Nàng không chịu được mà khẽ rêи ɾỉ, âm thanh trầm thấp độc nhất vô nhị của Phi Tịch lan tỏa trong phòng khiến đầu óc nàng choáng váng.

... Nàng tự làm mình cảm thấy kí©h thí©ɧ sao? Lưu Cảnh ngây ra một lúc, cuối cùng nhận ra rằng cơn sóng này không đúng, giống như dấu hiệu thực sự của tình độc phát tác.

Trạng thái bình thường đã khó chịu như vậy, nếu thực sự phát tác, e rằng nàng sẽ hoàn toàn phát điên mất.

Không được, nàng nhất định phải đi tìm thỏ con thôi. Lưu Cảnh hạ quyết tâm, nhanh chóng cởi dây trên cổ tay định lẻn ra ngoài, nhưng rồi lại nhớ ra vào ban đêm ở Bất Lợi đài sẽ kích hoạt đại trận phòng hộ, chỉ khi cầm lệnh bài mới không bị đại trận tấn công. Ừm, nàng không có lệnh bài nên thôi bỏ qua vậy.

Lưu Cảnh thở dài, lật người ôm chăn tiếp tục chịu đựng, mãi đến khi trời tờ mờ sáng, đại trận phòng hộ đóng lại, nàng mới tạm thời vượt qua đợt phát tác đầu tiên của tình độc, sau khi ổn định lại một chút liền rón rén nhảy xuống giường.

Khi đi qua bàn, nàng còn cố ý liếc nhìn Phi Tịch, quả nhiên linh lực tiêu hao khiến hắn ngủ rất say. Lưu Cảnh khẽ nhếch môi, yên tâm lẻn ra ngoài.

Lúc này vừa sáng sớm, trong không khí ở Bất Lợi đài ngập tràn hơi nước, những con cá lớn vẫy mình trong ao sen, khi cảm nhận được khí tức của Phi Tịch liền trồi lên khỏi mặt nước, sau đó lại có chút bối rối.

"Cá này chính là con cá phụ trách giúp Phi Tịch ăn xác chết sao?" Lưu Cảnh lần đầu tiên nhìn thấy chân dung con cá này, chậc lưỡi một tiếng khuyên nhủ: "Sau này nên ăn những thứ tốt hơn đi!"

"Đế quân." Ly Nô dẫn theo lính quỷ tuần tra đến đây, nhìn thấy nàng liền vội vàng chào hỏi.

Con cá lớn thấy có người đến bèn mang theo vẻ bối rối mà lặng lẽ chìm xuống nước.

Lưu Cảnh lập tức đứng thẳng người, học theo dáng vẻ của Phi Tịch khẽ gật đầu.

"Sao ngài lại thức sớm như vậy?" Ly Nô tỏ vẻ quan tâm: "Có phải cảm thấy không thoải mái ở đâu, cần tiểu nhân mời Bi lão ông đến không?"

Với nàng thì ngang ngược này nọ, với Phi Tịch lại quan tâm chăm sóc thế sao. Lưu Cảnh thầm tặc lưỡi trong lòng, ngước mắt liền nhìn thấy tai mèo của y.

Đôi tai mèo nhỏ, mỏng và mềm, trên đầu tai mỗi bên đều có một chùm lông thông minh, lúc này ở trong môi trường đầy hơi nước một thời gian lâu, trên tai y đã đọng hai giọt sương nhỏ.

Lưu Cảnh vốn đang khô cổ khát nước, bỗng bị thu hút sự chú ý... Cơ hội để hoán đổi thân thể với Phi Tịch, e rằng cả đời này chỉ có một lần, nếu không sờ bây giờ thì còn đợi lúc nào?

"Đế quân, có chuyện gì sao?" Ly Nô bị nhìn chằm chằm mà trong lòng không khỏi lo lắng.

Lưu Cảnh liếc mắt nhìn các lính quỷ phía sau y, lính quỷ lập tức lùi lại. Nàng nghiêm trang, vẫy tay gọi Ly Nô, Ly Nô lập tức quỳ một gối hành lễ. Lưu Cảnh hài lòng với độ cao hiện tại của y, nhanh chóng sờ một cái lên tai mèo.

Ly Nô: "?"

"Vừa rồi có yêu tà quấy nhiễu tâm trí treo trên tai ngươi, ta... bản tọa đã giúp ngươi gỡ xuống rồi." Lưu Cảnh nói.

Ly Nô kinh hãi: "Là yêu tà gì, tiểu nhân lại không phát hiện ra?"

"Nếu không thì sao ta là Đế quân." Lưu Cảnh nhướn mày.

