Chương 14: Trần Ưu Tôn Giả
Lưu Cảnh không biết cái chết đang đến gần, nàng đè lên người Phi Tịch còn nghiêm túc phân tích: "Với sức mạnh của ngài, muốn đẩy ta ra chỉ cần nhấc một ngón tay, sao lại phải tốn lời. Nhưng cho đến bây giờ ngài vẫn không động thủ, hoặc là ngài mất tu vi, hoặc là ngài dối lòng không muốn đẩy ta ra."
Đôi mắt nàng sáng lên, thiết tha nhìn Phi Tịch: "Vậy trong lòng ngài vẫn còn có ta..."
"Ngươi nghĩ việc đó có khả năng không?" Phi Tịch nhìn chằm chằm vào mắt nàng, lạnh lùng ngắt lời.
Lưu Cảnh chớp mắt: "Vậy ngài là trường hợp đầu tiên. Chẳng trách từ lần đầu tiên ngài khôi phục nhân hình, ta chưa từng thấy ngài sử dụng linh lực, hóa ra là vì lý do này."
Thần hay ma, thực ra đều lười, ăn uống đều muốn dùng linh lực trợ giúp, nhưng hắn chưa bao giờ dùng, chỉ có thể nói rằng tình trạng hiện tại của hắn căn bản là không thể dùng.
"Không thể dùng linh lực, lúc hóa hình rắn vẫn có thể hủy diệt hơn nửa U Minh cung, còn có thể một đêm bảy lần không gục." Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lưu Cảnh đỏ lên: "Đế quân ngài thật lợi hại."
Phi Tịch lạnh lùng nhìn nàng, không có chút phản ứng với lời khen ngợi của nàng, dường như cũng không lo lắng về việc bí mật lớn nhất của mình bị lộ. Hắn bị nàng đè trên giường, tạm thời ở thế yếu, nhưng vẫn như một kẻ bề trên tự tin.
Sau một khoảng lặng ngắn, hắn khẽ mở đôi môi mỏng, giọng nói lạnh lùng không dao động: "Cút xuống."
"Không cút." Lưu Cảnh ném cho hắn một cái nhìn lẳиɠ ɭơ: "Trừ khi ngài thu hồi mệnh lệnh, đừng phạt ta nữa."
"Ngươi đe dọa bổn Tọa?" Phi Tịch nheo đôi mắt dài.
Lưu Cảnh cười hì hì: "Ta nào dám, chỉ là ta lớn thế này rồi còn phải quỳ trong đình có người qua lại, quá là mất mặt Đế quân. Vì vậy mới mong ngài rộng lượng."
"Nếu bổn Tọa không đồng ý thì sao?" Phi Tịch không biết bao nhiêu năm rồi chưa từng bị đe dọa. Nhìn nữ nhân to gan này, hắn không khỏi cười lạnh.
Lưu Cảnh nhìn chằm chằm vào đôi mày thanh tú của hắn một lúc lâu, mỉm cười: "Vậy đừng trách ta không khách sáo."
Ánh mắt Phi Tịch trở nên sắc lạnh. Ngay sau đó hắn thấy mặt nàng đột nhiên tiến gần, gân xanh trên mu bàn tay hắn nổi lên, lập tức định bóp cổ nàng——
Chụt.
Nàng hôn lên mặt hắn.
Phi Tịch: "..."
"Đế quân, cầu xin ngài~." Lưu Cảnh kéo dài chữ ‘xin’ rồi ôm cổ Phi Tịch cọ tới cọ lui: "Ngài tha cho ta đi! Ta thật sự không muốn quỳ đâu Đế quân!"
Dù Phi Tịch đã khôi phục nhân hình nhưng tình độc vẫn chưa giảm chút nào. Nàng cứ làm như vậy, cơ thể hắn lại có dấu hiệu mất kiểm soát, cố gắng kìm nén mắng: "Cút xuống!"
"Ngài không đồng ý ta không cút." Lưu Cảnh giữ tư thế vô lại: "Ta sẽ còn hôn ngài nữa!"
"... Cút ra khỏi Bất Lợi đài." Phi Tịch nghiến răng, cố gắng nặn ra vài chữ.
