Chương 23: Lửa Dục

Chương 23: Lửa Dục

Nghe thấy Phi Tịch đồng ý, ánh mắt Trần Ưu cuối cùng cũng lộ ra vẻ thỏa mãn. Bà ta đang định gọi người mang nốt nửa bình còn lại đến thì nghe thấy Phi Tịch lạnh lùng nói: "Đừng nói là một tỳ nữ, dù là nửa gia tài của U Minh cung, mẫu thân muốn cũng có thể lấy. Nhưng mẫu thân có chắc là nhân cơ hội tốt như vậy chỉ để đổi lấy một nữ nhân vô dụng?"

Nữ nhân vô dụng im lặng trong chốc lát, lặng lẽ lùi về phía sau Phi Tịch.

Trần Ưu cau mày: "Con có ý gì?"

Phi Tịch ngước mắt lên, đôi đồng tử đen như xoáy nước: "Mẫu thân, nếu con là người, con sẽ đổi lấy sự an toàn cho Phi Khải trong suốt thời gian bị giam cầm."

Trần Ưu biến sắc: "Rõ ràng vừa rồi ngươi... "

"Vừa rồi người chỉ yêu cầu rút lại những thích khách, chứ không phải không phái thích khách đến nữa." Phi Tịch lạnh lùng nói.

Trần Ưu nổi giận đùng đùng: "Con tính kế ta?"

Phi Tịch hạ mắt xuống, dường như không muốn xung đột với bà ta.

"Hay lắm, Phi Tịch, con ngày càng giỏi hơn rồi, chẳng trách Khải Nhi lúc nào cũng bị con quay vòng vòng, ta thật sự đã coi thường con." Trần Ưu tức giận đến bật cười, liên tục lùi lại hai bước: "Cũng phải thôi, nhi tử của nữ yêu nhiễu loạn lòng vua, tất nhiên là giỏi chơi đùa với lòng người, ta khi xưa... "

"Trần Ưu Tôn giả." Lưu Cảnh kính cẩn ngắt lời: "Yêu cầu rút lại thích khách là người tự đề xuất, từ đầu đến cuối Đế Quân không hề nói gì."

"Ngươi là cái thứ gì, bản tôn đang nói chuyện với Đế Quân mà ngươi cũng dám xen vào?!" Trần Ưu giận dữ hỏi.

Lưu Cảnh bề ngoài tỏ vẻ bẽn lẽn nhưng trong lòng lại nghĩ rằng trước đây còn cảm thấy nữ nhân sắc bén xinh đẹp như vậy sao lại sinh ra được kẻ ngốc nghếch như Phi Khải. Nhưng bây giờ nhìn lại, mẫu tử họ thực ra không khác nhau là mấy, chỉ là một người lớn tuổi hơn nên có khí chất hơn, nhưng một khi tức giận thì đều sẽ biến thành những kẻ nói năng không lựa lời, hành động bốc đồng.

Cũng thật tội cho Phi Tịch, phải chịu đựng bọn họ lâu đến vậy.

"Đế Quân, ngài nên nghỉ ngơi rồi." Nàng quyết định chủ động kết thúc cuộc đối đầu nhàm chán này.

Phi Tịch hạ mắt nhìn nàng, Lưu Cảnh khẽ nhếch môi, im lặng cười.

Bộ dạng của nàng rơi vào mắt Trần Ưu, càng làm dấy lên ngọn lửa giận trong lòng bà ta, nhưng trước khi Trần Ưu kịp bộc phát, Phi Tịch đã lạnh lùng liếc qua.

Trần Ưu sững sờ chốc lát, ngay sau đó chỉ cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, ngọn lửa giận tích tụ không biết từ lúc nào đã tiêu tan hơn phân nửa.

"Người hãy về nghỉ ngơi đi, mẫu thân." Phi Tịch nhẹ nhàng nói xong bèn xoay người đi lên lầu.

Trong đại điện yên lặng đến mức chết chóc, hai nữ nhân còn lại chỉ lặng lẽ nhìn theo vạt áo của hắn biến mất nơi lầu thang, rồi mới một lần nữa đối mặt với nhau.

"Tôn giả, nửa bình ngưng lộ còn lại đâu?" Lưu Cảnh nhanh chóng mở miệng trước.

Trần Ưu mặt không biểu cảm ném ra một bình sứ, Lưu Cảnh vội vã bắt lấy kiểm tra.

Đúng là ngưng lộ.

Lưu Cảnh cười nhẹ một tiếng: "Đa tạ Trần Ưu Tôn giả, chỉ cần Phi Khải Diêm Quân an phận ở lại động phủ, Đế Quân nhất định sẽ đảm bảo an toàn cho hắn."

Trần Ưu ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào mặt nàng một lúc, đột nhiên cười một tiếng: "Ngươi có nghĩ rằng, ta và Phi Tịch bất hòa thì ngươi sẽ có thể thay thế ta trở thành nữ nhân tôn quý nhất Minh vực không?"

"Người là mẫu thân của Đế Quân, ta chỉ là tỳ nữ của Đế Quân, khác biệt về bậc, làm sao ta dám vọng tưởng thay thế người." Lưu Cảnh ngoan ngoãn nói.

Trần Ưu không dễ bị thuyết phục, khóe môi đỏ như máu cong lên một đường sắc bén: "Kể từ khi Phi Tịch mười tuổi, ta và hắn không biết đã xung đột bao nhiêu lần, nhưng cuối cùng lần nào mà không hòa hảo như ban đầu? Đừng vui mừng quá sớm. Đợi ngày đó đến, ngươi đoán xem Phi Tịch có đích thân mang ngươi đến tay ta để lấy lòng ta không?"

"Thật ra, cách xưng hô "Bổn tôn" chỉ có chủ nhân Thiên giới mới được dùng, trong cấp bậc tôn giả của ngài tuy có một chữ "tôn" nhưng cũng nên xưng "Bổn Quân" giống như Phi Khải Diêm Quân." Lưu Cảnh mỉm cười ngẩng đầu, sau khi đối diện với ánh mắt ngây ra của bà ta, nàng đột nhiên nháy mắt một cái: "Nhưng bây giờ Thiên giới và Minh vực không có qua lại gì, người muốn tự xưng thế nào thì có thể tự xưng thế đó."