Ly Nô sững sờ một lúc, không hiểu ngẩng đầu lên.

Ừm, sờ tai mèo quá vui, không cẩn thận để lộ bản thân thật. Lưu Cảnh giữ vẻ nghiêm trang: "Ở cùng Lưu Cảnh lâu, ít nhiều cũng bị ảnh hưởng một chút."

Ly Nô chợt hiểu, lại khuyên nhủ: "Đế quân, hay là tiểu nhân tìm vài thị thϊếp khác cho ngài, nữ nhân đó suốt ngày ăn nói lung tung, ngài bị nàng ta ảnh hưởng, tốt nhất nên tránh xa nàng ta ra thì hơn."

Trước mặt ta mà nói xấu ta à. Lưu Cảnh cười lạnh trong lòng, ngoài mặt nhàn nhạt nói: "Nhưng bản tọa hiện giờ đã yêu nàng sâu đậm, những người khác có tốt đến đâu cũng không lọt vào mắt bản tọa nữa."

Ly Nô lập tức kinh ngạc: "Sao có thể..."

"Sao lại không?" Lưu Cảnh không hài lòng với phản ứng của y: "Lưu Cảnh xinh đẹp, thiện tâm, hoạt bát đáng yêu, bản tọa thích nàng chẳng lẽ không phải là chuyện bình thường sao?"

Ly Nô: "... Ngài đang nói ai vậy?"

Y còn chưa thoát khỏi cảm giác bàng hoàng, Lưu Cảnh đã mượn vỏ bọc của Phi Tịch mà tự khen một tràng dài, khiến cho Ly Nô đầu óc quay cuồng, không thể không dừng lại: "Nhưng... nhưng ngài dường như chưa bao giờ thể hiện là ngài thích nàng ta, sao... sao đột nhiên lại yêu sâu đậm như vậy?"

"Tình cảm là chuyện không biết bắt đầu từ đâu." Lưu Cảnh tiếp tục bịa: "Hơn nữa, nếu bản tọa không thích nàng, sao lại chỉ muốn nàng khi tình độc phát tác, sao lại để nàng ở trong điện ngày ngày sủng ái, sao lại để nàng giữ Minh hỏa, cho phép nàng muốn làm gì thì làm mà không gϊếŧ nàng?"

"Cái này... là vậy sao..." Ly Nô bị ba câu “sao lại” làm cho mơ hồ, hoàn toàn quên mất rằng mỗi việc đều có nguyên do.

Lưu Cảnh liếc y một cái: "Bản tọa vốn định chôn chặt tình cảm này trong lòng, ngay cả nàng cũng không nói. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, vẫn quyết định nói với ngươi, ngươi có biết tại sao không?"

"Tại sao?" Ly Nô suy nghĩ bị dẫn dắt theo lời cô.

"Bởi vì ngươi đối xử với nàng không tốt." Lưu Cảnh hạ giọng.

Ly Nô lập tức toát mồ hôi: "... Tiểu nhân không hiểu tâm ý của Đế quân nên mới chểnh mảng Lưu Cảnh cô nương, mong Đế quân tha tội."

"Sau này ngươi hãy chú ý, thức ăn ngon, nước uống tốt đều chuẩn bị sẵn cho nàng, linh đan diệu dược cũng cho nàng, thỉnh thoảng nàng làm loạn quá mức thì những hình phạt mà bản tọa nói, ngươi cũng không cần coi là thật, trong lòng cứ đối xử tốt với nàng là được." Lưu Cảnh dặn dò kỹ càng: "Bản tọa sĩ diện, không thể bày tỏ tình cảm với nàng, ngươi hãy thay bản tọa làm nhiều hơn một chút, không cần chuyện gì cũng hỏi bản tọa."

"Tiểu nhân hiểu rồi." Ly Nô nghiêm túc tiếp nhận trọng trách này.

Lưu Cảnh gật đầu, cảm nhận thấy trong cơ thể lại có sự dao động, vội vàng nói: "Chuyện hôm nay bản tọa nói với ngươi, ngươi hãy giữ kín trong lòng. Sau này dù có đối mặt với bản tọa cũng không cần nhắc lại, dù sao bản tọa sĩ diện, không muốn bị nhắc lại nhiều lần về chuyện đã bị nàng quyến rũ... Được rồi, bản tọa còn có việc phải đi, đừng đi theo!"

Lưu Cảnh nói xong vội vã rời đi, Ly Nô nhìn theo bước chân gấp gáp của Đế quân, cuối cùng đau lòng thốt lên ...

