Chương 2: Hợp Tu

Chương 2: Hợp Tu

Trên đời này, Dương Hi Tiên Tôn không sợ trời không sợ đất, chỉ duy nhất sợ một điều là hồi nhỏ bị một con rắn nhỏ cắn, từ đó để lại ám ảnh với những thứ dài dài. Tuy không đến mức sợ hãi, nhưng nàng cũng tránh xa không dám lại gần... Vậy tại sao nguyên hình của Phi Tịch không phải là con sư tử lông xù, mà lại là một hắc xà?

Lưu Cảnh không kịp suy nghĩ kỹ, bị ném lên giường liền lăn một vòng muốn trốn thoát. Nhưng ngay khi xuống giường lại bị hắc xà to hơn cả vòng eo nàng lần nữa cuốn chặt. Nàng còn chưa kịp phản ứng đã cảm thấy một bóng đen đổ xuống. Theo bản năng nàng tránh đi, cái miệng rắn đỏ lòm lập tức cắn trúng khúc gỗ bên giường.

Hắc xà cắn hụt một lần, hoàn toàn bị kích động, chiếc đuôi của hắn cuốn lấy Lưu Cảnh ném mạnh xuống đất. Lưu Cảnh nhanh tay nắm lấy chăn, mượn lực tránh thoát. Giường hoa điêu khắc từ huyền mộc không chịu nổi sức nặng, kêu cót két vài tiếng rồi sụp xuống. Cả người và rắn cùng rơi vào trong đống chăn, giằng co kịch liệt.

Hắc xà càng thêm mất kiên nhẫn, sát ý càng đậm. Hắn nhanh chóng ngóc cao đầu từ đống chăn, thè ra cái lưỡi đỏ tươi.

Lưu Cảnh kiệt sức, buông thả: "Gϊếŧ thì gϊếŧ đi, cho ta một cái chết nhanh gọn."

Giọng nói mang theo hơi thở lười nhác chán đời, vang lên rõ ràng trong căn phòng trống trải.

Trong mắt hắc xà lóe lên sự mờ mịt rồi nhanh chóng phục hồi. Tiếp đó nó mất hết sức lực, ầm một tiếng ngã xuống người nàng.

Cơ thể to lớn của con rắn đè xuống, Lưu Cảnh mắt hoa lên sao, nhưng vẫn theo bản năng giơ tay vỗ nhẹ lên thân rắn.

Vảy rắn cứng ngắt lạnh lẽo như sắt đen, ánh lên ánh sáng u ám. Mắt rắn dựng đứng, rõ ràng đã mất hết lý trí nhưng không tiếp tục tấn công Lưu Cảnh, chỉ dựa vào bản năng cuốn chặt lấy nàng rồi không ngừng siết chặt.

Cứ tiếp tục như vậy, nàng sẽ bị nó siết thành vài mảnh.

Lưu Cảnh chịu đựng đau đớn khắp người. Nàng cố gắng điều động linh lực đẩy nó ra, nhưng linh lực vừa chạm vào vảy rắn đã lập tức tan biến như khói bụi.

... Chỉ ngắn ngủi ba nghìn năm không gặp, tu vi của hắn đã đến mức này. Mà đây còn là khi hắn bị tình độc nhập cốt khí huyết nghịch hành, nếu ở trạng thái toàn thịnh thì không biết sẽ ra sao.

Lưu Cảnh kinh ngạc. Nàng thầm cảm thấy may mắn vì vận khí của mình không tồi, gặp lúc hắn suy yếu cùng cực, hoàn toàn bị tình độc khống chế. Nếu sớm hơn một chút, chỉ sợ còn chưa kịp tiếp cận giường đã bị hắn nghiền nát.

Còn bây giờ... Lưu Cảnh thử giãy giụa lần nữa, nhưng chỉ bị cuốn chặt hơn, bình tĩnh nhìn vào mắt rắn đỏ lòm. Còn bây giờ, nếu không muốn bị hắn siết chết, hoặc phải nhanh chóng hợp tu cùng hắn, nước sữa hòa nhau thì hắn sẽ tự thả lỏng lực đạo. Hoặc phải dốc toàn lực thoát ra, tuy không chắc chắn nhưng cũng không ngồi chờ chết.

Nhưng nếu chọn cách thứ hai, nàng sẽ phải điều động toàn bộ linh lực. Đến lúc đó chỉ sợ thức hải tổn thương nặng hơn, con đường quay về Thiên giới càng xa vời, nên... vẫn phải làm thôi!