Nói xong, Lưu Cảnh nhẹ nhàng xoay người rời đi.

Trần Ưu cuối cùng cũng hiểu ra. Trong cơn giận dữ, bà ta đập vỡ cái bàn bên cạnh. Lưu Cảnh khẽ lắc mình, nhanh chóng chạy lên lầu như thể có ác quỷ đuổi theo phía sau.

Nàng chạy một mạch đến lầu cao nhất, cánh cửa va mạnh mở ra, nàng lao thẳng vào lòng nam nhân: "Đế Quân! Trần Ưu đã đập vỡ cái bàn của ngài rồi!"

Phi Tịch nhấc áo nàng lên, kéo nàng ra: "Ngươi đã làm gì?"

"Ta có thể làm gì được? Là bà ta tự nóng tính đập bàn, đâu liên quan gì đến ta." Lưu Cảnh làm bộ vô tội.

Phi Tịch nhìn nàng chằm chằm, không biểu cảm.

Lưu Cảnh ho nhẹ một tiếng: "Được rồi, chỉ là... bà ta nói chuyện khó nghe quá, ta muốn thay Đế Quân xả giận, nên nhắc nhở bà ta rằng chỉ có chủ nhân Thiên giới mới được xưng hô "Bổn Tôn"... Đế Quân đừng giận, ta biết ngài ghét chủ nhân Thiên giới, ta nhắc nhở Trần Ưu chỉ để làm bà ta tức giận chứ không phải vì bảo vệ chủ nhân Thiên giới..."

"Bản tọa hỏi là, ngươi và Ly Nô đã làm gì trong mấy ngày qua." Phi Tịch cắt ngang lời lảm nhảm của nàng.

Lưu Cảnh bừng tỉnh: "Hóa ra là hỏi chuyện đó, thật ra cũng không có gì, ta chỉ bảo Ly Nô đại nhân đi ám sát Phi Khải mấy lần thôi."

Nói xong, nàng đột nhiên cười: "Nhưng từ góc độ của Trần Ưu Tôn giả thì là Ly Nô đại nhân đã tìm thấy nơi trồng hợp hoan hoa mười nghìn năm rồi đích thân ra ngoài hái, ngài ở đây không cần đến giải dược của bà ta nên mới sai người đi ám sát Phi Khải. Vì để tránh cho thuốc trong tay mình trở nên vô dụng và cũng vì lo cho sự an nguy của nhi tử yêu quý, bà ta chỉ có thể nhịn đau mà cầu hòa."

Nhân tính vốn hèn hạ, nếu hắn thực sự cầu xin bà ta, bà ta không những không cho mà còn có thể suy đoán được tình trạng cơ thể của Phi Tịch không ổn. Nhưng nếu hắn tỏ ra không cần giải dược của bà ta thì bà ta ngược lại sẽ chủ động dâng lên trước khi hoàn toàn mất đi giá trị. Vì vậy nàng mới bảo Ly Nô chơi trò "minh tu sạn đạo, ám độ trần thương" (tạm dịch: làm một đằng, nghĩ một nẻo) này.

Phi Tịch đã đoán được nguyên nhân Trần Ưu nổi giận chất vấn hắn, giờ hỏi Lưu Cảnh cũng chỉ để xác nhận lại một lần nữa. Sau khi xác nhận rồi liền bảo nàng lui ra.

"Chỉ... lui ra thôi à?" Lưu Cảnh vẫn còn hứng thú.

Phi Tịch liếc nhìn nàng một cái: "Không thì sao?"

Lưu Cảnh suy nghĩ một lúc rồi lại nhào đến ôm chặt lấy hắn: "Hu hu Đế Quân cảm ơn ngài đã không bỏ rơi ta lúc nãy. Ta thật sự nghĩ rằng khi Trần Ưu Tôn giả nói vậy thì ngài sẽ giao ta cho bà ta rồi hu hu hu. Ta đã đắc tội với bà ta thảm hại, nếu thật sự bị bà ta bắt đi chắc chắn sẽ chết không còn chỗ chôn... "

Phi Tịch vốn đã yếu ớt mệt mỏi, đứng vững đã khó, bị nàng ôm như vậy càng làm hắn loạng choạng, phải lùi liên tiếp hai bước mới đứng vững: "Thả ra."

"Không thả, cảm ơn Đế Quân hu hu hu..." Lưu Cảnh lắc lư, liên tục hấp thu sức mạnh toát ra từ người hắn.

Phi Tịch bị nàng lắc đến mức mồ hôi đổ ròng ròng, hắn nghiến răng cố vùng vẫy nhưng không thoát, đành mặt lạnh mà mặc kệ nàng. Lưu Cảnh thấy đủ liền biết dừng, buông tay, trước khi hắn kịp nổi giận đã bỏ lại câu "Ta đi gọi Bi lão ông qua đây" rồi lẩn mất.

Phi Tịch lạnh mặt đứng một mình một lát, đợi khôi phục lại chút sức lực mới đến bên bàn ngồi xuống, không ngờ lúc ngồi vô tình chạm vào cái đĩa đựng điểm tâm. Mấy miếng bánh đặt ngay ngắn liền tán loạn, hắn nhíu mày liếc qua, phát hiện thiếu mất hai miếng.

Hắn sống mấy ngàn năm, lần đầu tiên phát hiện có người có thể... mãi không chừa tật xấu như vậy.

Lưu Cảnh không biết việc mình trộm ăn đã bị phát hiện mà giao toàn bộ ngưng lộ cho Bi lão ông. Hai người cùng kiểm tra hồi lâu, xác nhận không có vấn đề gì mới trở về Vô Vọng các.

Phi Tịch tùy ý liếc hai người một cái: "Nói đi."

"Ngưng lộ quá ít, chỉ có thể giảm bớt một hai phần tình độc, kéo dài thời gian cho Đế Quân, nhưng không thể làm gì hơn." Lưu Cảnh nói thẳng: "Hay chúng ta nghĩ cách khác, bảo Trần Ưu Tôn giả đưa thêm?"

"Bà ta không còn nữa." Phi Tịch thản nhiên nói.

Lưu Cảnh nhíu mày: "Sao lại thế được, hợp hoan hoa mười nghìn năm từ trước đến nay đều có nhiều lá hơn hoa, lượng ngưng lộ vốn đủ dùng, trừ khi..."