Đế quân tốt của y sao lại thích nữ nhân đó chứ!

Nữ nhân đó hắt xì một cái, không cần nghĩ cũng biết là Ly Nô đang mắng sau lưng mình, nhưng tiếc là giờ đây nàng đang bị dục hỏa thiêu đốt, không rảnh tìm y tính sổ.

Lưu Cảnh đội vỏ ngoài của Phi Tịch, nhanh chóng đi về phía trước. Mỗi khi gặp người, nàng phải cố ý chậm lại, giả vờ điềm tĩnh. Cái viện nhỏ vốn chỉ cần một khắc là đến mà nàng lại mất gấp đôi thời gian.

Trời chưa hoàn toàn sáng hẳn, Xá Già đang ôm chăn ngủ, cái đuôi thỏ thò ra bên ngoài. Đột nhiên bị tiếng gõ cửa mạnh mẽ làm giật mình tỉnh dậy, hai tai thỏ dựng đứng lên: "Ai! Ai đấy?"

"Mở cửa."

Ngoài cửa truyền đến một giọng nói hơi khàn, Xá Già lập tức nhận ra là Phi Tịch bèn nhanh chóng chạy ra mở cửa.

"Đế quân?" Y lộ vẻ ngạc nhiên: "Sao ngài lại đến đây?"

"Đế cái gì Quân, là ta." Lưu Cảnh thở ra một hơi nặng nề, cố gắng di chuyển đến cạnh bàn rồi ngồi xuống: "Rót cho ta chút nước, khát chết mất."

Xá Già ngơ ngác đứng đó, đầu óc gần như đơ ra.

Lưu Cảnh thấy y mãi không động đậy, lập tức không hài lòng thúc giục: "Nhanh lên."

"Tỷ tỷ, tỷ à?" Xá Già thăm dò.

"Không là ta thì là ai?" Lưu Cảnh liếc nhìn hắn.

"… Ngài đừng dùng mặt Đế quân mà làm ra biểu cảm phong phú như vậy, nhìn kỳ lắm." Xá Già nuốt nước bọt, vội vàng rót trà cho nàng: "Không phải, sao ngài lại biến thành Đế quân rồi?"

"Chuyện này nói ra dài lắm, tóm lại là ta và Phi Tịch hoán đổi thân thể, đến giữa trưa mới có thể đổi lại." Lưu Cảnh uống một hơi hết sạch nước trong chén, ra hiệu y rót thêm một chén nữa: "Thân thể hắn sắp phát tác tình độc rồi, ta đến tìm ngươi giải quyết một chút."

Xá Già vốn đang chăm chú nghe nàng nói, đến khi nghe câu cuối cùng, y lập tức hoảng loạn ôm chặt phần dưới cơ thể, sau đó nghĩ tới điều gì lại vội vàng che phía sau, hai tay bận rộn đến mức không biết làm sao, cuối cùng đành che một trước một sau.

"Ta không đồng ý!" Y kiên quyết.

Lưu Cảnh: "…"

Xá Già tội nghiệp nói: "Tiên… Tiên Tôn, nói ra ngài có thể không tin, ta là loại thỏ có nguyên tắc nhất, không phải kiểu có thể làm bậy bạ đâu. Tuy rằng có nhiều người thích nam nhân mà được gọi là Thố Gia, nhưng phần lớn chúng ta không có cái sở thích đó. Chúng ta thậm chí không thích việc hoan ái giữa nam nữ, chỉ thích sinh con thôi…"

Lại một đợt sóng nhiệt dâng lên, Lưu Cảnh không muốn nghe y lảm nhảm nữa, túm lấy cổ áo y kéo lên giường.

"Á á á đừng mà…"

Khi Phi Tịch xuất hiện ở cái viện nhỏ đã nghe thấy tiếng la thảm thiết của Xá Già vọng ra từ bên trong, bước chân vốn đang tiến tới bỗng dừng lại, khuôn mặt tối sầm lại như có thể chảy nước.

Hắn siết chặt nắm đấm, không ngờ mình lại không có can đảm mở cửa căn phòng đang đóng kín.

Trong phòng lại vang lên một tiếng rên của Xá Già, ánh mắt Phi Tịch lạnh đi, một cước đạp cửa phòng bật mở, hai người bên trong đồng loạt nhìn về phía hắn.

"Đế… Quân?" Xá Già nhìn khuôn mặt của Lưu Cảnh, thử gọi hắn.

Ánh mắt Phi Tịch rơi trên người y, xác nhận y phục y vẫn nguyên vẹn mới lập tức thở phào nhẹ nhõm. Sau đó hắn phát hiện Lưu Cảnh đang đội vỏ ngoài của hắn nằm trên giường, y phục đã có chút xộc xệch.