Trong tam giới chỉ có Nhân gian mới xem trọng việc này. Thiên giới và U Minh giới không câu nệ, thấy hợp mắt thì bất cứ lúc nào cũng có thể vui vẻ. Huống chi thường ngày Lưu Cảnh cũng đọc không ít tiểu thuyết. Chẳng qua chỉ là người kết hợp với rắn, cũng không có gì khó khăn.

Không có giới hạn nào, Lưu Cảnh quả quyết nhìn vào thân rắn, lần theo vảy lạnh lẽo chậm rãi tìm kiếm. Cuối cùng nàng cũng tìm được chỗ có thể dùng...

Rồi đột nhiên có một giới hạn đầu tiên trong đời, nàng quên sạch cả việc thức hải tổn thương hay việc quay về Thiên giới. Nàng cảm thấy hắn lần nữa siết chặt, Lưu Cảnh gom hết linh lực đập một cái lên đầu hắn.

Hắc xà cứng đờ, cả người và rắn đồng thời phun máu mà ngất xỉu.

Có lẽ do thức hải tổn thương, tinh thần không ổn định, Lưu Cảnh hiếm khi mơ. Trong mơ, nàng chỉ là một tiểu đệ tử trên đảo Bồng Lai, hàng ngày chơi đùa với chó mèo khiến người ta ghét bỏ. Chỉ có một thiếu niên thích theo sau, cùng nàng ngắm mây nhìn biển.

"Đợi sau này làm Tiên tôn, ta sẽ tặng ngươi tất cả cảnh hoàng hôn, được không?" Nàng cười hỏi hắn.

Thiếu niên nhìn vào mắt nàng một lúc rồi nói: "Ta không cần hoàng hôn, ta muốn..."

Nàng không nghe rõ, hỏi lại: "Muốn gì?"

Thiếu niên mở miệng, Lưu Cảnh tò mò rướn lên. Cuối cùng thiếu niên cũng mở miệng, ngay lập tức biến thành miệng rắn đỏ lòm, cắn vào đầu nàng.

Lưu Cảnh giật mình tỉnh dậy, quay đầu lại thấy đầu rắn trong mơ, cảm giác như ác mộng thành hiện thực.

"Ngươi là cái quái gì mà dám cản đường bổn quân. Có tin bổn quân gϊếŧ ngươi ngay hay không!"

Bên ngoài ồn ào, Lưu Cảnh cảm thấy giọng nói này rất quen thuộc. Nghĩ một lúc nàng mới nhớ ra, là đệ đệ cùng cha khác mẹ của Phi Tịch, Phi Khải.

Nàng nhớ quan hệ giữa vị này với Phi Tịch không tốt lắm.

"Diêm quân thứ tội, Đế quân đang giải độc, bất cứ ai cũng không được quấy rầy." Giọng nói trầm thấp của Ly Nô vang lên.

Lưu Cảnh lại cảm thấy phiền lòng. Nàng không hiểu tại sao con mèo nhỏ lại biến thành đại hán.

"Giải độc? Đế quân phát cuồng không cho ai lại gần, ai có thể giải độc cho ngài ấy? Chắc chắn đã không cứu được, ngươi không cho bổn quân gặp huynh trưởng... Có phải ngươi muốn chiếm ngôi Đế quân, cố ý giam giữ ngài ấy trên Bất Lợi đài?"

"Diêm Quân cẩn ngôn." Ly Nô nghe hắn ta nguyền rủa Phi Tịch như vậy thì lập tức không vui.

Phi Khải thấy biểu cảm của y thay đổi thì cười lạnh, càng thêm kiêu ngạo: "Xem ra bổn quân nói đúng. Nói! Ngươi giấu Đế quân có ý đồ gì? Hôm này bổn quân nhất định phải đưa Đế quân rời khỏi Bất Lợi đài. Nếu ngươi còn dám cản bổn quân thì đừng trách bổn quân không khách khí!"

Lưu Cảnh nhàn nhã tựa trên thân hắc xà, nghe vậy khẽ tặc lưỡi. Nàng nghĩ người này mấy nghìn năm vẫn chẳng tiến bộ, Phi Tịch chưa chết đã vội tranh ngôi.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu thật sự để hắn ta mang người đi thì Phi Tịch chắc chắn không sống nổi. Thế nên mèo nhỏ mới tuyệt đối không đồng ý.

Quả nhiên, Phi Khải nói xong liền muốn dẫn người xông vào Vô Vọng các. Mắt Ly Nô lóe lên, trong tay xuất hiện một cây phương thiên họa kích chĩa vào Phi Khải. Phi Khải kịp thời lùi lại, vẫn bị chút linh lực xẹt qua cổ họng.