Lưu Cảnh dừng lại: "Ngài sẽ không tính toán chứ?"
Phi Tịch nhìn thẳng vào nàng với ánh mắt u ám.
"Hiểu rồi." Lưu Cảnh cười rạng rỡ, lập tức lăn xuống giường: "Cảm ơn Đế quân!"
Sau đó nàng quả quyết rời khỏi Vô Vọng các.
Gân xanh trên trán Phi Tịch giật giật, phải bình tĩnh một lúc lâu mới lấy lại được bình tĩnh, vô cảm gọi Ly Nô vào.
"Đế quân." Ly Nô vô tình liếc thấy giường chiếu lộn xộn, vội cúi đầu.
Phi Tịch từ từ thở ra một hơi, ánh mắt lạnh như băng: "Nàng ta đã biết chuyện ta mất hết tu vi."
Ly Nô sững sờ, ánh mắt lập tức trở nên hung ác: "Thuộc hạ sẽ đi gϊếŧ nàng ta ngay."
"Không cần." Phi Tịch vẻ mặt thản nhiên, đã có quyết định: "Theo dõi nàng ta, nếu nàng ta là người của Phi Khải, những ngày này nhất định sẽ liên lạc với hắn ta."
Ly Nô do dự: "Nếu nàng ta tiết lộ chuyện của ngài cho Phi Khải..."
"Mặc kệ nàng ta." Phi Tịch không biến sắc: "Vừa đúng lúc xem Phi Khải định làm gì."
Ly Nô cảm thấy phương pháp nhổ cỏ tận gốc này quá mạo hiểm, nhưng thấy Phi Tịch đã quyết, y chỉ đành đồng ý.
Tốt nhất là nàng không phải người của Phi Khải, nếu không nợ nần lần này, cùng với mọi hậu quả do tình độc gây ra, nàng và Phi Khải sẽ cùng chịu. Chỉ là Phi Khải còn có một mẫu thân tốt, còn nàng ta không biết có gì. Ly Nô nắm chặt tay, ánh mắt càng thêm sát khí.
"Cái gì?!"
Trong tiểu viện hoa lệ, Xá Già kinh hãi đứng dậy, hai tai dựng thẳng: "Ngài nói lại một lần nữa xem ngài đã làm gì?"
"Chỉ... Hôn Phi Tịch một cái." Lưu Cảnh bốc một nắm lạc: "Hắn nhất định muốn phạt ta quỳ ở Bất Lợi đài một tháng, ta sao có thể đồng ý, vì vậy đã dùng mỹ nhân kế. Nói chứ, mỹ nhân kế thật sự có tác dụng, hôn một cái hắn liền nghe lời."
"... Nếu ta nghe không lầm, ngài đã ép buộc hắn đúng không? Đây mà tính là mỹ nhân kế gì chứ! Ai đời dùng mỹ nhân kế lại cưỡng ép!" Xá Già đầu óc quay cuồng: "Đế quân có lẽ vừa mới trở lại nhân hình không có sức nên mới bị ngài lợi dụng. Ngài có chắc khi hắn hoàn toàn hồi phục sẽ không báo thù chứ?"
"Không đâu, hắn đã hứa không tính toán nữa rồi. Chúng ta phải tin vào phẩm chất của Đế quân." Lưu Cảnh nghiêm túc.
Xá Già lặng thinh một hồi rồi quay đầu trở về phòng ngủ. Lưu Cảnh tò mò đi theo, thấy y đang gói ghém đồ đạc vào túi càn khôn.
"Định làm gì vậy?" Lưu Cảnh tò mò.
Xá Già không biểu cảm: "Còn làm gì nữa, chuẩn bị chạy trốn, không thì đợi Đế quân tỉnh táo lại phái cả vạn quân đuổi gϊếŧ sao?"
"Không đến mức đó, ta đã có thể yên ổn ra khỏi Bất Lợi đài thì chứng tỏ hắn tạm thời không định gϊếŧ ta. Nếu ngươi chạy ngay bây giờ, hắn mới thay đổi ý định." Lưu Cảnh như ảo thuật lấy ra một nắm lạc mới tiếp tục bóc: "Ngoan, làm gì thì làm đi."
