Chương 22: Đổi Người

Chương 22: Đổi Người

Không biết Phi Tịch đã đẩy độc đến nguồn từ lúc nào. Ánh mắt hắn lóe lên, tay nâng dao cắt xuống, Lưu Cảnh hét lên một tiếng lao tới, một tay nắm chặt cổ tay hắn: "Đế quân hãy suy nghĩ kỹ!"

Thân thể Phi Tịch vốn đã suy yếu, lúc này sau khi sử dụng linh lực lại càng như chì đổ, dễ dàng bị nàng đè lên giường. Hắn đã đẩy hết độc xuống dưới. Tiểu Đế quân ngẩng cao đầu, bị Lưu Cảnh đè xuống, Phi Tịch đau đến mức mặt tái mét.

"Đứng... lên..." Hắn nghiến răng nói hai chữ, cổ nổi đầy gân xanh.

Lưu Cảnh bò dọc theo thân người hắn, cướp lấy con dao găm rồi ném ra ngoài. Dao găm rơi xuống đất kêu leng keng, sau đó biến thành một làn khói xám tan biến vào không khí.

Lưu Cảnh thở phào, cúi đầu nhìn thấy Phi Tịch mồ hôi như mưa.

"Đế quân, ngài sao vậy?" Nàng không hiểu.

Sắc mặt Phi Tịch vẫn lạnh lùng cao quý, nhưng khi mở miệng giọng nói có chút run rẩy: "... Đứng dậy."

"Nếu ta đứng dậy, có phải ngài lại muốn tự làm tổn thương mình không?" Lưu Cảnh nằm đè trên người hắn, kiên trì khuyên bảo: "Đế quân à, tuy rằng chúng ta nhiều hơn người khác một cái nhưng cũng không thể phung phí như vậy. Lần này ngài cắt một cái, nếu thần y Đoạn Vũ không về, có phải ngài sẽ cắt luôn cái còn lại không? Nếu cắt hết, sau này ngài phải làm sao đây? Dù cho có dùng linh dược sinh ra một cái khác thì liệu có tốt như cái cũ không?!"

Phi Tịch đau đến mức không buồn nói chuyện, hắn nhắm mắt im lặng chịu đựng.

Lưu Cảnh nhìn phản ứng của hắn: Hừm, đây là không chịu thua mà!

Nàng thở dài: "Đế quân à, tu luyện là một con đường dài đằng đẵng, tu hành vô cùng tẻ nhạt. Rồi một ngày ngài sẽ cảm thấy cô đơn, muốn tìm một người cùng trải qua con đường này. Đến lúc đó gặp được người phù hợp nhưng lại phát hiện thiếu mất một cái... Có thể là cả hai đều mất, người ta chẳng phải sẽ chạy mất dép sao?"

"Tất nhiên, có thể là vì quá thích ngài mà người ta sẽ ở lại, nhưng không thể phủ nhận rằng nếu không còn gì thì ngài có phải sẽ thấp hơn người ta một bậc không? Các cặp phu thê khác có thể cãi nhau rồi hòa giải trên giường, còn ngài thì sao? Chỉ biết trừng mắt nhìn nhau ư? Lỡ may nàng ấy có lúc cảm thấy buồn bực mà đi tâm sự với mấy cô nương, chẳng phải cả cõi Minh vực sẽ nhanh chóng biết Đế quân của họ không còn gì..."

"Câm miệng!" Cuối cùng Phi Tịch cũng không thể chịu nổi.

Lưu Cảnh ngoan ngoãn im lặng một lúc rồi lại nói: "Vậy nên chúng ta nghĩ cách khác đi. Vẫn chưa đến bước đường cùng, hà tất phải tự hại mình cầu an yên."

Phi Tịch: "... Ngươi xuống trước đi đã."

"Ngài phải hứa với ta sẽ không nghĩ đến việc này nữa." Lưu Cảnh kiên trì.

Phi Tịch nhíu mày nhìn nàng một lúc lâu, cuối cùng không vui gật đầu.

"Vậy mới ngoan chứ." Lưu Cảnh cười rồi định từ trên người hắn ngồi dậy. Nhưng vừa nhấc chân lên nàng lại vô tình quét qua cái gì đó, bỗng thấy mặt hắn hơi biến sắc, mồ hôi lại chảy ròng ròng.

Lưu Cảnh dừng lại, tò mò nhìn hắn: "Đế quân, ngài đã đẩy hết tình độc xuống dưới rồi sao?"

"Câm miệng." Phi Tịch thở nặng nề: "Mau đi xuống."

Lưu Cảnh lật mình xuống giường rồi lại thắc mắc: "Đế quân, có phải trạng thái khi ngài ở nhân hình và xà hình giống nhau không? Vậy vừa rồi ngài đẩy độc xuống một cái hay cả hai cái... Thôi, hay là ngài cho ta xem đi, ta chưa từng thấy bao giờ..."