Trừ phi bà ta ngay từ đầu đã không có ý định cứu hắn, cho nên chỉ để lại vài mảnh lá phòng khi cần thiết chứ không để lại toàn bộ lá. Lưu Cảnh dừng lại một chút, ngẩng đầu lên thì thấy nửa khuôn mặt của Phi Tịch đã ẩn trong bóng tối, khiến người ta không nhìn rõ biểu cảm của hắn lúc này.

"Đế Quân." Lưu Cảnh nghiêm túc gọi hắn.

Phi Tịch ngước mắt.

"Thực ra, ta đã ăn vụng điểm tâm của ngài." Nàng nói.

Phi Tịch: "... Bản tọa không hỏi, ngươi lại tự động khai ra."

"Gần đây truyền công phu thanh tâm quyết cho Đế Quân mệt quá." Lưu Cảnh cười lớn: "Nên không nhịn được mà ăn vài miếng. Không ngờ Đế Quân sớm đã phát hiện, may mà ta chủ động nhận tội, nếu không chắc chắn sẽ bị phạt rồi."

"Ngươi nghĩ rằng chủ động nhận tội thì sẽ không bị phạt à?" Phi Tịch lạnh lùng phản vấn.

Lưu Cảnh khẽ ho một tiếng, ra hiệu cho Bi lão ông mau nói chuyện.

"... Thực ra, những thứ này cũng đủ dùng rồi. Đại nhân Ly Nô đã nhận được tin từ Đoạn Vũ, nói rằng đã tìm thấy một cây hợp hoan hoa mười nghìn năm, chỉ cần đợi hai tháng nữa hoa nở là có thể mang về." Bi lão ông luống cuống tổ chức ngôn ngữ: "Có những giọt ngưng lộ này, đủ để kéo dài hai tháng."

"Đế Quân, để tránh đêm dài lắm mộng, chúng ta bắt đầu ngay bây giờ đi." Lưu Cảnh cũng theo đó thúc giục.

Phi Tịch không phản đối, vì vậy Bi lão ông liền nhanh chóng bày trận.

Việc giải độc nói khó không khó, mà nói dễ cũng không dễ. Bi lão ông bày trận pháp nửa ngày, diễn luyện vài lần để xác định không có gì sai sót rồi mới đặt chiếc bình sứ chứa ngưng lộ lên trận nhãn, sau đó dùng linh lực thúc động trận pháp vận hành.

Lão bận rộn ở phía kia, Lưu Cảnh cũng không rảnh rỗi, chuyện ăn vụng đã bị phát hiện, nàng liền không giả vờ nữa, tiện tay cầm một miếng điểm tâm từ trên bàn, vừa ăn vừa đối diện với ánh mắt chết chóc của Phi Tịch nói: "Đế Quân, lát nữa ngưng lộ từ lá sẽ hóa thành sương mù, phản ứng với tình độc trong cơ thể ngài, có lẽ sẽ hơi đau... Chắc chắn là rất đau, ngài chịu được không?"

Phi Tịch: "Đặt điểm tâm của bản tọa xuống."

Lưu Cảnh quả quyết đặt miếng điểm tâm ăn dở xuống: "Để tránh ngài tự làm tổn thương mình, ta phải trói ngài lại, có được không Đế Quân?"

Phi Tịch liếc nhìn nàng một cái rồi quay người lên giường nằm xuống. Lưu Cảnh cười lấy ra một sợi dây linh, nhanh chóng trói chặt hắn lại.

"Ngươi trói khá thành thạo nhỉ." Phi Tịch nhìn nàng với vẻ lạnh nhạt.

Lưu Cảnh cười hì hì: "Chuyện này ta có kinh nghiệm rồi mà."

Phi Tịch: "..."

Trận pháp đã hoàn toàn khởi động, ngưng lộ trong bình sứ dần hóa thành sương trắng, dường như có ý thức mà hướng về phía Phi Tịch.

Khi làn sương đầu tiên rơi xuống, Phi Tịch chỉ nhíu mày một chút, không có phản ứng gì lớn. Nhưng khi làn sương thứ hai tiếp tục rơi xuống, trên trán hắn bắt đầu xuất hiện những giọt mồ hôi to như hạt đậu, môi cũng dần trắng bệch.

Đến khi làn sương thứ ba tiếp tục giáng xuống, gân xanh trên cổ hắn nổi lên, ngay cả hô hấp cũng trở nên khó khăn. Đôi tay bị trói không thể cử động, chỉ có thể gắng gượng nắm chặt lấy tấm chăn dưới thân.

Nhưng đây mới chỉ là bắt đầu, còn có làn sương thứ tư, thứ năm... Không biết bao nhiêu làn sương nữa, độc và giải dược đang giao tranh trong tứ chi bách hải của hắn. Nỗi đau như từng đợt sóng biển càng lúc càng mạnh mẽ, ngay cả người có sức chịu đựng cực tốt như Phi Tịch cũng bắt đầu vô thức giãy giụa, run rẩy, chỉ nhờ có Lưu Cảnh giữ chặt mới không bị ngã xuống đất.

Bi lão ông nhìn thấy dáng vẻ này của Phi Tịch, trong lòng bắt đầu lưỡng lự: "Hay là… hay là dừng lại một chút, đợi Đế Quân hồi phục rồi tiếp tục?"

"Giải dược vốn đã không đủ, nếu giữa chừng dừng lại thì hiệu quả thuốc sẽ bị giảm, ngược lại mất nhiều hơn được." Lưu Cảnh nhìn vào đôi mắt dần trở nên đờ đẫn của Phi Tịch, im lặng một lát rồi quay sang Phi Tịch: "Đế Quân, tiếp tục đi."

Phi Tịch hô hấp run rẩy, nghe thấy vậy cũng chỉ cố gắng nhìn nàng một cái rồi lại nhắm mắt lại. Lưu Cảnh khẽ mỉm cười, ra hiệu cho Bi lão ông tiếp tục, Bi lão ông đành phải nghe theo.

Sương trắng ngày càng dày đặc, toàn thân Phi Tịch như vừa được vớt ra khỏi nước, ướt đẫm nhưng đã không còn giãy giụa như trước, chỉ nằm yên trên giường, dường như ngay cả hơi thở cũng trở nên mong manh.