"Các ngươi đang làm gì?" Khuôn mặt Phi Tịch càng tối hơn.

Toàn thân Lưu Cảnh đẫm mồ hôi, yếu ớt nói: "Nhờ Xá Già giúp ta giảm bớt."

Khuôn mặt Phi Tịch lại càng đen kịt.

"Đế quân ngàn vạn lần đừng hiểu lầm, tỷ… tỷ… tỷ ấy… nói giảm bớt, không phải cái giảm bớt mà ngài nghĩ đâu." Tai thỏ của Xá Già dựng ngược lên: "Nội đan của tộc thỏ chúng ta có thể làm dịu tình trạng này. Ta… ta… ta… chỉ muốn đẩy nội đan ra để giúp tỷ ấy bình tĩnh lại thôi."

Lưu Cảnh nằm trên giường không còn chút sức sống, không muốn nói một lời nào.

Phi Tịch liếc nhìn nàng: "Nội đan của tộc thỏ chỉ có tác dụng với tình trạng bình thường, không có chút hiệu quả nào với độc của hợp hoan hoa mười nghìn năm, các ngươi đang làm việc vô ích."

"Vậy sao… Nếu đã vậy, ta xin phép lui trước." Xá Già quay đầu rời đi, quyết đoán đóng cửa lại từ bên ngoài.

Trong phòng, Phi Tịch ngồi yên một lát, cuối cùng cũng đến bên giường: "Còn sống không?"

"Còn sống nhưng cũng chẳng bao lâu nữa…" Lưu Cảnh mặt mày bình thản, nhưng tay nắm chặt chăn: "Đế quân, ngài chịu khổ sở thế này cả ngày, buổi tối ngài ngủ được sao?"

"Tối qua thực sự ta đã ngủ ngon." Phi Tịch khoanh tay đáp.

Lưu Cảnh khó khăn quay sang nhìn hắn, dù cách qua vỏ ngoài của mình, nàng vẫn có thể thấy thần hồn bên trong sáng láng, lại so với tình trạng thê thảm của mình hiện tại… Nàng hít một hơi thật sâu, tiếp tục nhìn lên trần nhà: "Đế quân, ta định làm một việc."

Phi Tịch quay lại bàn ngồi, tiện tay rót một chén trà: "Làm gì?"

"Trước đây luôn bị ngài trói lại nên không có cơ hội làm, vừa nãy vì Xá Già ở đây nên không tiện, bây giờ chắc là có thể rồi, chỉ không biết có hiệu quả không." Lưu Cảnh trả lời chẳng liên quan gì đến câu hỏi.

Phi Tịch cũng chẳng quan tâm, uống một ngụm trà rồi cảm thấy không tệ: "Trà này là dùng Long Tỉnh pha với lá chua? Sao lại có mùi trái cây, có phải là…"

Lời chưa nói hết, hắn đã thấy tay nàng đã thò xuống phía dưới.

Mặt Phi Tịch biến sắc, hắn buông chén trà lao tới trước mặt nàng, một tay kéo tay nàng ra: "Ngươi đang làm gì!"

"Đế quân, ngài chỉ có một thân xác này thôi sao?" Lưu Cảnh biểu cảm vi diệu.

Phi Tịch hít sâu một hơi, rút dây lưng ra trói chặt kẻ điên này lại. Lưu Cảnh chỉ mới chạm nhẹ vào một chút đã bị trói, lập tức không vui, tình trạng nửa sống nửa chết vừa rồi biến mất hoàn toàn, nàng giống như con cá vừa lên khỏi mặt nước, vặn vẹo không ngừng: "Ngài không chịu ngủ với ta còn không cho ta tự giải quyết, rốt cuộc có còn thiên lý hay không, ngài thả ta ra…"

"Câm miệng!" Phi Tịch nổi gân xanh bên thái dương.

"Không câm không câm, ngài thả ta ra ngoài! Có ai không đến cứu ta với, ta là Đế quân của Minh vực, ta muốn ra ngoài tìm sủng thϊếp, tìm tám người một lần…"

Phi Tịch nhẫn nhịn không nổi mà giơ tay đánh ngất nàng.

Cuối cùng cũng yên tĩnh, hắn xoay người trở lại bàn, lấy một cái chén khác tiếp tục uống trà.

Lưu Cảnh bất tỉnh hơn một canh giờ. Sau khi từ từ tỉnh lại, nàng không hề ồn ào, chỉ lặng lẽ nhìn trần nhà, dường như không còn du͙© vọиɠ trần tục nào.