Xá Già buông đồ trong tay, bất đắc dĩ nhìn nàng: "Có hàng ngàn cách cầu xin tha thứ. Với trí thông minh của ngài, không khó để hắn thu hồi lệnh, sao ngài lại nghĩ đến cách tồi tệ nhất."
Lưu Cảnh im lặng.
Từ khi đến U Minh cung, nàng luôn có vẻ ngoài vui vẻ, hiếm khi kiềm chế cảm xúc như lúc này. Xá Già thấy nàng như vậy, y không khỏi đứng thẳng hơn, trong lòng hối hận có phải mình đã nói quá nặng lời.
Nàng sinh ra đã mang tiên cốt tinh tế, vốn dĩ từ nhỏ nên cao ngạo trên đỉnh mây. Nhưng khi còn là một đứa trẻ, nàng đã bị Nam Phủ Tiên Quân - kẻ có uy quyền nhất Thiên giới lúc bấy giờ - đưa về động phủ. Dưới danh nghĩa thay Thiên giới nuôi dạy tương lai Tiên Tôn. Thực chất là sợ địa vị của mình tại Thiên giới bị thay thế nên cố tình phong bế Tiên cốt, trói buộc thần hồn của nàng, ý đồ biến nàng thành một kẻ hoàn toàn phế vật. Dù sau này nhận mệnh điều hành Thiên giới, nàng cũng không thể vượt qua hắn.
Tiên Tôn ngày xưa chịu bao nhiêu khổ cực mới từng bước đi đến hôm nay, nhưng chỉ một lần bị hãm hại lại từ đỉnh mây rơi xuống trần gian, còn bị thương nặng như vậy. Y không an ủi nàng thì thôi, sao còn nói ra những lời tổn thương nàng đến thế! Xá Già càng nghĩ càng khó chịu, vành mắt đỏ hoe, nghe Lưu Cảnh thở dài: "Quả thật trách ta..."
Xá Già khẽ rên một tiếng, mắt đỏ rực, từ từ quỳ xuống.
"Có chút động lòng rồi." Lưu Cảnh thêm vào nửa câu sau.
Xá Già quỳ được nửa chừng bỗng nhiên cứng đờ, nhìn nàng đầy kinh ngạc.
"Ngươi định làm gì?" Lưu Cảnh nhìn tư thế kỳ quặc nửa quỳ nửa không của y, thoáng chút khó hiểu.
Xá Già bỗng nhiên đứng thẳng dậy: "Động lòng? Ngài động lòng với Đế quân?!"
"Ngươi không biết đâu, mặt hắn cách ta gần như thế, lại còn nhìn chằm chằm ta, trông như sẵn sàng chịu chết vậy. Ta không kiềm chế được cũng là bình thường mà." Lưu Cảnh cố gắng biện minh cho mình.
Xá Già suýt ngất xỉu: "Bình thường sao? Trong tam giới, ngoài ngài ra còn ai dám đối mặt với hắn mà động lòng? Còn sẵn sàng chịu chết, ngài thật dám nghĩ quá!"
Lưu Cảnh sợ thỏ con thật sự tức giận mà ngất đi, bèn vội vàng an ủi: "Yên tâm đi, dù hắn có hối hận, ta cũng có thể đưa ngươi rời khỏi U Minh cung."
"Đó là Đế quân! Dù cho tình độc thấm vào xương tủy, cũng mạnh hơn ngài - một kẻ trong thức hải có bảy vết nứt lớn!" Xá Già vẻ mặt buồn bực.
"Điều đó chưa chắc." Lưu Cảnh ném hạt đậu phộng lên trời rồi nhanh chóng mở miệng đón lấy: "Biết đâu bây giờ bọn ta đã ngang tài ngang sức rồi."
Xá Già liếc nàng một cái: "Làm sao có thể."
Lưu Cảnh cười, vỗ nhẹ tai thỏ của y: "Đi, xem trong ngự trù có gì ăn không."
"Trước hết, giờ này ngự trù không nấu cơm, hơn nữa việc ngài bị Đế quân phạt đã lan truyền khắp U Minh cung, dù ngự trù có đồ ngon cũng sẽ không cho ngài." Xá Già buồn bã nhắc nhở.