Trong cơn mê man, hắn cảm giác có người giúp hắn lau mồ hôi, sau đó nâng một tay hắn lên, rồi nhẹ nhàng luồn qua từng kẽ tay, đan ngón tay vào tay hắn.

Linh lực mát lạnh thấm vào lòng bàn tay như một cơn mưa lớn xối vào ngọn lửa rừng. Mắt Phi Tịch khẽ động đậy, đồng tử dần tập trung, phản chiếu khuôn mặt mang theo nụ cười của nàng. Trong tay nàng, không biết từ lúc nào đã xuất hiện một miếng điểm tâm.

"Không được... ăn điểm tâm của bản tọa." Hắn khó nhọc nói.

Lưu Cảnh mỉm cười, thách thức hắn mà cắn một miếng.

Phi Tịch: "..."

"Đế Quân, sắp xong rồi." Nàng nhét nốt phần còn lại vào miệng hắn, nhẹ nhàng an ủi.

Đầu lưỡi của Phi Tịch cảm nhận một chút ngọt ngào nhanh chóng tan ra, hơi xua tan đi cơn đau. Hắn nhìn nàng một lúc lâu rồi đột nhiên rơi vào một mảng tối đen.

Khi hắn tỉnh lại đã là ba ngày sau. Trong cơn mơ màng, hắn hơi cử động người, bỗng cảm thấy có cái gì đó đang kéo hắn lại. Phi Tịch khẽ rung lông mi, mở mắt ra liền thấy Lưu Cảnh đang gục bên giường ngủ say, cảm nhận được hắn cử động, nàng theo phản xạ nắm chặt tay hắn.

Phi Tịch nhìn tay hai người đan xen, những ký ức trước khi ngất đi dần dần hiện về trong đầu.

"Ưʍ... Đế Quân." Lưu Cảnh cũng mơ mơ màng màng tỉnh lại, khi đối diện với ánh mắt của hắn liền hỏi ngay: "Ngài cảm thấy thế nào?"

"Vẫn ổn." Phi Tịch trả lời.

Lưu Cảnh mỉm cười: "Xem ra ngưng lộ đã phát huy tác dụng..."

"Rầm!"

Một hán tử đột nhiên xông vào, khi thấy Phi Tịch tỉnh lại liền phấn khích nói: "Thuộc hạ vừa mới nghe thấy tiếng Đế Quân, còn tưởng mình nghe nhầm! Đế Quân ngài cuối cùng cũng tỉnh lại..."

Nói được một nửa, thấy tay hai người đang đan vào nhau, tai y lập tức đỏ bừng: "Thần… thần đột nhiên nhớ ra còn việc chưa làm, xin phép cáo lui trước."

Y quay đầu bỏ đi, Lưu Cảnh cảm thấy buồn cười thì Phi Tịch đã rút tay ra. Lúc này, nàng mới nhận ra hai người vừa nãy vẫn đang nắm tay nhau.

"Đế Quân." Nàng nheo mắt cười quyến rũ: "Ngài thích nắm tay ta sao?"

"Bản tọa đã ngủ bao lâu rồi?" Phi Tịch đã học cách phớt lờ nàng.

"Ba ngày."

"U Minh cung có yên ổn không?"

"Yên ổn, rất yên ổn, không có chuyện gì xảy ra." Lưu Cảnh nói xong thì ngừng lại một chút: "À, thật ra vẫn có một chuyện, hôm qua Trần Ưu Tôn giả sai người mang đến một hộp truyền âm, hiện đang ở chỗ Ly Nô đại nhân."

Phi Tịch bình tĩnh: "Mang tới đây."

Lưu Cảnh đáp lại một tiếng rồi gọi Ly Nô vào.

Ly Nô nhìn thấy biểu cảm của Phi Tịch liền biết lý do y bị gọi vào, lập tức tỏ ra khó chịu: "Thần lỡ làm mất hộp truyền âm rồi, xin Đế Quân trách phạt."

Lưu Cảnh: "..." Nói dối trắng trợn thế mà cũng nói được?

"Lấy ra." Phi Tịch nhẹ nhàng nói.

Lưu Cảnh: Thấy chưa, đến đứa ngốc cũng không tin.

Phi Tịch liếc nhìn nàng: "Trong lòng ngươi đang mắng bản tọa?"

"... Tiểu nhân không dám." Lưu Cảnh lập tức cúi đầu im lặng.

Ly Nô cau mày, vẫn không chịu đưa ra, nhưng khi chạm phải ánh mắt của Phi Tịch thì ý chí dần tan rã, cuối cùng đành phải xé rách không gian lấy hộp ra.

Phi Tịch ngẩng đầu, ra hiệu y mở hộp.

"Đế Quân không thể mở, bà ta đã cho ngài toàn bộ phần ngưng lộ, hiện giờ không còn lá bài nào để sử dụng. Trong lúc này, thay vì ở bên Phi Khải thì bà ta lại đột nhiên gửi hộp truyền âm, chắc chắn đã nghĩ ra cách khác để đối phó với ngài." Ly Nô sốt sắng: "Ngài đã bị bà ta lừa dối quá nhiều lần, không thể để bà ta lừa thêm nữa!"

Y khuyên nhủ hết lời nhưng Phi Tịch vẫn không động lòng, Ly Nô cuối cùng chỉ có thể cầu cứu nhìn về phía Lưu Cảnh.

Lưu Cảnh ngẫm nghĩ một chút, không tin nổi chỉ tay vào mình, dùng khẩu hình hỏi y: Ta sao?

Ly Nô ra hiệu nàng mau khuyên nhủ.

Lưu Cảnh đành phải đối diện với Phi Tịch.

Một lúc sau, nàng nói: "Ly Nô đại nhân, mau mở hộp ra đi."

Ly Nô: "..."

Đã không còn hy vọng, y tức giận lườm Lưu Cảnh, không tình nguyện mà mở hộp ra. Trên không trung lập tức tối sầm lại, hiện ra khuôn mặt hốc hác của Trần Ưu.

