Chương 21: Tình Từ Tâm, Dục Từ Nguồn
Trong sân có tiếng động, Lưu Cảnh và Phi Tịch đồng thời nhìn qua.
Xá Già nhanh chóng nhặt chiếc ấm trà nhỏ dưới đất, đối diện ánh mắt sắc bén của Phi Tịch, ngượng ngùng nói: “Quấy… Quấy rầy rồi.”
Y ôm ấm trà quay đầu chạy, chỉ vài bước đã nhảy về phòng mình rồi đóng cửa cái rầm.
Lưu Cảnh im lặng một lúc, cằm đau mới phát hiện Phi Tịch vẫn còn cắn mình… Thì ra hai người bọn họ vừa quay đầu nhìn Xá Già, chính là nhìn nhau như vậy.
Nàng im lặng đối diện Phi Tịch một lúc, mơ hồ cảm thấy không đúng: “Đế quân, vừa rồi ngài gọi ta là gì?”
Phi Tịch không nói gì, chỉ cắn ngày càng mạnh, Lưu Cảnh đau rút một hơi, hắn đột ngột buông nàng ra rồi lùi lại một bước. Hắn nhìn nàng một lúc rồi lại cắn vào trán nàng.
Lưu Cảnh: “…”
Hắn thay đổi nhiều chỗ để cắn, để lại một đống dấu răng trên mặt Lưu Cảnh. Nàng còn chưa kịp nói gì thì hắn đã bắt đầu phiền muộn, mỗi lần cắn càng mạnh.
Cuối cùng, Lưu Cảnh tỉnh ra: “Ngài muốn nuốt đầu ta?”
Phi Tịch a một ngụm rồi lại cắn.
“… Đại hắc xà, là ngài phải không?” Lưu Cảnh cạn lời.
Phi Tịch chậm rãi chớp mắt một cái, đồng tử đen trong trẻo lộ ra chút ngốc nghếch… Quá mâu thuẫn, đây không phải Phi Tịch mà nàng quen biết. Lưu Cảnh rùng mình một cái định kéo người vào phòng. Kết quả là cửa phòng Xá Già lại mở, một thứ nhỏ từ trong đó ném ra, Lưu Cảnh đưa tay đón lấy.
Là thánh vật tổ truyền của thỏ, ngưng chi cao.
“Chơi vui vẻ.” Y dùng khẩu hình nói không ra tiếng.
Lưu Cảnh giật mắt, trực tiếp kéo Phi Tịch vào phòng.
Trong tẩm phòng không lớn, thảm lông và đệm mềm đầy đủ, so với Vô Vọng các còn phức tạp hơn. Lưu Cảnh kéo Phi Tịch ngồi xuống bàn, ngón tay rỉ ra chút linh lực nhập vào mi tâm hắn. Phi Tịch chỉ chăm chú nhìn nàng, mặc cho nàng hành động.
Thức hải Lưu Cảnh chưa hồi phục nên không dám dùng quá nhiều linh lực. Nàng chỉ đơn giản kiểm tra ngoài thức hải của hắn nhưng không phát hiện gì: “Với tu vi của ngài, chút tình độc này dù không thể hoàn toàn kiểm soát cũng không đến mức thần hồn bất ổn như vậy.”
Phi Tịch chăm chú nhìn nàng.
Lưu Cảnh đột nhiên có hứng thú: “Ngài biết ta là ai không?”
Phi Tịch khẽ động môi nhưng không phát ra âm thanh.
Lưu Cảnh cười ôm lấy mặt hắn: “Chẳng trách lần đầu gặp đã để ta tiếp cận, thì ra là nhận ra ta rồi. Lạ thật, bây giờ ta khác xưa, ngươi nhận ra thế nào? Rõ ràng khi ngươi tỉnh táo đã không nhận ra…”
Cảnh tượng thiếu niên Phi Tịch toàn thân đẫm máu nằm trên vách đá, tuyệt vọng nói nếu nàng tiến thêm một bước sẽ gϊếŧ nàng chợt hiện lên trong đầu nàng.
Lưu Cảnh dừng lại, thở dài một hơi: “Chắc là nhận ra ta nhưng không nhớ những gì ta đã làm với ngươi. Nếu không, với tính tình ngươi đã nuốt chửng ta từ lâu rồi.”
Phi Tịch nhìn nàng không phản bác.
Lưu Cảnh im lặng đối diện hắn, lâu dần nhận ra không đúng: “Ngươi động tí là nuốt đầu ta, không phải là muốn ăn ta chứ?”
Cuối cùng Phi Tịch cũng có phản ứng, nghiêng người về phía trước chôn mặt vào cổ nàng, cánh tay dài choàng qua ôm chặt nàng. Lưu Cảnh bị siết chặt, ngay sau đó cảm nhận được đôi giày của hắn đang chạm vào bắp chân mình.
Nàng: “…”
Có những chuyện rắn làm được, người làm thì lại khác. Nhưng Phi Tịch – con rắn hóa người này – quen tay, trực tiếp kéo nàng lên giường, không cần ai dạy mà chôn mặt vào cổ nàng, cố gắng cọ áo để dán sát vào nàng.
Lưu Cảnh bị cuốn lấy không chịu nổi, chỉ đành trở mình ép hắn xuống: "Ngoan nào."
Phi Tịch nắm lấy cổ tay nàng rồi lặng lẽ nhìn nàng.
Lưu Cảnh bật cười: "Đừng nhìn ta, tình độc của ngài quá sâu, việc song tu thông thường đã không thể giải tỏa. Dù ta có theo ý ngài cũng chỉ vô ích."
Phi Tịch vẫn tiếp tục nhìn nàng.
"... Chẳng phải Trần Ưu Tôn giả đã đưa cho ngài vài mỹ nhân có thể giải độc sao? Ta nghĩ rằng giải độc thì không thể, vì bà ta đã dốc sức đầu độc ngài nên chắc chắn không dễ gì mà giúp ngài giải độc. Nhưng để phân rẽ ngài và ta thì giải tỏa hẳn là có thể, chi bằng ta gọi họ đến?" Lưu Cảnh thương lượng với hắn.
Phi Tịch không nói gì, nàng vừa đứng dậy định đi tìm người thì đã bị hắn kéo lại rồi cắn ngay vào tai nàng.