Lưu Cảnh không quan tâm: "Núi không đi đến ta thì ta đi đến núi."
"... Ăn vụng à." Xá Già bất lực: "Khi nào ngài mới để ta bớt lo lắng."
Miệng nói thế, nhưng y vẫn đi cùng Lưu Cảnh đến bếp.
Ngay khi họ lẻn vào ngự trù, nữ tử mặc võ phục đã xuất hiện trong Vô Vọng các.
"Đế quân, Lưu Cảnh và Xá Già đã vào ngự trù." Nàng ta cúi đầu thưa.
Ly Nô lập tức nhìn về phía Phi Tịch: "Giữa đêm khuya vào ngự trù làm gì, chẳng lẽ không đợi nổi mà truyền tin ra ngoài?"
Vừa mới nằm ngủ đã bị đánh thức, Phi Tịch liếc nhìn nữ tử một cái, nàng ta lập tức vẽ ra một bức họa trong hư không, hai bóng người lén lút xuất hiện trên bức họa.
"Ở đây cũng không có." Xá Già lục lọi một vòng quanh ngự trù, hạ giọng nói.
"Đừng vội, tìm thêm chút nữa, chắc chắn sẽ tìm thấy." Lưu Cảnh đi đến gần bàn thớt, cũng không ngừng lục lọi.
"Họ đang tìm gì?" Ly Nô nhíu mày.
Ngay sau đó, thấy Lưu Cảnh không biết từ đâu lôi ra một con gà quay: "Tìm thấy rồi!"
"Ta muốn ăn một cái đùi gà." Xá Già tiến lại gần.
Ly Nô: "..."
Cũng cùng một đêm, cùng một nội dung, Ly Nô không muốn xem lần thứ hai, nhưng lại sợ không chú ý sẽ bỏ lỡ thông tin hữu ích, y đành cố gắng chịu đựng sự khó chịu mà nhìn hai người kia ăn vụng.
Đang chăm chú xem, người bên cạnh đột nhiên đứng dậy. Ly Nô nhanh chóng tỉnh lại: "Đế quân, ngài đi đâu?"
"Ngủ." Phi Tịch mặt không biểu cảm.
Ly Nô do dự: "Vậy thuộc hạ..."
"Canh chừng."
"... Vâng." Ly Nô đành phải tiếp tục canh chừng.
Trong bếp, hai người ăn no uống đủ, không quên tiêu hủy xương gà để chắc chắn không để lại chút dấu vết, hài lòng nhìn nhau.
"Ta không lừa ngươi mà, ngự trù lớn như vậy không thể không có chút lương thực dư thừa. Đã nói là không tốn công vô ích mà." Lưu Cảnh xoa xoa bụng rồi chậm rãi bước ra ngoài.
Xá Già vội vã theo: "Tiên... "
Lưu Cảnh đột nhiên liếc y một cái.
Xá Già sững người, kịp thời nuốt xuống chữ cuối: "Trước tiên thử chờ đã, xem còn thứ gì khác không, mang về làm bữa sáng ngày mai."
"Chờ gì chứ, đừng tham lam quá, đệ đệ." Lưu Cảnh lại liếc y một cái.
Lưng Xá Già toát một lớp mồ hôi mỏng, cố gắng nở một nụ cười gượng gạo.
Hai người trở về tiểu viện an giấc. Lưu Cảnh không tâm không phế, lăn qua lăn lại trên giường đã ngủ say, nhưng Xá Già lại khó mà ngủ yên, đặc biệt là khi nghĩ đến chữ "Tiên Tôn" suýt bật thốt ra khỏi miệng, mồ hôi lạnh càng tuôn ra nhiều hơn.
Chỉ chút nữa thôi, y đã khiến Tiên Tôn rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục.
Thỏ con bị dọa đến thần hồn không ổn định, miễn cưỡng ngủ rồi lại gặp ác mộng suốt đêm, đến khi trời sáng bừng tỉnh, y mới thở phào nhẹ nhõm.
Buổi sáng thì vạn vật tĩnh lặng.