"Khi thần trí con không rõ, tất cả những gì Khải Nhi làm đều là do ta xúi giục, hậu quả tự nhiên ta sẽ gánh chịu, Khải Nhi hiếu thuận, không nỡ để ta chịu khổ, nhưng ta không thể trơ mắt nhìn nó phí phạm thời gian tươi đẹp trong cái động phủ nhỏ bé ấy." Mặc dù chỉ là ảo ảnh, nhưng Trần Ưu Tôn giả dường như đang nhìn Phi Tịch: "Xin con vì những năm tháng ta từng chăm sóc con, hãy tha cho nó."

Phi Tịch cúi đầu, xung quanh toát lên một vẻ bình tĩnh kỳ lạ.

"Đúng rồi, ta đã cắt một nửa nội đan của mình..."

Sắc mặt Phi Tịch hơi thay đổi, Lưu Cảnh thầm thở dài, biết rằng chiêu trò của Trần Ưu Tôn giả lần này đã đánh trúng điểm yếu hắn.

"Hiện đã đặt vào trong hộp truyền âm, con cứ lấy đi, coi như ta chuộc lỗi cho những gì ta đã làm trong thời gian qua." Trần Ưu Tôn giả thở dốc, ngừng lại một chút rồi nói tiếp: "Phi Tịch, nếu con vẫn chưa nguôi giận, ta sẽ quỳ trước cửa cung mười năm, thế nào?"

Ảo ảnh tan biến, Ly Nô giận dữ: "Bà ta nói câu cuối là có ý gì? Đang uy hϊếp ngài sao? Đế Quân, ngài đừng..."

"Đem nội đan trả lại cho bà ta, hủy bỏ lệnh giam giữ đối với Phi Khải." Phi Tịch nhắm mắt lại.

"Đế Quân..."

"Đế Quân bảo ngươi làm gì thì ngươi cứ làm theo đi." Lưu Cảnh ngắt lời Ly Nô.

Ly Nô không thể tin nổi nhìn nàng, nếu không biết chắc rằng nàng không cùng phe với Phi Khải, chắc y sẽ hỏi xem tại sao nàng lại giúp Phi Khải.

Lưu Cảnh bất đắc dĩ ra hiệu cho y nhanh chóng rời đi. Ly Nô bực tức vung tay áo bỏ đi.

Ly Nô vừa đi, căn phòng lập tức trở nên yên tĩnh. Phi Tịch tựa vào đầu giường, nhắm mắt dưỡng thần, sắc mặt bình tĩnh, dường như chuyện Trần Ưu Tôn giả dùng cái chết để uy hϊếp hắn không hề gây ảnh hưởng gì.

Ngưng lộ đã giải trừ gần hai phần tình độc trong người hắn, trông sắc mặt hắn so với trước có phần khá hơn, chỉ là y phục trên người vẫn lỏng lẻo, nhìn ra được hắn đã gầy đi nhiều. Lưu Cảnh không tiếng động cong môi cười, ngồi xuống bên giường rồi nắm lấy tay hắn, lặng lẽ truyền thanh tâm quyết.

Mí mắt Phi Tịch khẽ động, nhưng không mở mắt: "Chút linh lực ấy đều dùng hết lên người bản tọa rồi."

"Ăn nhiều bánh ngọt của Đế Quân như vậy, làm thêm chút việc cũng chẳng thiệt thòi." Lưu Cảnh cười nói.

Phi Tịch khẽ mở mắt: "Không khuyên bản tọa?"

"Có gì mà khuyên, Đế Quân đã lớn thế này rồi, làm việc chắc chắn có suy tính của riêng mình." Lưu Cảnh thể hiện sự thông cảm.

Phi Tịch: "Không có suy tính gì."

"Vậy là Đế Quân đang bày một ván cờ lớn, cố ý dung túng bọn họ."

Phi Tịch: "..."

"... Vậy là vì Đế Quân quá nhân từ, không đành lòng nhìn bà ta như vậy."

Phi Tịch: "Cũng không phải vì nhân từ."

Lưu Cảnh im lặng nhìn hắn.

"Sao không tiếp tục?" Phi Tịch thấy nàng mãi không nói, liền hỏi thẳng.

Lưu Cảnh: "Ngài đợi chút, để ta nghĩ thêm mà bịa tiếp."

Khóe miệng Phi Tịch khẽ nhếch lên một chút: "Chả trách ngươi lúc nào cũng thích nói nhảm, quả thực thú vị."

"... Đế Quân à, học chút điều hay đi." Lưu Cảnh thở dài.

Phi Tịch không nói gì nhưng tâm trạng có vẻ khá hơn.

Chiêu bài cắt nửa nội đan của Trần Ưu Tôn giả rất hiệu quả, không chỉ nội đan được trả lại mà còn giải quyết được khó khăn của nhi tử bảo bối. Có lẽ biết mình làm không đúng, bà ta đặc biệt sai người gửi đến mấy chục món thượng phẩm chân quý, trong đó không thiếu linh dược hiếm gặp hàng nghìn năm.

"Trần Ưu Tôn giả thật là chịu chơi đấy." Lưu Cảnh vừa nhảy qua nhảy lại giữa đống bảo vật đầy sân, trông như một con chồn đang phá phách trong vườn dưa: "Toàn là đồ tốt, mỗi thứ nếu bị rơi vào tay người khác cũng đủ khiến tam giới tranh giành, không ngờ bà ta lại hào phóng như vậy."

Phi Tịch đứng dưới mái hiên, ánh mắt lướt qua từng món đồ một, sau đó quay lưng rời đi.

"Đế Quân đi đâu vậy?" Lưu Cảnh ôm một cái lò luyện đan nhỏ hỏi.

Ly Nô tỏ vẻ khinh thường: "Ngươi tưởng Đế Quân cũng như ngươi, thấy đồ tốt là không bước nổi à?"

"Chẳng phải chúng đều rất tuyệt sao." Lưu Cảnh ngây thơ nói.

Ly Nô cười lạnh một tiếng, xoay người bước vào phòng.

Từ khi nàng không giúp y khuyên nhủ Phi Tịch cách đây hai ngày, y đã trở lại dáng vẻ như xưa, lúc nào cũng khó chịu. Lưu Cảnh đã quen với điều đó từ lâu, bình thản đi dạo thêm vài vòng giữa đống bảo vật lộn xộn rồi nhân lúc lính canh xung quanh không chú ý bèn nhanh chóng lấy một nắm linh dược giấu vào túi Càn Khôn, lại còn lấy thêm một cái pháp khí truy tung nhỏ.