Lưu Cảnh: "...". Cái thói quái gì đây!
Cưỡng ép niệm cho hắn một đoạn thanh tâm quyết, cuối cùng hắn cũng yên lặng. Lưu Cảnh suy nghĩ một lát rồi rút ra ký ức của hắn từ khi xuất hiện trong sân viện này cho đến hiện tại rồi bóp nát thành bột.
"Sau khi ngài tỉnh lại tuy sẽ tạm thời quên đi nhưng không đảm bảo rằng một ngày nào đó ngài sẽ không nhớ ra. Vì an toàn ta chỉ còn cách này." Với vẻ mặt mệt mỏi, Lưu Cảnh đẩy hắn hai lần không nhúc nhích, nàng đành kê tay hắn làm gối mà ngủ.
Khi Phi Tịch tỉnh lại đã là sáng hôm sau. Hắn nhìn người phụ nữ trong lòng cùng với những dấu răng lộn xộn trên mặt nàng, lại một lần nữa chìm vào trầm lặng.
Lưu Cảnh ngủ say không biết gì, khe khẽ kêu lên vài tiếng rồi luồn tay vào trong cổ áo hắn mà sờ soạng.
Phi Tịch: "..."
Cảnh tượng quen thuộc quá mức khiến hắn thậm chí không muốn nói gì mà buông tay Lưu Cảnh rồi một mình bước ra ngoài.
Xá Già đang quét dọn sân, nghe thấy tiếng mở cửa liền lập tức tiến lên hành lễ: "Đế quân."
Phi Tịch vô cảm bước thẳng về phía trước.
Xá Già dõi theo bóng lưng hắn, quay đầu lại liền thấy Lưu Cảnh đang lười biếng dựa vào cột cửa. Những dấu răng trên mặt đã mờ đi khá nhiều nhưng vẫn còn rõ ràng.
Y không khỏi rít lên: "Đế quân có sở thích thật kỳ quái. Nếu ngài không thích thì chúng ta cứ đi thôi."
Tộc thỏ với tư tưởng phóng khoáng, điều duy nhất không thể chấp nhận chính là bị cưỡng ép.
"Cắn hai cái thôi, không đáng kể." Lưu Cảnh đã chẳng buồn giải thích việc xảy ra giữa nàng và Phi Tịch, nàng vươn vai cảm thấy tinh thần sảng khoái: "Quả nhiên vẫn phải ngủ cùng hắn. Cả đêm không làm gì cũng đủ bù lại mười ngày tự tu luyện."
Khóe miệng Xá Già giật giật. Sau khi xác nhận nàng không bị ép buộc thì thở phào nhẹ nhõm: "Để ta giúp ngài xóa những dấu răng này."
"Đừng, ta giữ lại còn có ích." Lưu Cảnh lập tức từ chối.
Xá Già: "?"
Một khắc sau, Ly Nô mang thuốc bổ đến, nhìn thấy mặt nàng liền im lặng hồi lâu rồi nói: "Để ta đi lấy thêm một bát."
Xá Già: "..."
Lưu Cảnh uống được hai bát thuốc như ý nguyện, nàng vui vẻ nói với Xá Già rằng có thể xóa dấu răng đi rồi. Xá Già im lặng giúp nàng, sau khi xử lý xong bèn thở dài: "Thiên giới trong tay ngài ba nghìn năm vẫn có thể hoàn hảo không tổn hại quả thật không dễ dàng."
Lưu Cảnh giả vờ không nghe thấy lời châm chọc của y. Nàng uống xong thuốc rồi vào phòng ngồi thiền.
Buổi chiều, Phi Tịch lại một lần nữa xuất hiện trước cửa phòng nàng. Nàng mở cửa, hắn liền cắn ngay vào cằm nàng.
Lưu Cảnh: "..."
Vốn không để ý, nhưng lần này cuối cùng nàng cũng nhận ra sự nghiêm trọng của vấn đề.
Nửa canh giờ sau, Ly Nô, Bi lão ông và Xá Già cùng tụ họp trong phòng ngủ của nàng. Phi Tịch nhìn thấy thêm vài người, tâm trạng bực bội mà đung đưa chân.
Nhìn hắn ngồi trên giường, khuôn mặt vẫn lạnh lùng âm trầm như mọi khi, nhưng hai chân lại đung đưa như thiếu nữ, Ly Nô im lặng.
"Ngài ấy nhìn thấy nhiều người như vậy nên trong lòng khó chịu, mới đung đưa cái đuôi." Lưu Cảnh giải thích.
Ly Nô thở phào nhẹ nhõm, mừng vì Đế quân nhà mình chưa hồi quy đến mức thích vẫy đuôi như thế.
Phi Tịch tiếp tục vẫy đuôi, giờ đã biến thành chân, ôm lấy Lưu Cảnh với khuôn mặt lạnh lùng, không cho ai lại gần. Mọi người nhìn thấy dáng vẻ bảo vệ con này của hắn, nhất thời có chút khó xử. Lưu Cảnh thì lại thản nhiên tựa vào người hắn, còn có thời gian uống trà ăn bánh, thỉnh thoảng bị Phi Tịch chọc tay, nàng còn tiện tay đút cho hắn một miếng.
Đế quân cao quý lạnh lùng vừa tỏa ra sự khó chịu, vừa đung đưa chân, vừa nhai bánh rôm rốp, cảnh tượng này thực sự quá... Không thể nhìn.
Ly Nô đi theo hắn mấy nghìn năm, đây là lần đầu tiên y có cảm giác không muốn nhìn thấy hắn nữa. Y hít một hơi sâu rồi thúc giục Bi lão ông: "Mau kiểm tra cho Đế quân."
Bi lão ông vội vàng đáp ứng, nhưng vừa nhấc chân lên đã bị Phi Tịch dùng ánh mắt cảnh cáo.
"Chuyện này..." Lão chỉ có thể cầu cứu nhìn về phía Lưu Cảnh.
Lưu Cảnh im lặng một lát, giơ tay véo má Phi Tịch: "Ngoan nào."
"Ngươi mới phải ngoan!" Ly Nô lập tức bảo vệ chủ nhân.
Lưu Cảnh buông tay, tỏ vẻ dịu dàng: "Vậy ngươi làm đi."
Ly Nô: "..."