"Cút ra ngoài!" Phi Tịch không vui ngắt lời.

Lưu Cảnh cố nhịn cười, nhảy xuống giường rồi nghiêm túc nói: "Đế quân, nếu đã đẩy xuống rồi thì đừng để nó tự tan, hay là... Chúng ta làm một trận?"

Chỉ là tình độc đã ăn sâu vào xương tủy hắn, một cuộc hoan ái bình thường có lẽ không giúp ích gì, rất có thể sẽ thành công cốc.

"Cút." Phi Tịch chỉ nói một chữ với nàng.

Lưu Cảnh nghiêm túc: "Ta nghĩ cũng không cần thiết. Vậy ngài tự cố gắng một chút, có thể giúp đẩy ra một chút độc. Nếu ngài không biết, ta có thể dạy ngài..."

Nàng còn chưa nói hết đã thấy Phi Tịch cầm gối lên. Nàng lập tức quay đầu chạy ra ngoài, không quên đóng cửa cái rầm. Ngay sau đó cái gối theo cơn gió mạnh ném theo nhưng bị cửa phòng chặn lại.

Lưu Cảnh cười đến chảy nước mắt. Ngẩng đầu thấy Xá Già và Ly Nô đều ở đó, nụ cười trên mặt nàng tắt ngúm.

"Ngươi cười cái gì?" Ly Nô nghi ngờ hỏi.

Lưu Cảnh đấu tranh giữa việc nói thật và giữ bí mật trong chốc lát, cuối cùng vì chút lương tâm còn sót lại mà chọn vế sau: "Đế quân mắng ta."

"Ngươi bị mắng mà còn cười được như vậy sao?" Ly Nô càng thêm nghi hoặc.

Lưu Cảnh với gương mặt vô tội: "Hầy, ai mà không có chút sở thích đặc biệt trên giường chứ."

Ly Nô: "..."

Xá Già: "..." Biết ngay là sẽ nói nhăng nói cuội mà.

Lưu Cảnh vươn vai, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đen kịt: "Náo loạn cả đêm rồi, đi nghỉ ngơi trước đã."

Ly Nô lộ vẻ chần chừ: "Nhưng Đế quân thì....."

"Để ta nghĩ thêm chút đã." Lưu Cảnh mím môi.

Ly Nô không tin nàng có thể nghĩ ra cách gì, nhưng khi nhìn thấy đôi mắt bình tĩnh của nàng, y lại vô thức tin tưởng.

Lưu Cảnh khuyên thêm vài câu, cuối cùng cũng tiễn được người đi, quay đầu lại đã thấy Xá Già vẫn đứng đó.

"Sao không đi nghỉ đi?" Nàng hỏi.

Xá Già vẻ mặt khó xử: "Đế quân chiếm mất phòng của ngài, ngài ngủ ở đâu đây?"

"Tất nhiên là ngủ ở phòng của ta rồi." Lưu Cảnh thấy khó hiểu khi y có thể hỏi ra câu này.

Xá Già dở khóc dở cười: "Ngài bị đuổi ra rồi, hay là đến phòng của ta đi, ta sẽ canh cửa cho ngài."

"Ta tự ra mà." Lưu Cảnh nói.

Khóe miệng Xá Già giật giật, trong lòng nghĩ nếu ngài mà chậm chút thì cái gối đó chắc đã chẳng đập vào cửa rồi. Dù y không tin một chữ nào nàng nói, nhưng biết nàng đã quyết định, Xá Già không khuyên nữa, để lại một vật rồi rời đi.

Lưu Cảnh nhặt lên thứ y để lại, là một lọ ngưng chi cao.

"Tiểu tử này..."

Nàng dở khóc dở cười ngồi xuống trước cửa, lặng lẽ nhìn lên bầu trời.

Minh vực nằm dưới lòng đất, thực ra không thể nhìn thấy mặt trăng hay các vì sao, cũng không có sự phân biệt giữa ngày và đêm. Bầu trời mà nàng thấy lúc này đều là do hàng vạn năm ma khí hóa thành, hoàn toàn khác với những gì nàng thường thấy ở Thiên giới.

Lưu Cảnh nhìn bầu trời đêm như thế, bỗng có chút nhớ Thiên giới.

"Tiếc là bây giờ không có sức quay lại, nếu không thì đã có thể uống chút rượu cùng Chu Minh." Lưu Cảnh thở dài tiếc nuối rồi chậm rãi đứng lên, đẩy cửa vào phòng.