Y mở cửa phòng hít vài hơi khí sương mới mẻ, sau đó đi gõ mạnh cửa phòng Lưu Cảnh.
Lưu Cảnh bực bội kéo chăn che đầu, ngay sau đó một bàn tay kéo chăn ra.
"Tỷ tỷ, dậy đi." Xá Già nhẹ nhàng nói.
Lưu Cảnh không nói nên lời: "Làm sao ngươi vào được?"
"Đào một cái lỗ." Xá Già cười lấy lòng, khuôn mặt điển trai trông rất đáng yêu: "Tỷ tỷ biết đấy, thỏ chỉ có mỗi khả năng đấy thôi."
Lưu Cảnh đành ngồi dậy, nhìn y một lúc rồi xoa mũi: "Yên tâm đi, hiện giờ không bị giám sát."
"Tỷ tỷ, hãy cẩn thận lời nói và hành động." Xá Già biến sắc.
Lưu Cảnh nhận thấy quầng thâm dưới mắt y, cười nói: "Tối qua bị dọa lắm à."
Xá Già lập tức nhăn mặt: "Thật sự không bị giám sát?"
"Tạm thời không." Lưu Cảnh vươn vai: "Bức họa đã tan, người giám sát cũng không đưa thần thức vào viện, nhưng sau này thì không chắc. Hiềm nghi của ta chưa được xóa bỏ, giờ lại biết bí mật lớn của Phi Tịch, hắn tạm thời không gϊếŧ ta, có lẽ muốn dụ ai đó ra."
"Ý gì?" Xá Già lo lắng hỏi.
Lưu Cảnh nhìn y một cái, hỏi: "Ngươi có biết ai đã hạ độc Phi Tịch không?"
"... Ta chỉ là một tên tạp dịch, làm sao biết những chuyện này." Xá Già có chút bất mãn, nhưng sau đó lại nói: "Nhưng trong cả Minh vực, người dám hạ độc Đế quân, có lẽ chỉ có Trần Ưu Tôn giả."
"Trần Ưu Tôn giả?" Lưu Cảnh nhíu mày.
"Chính là mẫu thân của Phi Khải, tiền nhiệm Đế hậu." Xá Già giải thích: "Sinh mẫu của Đế quân thân thể yếu đuối, sau khi sinh Đế quân chưa đầy một năm thì qua đời. Trần Ưu Tôn giả bèn đem Đế quân về nuôi dưỡng, cho đến mười năm sau sinh ra Phi Khải Diêm Quân. Nam Phủ Tiên Quân đến chúc mừng, tiện thể bói một quẻ cho hoàng tộc Minh vực. Kết quả bói ra Đế quân có đế vương chi cốt, từ đó Trần Ưu Tôn giả và Đế quân xa cách."
"Nam Phủ Tiên Quân này sao đi đâu cũng hại người." Lưu Cảnh chậc lưỡi: "Nếu không có quẻ đó, Phi Tịch lúc nhỏ đã không phải chịu khổ, hai huynh đệ lớn lên theo tư chất mà định ngôi, ai ai cũng phục. Phi Khải và mẫu thân hắn cũng không gây ra chuyện."
"Đúng thế, lão già thật là xấu xa!" Xá Già theo đó chửi một câu.
Lưu Cảnh liếc y một cái: "Ngươi đã đoán được là mẫu thân của Phi Khải thì Phi Tịch cũng phải nghĩ tới. Sao không thấy hắn có hành động gì?"
"Trần Ưu Tôn giả tuy nhiều lần muốn hại hắn, nhưng mười năm dưỡng dục là sự thật. Đế quân có lẽ cũng vì điểm này mà nhiều lần không truy cứu." Xá Già thở dài: "Nhưng lần này thật sự quá đáng. Không chỉ khiến U Minh cung đảo lộn, còn suýt hại tính mạng Đế quân. Nếu Đế quân tiếp tục nhẫn nhịn, chỉ sợ sau này sẽ càng quá đáng hơn."
"Cho dù hắn không muốn nhẫn nhịn, chỉ sợ trong lúc thần trí không rõ ràng này, chứng cứ cũng đã bị dọn sạch." Lưu Cảnh cười: "Theo ta hiểu về hắn, hắn sẽ không làm gì mẫu thân của Phi Khải, nhưng sẽ nghĩ cách để gϊếŧ gà dọa khỉ."