Trong sự yên lặng, Xá Già thở dài làm người hòa giải: "Việc cấp bách bây giờ là kiểm tra cẩn thận cho Đế quân. Chỉ cần ngài ấy chịu phối hợp thì dùng biện pháp nào cũng không quan trọng."
Đây là ám chỉ Ly Nô.
Lưu Cảnh tán thưởng nhìn y, Xá Già lặng lẽ ngước nhìn trời, thực ra là đang lo lắng thay nàng.
Quả nhiên Ly Nô im lặng, mặc cho Lưu Cảnh dỗ dành Phi Tịch. Nghe thấy nàng nói để Bi lão ông đến đây, Phi Tịch hơi nhíu mày, hai chân đung đưa nhanh hơn. Lưu Cảnh bật cười, véo nhẹ vào tai hắn: "Ngoan nào."
Phi Tịch khẽ ngẩn người, chợt nhớ lại nhiều năm trước, dường như cũng có ai đó từng véo tai hắn như vậy, bảo hắn phải ngoan. Ánh mắt hắn trở nên ngơ ngác. Chưa kịp nghĩ ra người đó là ai thì ký ức của hắn lại một lần nữa trở nên hỗn độn, toàn thân lại trở về trạng thái ngơ ngác và bực bội.
Lưu Cảnh thấy hắn yên lặng bèn lập tức ra hiệu cho Bi lão ông lại gần.
Bi lão ông run rẩy tiến đến, xác định Phi Tịch không có ý định làm hại mình mới lặng lẽ thả ra một quả cầu linh lực, nhẹ nhàng đẩy vào thức hải của Phi Tịch.
Phi Tịch cảm nhận được linh lực lạ xâm nhập, theo bản năng hắn định đẩy lùi nhưng bị Lưu Cảnh nắm lấy tay thì lập tức an phận.
... Không thể nhìn nổi nữa, thực sự là không thể nhìn nổi! Lần đầu tiên nhìn thấy Đế quân dưới hình dạng người lại dính lấy Lưu Cảnh như thế, Ly Nô bị đả kích mạnh nên dứt khoát quay mặt đi.
Sắc mặt Bi lão ông nghiêm trọng, để mặc linh lực di chuyển trong thức hải của Phi Tịch, một lúc lâu sau đột nhiên gân xanh nổi lên, mặt đỏ bừng. Lưu Cảnh nhanh như chớp cắt đứt liên kết giữa lão và Phi Tịch, Bi lão ông ngã ngồi xuống đất, toàn thân mềm nhũn, thở dốc từng hơi lớn.
Tiếng động lão tạo ra làm cho Xá Già và Ly Nô hoảng sợ. Hai người lập tức xuất hiện trước mặt Lưu Cảnh và Phi Tịch, mỗi người bảo vệ một bên, đồng thời cảnh giác nhìn Bi lão ông.
Bi lão ông suýt chết ngạt: "... Thật cảm ơn hai vị."
"Ông ấy bất cẩn bị thức hải của Đế quân giam cầm." Lưu Cảnh giải thích ngắn gọn.
Bị thức hải giam cầm? Xá Già và Ly Nô cùng ngẩn người. Thức hải giam cầm tức là khi một bên mạnh hơn cố ý hoặc vô ý giam giữ linh lực của bên yếu hơn, sau đó sử dụng linh lực của đối phương làm mồi dẫn, liên tục hấp thụ tu vi của đối phương. Bên yếu không thể phản kháng cho đến khi linh lực cạn kiệt mà chết mới dừng lại.
Nếu vừa rồi không phải Lưu Cảnh phản ứng nhanh thì Bi lão ông giờ này chỉ còn là một tấm da người.
Bi lão ông dần điều hòa được hơi thở, sau khi cố gắng từ dưới đất bò dậy bèn trang trọng cúi đầu hành lễ với Lưu Cảnh: "Lưu Cảnh cô nương, ơn cứu mạng không gì báo đáp nổi. Sau này nếu có lúc cần đến ta, ta nhất định sẽ không tiếc mạng sống."
Lưu Cảnh liếc nhìn lão: "Ta nào có cần đến một đứa nhóc như ngươi."
Bi lão ông: "?"
Ly Nô cũng lộ vẻ khó hiểu.
"À... Đế quân thế nào rồi?" Xá Già cố gắng chuyển chủ đề.
Sự chú ý của mọi người quả nhiên quay trở lại Phi Tịch. Bi lão ông lau mồ hôi trên trán, khô khốc mở miệng: "Thức hải của Đế quân đã đen kịt, chẳng trách gần đây ngày càng mệt mỏi và lười biếng."
Thức hải phần lớn đều sáng sủa ấm áp, dù là ma tu cũng không đến nỗi là màu đen. Nay thức hải của Phi Tịch đã đen kịt nghĩa là thần hồn sắp tan rã, mà một khi thần hồn tan rã thì đừng nói là giữ được tính mạng, ngay cả sau khi chết cũng chưa chắc có thể đầu thai chuyển thế.
Bầu không khí quả nhiên trở nên nặng nề.
Hai nắm tay siết chặt của Ly Nô khẽ run lên, tốn rất nhiều tâm sức mới có thể bình tĩnh lại một chút: "Tình độc tuy khó chịu nhưng với tu vi của Đế quân cũng không nên đến mức thức hải đen kịt thế này. Chẳng lẽ trong cơ thể ngài ấy còn có vấn đề khác?"
"Ngoài tình độc thì ta không nhìn ra điều gì khác. Cụ thể thế nào còn phải đợi sư phụ ta trở về mới biết." Bi lão ông cẩn trọng đáp.
Ly Nô lập tức giận dữ: "Sư phụ ngươi đi tìm hợp hoan hoa, chưa biết khi nào mới trở về. Nếu chỉ có thể ngồi đây chờ đợi thì ngươi có tác dụng gì chứ!"
Bi lão ông bị mắng đến lúng túng, rụt cổ không dám lên tiếng.
Xá Già nhìn sắc mặt trắng bệch của lão dường như trông còn già hơn lúc nãy, liền khuyên Ly Nô: "Ông ấy mới theo thần y Đoạn Vũ được vài năm, có y thuật như hiện tại đã là không dễ, ngài cũng đừng quá đòi hỏi."