Trong phòng yên ắng như không có ai. Lưu Cảnh rón rén đóng cửa, mò mẫm trong bóng tối đến bên giường, cởi y phục và giày rồi cẩn thận trèo lên giường. Một chân vừa mới đặt qua người Phi Tịch đã nghe thấy giọng nói khó chịu của hắn: "Ra ngoài..."

"Đây là phòng của ta." Dù đã làm hắn tỉnh dậy nhưng Lưu Cảnh vẫn cố ý hạ thấp giọng.

Phi Tịch mệt mỏi không chịu nổi, mắt cũng chẳng thèm mở: "Cả Minh vực đều là của bản tọa."

"Vậy nên ta cũng là của ngài, ngài nằm trên giường thì phiền ngài cũng nằm lên ta một chút." Lưu Cảnh thuận thế lật người nằm bên cạnh hắn, nhất quyết không chịu đi.

Phi Tịch: "..."

Hắn thực sự quá mệt mỏi, thần hồn nặng như ngàn cân, mơ mơ màng màng như thể sắp bất tỉnh, trong lòng cực kỳ bực bội, không muốn nói thêm gì với nàng, nhưng lại không thể nào ngủ được vì có người nằm bên cạnh.

Đang định phát tác thì đột nhiên một ngón tay thon mảnh đặt lên trán hắn, một dòng linh lực mát lạnh chảy vào, ngay lập tức làm dịu đi thần hồn đang rối loạn. Phi Tịch vẫn nhắm mắt, đồng tử lại khẽ động dưới mí mắt mỏng, cơn buồn ngủ mãnh liệt ập đến. Hắn đưa tay nắm lấy cổ tay của Lưu Cảnh, ra hiệu nàng dừng lại.

"Đỡ hơn chưa?"

Trong cơn mơ màng, hắn nghe thấy Lưu Cảnh hỏi mình. Hắn cũng chẳng nhớ mình có trả lời không mà chìm vào giấc ngủ.

Hắn đã ngủ nhưng Lưu Cảnh lại không còn buồn ngủ, cả đêm nàng liên tục sử dụng Thanh Tâm Quyết đã tiêu hao hết linh lực, lúc này thức hải đang nhói đau từng cơn, âm thầm phản đối nàng. Nàng bóp trán, trấn tĩnh một lúc rồi trở mình, không kịp đề phòng mà đối diện với gương mặt ngủ yên của Phi Tịch.

Đường nét gương mặt rõ hơn so với khi còn trẻ, cũng thêm phần khí chất của một nam nhân trưởng thành, vừa giống vừa không giống với trước đây, nhưng từng chút đều mang dấu ấn của thời niên thiếu. Lưu Cảnh nhìn hắn, nhớ lại hình ảnh thiếu niên trong vũng máu cầu xin mình trong im lặng, nàng im lặng một lúc rồi đưa tay chạm vào ngực hắn.

"Không biết mật rắn có công dụng chữa lành thức hải không." Nàng tự nói với chính mình.

Một lúc sau, nàng lại chợt nhận ra: "Ồ, đây là tim, mật chắc phải ở dưới này."

Phi Tịch vẫn say ngủ, hoàn toàn không biết người bên gối đã làm gì.

Lưu Cảnh tự chơi đùa một hồi, khi chán đến cực điểm thì cuối cùng cũng thϊếp đi.

Sáng sớm hôm sau, Phi Tịch tỉnh dậy trước. Chưa mở mắt đã cảm thấy có vật nặng đè lên người, hắn ngẩng đầu nhìn kỹ mới nhận ra Lưu Cảnh đã đè cả tay lẫn chân lên hắn.

Đây là lần đầu tiên khi tỉnh táo, hắn biết nàng đã ngủ cùng giường với hắn như thế nào. Phi Tịch nhíu mày, gạt tay chân nàng ra, Lưu Cảnh bị hành động của hắn đánh thức, nàng mơ màng nhìn hắn, đưa tay vỗ nhẹ lên người hắn: "Ngoan nào, ngoan nào."

Phi Tịch: "..."

Lưu Cảnh tỉnh hẳn, nàng lặng lẽ rút tay lại: "Đế quân buổi sáng tốt lành."

Phi Tịch cúi đầu ngồi dậy, bỗng cảm thấy trời đất quay cuồng. Lưu Cảnh thấy hắn loạng choạng bèn vội vàng giữ lấy tay hắn, truyền cho hắn một đoạn thanh tâm quyết.

"Không sao chứ?" Lưu Cảnh yếu ớt hỏi.

Phi Tịch nhìn thoáng qua sắc môi tái nhợt của nàng, im lặng một lúc rồi nói: "Lần sau để người khác làm."

"Thanh tâm quyết của người khác chưa chắc đã có hiệu quả." Lưu Cảnh cười: "Người thường không thể học được công pháp của ta đâu."

