Chương 10: Có Mang
Sau một khoảng lặng kéo dài, Xá Già thu lại đôi tai thỏ, vờ như chưa có gì xảy ra: “Vậy bây giờ ngài định làm gì, có trực tiếp nói với Ly Nô là không đi nữa không?”
“Không vội, cứ đợi đã.” Lưu Cảnh lười biếng nằm xuống đất, nhắm mắt phơi nắng.
Ánh mặt trời ở Minh vực xuyên qua sương mù từ những khe nứt của Nhân gian. Dù là ngày nắng đẹp, ánh sáng cũng trắng nhợt chẳng có chút ấm áp. Lưu Cảnh nhắm mắt lại, để mặc cho những tia sáng yếu ớt nhảy múa trên thân mình, lặng lẽ phủ lên nàng một lớp ánh vàng.
Xá Già nhìn vẻ thánh khiết của nàng, cảm giác từ tận xương cốt khiến y muốn quỳ gối phủ phục, muốn dùng cả thân và tâm để thể hiện lòng tôn kính đối với nàng...
“Đói rồi, muốn ăn chân giò.” Lưu Cảnh đột nhiên mở miệng, tiên khí và vẻ thánh khiết lập tức tan biến.
Xá Già: “...”. Y cảm thấy xấu hổ vì sự bồng bột của mình.
Để giữ lại chút hình tượng của Tiên Tôn trong lòng mình, y cố kéo câu chuyện trở lại chính sự: “Ngài vừa nói đợi, là đang đợi gì?”
“Đợi Ly Nô tới." Lưu Cảnh không có chân giò ăn mà vô cùng chán nản: "Nếu ta ở lại, nhất định hắn sẽ hỏi ngươi về quan hệ của hai ta, cứ nói là họ hàng xa đi.”
“Đợi hắn tới làm gì?” Xá Già truy hỏi.
Lưu Cảnh tỏ vẻ thần bí: “Thiên cơ bất khả lộ.”
“Thực ra là ngài chưa nghĩ ra nên làm gì đúng không?” Xá Già nói trúng tim đen.
Lưu Cảnh: “...”. Phong thủy Minh vực sao thế này, tiểu miêu tiểu thố tới đây đều không còn đáng yêu nữa?
Sáng hôm sau, Ly Nô sắp xếp ổn thỏa bên Bất Lợi đài, quả nhiên đến tiểu viện sớm.
“Biểu tỷ, lần này tỷ đi, không biết khi nào chúng ta mới gặp lại. Đệ...”. Xá Già nghẹn ngào nhét một lọ thuốc nhỏ nghèo nàn vào tay Lưu Cảnh: "Đệ không có bản lĩnh, bao năm nay chỉ là một tạp dịch. Chỉ có mấy viên linh dược trung cấp này là đáng giá, tỷ mang đi đi.”
“Không được, tỷ không thể lấy. Thuốc này đệ giữ lại mà dùng, đừng lo cho tỷ." Lưu Cảnh thở dài, tiện tay gãi đôi tai thỏ không cẩn thận bị lộ ra của y: "Tỷ đi rồi, đệ phải chăm sóc tốt cho mình. Nếu thực sự không sống nổi nữa, hãy tới Nhân gian tìm ta.”
“Tỷ nhận lấy đi! Đây là tấm lòng của đệ!” Xá Già đưa thuốc cho nàng.
Lưu Cảnh: “Tỷ không thể nhận!”
“Tỷ nhận đi!”
“Ta không thể...”
“Các ngươi một người là nữ tu nhân gian, một người là thỏ, sao lại thành họ hàng?” Ly Nô cắt ngang cảnh lôi lôi kéo kéo của hai người, ánh mắt sắc bén như nhìn thấu hết thảy.
Lưu Cảnh và Xá Già nhìn nhau, Xá Già giải thích: “Chuyện phải kể từ rất nhiều năm trước. Khi đó cha ta đang trong kỳ động dục du hành nhân gian, gặp gỡ mẹ ta là một y tu trẻ tuổi. Họ vừa gặp đã yêu, lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, tại bụi cỏ dưới chân núi Đại Vương...”
“Câm miệng!” Ly Nô nhanh chóng quát.