Ly Nô hít sâu một hơi, cau mày nhìn thoáng qua Phi Tịch đang ăn bánh, nghiến răng thấp giọng: "Ta không muốn đòi hỏi, nhưng Đế quân giờ thế này, sao ta có thể không đòi hỏi?"
"Ngài có gϊếŧ ông ấy thì ông ấy cũng không chữa được cho Đế quân." Xá Già nói thẳng.
Mắt Ly Nô đột nhiên đỏ lên, nghẹn ngào không nói nên lời. Bi lão ông bị rút đi không ít linh lực, yếu ớt mà cũng im lặng. Trong bầu không khí trầm mặc ảm đạm, Phi Tịch cúi đầu cắn một cái lên cổ Lưu Cảnh.
Mọi người: "..."
Dù rất muốn tiếp tục giữ vẻ nghiêm trọng, nhưng Lưu Cảnh vừa kêu ai da ai da vừa đấm Phi Tịch. Ly Nô lập tức không vui, la lối bảo vệ chủ nhân không cho đánh, Xá Già đành phải dỗ dành kẻ này, lại dỗ dành kẻ kia, còn phải cẩn thận bảo vệ Lưu Cảnh. Tình cảnh nhất thời trở nên ồn ào và buồn cười.
Cuối cùng cũng dùng thanh tâm quyết dỗ được Phi Tịch ngủ, trong phòng mới lần nữa yên lặng.
Lưu Cảnh bực bội xoa xoa vết răng trên cổ, đưa ra quyết định thay mọi người: "Mỹ nhân mà Trần Ưu Tôn giả gửi tới đâu?"
Mọi người lập tức nhìn nàng.
"Thức hải của Đế quân hoàn toàn đen kịt, chẳng qua là do tình độc. Nếu tình độc được giải, hẳn là có thể kéo dài thêm thời gian chờ Đoạn Vũ trở về." Lưu Cảnh cân nhắc nói.
Ly Nô lập tức nhíu mày: "Không được, chưa nói đến điều kiện mà Trần Ưu Tôn giả đưa ra là Đế quân phải giải trừ phong ấn của Phi Khải, ngay cả mỹ nhân đó, Đế quân cũng không thèm muốn. Hiện tại những nữ nhân đó đang ở biệt điện, ta đã chuẩn bị sáng sớm mai đưa họ đi."
"Tình cảnh hiện tại còn đuổi ai chứ, cứu mạng mới là quan trọng." Lưu Cảnh liếc nhìn y một cái: "Nếu không đến lúc Đế quân thần hồn tan vỡ mà chết, Phi Khải cũng có thể ra khỏi động phủ."
"Không những ra khỏi động phủ mà còn có thể trở thành Đế quân mới." Xá Già tiếp lời.
Bi lão ông gật đầu: "Rồi còn đánh thuộc hạ của Đế quân, phá hoại chỗ bất lợi cho Đế quân."
Ly Nô: "..."
Im lặng một lúc lâu, cuối cùng y dao động, nhưng nhớ ra điều gì đó lập tức nheo mắt mèo lại: "Ta dựa vào đâu để tin ngươi?"
Lời này là nhắm vào Lưu Cảnh. Lưu Cảnh hơi sững sờ, không hiểu gì mà đối diện với y.
"Trần Ưu Tôn giả vừa gửi tới mấy nữ nhân được cho là có hiệu quả giải độc, Đế quân liền trở nên thần trí mơ hồ. Mà ngươi lại tình cờ xuất hiện, thừa lúc Đế quân không tỉnh táo, nói những lời này để ngài ấy chấp nhận những người phụ nữ đó." Ly Nô càng nói càng cảnh giác, phương thiên họa kích lặng lẽ xuất hiện trong tay y: "Lưu Cảnh, tất cả điều này có phải quá trùng hợp không? Là những nữ nhân đó có vấn đề hay ngươi muốn nhân cơ hội này liên thủ với Trần Ưu Tôn giả để cứu Phi Khải?"
Y dứt khoát hỏi, Bi lão ông thầm lặng nuốt nước bọt, cẩn thận nhìn về phía Lưu Cảnh.
Người bị chất vấn thì giữ một vẻ mặt bình tĩnh, thậm chí còn chỉnh lại góc chăn cho Phi Tịch: "Đế quân không nói với ngươi rằng ngài đã không còn nghi ngờ ta nữa sao?"
"Ngài ấy chưa bao giờ nói." Ly Nô lập tức đáp lại.
Lưu Cảnh khẽ cười, nhìn thẳng vào mắt hắn: "Ngươi có biết hôm đó ta đưa Đế quân đến động phủ của Phi Khải để làm gì không?"
"Làm gì?" Ly Nô nhíu mày.
"Đổ phân."
Ly Nô: "?"
Bi lão ông: "?"
"Ừm, đổ phân lên người Phi Khải, giúp Đế quân xả giận." Lưu Cảnh tỏ vẻ vô tội.
Ly Nô: "..."
Bi lão ông: "..."
"Tất cả những gì tỷ tỷ ta nói đều là sự thật. Nếu ngài không tin có thể tự đi điều tra. Các tạp dịch trong chuồng ngỗng, vệ binh trước động phủ của Phi Khải và cả chính hắn đều có thể chứng minh." Xá Già nói đúng lúc: "Nếu tỷ tỷ ta thực sự cùng một phe với Trần Ưu Tôn giả, ngài nghĩ tỷ ấy sẽ tự làm mất mặt Tôn giả trước, sau đó lại đi đổ phân lên người Phi Khải sao?"
Biểu cảm của Ly Nô đã khó duy trì sự điềm tĩnh: "Đế quân cũng tham gia?"
"Ngài ấy đứng bên cạnh xem." Xá Già đáp.
"Vậy thì tốt." Ly Nô giữ được hình tượng vĩ đại của chủ tử trong lòng mình, âm thầm thở phào: "Chẳng trách Đế quân sau khi trở về hôm đó đã không cho các ngươi vào trong Bất Lợi đài nữa."
Thì ra là ngài chê bọn họ bẩn.
"Vậy giờ ngươi có thể tin những lời ta nói được chưa?" Lưu Cảnh khoanh tay.
"Ta tin..." Đã đến mức này thì có thể không tin sao? Ly Nô tỏ vẻ phức tạp: "Ngươi đã đi đổ phân lên người Phi Khải, ta còn có gì mà không tin... Vậy thì, hãy triệu tập những mỹ nhân đó tới đây."