"Phàm tu đều làm được, có gì mà khó." Phi Tịch không để tâm.

Lưu Cảnh hơi nhướng mày: "Đừng xem thường phàm tu. Họ có thể nghịch thiên cải mệnh thành ma thành tiên chỉ với một đoạn linh căn, đâu phải chuyện đơn giản..."

Nàng chưa nói hết câu, Phi Tịch đã cúi xuống cắn vào cổ nàng.

Lưu Cảnh hít một hơi lạnh rồi vung tay đẩy hắn ra.

Ánh mắt của Phi Tịch dần trở nên tỉnh táo. Sau khi cảm nhận được cơn đau, sắc mặt hắn thoáng biến đổi: "Ngươi dám đánh bản tọa?"

"Ta có thể giải thích mà..."

Hắn lại một lần nữa cắn vào chỗ cũ.

Lưu Cảnh: "..."

Im lặng một lúc, nàng định đánh hắn tiếp nhưng vừa nhấc tay lên thì Phi Tịch đã buông nàng ra. Đôi mắt dài sắc bén của hắn nhìn chằm chằm vào tay nàng: "Ngươi lại định làm gì?"

"Giúp ngài quạt mát." Lưu Cảnh không chút biến sắc, nàng giơ bàn tay nhỏ bé lên quạt quạt cho hắn.

Phi Tịch cười lạnh một tiếng, dường như nói gì đó. Lưu Cảnh không nghe rõ, liền ghé sát vào: "Ngài nói gì?"

Phi Tịch cắn một phát lên mặt nàng.

Lưu Cảnh: "..."

Phi Tịch lại một lần nữa tỉnh táo. Hắn nhìn dấu răng mới xuất hiện trên mặt nàng rồi rơi vào trầm mặc.

Sau vài lần như vậy, Lưu Cảnh dứt khoát biến ra một con dao găm: "Đế quân, hay là ngài cứ cắt nó đi."

Phi Tịch: "..."

Hai người nhìn chằm chằm con dao găm trong tay Lưu Cảnh rồi lại rơi vào cơn trầm lặng kéo dài. Cuối cùng, Phi Tịch lười biếng tiếp lấy con dao găm, cầm trên tay ngắm nghía kỹ lưỡng: "Có linh lượng của Tiên tộc."

Lưu Cảnh thoáng lo sợ nhưng mặt vẫn nở nụ cười: "Tất nhiên rồi, nếu không phải bị kẻ thù đánh lén thì giờ ta đã tẩy tủy phi thăng thành tiên rồi."

"Phàm nhân tu luyện mà có thể phi thăng được chỉ đếm trên đầu ngón tay, ngươi cũng là một trong số đó ư?" Phi Tịch nhìn dáng vẻ không đáng tin của nàng, không tin tưởng chút nào.

Lưu Cảnh khẽ nhướng mày: "Đại nhân Ly Nô đích thân thăm dò thức hải của ta. Nếu không phải thiên tư ưu việt, sao thức hải lại có thể mênh mông như vậy?"

Phi Tịch hờ hững cong môi cười nhạt, đưa tay ném con dao găm đi. Con dao rơi xuống đất phát ra tiếng động nhẹ rồi hóa thành một làn hơi nước tan biến.

"... Ta đã bảo sao ngài lại chủ động nói chuyện với ta, hóa ra là mượn cớ để vứt dao." Lưu Cảnh không biết nói gì.

Phi Tịch bị vạch trần cũng không sao, tỏ ra không có chút động tĩnh nào. Sau một đêm tỉnh táo, hắn thực sự không định tự hại mình nữa, nên đối mặt với đề nghị của Lưu Cảnh, hắn chỉ coi như không nghe thấy.

Lưu Cảnh thở dài: "Ngài không chịu cắt, cũng không chịu hợp tu cùng những mỹ nhân mà Trần Ưu Tôn giả đưa đến, vậy chỉ còn cách tìm biện pháp khác thôi."

Phải nhanh chóng chữa khỏi căn bệnh này cho hắn, nếu không thì sớm muộn gì hai người họ cũng điên mất.

Phi Tịch xoa xoa mi tâm: "Bản tọa sẽ bảo Ly Nô gửi thư cho Đoạn Vũ, giục bà ấy mau chóng quay về."

"Ngài chỉ còn tám, chín ngày nữa thôi, trừ khi trong thời gian này bà ấy có thể tìm được hợp hoan hoa nghìn năm rồi vừa hay kịp trở về Minh vực." Lưu Cảnh chống cằm suy nghĩ nghiêm túc: "Nhưng thế gian nào có chuyện đúng lúc như vậy. Thay vì mong bà ấy về kịp, chẳng bằng tìm cách từ người có giải dược..."