Ai cũng không ngờ Ly Nô lại đột nhiên ra tay. Cả hai phe sau giây phút ngẩn ngơ liền đồng loạt rút vũ khí, không khí căng thẳng như mũi tên đã căng dây.

Phi Khải đưa tay lau qua cổ, thấy một vệt máu mờ nhạt trên ngón tay cái, đôi mắt tròn xoe thường ngày lập tức hóa thành mắt rắn dọc, quanh thân hắn ta bùng lên áp lực khủng khϊếp.

“Ta! Gϊếŧ! Ngươi!” Phi Khải tích tụ ma khí trong lòng bàn tay, lập tức lao vào tấn công Ly Nô.

Ly Nô dựng tai, giơ phương thiên họa kích chuẩn bị đối phó, đột nhiên từ bên trong vang lên một giọng nói thanh thoát: “Ồn ào gì thế.”

Mọi người đồng loạt ngẩn ngơ nhìn về phía Vô Vọng các đang đóng chặt, rõ ràng không ngờ bên trong còn có người thứ hai.

Lưu Cảnh mở cửa, thu hết ánh mắt ngạc nhiên của mọi người vào tầm mắt. Đối diện với Ly Nô, nàng không khỏi bật cười: “Người khác ngạc nhiên còn được, ngươi ngạc nhiên cái gì?”

Ngạc nhiên vì nàng vẫn còn sống. Trước mặt Phi Khải, Ly Nô không thể nói thật, chỉ im lặng nhìn nàng.

“Ngươi là ai?” Cuối cùng Phi Khải không kìm được nữa.

Lưu Cảnh liếc nhìn hắn: “Cha ngươi.”

Ly Nô: “?”

Phi Khải: “...”

Những người khác: “...?”

Sau một khoảng lặng dài, Phi Khải lập tức nổi giận, nhưng chưa kịp phát tác đã nghe Lưu Cảnh nhẹ nhàng nói: “Đế quân đoán ngươi sẽ hỏi ta, nên bảo ta trả lời như vậy.”

“Đế quân đã tỉnh?” Mắt Ly Nô sáng lên, đôi tai bất giác động đậy.

Lưu Cảnh liếc trộm tai y, tiếp tục nói với giọng nhiệt tình hơn: “Đúng vậy, nhờ nỗ lực không ngừng của ta đêm qua, Đế quân đã tỉnh.”

Tai Ly Nô lại động đậy lần nữa.

“Không thể nào!” Phi Khải lập tức phủ nhận: “Sao ngài ấy có thể cho ngươi lại gần?”

“Tại sao không thể?” Lưu Cảnh vô tội: "Đế quân thích nam nhân sao?”

“Đương nhiên không phải!” Ly Nô kiên định trả lời.

Lưu Cảnh và Phi Khải đồng thời nhìn y.

Ly Nô im lặng một lúc rồi nói: “Trước đây Đế quân không chịu cho nữ tu lại gần, nên ta đưa hai nam tu vào.”

Phi Khải: “...”

“Sau đó thì sao?” Lưu Cảnh tò mò.

Ly Nô: “Bị nghiền thành cám. Bọn họ là hai người chết thảm nhất trong số những người vào đó.”

Lưu Cảnh im lặng một lúc rồi quay sang hỏi Phi Khải: “Nghe chưa? Đế quân không thích nam nhân.”

“Hắn thích nam nhân hay không thì liên quan gì... Ta nói ngài ấy thích nam nhân khi nào?” Phi Khải suýt bị lừa, sau cơn tức giận lại đột nhiên tỉnh táo: "Ta nói là ngài ấy không thể cho ngươi lại gần. Phi Tịch là loại người gì chứ, sao có thể cho phép một nữ nhân lạ chạm vào mình?”

Hắn thậm chí còn không chấp nhận nữ tu theo bên cạnh, huống chi là một nữ nhân nhặt từ ngoài đường.

“Thật sao? Nhưng đêm qua Đế quân đã chạm vào ta rất nhiều lần, còn nói rất thích ta, muốn giữ ta bên ngài để sủng ái hàng đêm.” Lưu Cảnh càng thêm vô tội.

“Chắc chắn không thể!” Phi Khải lần nữa phủ nhận.

Lưu Cảnh: “Ồ.”

““Ồ” là ý gì?” Phi Khải không vui.

Lưu Cảnh không nói, chỉ khẽ giơ tay, vô tình để lộ những vết đỏ trên cổ tay và cổ. Sau đó nàng từ từ chỉnh lại mái tóc rối, nhẹ nhàng vuốt phẳng nếp nhăn trên áo, cuối cùng dựa lưng vào tường, thở dài ai oán.

Phi Khải: “...”