Bi lão ông: "..." Sống đến tuổi này cũng coi như được mở rộng tầm mắt.
"Nhưng Đế quân chưa chắc sẽ hợp tác." Xá Già nêu ra vấn đề then chốt nhất.
Lưu Cảnh nhìn Phi Tịch đang ngủ say, hàng mày hơi nhíu lại.
"Ta có một cách." Bi lão ông yếu ớt giơ tay.
Mọi người ngay lập tức nhìn về phía lão.
Đêm dần sâu, Bất Lợi đài vẫn luôn không có ánh sáng. So với các nơi khác trong U Minh cung, nơi ấy giống như một mảnh vải đen hòa vào bóng tối.
Trong điện phụ bên Bất Lợi đài, ba, năm mỹ nhân không có chút buồn ngủ, chỉ có thể tụ lại trò chuyện.
"Chúng ta đã đến đây hai ngày rồi, ngoài sáng hôm qua gặp Đế quân một lần, sau đó cứ bị nhốt trong điện bên cạnh này mãi. Các ngươi nói xem rốt cuộc Đế quân có ý gì?" Một mỹ nhân lo lắng hỏi: "Không phải là ngài không vừa mắt chúng ta, muốn đưa chúng ta trả lại cho Trần Ưu Tôn giả chứ?"
"Ta nghĩ là không phải, Trần Ưu Tôn giả đã nói rõ ràng rằng trên người chúng ta đã được đặt thuốc giải độc. Đế quân hợp hoan với chúng ta có thể làm dịu tình độc. Dù ngài có không vừa lòng với nhan sắc của chúng ta cũng không đến mức từ chối." Một người khác an ủi.
Mỹ nhân kia vẫn nhíu mày: "Nhưng cũng chưa chắc, chẳng phải Đế quân đã có người bên cạnh rồi sao? Ngày ngày chỉ sủng ái một mình nàng ta, còn để nàng ta nắm quyền Minh hỏa, hiển nhiên là tình cảm sâu nặng."
"Nếu tình cảm sâu nặng thì không thể trong ngày nắm quyền Minh Hỏa lại đuổi nàng ta trở về nơi làm tạp dịch cũ. Nơi tạp dịch ở, nghĩ thôi cũng biết là đơn sơ thế nào." Lập tức có người thứ ba cười nhạt: "Nàng ta rõ ràng đã thất sủng. Hơn nữa tình độc của Đế quân đã kéo dài quá lâu, niềm ân ái nam nữ thông thường đã không thể giải quyết. Chúng ta mới là thuốc giải duy nhất của ngài, cho nên được triệu kiến là chuyện sớm muộn."
Mấy người lập tức cảm thấy có lý, đang định thảo luận thêm thì cửa phòng bỗng mở ra.
"Các ngươi theo ta." Ly Nô liếc mắt nhìn họ rồi xoay người đi ra ngoài.
Mỹ nhân ngơ ngác nhìn nhau, nghĩ đến điều gì đó rồi mắt sáng lên, lập tức đuổi theo: "Ly Nô đại nhân, có phải là đến hầu hạ Đế quân không?"
"Là Đế quân sai ngài đến gọi bọn ta sao? Bọn ta chưa kịp chuẩn bị. Đi vội như vậy, liệu Đế quân có không vui không?"
"... Đây không phải là đường đi đến Bất Lợi đài."
"Nói nhảm nhiều thế làm gì." Ly Nô lạnh mặt, mấy mỹ nhân lập tức không dám lên tiếng nữa.
Đêm khuya yên tĩnh, trong U Minh cung chỉ lác đác vài thị vệ. Thỉnh thoảng có cô hồn dã quỷ mất đi ý thức mà xông vào, chưa đi được vài bước đã lập tức hóa thành một luồng khói. Mỹ nhân sợ hãi bám sát theo sau Ly Nô, sợ rằng nếu lỡ chạm vào đại trận hộ cung vô hình sẽ không biết chết như thế nào.
Bước đi trong im lặng một đoạn đường, bọn họ dần dần rời xa trung tâm U Minh cung, xung quanh cũng ngày càng hoang vu. Mỹ nhân càng lúc càng lo sợ, cứ cảm thấy Ly Nô muốn dẫn họ đến một góc nào đó để gϊếŧ họ.
Ngay khi nỗi lo lắng này đạt đến đỉnh điểm, Ly Nô cuối cùng cũng dừng lại: "Đến rồi."
Mỹ nhân ngạc nhiên, ngẩng đầu lên thì thấy một cánh cửa lớn đẹp đẽ trang nhã. Ly Nô đẩy cửa, cảnh tượng bên trong cũng lộ ra, hoa đỏ cỏ xanh phối hợp với các vật trang trí sang trọng. Tuy nhỏ nhưng cực kỳ xa hoa, đẹp hơn biết bao lần so với điện phụ.
Đây là nơi nào? Lúc vào cung tại sao không nghe ai nhắc đến? Mỹ nhân suy nghĩ mông lung, theo sau Ly Nô đi qua sân vườn nhỏ mà tinh tế, đến cửa tẩm phòng đối diện với sân viện.
"Đế quân đang ở bên trong." Ly Nô vừa mở miệng liền làm ánh mắt của các mỹ nhân sáng lên.
Y liếc qua biểu cảm tham lam của họ, bực bội nhận ra rằng y thà để Lưu Cảnh, người không đáng tin kia, hầu hạ Đế quân còn hơn.
Nhưng đã đến mức này rồi, chỉ có thể làm khổ Đế quân mà thôi.
Ly Nô thầm thở dài, quay đầu lại dặn dò đám người: "Sau khi các ngươi vào, cái gì không nên hỏi thì đừng hỏi, cái gì không nên nghe thì đừng nghe, bảo các ngươi làm gì thì làm cái đó, hiểu chưa?"
Các mỹ nhân liên tục đồng ý, xác nhận rằng y không có thêm chỉ thị nào khác mới cẩn thận đẩy cửa phòng ra.
Bên trong căn phòng không lớn, thậm chí có chút chật hẹp, nhưng trong căn phòng nhỏ bé này lại đủ mọi thứ. Thảm trải sàn được làm từ lông linh thú và tơ tằm thượng hạng. Từ cửa vào là bàn ghế, tiến thêm vài bước nữa là giường, lúc này trên giường đang buông rèm. Bên trong lờ mờ có hai bóng người, một người nằm, một người ngồi trên người đang nằm, bóng dáng mơ hồ không nhìn rõ.