Nàng nghĩ đến điều gì đó, khóe miệng đột nhiên nhếch lên. Nàng vừa định nói với Phi Tịch thì thấy hắn đã cau mày ngủ thϊếp đi.

Lưu Cảnh kéo chăn lên, cẩn thận đắp kín cho hắn rồi nhẹ nhàng bước ra ngoài tìm Ly Nô.

Ly Nô vì lo lắng cho Phi Tịch mà cả đêm không ngủ, trời chưa sáng đã đến canh giữ tiểu viện hẻo lánh. Vừa thấy Lưu Cảnh bước ra, hắn liền vội vàng bước tới: "Đế quân sao rồi?"

"Trong một khắc mà thần trí đã mơ hồ ba lần." Lưu Cảnh thành thật trả lời.

Ly Nô lập tức lo lắng: "Vậy phải làm sao đây?"

"Ngươi muốn cứu hắn không?" Lưu Cảnh hỏi.

"Đương nhiên là muốn!"

"Vậy thì nghe ta." Lưu Cảnh ngoắc tay gọi y lại, y do dự một chút nhưng cuối cùng vẫn cúi người xuống nghe nàng nói.

Một lát sau, y ngập ngừng hỏi: "Có được không?"

"Coi như chết rồi chữa bệnh. Đế quân không chịu chạm vào những mỹ nhân đó, chúng ta còn có thể làm gì?" Lưu Cảnh nhún vai.

Ly Nô nhìn nàng một lúc, trong lòng quyết tâm rồi gật đầu đồng ý.

Khi Phi Tịch tỉnh lại đã là hoàng hôn, mở mắt ra đã thấy quay lại Vô Vọng Các. Trong những viên dạ minh châu tỏa ra ánh sáng mờ mờ, Lưu Cảnh nằm sấp trên bàn, đang chăm chú nhìn vào đĩa điểm tâm.

"Bản tọa cho phép ngươi ngồi à?" Phi Tịch lạnh lùng hỏi.

Lưu Cảnh ngồi thẳng dậy: "Đế quân, ngài tỉnh rồi à, cảm thấy thế nào?"

Phi Tịch liếc nàng một cái mới nhận ra hiếm khi hắn ngủ dậy mà tinh thần vẫn còn tốt.

"Bi lão ông đã nghiên cứu suốt một ngày một đêm, cuối cùng cũng chế ra hai viên thuốc thanh nhiệt giải độc, nói là có thể giữ cho ngài tỉnh táo trong ba ngày, buổi chiều ta đã cho ngài uống rồi." Lưu Cảnh đáp.

Phi Tịch hồi thần, không nói gì.

Lưu Cảnh tiếp tục nhìn chăm chăm vào đĩa điểm tâm: "Đại nhân Ly Nô đã xuất cung rồi, một lúc lâu mới về được. Đế quân vẫn nên để ta trở về Bất Lợi đài, nếu không sẽ không có ai lo trà và điểm tâm."

"Hắn đi đâu?" Phi Tịch tập trung vào điểm chính.

Lưu Cảnh cười bí ẩn: "Đi tìm giải dược cho ngài."

Phi Tịch nhíu mày định hỏi thêm, nhưng lại nghe nàng nói: "Đế quân, nơi này ngày nào cũng bày biện trà và điểm tâm mới, theo lý ngài nên rất thích ăn mới phải. Sao ta chưa bao giờ thấy ngài ăn?"

Vấn đề này nàng đã muốn hỏi từ khi còn ở Bồng Lai. Khi ấy hắn vẫn còn là một kẻ đáng thương, cha không thương mẹ không yêu, đệ đệ lại thường xuyên gây khó dễ, cuộc sống vô cùng khó khăn. Nhưng mỗi lần đến phòng hắn tìm hắn, nàng luôn thấy trên bàn có một hai miếng điểm tâm lấy từ nhà ăn, vậy mà chưa từng thấy hắn ăn. Không ngờ bao nhiêu năm trôi qua, thói quen này không những không thay đổi mà còn trở nên trầm trọng hơn.

"Không đói." Có lẽ là hai viên thuốc kia phát huy tác dụng tốt. Phi Tịch có thêm một chút kiên nhẫn, thật tâm trả lời nàng.

Lưu Cảnh dừng lại: "Không đói thì tại sao lại đặt điểm tâm?"

"Đói thì ăn." Phi Tịch trả lời.

Lưu Cảnh: "Vậy sao chưa thấy ngài ăn?"

"Bởi vì không đói."



Lưu Cảnh: "... Ta biết mà!"

"Ngươi còn muốn hỏi gì nữa sao?" Phi Tịch khoanh tay tựa vào giường.