Hiếm khi không bị tình độc quấy nhiễu. Trong lúc nàng hôn mê, Phi Tịch uống hết một ấm trà, tâm trạng cũng không tệ. Nhìn thấy dáng vẻ của nàng, hắn còn khẽ mỉm cười, ánh mắt hiếm khi lộ vẻ vui cười: "Ngốc rồi à?"

Lưu Cảnh như con rối gỉ sét khó khăn quay đầu, sau khi nhìn hắn một lúc bèn hỏi: "Đế quân, có thể thả ta ra không?"

"Có còn phát điên không?" Phi Tịch hỏi lại.

Lưu Cảnh mệt mỏi: "Thả ta ra đi."

Phi Tịch liếc nàng một cái, đưa tay tháo đai lưng đang trói nàng, sau đó cúi đầu cột lại cho mình.

Đai lưng của nữ nhân phức tạp hơn của nam nhân. Hắn cau mày, đang loay hoay, bỗng nghe thấy Lưu Cảnh thở dài một tiếng: "Đế quân, ta vẫn muốn làm gì đó."

"Làm gì?" Phi Tịch không phòng bị ngẩng đầu, ngay khoảnh khắc đó đã bị nàng kéo lên giường.

Khi hắn là Phi Tịch đã luôn bị nàng lao vào áp chế không chút kiêng dè. Bây giờ hắn là Lưu Cảnh vẫn bị nàng áp chế, nhưng lần này lại dựa vào trọng lượng của thân xác hắn.

Phi Tịch bị đè xuống nệm, vừa định hỏi nàng muốn làm gì đã thấy gương mặt của chính mình phóng đại vô hạn, sau đó là cảm giác nặng trĩu trên môi.

Hắn... bị chính mình... hôn.

Sắc mặt Phi Tịch thay đổi, lập tức muốn phản kháng nhưng Lưu Cảnh như đã chuẩn bị trước mà nắm chặt lấy cổ tay hắn. Giữa sự phản kháng và áp chế, cả hai đồng thời cảm nhận được trời đất xoay chuyển, nhưng vì đang bận làm chuyện khác nên không ai để ý đến những thay đổi này, chỉ nghĩ rằng đối phương đang kéo mình lộn ngược lên.

Không được, ở bên dưới không có lợi cho nàng. Lưu Cảnh lập tức dùng lực, ép Phi Tịch nằm xuống dưới.

Dù không có kinh nghiệm nhưng nhờ vào quá khứ nổi loạn, Lưu Cảnh cũng từng thấy không ít cảnh xuân tình, lúc này đối phó với Phi Tịch rất thành thạo, vừa mạnh mẽ chiếm đoạt, vừa không nhịn được mà lần mò khắp nơi... Hử? Thân thể của nàng phẳng như vậy sao?

Lưu Cảnh nghi hoặc mở mắt, không kịp đề phòng đã nhìn thấy gương mặt của Phi Tịch.

Thế này là đã đổi lại rồi?

"Cút... xuống." Phi Tịch thở dốc, mắt cũng đỏ lên, dù sát khí tràn ngập nhưng vì động tình nên không thể hiện được uy thế gì.

Lưu Cảnh nhìn hắn một lúc rồi lại cúi xuống hôn tiếp. Phi Tịch không ngờ thân thể đã đổi lại mà nàng vẫn dám khinh bạc hắn như vậy, ngơ ngác xong thì sắc mặt liền đen lại: "Lưu… Cảnh!"

"Đã đến mức này rồi…" Lưu Cảnh hôn một cái lên môi hắn: "... thì thử xem sao."

"Ngươi...!"

Giọng của Phi Tịch lại bị chặn đứng, lý trí hết lần này đến lần khác bị cuốn trôi. Trong lúc mê man đối diện với ánh mắt đầy ý cười của nàng, hắn đột nhiên ngừng thở.

Lưu Cảnh thúc đầu gối lên, vô tình chạm vào nơi nào đó, cổ của Phi Tịch đột nhiên căng lên, đồng tử đen láy của hắn lập tức biến thành màu đỏ và hẹp lại. Lưu Cảnh do dự trong chốc lát lại thử đưa tay ra, khóe mắt của Phi Tịch luôn lãnh đạm lạnh lùng, cuối cùng cũng hiện lên màu đỏ như hoa đào.

"Đế quân, thử không?" Lưu Cảnh dụ dỗ.

Phi Tịch nhìn nàng một cái, ánh mắt trầm xuống rồi xoay người đổi vị trí với nàng.