Các mỹ nhân theo bản năng bước chân nhẹ lại, đang muốn nhìn kỹ hơn thì bỗng nhiên rèm bị vén lên một khe nhỏ. Một gương mặt xinh đẹp, trong sáng hiện ra trước mắt mọi người.
"Ồ, tất cả đã đến rồi à." Nàng khẽ mỉm cười.
Các mỹ nhân nhìn nhau, cuối cùng người dẫn đầu khẽ hỏi: "Xin hỏi cô nương là..."
"Tỳ nữ thân cận của Đế quân, các ngươi gọi ta Lưu Cảnh là được." Lưu Cảnh thản nhiên giới thiệu.
Đám người ngẩn ra một chút, sau đó lập tức hiểu ra chuyện gì…
Nàng đã nghe nói về sự hiện diện của bọn họ nên cố ý dùng danh nghĩa của Đế quân gọi bọn họ tới để răn đe chứ gì?
Trước đây chỉ nghe nói Đế quân đã đuổi nàng về nơi ở cũ tồi tàn, nhưng không ngờ nơi đây lại hoa mỹ xa hoa, từng nơi từng chốn đều được chăm chút cẩn thận, chẳng giống chỗ trừng phạt chút nào... Chẳng lẽ đây chỉ là trò vui giữa họ? Giờ nàng có thể sai khiến Ly Nô đưa bọn họ đến đây, liệu có phải cũng là ý của Đế quân?
Các mỹ nhân lo lắng, sợ nàng sẽ gây rắc rối cho mình nên đồng loạt quỳ xuống hành lễ: "Tham kiến Lưu Cảnh ma sứ."
"Ma sứ vạn an."
Lưu Cảnh: "?"
Sau một khoảng im lặng ngắn ngủi, nàng cười khan một tiếng: "Các ngươi... Khách sáo quá rồi, đứng dậy đi."
"Ma sứ, bọn ta đến U Minh cung cũng là tuân lệnh mà hành động, tuyệt không có ý ly gián ngài và Đế quân." Các mỹ nhân cẩn thận liếc nhìn bóng người thứ hai trên rèm, sợ mình sẽ trở thành vật hi sinh để lấy lòng Đế quân và tỳ nữ được sủng ái nên vội vàng bày tỏ rằng mình không có lòng tranh sủng.
"Đế quân và ma sứ quả thực là trời sinh một cặp. Bọn ta chỉ như cát bụi dưới đất, thậm chí không xứng chạm vào giày của Đế quân, nào dám có ý nghĩ không đứng đắn với Đế quân."
"Đế quân yêu ma sứ sâu đậm khiến bọn ta vô cùng cảm động. Sau này bọn ta nhất định ngày ngày cầu phúc cho Đế quân và ma sứ. Mong hai người ân ái đồng tâm ngàn năm vạn năm."
Lưu Cảnh: "..."
Trong rèm, có người bị tiếng động làm phiền bèn nhúc nhích tỏ vẻ khó chịu. Lưu Cảnh vội vàng ra hiệu bảo các mỹ nhân im lặng, lập tức họ trở nên yên tĩnh.
Lưu Cảnh quay lại trong rèm, nhìn người đàn ông trước mặt bị nàng trói cả tay chân vào bốn góc giường, y phục bị cởi bỏ lộn xộn: "Đại hắc xà."
Nam nhân hơi nhíu mày, đồng tử đen láy lộ ra sự bất an.
Lưu Cảnh đối diện với hắn một lúc rồi đưa tay che mắt hắn lại. Hầu kết của Phi Tịch khẽ động, đôi môi mỏng vô thức hơi hé mở, là dáng vẻ hoàn toàn không hề đề phòng.
"... Chủ ý này thật quá ác độc, cũng không biết Bi lão ông nghĩ ra như thế nào." Lưu Cảnh bất lực nói: "Ta không hề muốn dính dáng chút nào nhưng ngoài ta ra thì không ai có thể trói được ngài, nên chỉ còn cách ta phải làm thôi."
Phi Tịch chậm rãi chớp mắt một cái, hàng mi nhẹ nhàng chạm vào lòng bàn tay nàng mang lại một cảm giác ngứa ngáy.
"Thôi được rồi, hiện tại thức hải của ngài đã hoàn toàn bị phá hủy. Nếu không làm gì đó, e rằng ngài cũng chẳng sống nổi mười ngày." Lưu Cảnh lắc lắc sợi dây linh thần đang trói tay chân hắn, xác định rằng hắn không thể thoát ra mới an ủi: "Yên tâm đi, với thể chất hiện tại của ngài, chắc sẽ kết thúc rất nhanh thôi."
Phi Tịch nhíu mày nhìn nàng.
Ánh mắt của hắn quá mức trong sáng, Lưu Cảnh hiếm khi cảm thấy chột dạ. Nàng nghĩ rằng nếu có thể đánh ngất hắn rồi làm thì cũng tốt, sẽ không phải bị hắn tra khảo bằng ánh mắt như thế này.
Lưu Cảnh thở dài một tiếng rồi kéo hẳn tấm rèm giường ra, các mỹ nhân đã chờ đợi từ lâu nhìn thấy Đế quân y phục xộc xệch bị trói chặt trên giường, lập tức kinh ngạc mở to mắt.
"Đế quân thích kiểu này." Lưu Cảnh trông hoàn toàn vô tội: "Chắc các ngươi hiểu chứ."
"Hiểu… Hiểu mà..."
Nhiều chuyện ở Minh vực không có giới hạn, trong tình ái lại càng quá đáng. So với người khác, Đế quân thế này quả thực không đáng kể. Nếu không phải hắn ngày thường luôn cao quý lạnh lùng, khó gần thì bọn họ cũng sẽ không bị sốc như vậy.
Thấy Lưu Cảnh mỉm cười nhìn họ, các mỹ nhân không đoán được nàng muốn làm gì, cuối cùng vẫn phải để Lưu Cảnh nhảy xuống giường: "Vậy thì bắt đầu hầu hạ Đế quân đi."