Lưu Cảnh cười giả lả: "Đế quân làm như vậy chắc chắn có lý do của ngài. Tốt nhất ta không nên hỏi thêm."

Phi Tịch khẽ nhếch môi, lần đầu tiên cảm nhận được niềm vui của việc nói dối.

Hai ngày qua hắn lúc mê lúc tỉnh, tích tụ không ít công việc cần giải quyết. Nhân lúc đầu óc còn tỉnh táo, hắn nghỉ ngơi một lát rồi triệu tập vài thuộc hạ đến nghị sự. Lưu Cảnh, người phụ trách dâng trà cho Phi Tịch liếc nhìn xuống, nàng nhận ra nữ nhân duy nhất trong số đó là người trước đây phụ trách giám sát nàng.

Đối diện với ánh mắt của Lưu Cảnh, nàng ta nháy mắt một cái. Nữ nhân không nhịn được mà cười, để lộ ra chiếc răng nanh nhỏ xinh khiến Lưu Cảnh linh cảm rằng hình dạng nguyên bản của nàng ta là một con thú lông xù, liền không khỏi bật cười theo.

Phi Tịch nhìn trà tràn ra khỏi miệng chén: "..."

Lưu Cảnh lấy lại tinh thần, nàng lén nhìn nước trên bàn rồi nhanh chóng dùng ống tay áo lau sạch, giả vờ như không có gì xảy ra.

Phi Tịch không biểu cảm, tránh phiền lòng, hắn dứt khoát không nhìn nữa.

Thời gian Lưu Cảnh làm tỳ nữ ở Bất Lợi đài cũng không ngắn, nhưng chỉ đến khi Ly Nô rời đi, nàng mới nhận ra trước đây có bao nhiêu công việc đều do con mèo đực vạm vỡ làm. Bây giờ mèo đã đi, nàng phải làm tất cả một mình, ngày nào cũng mệt mỏi như chó chết, nằm xuống là có thể ngủ ngay.

Ly Nô vẫn chưa trở về, Lưu Cảnh không nói gì, Phi Tịch cũng không hỏi, ngược lại càng muốn xem bọn họ đang tính làm gì.

Thuốc của Bi lão ông không giữ được lâu. Đến sáng sớm ngày thứ tư, Phi Tịch lờ mờ cảm nhận được suy nghĩ hỗn loạn đã biết rằng mình sắp mất đi lý trí lần nữa.

Lưu Cảnh không có ở đó, hắn một mình ngồi trong tẩm điện, ánh sáng bị ma khí phản chiếu vào phòng, chỉ soi rọi một nửa khuôn mặt hắn. Phi Tịch bình tĩnh gõ lên đầu gối, một lát sau hắn đứng dậy đi đến tủ quần áo, đưa tay quét qua cánh cửa tủ.

Cánh cửa vốn dĩ bình thường bỗng hiện ra một trận pháp lớn bằng bàn tay. Trong trận pháp có hàng nghìn tia sáng, mỗi tia đều đang xoay tròn, tạo ra ánh sáng tựa như xoáy nước, lúc nào cũng sẵn sàng nuốt chửng người ta.

Phi Tịch điềm nhiên chọn một tia sáng trong số hàng nghìn tia rồi truyền vào đó một chút linh lực. Trận pháp đột nhiên dừng lại, hàng nghìn tia sáng xếp thẳng hàng tạo thành một trận đồ hình bát quái rồi dần dần mở rộng ra xung quanh, hình thành một cánh cửa đen ngòm.

Hắn vừa định bước vào thì nghe thấy tiếng bước chân gấp gáp.

Lưu Cảnh vội vã đẩy cửa bước vào, nhìn thấy Phi Tịch đứng bên cửa sổ không biết đang nghĩ gì liền chủ động phá vỡ sự im lặng: "Trần Ưu Tôn giả đến đưa giải dược cho ngài rồi."

Phi Tịch ngước mắt lên: "Ngươi đang nói mớ gì vậy."

"Cụ thể mà nói, là thuốc có thể làm giảm bớt tình độc." Lưu Cảnh nhếch môi, vô cùng chắc chắn: "Bà ta đã cố gắng suốt hàng ngàn năm, vất vả lắm mới có thể chế ngự ngài. Sao lại thật sự nỡ cho ngài giải dược? Nhưng làm giảm bớt một chút để ngài trụ đến khi Đoạn Vũ trở về, chắc chắn là không vấn đề gì."

Phi Tịch nhíu mày như đang suy ngẫm, nhìn nàng một lúc: "Ngươi đi theo ta."

"... Ta không đi được không?" Lưu Cảnh cười khổ: "Bà ta mà thấy ta chắc giận đến chết rồi đổi ý ngay."