Lấy dễ dàng như vậy sao? Lưu Cảnh suy nghĩ một lúc, rồi lấy thêm vài thứ nữa.

"Đế Quân, tiểu nữ đến phục vụ ngài đây~" Lưu Cảnh sau khi trộm được linh dược thì tâm trạng rất tốt. Nàng chạy nhanh về đại điện nhưng phát hiện bên trong trống không.

Quay về phòng ngủ rồi sao? Lưu Cảnh nghi hoặc sờ mũi, lại đi lên lầu tìm kiếm, nhưng kết quả cũng không thấy người đâu.

Phi Tịch và Ly Nô dường như biến mất vào hư không, cả tòa Vô Vọng Các lặng như tờ, không nghe thấy một hơi thở nào. Lưu Cảnh giật mình, đang định gọi người đi tìm, ánh mắt đột nhiên dừng lại ở cánh cửa tủ quần áo trông rất bình thường.

Một lát sau, nàng thở nhẹ ra một hơi, lại quay xuống đại điện ở tầng một, nhưng vừa mới xuống thì đã gặp người mà nàng không muốn gặp. Nàng quả quyết xoay người, giả vờ như không nhìn thấy gì.

"Đứng lại."

Phía sau vang lên giọng nói không vui của Phi Khải.

Lưu Cảnh đành phải dừng lại, xoay người liền nở nụ cười: "Diêm Quân hôm nay sao lại có thời gian đến đây?"

Phi Khải cười lạnh một tiếng, ánh mắt sắc bén nhìn nàng: "Nữ nhân đi cùng Phi Tịch đến động phủ của bản quân hôm đó chính là ngươi phải không?"

"Tiểu nữ nghe không hiểu lời của Diêm Quân." Lưu Cảnh giả vờ không hiểu.

"Nghe nói trong thời gian bản quân không ở đây, ngươi đã nổi danh không ít, ngay cả mặt mũi của mẫu thân ta cũng dám không nể." Phi Khải đánh giá nàng một lượt từ trên xuống dưới, đột nhiên nói với vẻ đầy ẩn ý: "Có chút nhan sắc nhưng lại thiếu phong tình, xem ra Phi Tịch thật sự chưa từng nếm qua thứ gì tốt nên mới bị ngươi mê hoặc."

"Diêm Quân cẩn thận lời nói, kẻo Đế Quân nghe thấy." Lưu Cảnh nhắc nhở.

Mục đích Phi Khải đến Vô Vọng các hôm nay là để tạ ơn và nhận lỗi với Phi Tịch. Nhưng khi nhìn thấy Lưu Cảnh thì hắn ta quên mất điều đó, chỉ mải tranh cãi một lúc, giờ đây khi được nhắc nhở, sắc mặt hắn ta liền thay đổi: "Phi… Đế Quân đâu rồi?"

"Không biết." Lưu Cảnh trả lời.

Phi Khải: "Hắn không ở Vô Vọng các sao?"

Lưu Cảnh cảm thấy câu hỏi này khó trả lời.

Vẻ khó xử của nàng rơi vào mắt Phi Khải lại mang một ý nghĩa khác: "Xem ra hắn thật sự không ở đây, ngươi mãi không chịu trả lời vì sợ sau khi nói ra ta sẽ nhân cơ hội làm khó ngươi đúng không?"

Phi Khải lập tức cảm thấy thoải mái, dựa lưng vào ghế với dáng vẻ của một vị đại gia: "Bản quân cũng không nhỏ nhen như vậy. Ngươi rót cho bản quân một chén trà xin lỗi thì mọi chuyện trước đây bản quân sẽ không chấp nhặt nữa."

Nếu hắn ta có thể nói được làm được, Lưu Cảnh dám móc mắt mình ra cho hắn ta.

"Tiểu nữ là tì nữ của Đế Quân, phục vụ Diêm Quân… e rằng không thích hợp." Nàng giả vờ khó xử.

Phi Khải cười lạnh một tiếng: "Ngươi cũng biết mình chỉ là tì nữ, chứ không phải Minh Hậu Minh Phi? Rót trà đi!"

Thấy hắn cố chấp như vậy, Lưu Cảnh nhếch môi, đành phải cầm ấm trà rót cho hắn ta một chén nước: "Diêm Quân mời dùng."

"Ngươi có biết quy củ không? Rót đầy như vậy là muốn bản quân mau rời đi à?" Phi Khải quả nhiên bắt đầu gây khó dễ.

Lưu Cảnh rút lại chén trà, đổi một chén mới và rót lại.

"Chỉ rót nửa chén, ngươi nghĩ bản quân không xứng để uống một chén trà đầy sao?" Phi Khải lại hạ mặt.

Lưu Cảnh khổ sở: "Tiểu nữ xuất thân hèn mọn, thật sự không biết nên rót bao nhiêu."

"Đương nhiên là rót hai phần ba chén!"

"Hai phần ba là bao nhiêu?" Lưu Cảnh chỉ vào chén: "Là đến đây, hay đến đây, hay là..."

"Phiền phức, nhìn bản quân đây!" Phi Khải mất kiên nhẫn giật lấy ấm trà, rót một phát chính xác hai phần ba chén.

"Diêm Quân thật lợi hại!" Lưu Cảnh vỗ tay.

Phi Khải đắc ý: "Chuyện này có gì đâu, chỉ là việc nhỏ thôi."

Lưu Cảnh nâng chén lên uống trà: "Trà do Diêm Quân rót cũng đặc biệt thơm ngon."

"Đó là tất nhiên... Ai cho ngươi uống!" Phi Khải phản ứng lại, lập tức nổi giận: "Một tì nữ nhỏ bé như ngươi mà dám uống trà bản quân rót?!"

"Tiểu nữ sai rồi." Lưu Cảnh vội vàng xin lỗi nhưng chén trà đã trống rỗng.

Phi Khải nhận ra mình bị lừa, tức đến mức gần chết, nhưng nhớ lời dặn của mẫu thân nên cố nhịn không phát tác, đành chịu đựng cơn giận mà suy nghĩ cách trả thù.