Các mỹ nhân nhìn nhau, do dự một lúc rồi xác nhận rằng nàng không nói đùa mới thử tiến lại gần Phi Tịch.
Phi Tịch vốn đã khó chịu vì bị trói, khi cảm nhận được hơi thở xa lạ thì tâm trạng càng trở nên tồi tệ hơn. Ánh mắt hắn lạnh lùng liếc một cái, muốn thoát khỏi sự trói buộc, nhưng dây linh thần mà Ly Nô đưa đến được xoắn từ hơn mười loại tơ linh mạn, đâu dễ gì thoát ra. Hắn lập tức càng thêm phiền muộn.
Các mỹ nhân bị vẻ mặt lạnh lùng của hắn dọa sợ liền rụt lại, nhìn Lưu Cảnh cầu cứu. Phi Tịch cũng nhíu mày, chăm chú nhìn Lưu Cảnh.
Lưu Cảnh: "..." Sao cảm giác như nàng đang đóng vai kỳ quặc trong chuyện này nhỉ?
Trời đất chứng giám, Phi Tịch cần thuốc giải cứu mạng, Trần Ưu Tôn Giả muốn để người mới thay thế vị trí của nàng, các mỹ nhân này muốn trở thành phụ nữ của Đế quân. Đêm nay xong việc thì mọi người đều có thể đạt được ý nguyện, chỉ có mình nàng không được lợi gì, dính vào còn có thể gặp họa lớn, kết quả là mọi việc lại biến nàng thành kẻ xấu duy nhất.
Lưu Cảnh cau mày, cúi đầu đối diện với đôi mắt đầy hoang mang nhưng lại tin tưởng của Phi Tịch... Thôi được, dù sao tính mạng cũng quan trọng, nhưng việc này cũng không nên ép buộc quá.
Lưu Cảnh vừa cảm thán không nên nhúng tay vào vũng nước đυ.c này, vừa chấp nhận số phận mà quay lại bên giường, chậm rãi tháo dây trói tay của Phi Tịch.
“Hiện giờ Ly Nô và bọn họ ở ngoài đều đang chờ tin tốt từ ngài, ta cũng không biết mình làm như vậy có đúng không nữa." Lưu Cảnh thở dài: "Biết rằng hiện giờ thần trí ngài mơ hồ nhưng sinh tử là chuyện hệ trọng. Ngài cũng hãy cố gắng nghĩ kỹ một chút, đừng đưa ra quyết định khiến ngài hối hận.”
Phi Tịch im lặng lắng nghe nàng nói. Các mỹ nhân đứng cạnh nghe nàng nói, lờ mờ hiểu được lý do mình bị triệu đến đây. Nhất thời ai nấy đều bồn chồn, thậm chí có kẻ can đảm còn dám lấy hết can đảm chạm vào hắn. Nhưng ngón tay vừa chạm đến vạt áo, ánh mắt Phi Tịch đột nhiên trở nên sắc lạnh, bất chấp mọi thứ mà vùng vẫy.
Dây linh thần trói tay trái hắn vẫn chưa được tháo. Trong lúc hắn giãy giụa, không biết từ lúc nào linh thần đã cắt vào da, lún sâu vào máu thịt. Lưu Cảnh hoảng hốt lập tức giữ lấy tay hắn nhưng Phi Tịch như đã mất đi thần trí, đồng tử dựng đứng đỏ rực, điên cuồng vùng vẫy, mỗi động tác đều thể hiện sự bài xích.
Các mỹ nhân trông thấy cảnh này thì kinh hãi, kẻ nào trước đó can đảm lại gần cũng ngây người tại chỗ. Lưu Cảnh hiếm khi để lộ ánh mắt lạnh lùng, quát lên với bọn họ: “Ra ngoài hết đi.”
Khi nàng cười nói luôn tỏ dáng vẻ hiền lành dễ gần, nhưng một khi lạnh mặt lại toát ra khí thế cao quý vô biên. Dù không có linh lực áp chế cũng khiến mọi người chân run tay bủn rủn, đành phải dìu nhau rời đi.
Lưu Cảnh kéo mạnh màn giường khiến chiếc giường nhỏ hoàn toàn bị cô lập khỏi thế giới bên ngoài. Lúc này nàng mới cúi người ôm lấy Phi Tịch, vừa trấn an vừa tháo dây trói trên tay trái hắn.
“Không sao rồi, không sao rồi, nếu ngài thật sự không muốn thì không ai có thể ép buộc ngài. Không sao nữa đâu...” Lưu Cảnh dùng linh lực giúp hắn chữa lành vết thương trên cổ tay, nhẹ nhàng vỗ về lưng hắn.
Phi Tịch vẫn giãy giụa, dây trói nhanh chóng biến mất trong máu thịt, máu tươi không ngừng trào ra. Lưu Cảnh chỉ còn cách vừa đè hắn xuống vừa thi triển thanh tâm quyết cho đến khi thức hải bắt đầu rung lên phản kháng vì linh lực xuất ra quá nhiều. Hơi thở của Phi Tịch mới dần trở nên ổn định, cuối cùng yên tĩnh lại.
Lát sau, hắn mệt mỏi cất tiếng: “Ngươi lại làm gì nữa rồi?”
Lưu Cảnh khựng lại, kinh ngạc nhìn hắn: “Đế quân?”
Phi Tịch nhíu mày, quét mắt nhìn dây trói trên giường và vết hằn nhẹ trên cổ tay, cuối cùng nhìn về phía Lưu Cảnh, im lặng đợi nàng đưa ra lời giải thích.
“... Chuyện lần này thật sự không phải do ta nghĩ ra.” Lưu Cảnh cười gượng.
Một khắc sau, Lưu Cảnh, Xá Già, Ly Nô và Bi lão ông đồng loạt quỳ gối dưới đất, không ai dám ngẩng đầu nhìn nam nhân toàn thân toát ra hàn khí kia.
Bốn người cúi đầu, còn lén lút ra hiệu bằng ánh mắt, thúc giục người khác lên tiếng trước. Tiếc rằng thúc giục thì cứ thúc giục, nhưng chẳng ai dám làm kẻ tiên phong.
Cứ giằng co như vậy mãi, cuối cùng Ly Nô cũng lên tiếng trước: “... Những nữ nhân đó đã được đưa về điện phụ. Cho bọn họ uống thuốc rồi, không ai sẽ nhớ lại chuyện xảy ra tối nay. Đợi trời sáng, tiểu nhân sẽ đưa họ về.”