"Đi thôi." Phi Tịch thẳng bước ra ngoài, hoàn toàn không cho nàng cơ hội từ chối.

Lưu Cảnh: "..."

Hai người nhanh chóng xuất hiện tại đại điện lầu một. Trần Ưu đã đợi lâu, đôi mắt tinh xảo toát lên vẻ lạnh lùng, từ đầu đến chân đều mang theo khí chất quý phái và uy nghi. Tin Trần Ưu đến do thị vệ báo cho Lưu Cảnh biết, lúc đó nàng đang trốn việc ở lầu hai, nghe tin liền lập tức lên lầu năm tìm Phi Tịch nên bây giờ mới là lần đầu tiên nàng gặp Trần Ưu Tôn giả.

Lưu Cảnh đã gặp vô số người, trong số đó có không ít kẻ xinh đẹp, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt của Trần Ưu, nàng vẫn cảm thấy ngạc nhiên…

Bà ta không cố ý giữ gìn dung nhan trẻ trung, hiện giờ mang dung mạo của một người bốn mươi tuổi, khóe mắt chân mày đều có nếp nhăn nhạt, nhưng khí chất và phong thái lại độc đáo và sâu sắc đến mức không ai sánh kịp.

Đáng tiếc là quá sắc bén, khiến người ta khó mà sinh thiện cảm. Lưu Cảnh khẽ nhếch môi, cúi đầu giả vờ như không tồn tại, cầu nguyện rằng bà ta đừng nhìn thấy nàng.

Có lẽ lời cầu nguyện có tác dụng, Trần Ưu chỉ chăm chú nhìn Phi Tịch: "Ta cứ tưởng, hôm nay con vẫn sẽ tránh mặt ta."

"Mẫu thân đã đến, con không có lý do gì để không gặp." Phi Tịch thần sắc nhạt nhòa, giọng nói cũng vô cùng bình thản.

Trần Ưu cười lạnh một tiếng: "Con còn coi ta là mẫu thân sao?"

Phi Tịch bình tĩnh nhìn bà ta: "Mẫu thân có coi con là con không?"

Trần Ưu khựng lại, nhíu mày: "Mặc dù ta không sinh ra con nhưng luôn coi con như thân sinh mà nuôi dưỡng, con nói xem?"

Đáy mắt Phi Tịch thoáng qua một tia chế giễu, hắn không đáp lại.

Trần Ưu cũng biết lời nói của mình không có sức thuyết phục, liền trực tiếp hỏi hắn: "Rốt cuộc con phải làm thế nào mới chịu buông tha cho Khải Nhi?"

Phi Tịch nhíu mày nhìn bà ta.

"Đừng nói với ta rằng chuyện này không phải do con làm." Trần Ưu nhớ lại những gì đã xảy ra với Phi Khải, lời nói trở nên gay gắt: "Hạ độc, ám sát, tập kích, con còn không dám làm cái gì? Sớm biết con không màng đến tình huynh đệ, ta đã không nuôi dưỡng con từ đầu."

Phi Tịch liếc nhìn Lưu Cảnh một cái, nàng lập tức cúi đầu.

"Hôm nay ta chỉ muốn hỏi con một câu, con có nhất định phải gϊếŧ chết nó không?" Trần Ưu chất vấn.

Lưu Cảnh mượn tay áo rộng thùng thình, lén lút bóp nhẹ ngón tay hắn, ám chỉ hắn đừng tiết lộ nàng ra.

Phi Tịch: "Không phải con làm."

Lưu Cảnh: "..."

"Phi Khải luôn kiêu ngạo, bao năm qua không biết đã đắc tội bao nhiêu người. Cũng không ngoại trừ khả năng có kẻ muốn nhân lúc đệ ấy bị giam cầm để báo thù." Phi Tịch lơ đãng bổ sung thêm.

Lưu Cảnh: Cũng còn chút lương tâm.

Trần Ưu không tin một chữ nào trong lời giải thích của hắn: "Con đã bày thiên la địa võng quanh động phủ của Khải Nhi. Nếu không có sự cho phép của con, ai có thể lặng lẽ vào đó ám sát?"

"Không biết." Phi Tịch mới ra ngoài có một lát mà tinh lực đã gần như cạn kiệt.

"Hay cho một câu không biết. Phi Tịch, ta nói cho con biết, đừng tưởng làm Đế quân rồi thì có thể muốn làm gì thì làm. Nếu con của ta có một chút sơ suất, ta dù có phải đánh đổi cả mạng sống cũng nhất định sẽ cho con biết tay!" Ánh mắt Trần Ưu ngày càng sắc lạnh, trong cơn thịnh nộ vô tình phát ra uy áp.