"Ai là con gà đó?" Xá Già tò mò.
Lưu Cảnh tưởng y nói bâng quơ, đối diện ánh mắt của y mới phát hiện y hỏi thật.
Nàng im lặng một lúc rồi hỏi lại: "Ngươi làm việc ở U Minh cung có được trả tiền tháng không?"
"Có, mỗi tháng ba viên linh thạch trung đẳng." Xá Già không hiểu câu hỏi này có liên quan gì, nhưng vẫn nghiêm túc trả lời.
Lưu Cảnh nghiêm túc nói: "Ngoan, đây không phải chuyện một kẻ nhận ba viên linh thạch mỗi tháng nên lo."
Xá Già: "..."
"Dù sao, từ hôm nay Phi Tịch sẽ giám sát ta chặt hơn, có khi ngày đêm không nghỉ cũng chưa biết chừng. Ngươi là “biểu đệ” của ta, đương nhiên cũng nhận đãi ngộ tương tự." Lưu Cảnh nắm mặt y lắc lắc: "Không cần quá căng thẳng, đừng gọi bậy bạ là Tiên Tôn, hiểu chưa?"
Xá Già ngoan ngoãn gật đầu.
"Làm việc đi." Lưu Cảnh hài lòng thả tay, chờ y ra ngoài rồi tiếp tục ngủ bù.
Lần này nàng truyền thanh tâm quyết cho Phi Tịch hao tổn không ít tâm lực. Mặc dù ngủ với hắn một đêm đã hồi phục phần lớn, nhưng vì thời gian tiếp xúc quá ngắn, phần còn lại chỉ có thể tự mình bù đắp.
Hiện tại linh dược đã dùng hết, tọa thiền cũng không có tác dụng, chỉ có thể nhờ giấc ngủ dưỡng sức.
Lưu Cảnh tập trung tinh thần ngủ say như chết, cho đến chiều tối bị một loạt âm thanh leng keng đánh thức.
Nàng nhíu mày mở cửa, định trách tội thì thủ phạm đã cười tươi vẫy tay: "Tỷ tỷ, tỷ tỉnh rồi à."
"Ngươi làm gì đó?" Lưu Cảnh vẫn còn buồn ngủ.
"Làm việc mà, nửa tháng nữa là đến đại lễ mười năm một lần của Minh vực. Những thứ này đều là đồ dùng cho mấy ngày đó, ta phải làm suốt đêm mới xong được." Xá Già vẫy vẫy miếng đồng trong tay.
Lưu Cảnh ngừng lại: "Ngươi cũng nói còn nửa tháng nữa, gấp gáp gì chứ?" Còn làm suốt đêm, nàng sống với y bao lâu nay, chưa thấy y thức đêm làm việc bao giờ.
"Đương nhiên phải gấp rồi. Cho dù là tạp dịch cũng phải làm tạp dịch xuất sắc và chăm chỉ nhất, như vậy mới xứng đáng với sự bồi dưỡng của Đế quân, xứng đáng với tiền tháng của U Minh cung." Xá Già liếc nhanh xung quanh, không biết người giám sát bọn họ nhìn từ góc độ nào, nhưng vẫn nghiêm túc diễn.
Lưu Cảnh: "..."
Hai người nhìn nhau một lúc lâu, Xá Già nói: "Tỷ tỷ, tỷ đi nghỉ đi, đừng làm phiền ta làm việc."
"Không, đệ đệ." Lưu Cảnh bước tới: "Sao tỷ có thể để đệ một mình làm việc. Tỷ cũng sẽ cùng làm, dù Đế quân bây giờ không muốn gặp tỷ, nhưng tỷ cũng muốn làm thêm việc cho ngài, ai bảo tỷ yêu ngài sâu đậm."
Xá Già: Tiên Tôn, kẻ vô sỉ nhất vẫn là ngài.
Lưu Cảnh: Ngươi cũng không kém.
Nhìn bức họa hồi lâu đã sớm buồn ngủ, Ly Nô: Hai người này đang làm gì vậy?