Phi Tịch không nói gì, sắc mặt trầm ngâm.
“Đế… Đế quân tỉnh lại kịp thời, họ còn chưa kịp làm gì, nên... Nên không cần quá để bụng.” Xá Già cũng vội vàng lên tiếng.
Là kẻ chủ mưu, Bi lão ông sợ hãi nhất, khổ sở giải thích: “Tình độc trong người ngài đã khiến thức hải hoàn toàn tiêu tan. Tiểu nhân cũng là vì muốn ngài bình an sống sót đến lúc sư phụ mang hợp hoan hoa về nên mới phải ra hạ sách này. Cầu xin Đế quân tha mạng...”
Ba người nối tiếp nhau tạ lỗi, chỉ có Lưu Cảnh là vẫn im lặng. Cuối cùng Phi Tịch đành nhìn chằm chằm vào nàng, khiến nàng không còn chỗ nào để trốn.
“... Lần này thật sự không phải ý của ta.” Lưu Cảnh cảm thấy oan ức.
Phi Tịch mặt không biểu cảm: “Sợi dây trên tay ta là ai buộc?”
Lưu Cảnh: “Xin lỗi Đế quân, ta sai rồi. Ta không dám nữa.”
Ánh mắt Phi Tịch lướt qua bốn người, cười lạnh: “Một lũ ngu xuẩn.”
Bốn người im thin thít, không dám hé răng.
Phi Tịch vừa tỉnh lại, cơ thể cực kỳ mệt mỏi, chỉ đuổi bọn họ ra ngoài. Mấy người lập tức cúi đầu lui đi, vừa đến cửa lại nghe hắn thản nhiên nói: “Lưu Cảnh ở lại.”
Lưu Cảnh: “...”
Ba người còn lại nhìn nhau một cái rồi chạy mất hút.
Khóe miệng Lưu Cảnh co giật, im lặng quay lại bên giường: “Đế quân.”
“Nước.” Phi Tịch nhắm mắt.
Lưu Cảnh vội vàng rót một chén nước đưa qua. Trong lúc hắn uống nước, nàng thở dài nói: “Đế quân, tiếp theo ngài định làm gì? Thức hải đã bị hắc ám bao trùm, có nghĩa là thần hồn sắp tan rã. Nếu thật sự không muốn đυ.ng đến người của Trần U Tôn giả thì ngài nhất định phải nghĩ ra cách khác để giải tình độc rồi.”
Phi Tịch trầm mặc nhìn nàng một cái, đột nhiên vươn tay về phía nàng.
Lưu Cảnh ngẩn ra một chút nhưng không tránh né, ngược lại còn cúi sát hơn.
Bàn tay lạnh lẽo vẫn còn vết thương siết chặt lên trán nàng. Một tia linh lực yếu ớt tiến vào thức hải của nàng dò xét một vòng rồi lập tức bị thức hải mênh mông nhấn chìm.
Phi Tịch thu tay lại, nhìn nàng thăm dò: “Ngươi tiêu hao rất nhiều linh lực.”
“Vừa rồi thần hồn Đế quân loạn lạc, chỉ có thanh tâm quyết mới có thể trấn an.” Lưu Cảnh cười bất lực, sắc môi hơi nhợt nhạt.
“Thức hải bị tổn hại, nếu còn tiêu hao linh lực như vậy sẽ dẫn đến thần hồn tan vỡ, hóa thành tro bụi.” Phi Tịch lạnh nhạt nói.
Lưu Cảnh xòe tay: “Biết rồi, nhưng còn có cách nào khác chứ, cũng phải cứu Đế quân chứ.”
Phi Tịch nhìn nàng rất lâu: “Tại sao?”
“Có gì mà tại sao?” Lưu Cảnh không hiểu.
Phi Tịch nhíu mày, tiếp tục nhìn nàng.
Lưu Cảnh bật cười, ném cho hắn một ánh mắt lả lơi: “Tất nhiên là vì ta thích Đế quân rồi. Đế quân là tim ta, là gan ta, là bảo bối của ta. Sao ta có thể để Đế quân xảy ra chuyện được.”
Trông dáng vẻ đùa giỡn của nàng, nhưng lần này Phi Tịch hiếm khi không tỏ vẻ chán ghét. Hắn im lặng một lát rồi nói nhạt nhẽo: “Hộ pháp cho ta.”
"Hộ pháp?" Lưu Cảnh không hiểu.
"Tình từ tâm, dục từ nguồn. Bản tọa dự định đẩy một phần tình độc đến nguồn, sau đó cắt bỏ tận gốc, từ đó kéo dài thời gian phát độc." Phi Tịch lạnh lùng: "Trong quá trình này chắc chắn sẽ rất đau đớn, bản tọa có thể sẽ mất đi thần trí mà trở nên điên cuồng. Ngươi không cần làm gì cả, chỉ cần đến lúc đó an ủi bản tọa là được."
Lưu Cảnh nghe không hiểu lắm. Đang định hỏi kỹ thì thấy hắn giơ tay biến ra một con dao găm sắc bén.
Lưu Cảnh ngạc nhiên, mới nhận ra hắn không phải hoàn toàn không có linh lực mà là không thể sử dụng linh lực giống như nàng.
Chỉ là biến ra một con dao găm mà mặt hắn đã tái nhợt, mồ hôi như mưa, có thể mường tượng tại sao hắn không sử dụng linh lực thời gian qua. Lưu Cảnh muốn truyền cho hắn chút linh lực để giảm bớt sự khó chịu nhưng tiếc rằng bản thân cũng lực bất tòng tâm, chỉ có thể đứng nhìn.
Phi Tịch cũng không bận tâm, nhìn nàng một cái bình tĩnh nói: "Nếu đã chuẩn bị xong, bản tọa sẽ bắt đầu cắt."
"Cắt gì?" Lưu Cảnh nghi hoặc ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt của hắn rồi im lặng nhìn xuống, mí mắt lập tức giật giật.
Sắc mặt Phi Tịch rất kém nhưng hắn vẫn bình thản nói: "Bản tọa có hai cái, một trong số đó chỉ là để dự phòng, cắt bỏ cũng không sao."
Lưu Cảnh: "..."