Xá Già tỏ ra uất ức: “Là ngài cứ muốn hỏi mà.”
“Ly Nô đại nhân chỉ muốn biết tại sao chúng ta lại là họ hàng. Ai cho đệ kể chi tiết chuyện động phòng của cha mẹ đệ." Lưu Cảnh đẩy Xá Già một cái rồi nịnh nọt Ly Nô: "Ly Nô đại nhân đừng giận, dạy dỗ đệ đệ không tốt là lỗi của ta, ngài đừng chấp đệ ấy.”
Nghĩ đến lời nói cử chỉ của Lưu Cảnh, Ly Nô cười lạnh: “Tốt nhất là ngươi đừng dạy.”
“Phải, phải, ngài nói gì cũng đúng.” Lưu Cảnh lập tức gật đầu, thái độ nịnh bợ khiến Xá Già muốn tự đâm vào mắt mình.
Hoàng Đế Nhân gian, Đế quân Minh vực, ai cũng nghiêm nghị cao quý, vui buồn không lộ ra mặt. Chỉ có chủ nhân của y là chẳng bao giờ nghiêm chỉnh, thật khiến người ta so sánh mà muốn chết.
Ly Nô cũng không chịu nổi nữa, nhíu mày bảo nàng đi theo. Xá Già lập tức nhìn qua.
“Có phải muốn đưa ta ra khỏi cung không?” Lưu Cảnh sáng mắt.
Ly Nô nhìn chăm chăm vào gương mặt nàng một lúc: “Ừm, đưa ngươi rời đi.”
“Vậy còn ba nghìn linh dược của ta...” Lưu Cảnh càng thêm mong chờ.
Ly Nô trực tiếp ném cho nàng một cái túi Càn Khôn. Lưu Cảnh lập tức nhận lấy, mở ra đếm mãi không xong, cuối cùng đành cất đi: “Ta tin tưởng Ly Nô đại nhân.”
Ly Nô cười lạnh quay người đi ra ngoài. Lưu Cảnh cũng theo sau nhưng bị Xá Già bất ngờ nắm lấy tay áo.
Ly Nô chưa đi xa, y không dám tùy tiện lên tiếng, chỉ dùng ánh mắt nhắc nàng đề cập đến chuyện ở lại. Lưu Cảnh nhìn y một lát rồi gỡ tay y ra với vẻ vô tội.
Xá Già: “...”. Đây là lại đổi ý rồi sao?
Y mơ màng nhìn theo Lưu Cảnh rời đi cùng Ly Nô rồi lặng lẽ cầu nguyện Tiên Tôn lần này đừng làm loạn nữa.
Lưu Cảnh theo Ly Nô đi đến cổng cung, sau một tháng lại được nhìn thấy tượng rắn uy nghi.
“Ly Nô đại nhân.” Nàng nhìn bậc thềm trước cổng cung, đột nhiên gọi Ly Nô.
Ly Nô đã bước ra khỏi cổng, mắt hơi nheo lại, nhưng khi quay lại sắc mặt đã bình thường: “Gì vậy?”
“Ta có thể hỏi ngài một chuyện không?” Lưu Cảnh trông rất ngượng ngùng.
Ly Nô cười lạnh trong lòng, nghĩ rằng nàng cuối cùng không kiềm chế được: “Ngươi hỏi đi.”
“Ngài phải hứa với ta là không giận... Mà thôi, sao ngài có thể không giận.”
“Mau hỏi.” Ly Nô không kiên nhẫn thúc giục.
Nghe vậy, Lưu Cảnh hít sâu một hơi, như thể cuối cùng đã quyết định: “Hai bức tượng này có bán không?”
Ly Nô: “?”
Yên lặng, tĩnh lặng như chết.
Sau một lúc lâu, Ly Nô nén chịu đựng hỏi: “Ngươi chỉ muốn hỏi chuyện này?”
“Khi ta đến đã thấy thích rồi. Nhưng lúc đó không quen ngài nên không dám hỏi.” Lưu Cảnh ngượng ngùng.
Ly Nô mặt không biểu cảm: “Đến giờ ta cũng không quen ngươi.”
“Vậy có bán không?”
“Không bán!”
Lưu Cảnh bĩu môi, hết hi vọng: “Được rồi, vậy ta đi đây.”