Uy áp này của bà ta tuy nhỏ đến mức có thể bỏ qua nhưng lại làm khổ Phi Tịch và Lưu Cảnh, hai kẻ đang trong tình trạng yếu đuối. Đặc biệt là Phi Tịch, vốn dĩ do thuốc của Bi lão ông sắp hết tác dụng mà đầu óc đã choáng váng, lúc này lại khó khăn đến mức đứng không vững.

Không thể ngã xuống, nếu lúc này ngã xuống thì thật sự không thể cứu vãn. Phi Tịch cố gắng duy trì tỉnh táo nhưng cơ thể lại không kiểm soát được mà lắc lư nhẹ. Trần Ưu nhanh chóng nhận ra điều bất thường của hắn, bà ta nheo mắt lại định thử nghiệm thì Lưu Cảnh, người nãy giờ im lặng như tảng đá, đột nhiên đỡ lấy Phi Tịch.

"Đế quân, ngài có mệt không?" Nàng quan tâm hỏi.

Phi Tịch nhận ra luồng linh lực nàng truyền vào lòng bàn tay mình, đầu óc cũng tỉnh táo hơn đôi chút.

"Tối qua ta đã bảo ngài đừng quấy phá quá lâu rồi." Lưu Cảnh đỏ mặt: "Ngài ham muốn không chừng mực, còn cứ bày nhiều trò xằng bậy, sao mà không mệt cho được."

Trần Ưu giật mắt, cuối cùng nhìn về phía nàng: "Ngươi là con hồ ly tinh quyến rũ Đế quân dâʍ ɭσạи cung đình?"

"Thưa Trần Ưu Tôn giả, tiểu nhân là người phàm, không phải hồ ly." Lưu Cảnh nghiêm túc cúi đầu.

Trần Ưu cười lạnh: "Ngày tế lễ ở miếu thay ta giữ lửa, cảm giác thế nào?"

"Tiểu nhân sợ hãi, không dám thưởng thức." Lưu Cảnh tiếp tục cúi đầu.

Trần Ưu còn định nói gì thêm thì Phi Tịch đột nhiên ngắt lời: "Mẫu thân hôm nay đến, không phải chỉ để trò chuyện với một tỳ nữ chứ?"

Trần Ưu không vui liếc nhìn hắn một cái, trong lòng càng thêm bực bội, bà ta giơ tay hóa ra một chiếc bình sứ, trực tiếp ném cho hắn. Lưu Cảnh nhanh tay lẹ mắt bắt lấy thay Phi Tịch, còn giả vờ không biết mà hỏi: "Đây là gì vậy?"

"Con liên tục ra tay với Khải Nhi, chẳng qua cũng chỉ vì thứ này." Trần Ưu trực tiếp phớt lờ nàng, lạnh lùng nói với Phi Tịch: "Hôm nay ta sẽ giao vật này cho con, con rút lại những thích khách kia, không được động tay động chân với Khải Nhi nữa."

Lưu Cảnh mở nắp bình ra ngửi, ngạc nhiên nhận ra đó là dịch tụ từ lá của hợp hoan hoa.

Hoa của hợp hoan hoa mười nghìn năm chỉ có lá của nó mới giải được. Lưu Cảnh vốn tưởng rằng bà ta chỉ mang đến nước ngâm lá để xoa dịu chứ không có tác dụng giải độc, không ngờ bà ta lại trực tiếp mang đến dịch tụ từ lá.

Đây thực sự là thứ có thể giải độc, chỉ là lượng có vẻ không đủ. Lưu Cảnh lặng lẽ đậy kín nắp bình sứ, đứng bên cạnh Phi Tịch tiếp tục giả làm cây cột.

"Mẫu thân lấy vật này từ đâu?" Phi Tịch chăm chú nhìn Trần Ưu rồi hỏi.

Dù sao cũng không có chứng cứ, Trần Ưu lười giả vờ thêm: "Con nghĩ là từ đâu?"

Phi Tịch không nói, ánh mắt chỉ càng thêm u ám.

"Đây chỉ là một nửa, ta vẫn còn giữ lại một chút. Nếu con muốn lấy thì phải đem thứ gì đó để đổi." Trần Ưu tiếp tục đề cập đến chủ đề vừa rồi.

Phi Tịch đã mệt mỏi đến cực độ, chỉ nhờ Lưu Cảnh ngầm hỗ trợ mới không ngã xuống, nghe vậy hắn lười nhác hỏi một câu: "Người muốn gì?"

"Nàng ta."

Lưu Cảnh dừng lại, sau khi chắc chắn rằng bà ta ám chỉ mình mới không tin tưởng hỏi Trần Ưu: "Ta?"

"Được." Phi Tịch đáp.

Lưu Cảnh càng không thể tin nổi nhìn Phi Tịch: "Ngài còn nói “được”?"