Lưu Cảnh nhìn khuôn mặt có vài phần giống Phi Tịch của hắn ta, giả vờ không thấy những suy nghĩ đen tối viết rõ trên mặt hắn ta.

Một lúc sau, hắn ta nhàn nhạt nói: "Những gì cần dạy bản quân đã dạy rồi, ngươi rót thêm một chén nữa đi."

"Vâng." Lưu Cảnh rót thêm một chén trà đưa cho hắn ta, Phi Khải uống một ngụm lớn rồi đột nhiên phun về phía nàng.

Lưu Cảnh đoán được hắn ta sẽ giở trò, nhưng không ngờ hắn ta lại chơi bẩn đến vậy. Nàng nhanh chóng né tránh nhưng vẫn bị dính một ít lên vạt áo.

Phi Khải có chút không hài lòng vì không phun hết lên người nàng, hắn chậc một tiếng nói: "Trà này sao lại đắng thế, ngươi rót thêm một chén nữa để bản quân nếm thử."

Lưu Cảnh im lặng một lúc, rồi rót đầy một chén khác. Phi Khải rất hài lòng đón lấy, nhưng chén nước vượt qua tay đã đổ thẳng lên đầu hắn ta. Cùng lúc đó, một nửa pháp khí truy tung rơi xuống đầu hắn ta.

Phi Khải: "..."

Nước trà chảy xuống theo tóc, vài lá trà còn dính trên đầu, trông thật thảm hại và buồn cười. Phi Khải không thể tin nổi, một lúc sau mới run rẩy chất vấn: "Ngươi đang làm cái gì thế?"

Lưu Cảnh vừa định trả lời, bỗng thấy có người đi xuống từ lầu thang, lập tức bật khóc chạy tới: "Đế Quân! Diêm Quân cứ quấy rối ta, ngài phải làm chủ cho ta!"

Ly Nô theo sau lập tức lườm Phi Khải.

Phi Khải bị lườm: "... Là ta sao?"

Hắn ta ngẩng đầu, trực tiếp đối diện với ánh mắt lạnh lùng của Phi Tịch, vội vàng đứng dậy giải thích: "Ta không có, ta không phải... nàng ta bịa chuyện!"

Lưu Cảnh len lén hít thở mùi hương trên người Phi Tịch, cảm giác thức hải dần đầy đặn, nàng càng ôm chặt hơn. Phi Tịch mặt không biến sắc nhìn Phi Khải, thực ra đang lén gỡ tay nàng ra.

"... Đế Quân, ta thật sự không làm gì cả." Phi Khải bị nhìn chăm chú đến bồn chồn, nhất thời nói chuyện cũng yếu ớt.

Phi Tịch gỡ vài lần không thành, đành tiếp tục đứng trên lầu thang: "Ngươi đến đây làm gì?"

"Mẫu thân bảo ta đến nhận lỗi với huynh trưởng." Phi Khải ngoan ngoãn đáp.

Phi Tịch: "Không cần."

"Vậy thần đệ cáo lui." Phi Khải tự cho rằng hắn ta đã bị trừng phạt, cũng không muốn xin lỗi thêm mà lập tức quay lưng rời đi, bóng dáng nhanh chóng biến mất ở góc rẽ.

Phi Tịch: "Ôm đủ chưa?"

Lưu Cảnh lập tức buông tay nhảy khỏi lầu thang, lấy ra nửa pháp khí truy tung vừa lấy từ người Phi Khải: "Vừa rồi ta đã gắn nửa pháp khí lên người hắn, bây giờ, chúng ta hãy xem hắn sẽ làm gì sau khi rời khỏi Bất Lợi đài nhé."

Vừa nói, nửa pháp khí đã phát ra ánh sáng trắng nhạt, trong màn sáng hiện lên bóng dáng Phi Khải quả nhiên đang chửi rủa.

"Con đàn bà chết tiệt, có bản lĩnh thìđừng để ta tóm được, nếu không sớm muộn ta cũng sẽ lột da, rút gân, băm thành trăm mảnh... Phi Tịch đúng là tên ngốc, không nhìn ra con đàn bà kia đang lừa hắn, không biết là cố ý hay thật sự ngu... Con mèo ngu ngốc kia nữa, lườm cái gì mà lườm, không nhận ra lão tử bị oan à? Ba người đó chẳng ai bình thường cả, toàn là kẻ điên."

"Hắn là đồ ngốc mà còn dám chửi người khác ngốc." Ly Nô cười lạnh.

Lưu Cảnh tiếp tục nghịch nửa pháp khí: "Ly Nô đại nhân, giúp ta ghi lại đoạn này, sau này nếu muốn gây phiền phức cho hắn cũng dễ mượn cớ."

"Ý hay đấy, để ta làm ngay." Ly Nô lập tức tham gia.

Hai người ghé đầu vào nhau nghiên cứu pháp khí, đang mải mê thì bỗng nghe Phi Khải gọi: "Mẫu thân?"

Hai người lập tức ngẩng đầu, người vốn định lên lầu là Phi Tịch cũng dừng lại, bình tĩnh nhìn màn sáng.

"Mẫu thân, sao người lại đến đây?" Phi Khải vội vàng đỡ Trần Ưu lên pháp khí bay: "Vết thương của người chưa lành, sao lại ra ngoài?"

"Ta không yên tâm về con." Trần Ưu ngoài sắc mặt không tốt ra thì ánh mắt vẫn sắc bén như mọi khi, nhưng khi nhìn nhi tử yêu quý, sự sắc bén lại bị tình thương lấn át: "Hôm nay thế nào, thuận lợi không?"

"Đừng nhắc nữa!" Phi Khải chửi rủa kể lại chuyện bị Lưu Cảnh bắt nạt.

Trần Ưu vừa nghe vừa lấy một miếng bánh ngọt từ túi Càn Khôn ra đưa cho hắn ta.

Phi Khải lập tức không vui: "Mẫu thân, con đã nói bao nhiêu lần rồi. Giờ con lớn rồi, không còn thích mấy thứ này nữa, sao người không nhớ?"

"Hồi nhỏ con rất thích mà." Trần Ưu không giận khi bị hắn ta nói: "Ta dùng linh lực hâm nóng, hương vị không khác lúc vừa ra lò, con thử một miếng đi."