Thực sự muốn đi? Lông mày Ly Nô dần nhíu lại.
Lưu Cảnh nhìn tượng rắn một lần nữa, tiếc nuối bước ra khỏi cổng cung, chầm chậm đi xa.
Ly Nô bình tĩnh nhìn theo nàng, lòng bàn tay dần tụ lại một đoàn linh lực xám, nhắm vào sau gáy nàng…
Nàng đột nhiên ôm miệng nôn khan.
Ly Nô: "?"
Lưu Cảnh nôn xong, chột dạ quay đầu nhìn lại một cái liền chạm phải ánh mắt của Ly Nô rồi lập tức cúi đầu rời đi.
Ly Nô cảm thấy không ổn, ngay lập tức lướt đến trước mặt nàng: "Ngươi sao vậy?"
"Không... Không có gì..." Nữ nhân vốn gan to bằng trời thấy y xuất hiện, đột nhiên giọng nói trở nên yếu ớt.
Ly Nô càng nghi ngờ: "Ngươi lại giở trò gì?"
"Ta... Ta không làm gì..." Lưu Cảnh lại nôn khan một tiếng rồi đột nhiên quay người bỏ chạy.
Sao Ly Nô có thể để nàng rời đi, ngay lập tức lại chắn trước mặt nàng lần nữa.
"Ngươi đừng quên đã lập tâm thệ, phải để ta bình an rời khỏi U Minh cung." Lưu Cảnh lại muốn nôn nhưng cố gắng kìm lại: "Ngươi không thể nuốt lời, nếu không sẽ bị tâm ma dày vò mà chết."
"Bây giờ ngươi đã được bình an đưa ra khỏi U Minh cung, tâm thệ đã hết hiệu lực." Ly Nô không chút biểu cảm: "Nói, ngươi rốt cuộc là thế nào?"
"Ta không sao, chỉ là một ngày rồi chưa ăn cơm nên thấy khó chịu." Lưu Cảnh lùi hai bước, hai tay bảo vệ bụng mình.
Ly Nô dù chưa cưới vợ, nhưng dù sao cũng là con mèo mấy nghìn tuổi, chưa ăn thịt lợn cũng đã từng nhìn thấy lợn chạy. Trước đó thấy nàng nôn khan, trong lòng y đã có chút nghi ngờ, giờ thấy nàng bảo vệ bụng như vậy, sắc mặt lập tức thay đổi: "Ngươi có thai rồi?!"
"Ta không có..."
Lưu Cảnh còn chưa nói hết, phương thiên họa kích đã xuất hiện trên không, chĩa thẳng vào cổ họng nàng. Nàng lập tức im miệng.
"Theo ta về cung." Ly Nô trầm giọng đe dọa.
Lưu Cảnh chớp chớp mắt, không tình nguyện đồng ý.
Ly Nô không dám động vào nàng, lại sợ nàng giở trò, y dứt khoát dùng phương thiên họa kích chĩa vào nàng suốt đường đi. Cung nhân hầu hạ Lưu Cảnh vừa khéo đi qua, thấy cảnh này liền lập tức nép vào một bên.
"Đại nhân Ly Nô đây là vì ghen tức mà sinh hận à? Có nên đi bẩm báo Đế quân không?"
"Ở yên đấy, chuyện này đâu phải chuyện mà ngươi và ta có thể xen vào."
Cung nhân bàn tán xôn xao, Ly Nô đã đưa Lưu Cảnh đến biệt điện. Y thu phương thiên họa kích lại rồi thiết lập cấm chế cấm xuất cấm nhập mới nói: "Ở đây đợi, ta sẽ quay lại ngay."
Nói xong y muốn rời đi, Lưu Cảnh đột nhiên ngã ngồi trên mặt đất.
"Ngươi sao vậy?" Tai Ly Nô dựng thẳng lên, chạy qua mấy bước đỡ nàng ngồi cạnh bàn.
"Đã lâu ta không ăn cơm, đói rồi." Lưu Cảnh nhìn y một cái, một tay tùy tiện đặt lên bụng.
Ly Nô không tin lời nàng, nhưng nghĩ đến trong bụng nàng có thể có huyết mạch của Đế quân, vẫn trầm giọng: "Đợi đấy."