"Lần nào cũng ăn mấy thứ này, đã chán ngấy rồi..." Phi Khải càu nhàu nhưng vẫn ăn một miếng, Trần Ưu bèn bật cười.

Lưu Cảnh sáng mắt lên, quay đầu nhìn về phía lầu thang, người vừa đứng ở đó đã biến mất, chỉ còn lại chút ánh sáng lạnh lẽo.

Một khắc sau, Lưu Cảnh cẩn thận đẩy cửa phòng ngủ trên lầu, thò đầu vào hỏi: "Đế Quân, ngài đã ngủ chưa?"

"Có việc gì?" Tiếng của Phi Tịch truyền tới.

Lưu Cảnh vào phòng đóng cửa, đối diện với ánh mắt của Phi Tịch rồi đột nhiên mỉm cười, như biến phép lấy ra một đĩa bánh ngọt từ sau lưng: "Tèn ten! Bánh ngọt mới làm, Đế Quân có muốn thử một miếng không?"

Ánh mắt của Phi Tịch lập tức lạnh lùng: "Ngươi có ý gì?"

"Không có ý gì, đây là bánh ngọt vừa làm ở nhà bếp: " Lưu Cảnh như không nhận ra cơn giận của hắn, mặt dày ghé sát: "Thử một miếng đi, hương vị không tệ đâu."

"Không..."

Lưu Cảnh nhân lúc hắn mở miệng nói bèn nhanh chóng nhét nửa miếng bánh vào miệng hắn.

Phi Tịch: "..."

"Ngon không?" Lưu Cảnh cười hỏi.

Ánh mắt Phi Tịch âm u, nhổ không được mà ăn cũng không xong, cuối cùng đành nuốt xuống: "Nếu không phải giữ ngươi còn có giá trị, bản tọa nhất định..."

"Thử miếng này nữa đi." Lưu Cảnh lại đút cho hắn một miếng.

Phi Tịch cau mày ăn xong. Để tránh bị đút tiếp, hắn dứt khoát im lặng.

Lưu Cảnh ngồi bên cạnh hắn, bày tất cả pháp khí vừa trộm ra lên bàn: "Đế Quân nhìn này, đây là Tinh Hà Khí, chỉ cần rót linh lực vào là có thể khiến bầu trời trong vòng mười dặm đầy sao sáng. Tuy chỉ là ảo cảnh nhưng chắc cũng rất đẹp. À, cái này là thánh dược chữa thương, rất có ích cho việc phục hồi thức hải."

Lưu Cảnh suy nghĩ một lát rồi quyết đoán nuốt viên thuốc. Khi dược lực hòa vào cơ thể, quanh người tỏa ra ánh sáng nhạt rồi nhanh chóng biến mất.

Nàng cảm nhận vết nứt lớn trong thức hải, vui mừng: "Có chút tác dụng, tiếc là quá ít, nếu có hàng ngàn viên, ta đoán mình sẽ khỏi hẳn."

"Ở đâu ra?" Phi Tịch trầm giọng hỏi.

Lưu Cảnh chớp chớp mắt, nghiêm túc giải thích: "Vấn đề này rất phức tạp, nếu thật sự muốn nói, phải bắt đầu từ mấy ngàn năm trước..."

"Ngươi lấy mấy thứ ở viện rồi." Phi Tịch mặt không biểu cảm cắt ngang lời nàng.

Lưu Cảnh giả vờ không nghe thấy: "Ồ, đây là cái gì, hình như ta chưa từng thấy qua?"

Có lẽ do nàng đã làm quá nhiều việc quá đáng, Phi Tịch lạnh lùng nhìn nàng một cái, thậm chí còn lười phát cáu.

Trong tay nàng đang cầm một cái bình nhỏ, cái bình tròn trông như bị gỉ sét, được gắn linh thạch thượng phẩm, nhìn vừa rẻ mạt vừa đắt đỏ. Lưu Cảnh tự nhận đã thấy qua không ít bảo vật, nhưng lại hoàn toàn không biết gì về cái bình nhỏ này, một lúc sau nàng mới nghiêm túc nghịch ngợm, còn lén rót một ít linh lực vào.

"Sao chẳng có chút thay đổi nào?" Nàng nghi hoặc đập đập cái bình trên mặt đất.

Phi Tịch thấy nàng ồn ào bèn cầm lấy cái bình: "Đây là Hồ Hoán Hồn, hai người đồng thời nắm thân bình rồi rót linh lực vào thì có thể hoán đổi thần hồn trong mười hai canh giờ."

Hắn vừa dứt lời, Lưu Cảnh đã đưa tay nắm lấy, hai người đồng thời nắm lấy thân bình.

Phi Tịch liếc nàng một cái, đang định nói cần rót linh lực mới có tác dụng thì đột nhiên một trận trời đất quay cuồng, đến khi tỉnh lại đã thấy mình ngồi đối diện.

Hắn vừa mở miệng đã là giọng của Lưu Cảnh: "Ngươi rót linh lực rồi?"

Lưu Cảnh nhìn chính mình đối diện bèn im lặng một lúc rồi trả lời: "Lúc nghịch ngợm vừa rồi ta có rót một ít vào."

"Đồ ngốc!" Phi Tịch hít một hơi thật sâu, trong khi phải chịu đựng khuôn mặt của Lưu Cảnh, hắn bực bội nói: "Bây giờ chỉ có thể chờ sau mười hai canh giờ mới đổi lại được."

Lưu Cảnh cười gượng, cúi đầu nhìn cơ thể mình hiện tại: "Mười hai canh giờ trôi qua rất nhanh, chúng ta không ra ngoài gặp ai thì sẽ không có ai phát hiện chúng ta đã hoán đổi cơ thể."

"Cũng chỉ có thể vậy thôi." Phi Tịch cau mày.

"Nhưng bây giờ ta dùng cơ thể của ngài, có một vấn đề khá nghiêm trọng." Lưu Cảnh nhìn người đối diện.

"Gì vậy?"

"Ta không chịu được khổ nạn của tình độc." Lưu Cảnh hiếm khi tỏ ra chân thành: "Bây giờ ta cảm thấy lửa dục thiêu đốt toàn thân, chỉ muốn làm gì đó với ngài."

Phi Tịch: "..."