Lưu Cảnh ngoan ngoãn nhìn y rời đi, tiện tay rót cho mình một chén trà.
Ly Nô vừa ra khỏi cửa đã muốn triệu tập Bi lão ông tới, nhưng cảm thấy đây là chuyện lớn, nữ nhân này lại xảo quyệt, không thể để Bi lão ông ở lại một mình. Sau khi suy đi tính lại, y vẫn quay về Bất Lợi đài trước.
Chỉ trong một ngày, Vô Vọng các đã được xây dựng lại. Ngoài hai cây cổ thụ nghìn năm trước cửa không còn, những thứ khác chẳng khác chút nào so với trước đây. Bề mặt hồ sen lăn tăn gợn sóng, phía dưới dường như có gì đó bơi qua, mang theo một chút mùi tanh lạnh lẽo.
Ly Nô quen việc đi lên tầng cao nhất, gõ cửa xong không đợi truyền lời liền xông vào.
Phi Tịch đang ngồi thiền, nghe tiếng động không vui nhìn y.
"Đế quân, hạ thần có tiểu chủ tử rồi!" Ly Nô lần đầu tiên không để ý đến sự không vui của hắn, kích động tuyên bố tin tốt này.
Phi Tịch: "?"
Một khắc sau, cửa đại điện đột nhiên bị đập mở. Lưu Cảnh đang gắp thức ăn ngẩng đầu lên, đối diện với đôi mắt tối tăm của hắn liền cứng đờ.
... Chơi quá trớn rồi, hắn đến rồi.
"Đế quân." Lưu Cảnh cười gượng đứng dậy, lặng lẽ đặt đũa xuống: "Ngài ăn chưa, cùng ăn chút chứ?"
Phi Tịch ngước mắt nhìn nàng, Lưu Cảnh lặng lẽ đứng thẳng.
Trong khoảng im lặng, Ly Nô xé rách không gian, kéo Bi lão ông đến.
Bi lão ông khi rơi xuống đất vẫn cầm một chén trà, mở miệng oán trách: "Ly Nô đại nhân, lần sau gọi ta có thể... Đế quân?"
"Đừng lắm lời, nàng buồn nôn muốn ói, còn luôn bảo vệ bụng, chẩn cho nàng xem là chuyện gì." Ly Nô ra lệnh.
Buồn nôn muốn ói còn bảo vệ bụng... Bi lão ông rùng mình, nhanh chóng tụ một đoàn linh lực đẩy vào bụng Lưu Cảnh.
Đoàn linh lực lóe sáng di chuyển khắp cơ thể Lưu Cảnh. Bi lão ông và Ly Nô chăm chú nhìn theo, chỉ có Phi Tịch là cụp mắt, như một tượng đá chẳng liên quan gì.
Lát sau, Bi lão ông mù mờ mở miệng: "Ngoài tổn thương thức hải thì không có gì khác."
Ánh mắt trầm tĩnh của Phi Tịch khẽ động đậy.
"Không thể nào." Ly Nô vô thức phủ nhận: "Trong bụng nàng không có hài nhi?"
"Không có gì, dù ta học nghệ không tinh, nhưng cũng không đến mức có mang thai hay không cũng không chẩn ra." Bi lão ông nói rồi nhìn Lưu Cảnh, dùng ánh mắt hỏi nàng rốt cuộc là chuyện gì.
Lưu Cảnh ngoan ngoãn: "Ta đã nói với Ly Nô đại nhân là vì ta đói chứ không phải mang thai, nhưng hắn không tin."
"Tại sao ngươi phải ôm bụng?" Ly Nô chất vấn.
Lưu Cảnh: "Đã nói là đói bụng, bụng rỗng tuếch không phải nên ôm à."
"Vậy tại sao ngươi biểu hiện như thể có tật giật mình?" Ly Nô hỏi tiếp.
"Ta sợ ngươi không thả ta đi nên mới gấp gáp rời khỏi, chứ không phải vì có tật giật mình." Lưu Cảnh nhún vai bất lực.
Ly Nô nhìn nàng hồi lâu, tức giận rút phương thiên họa kích ra: "Ngươi dám trêu đùa ta!"
"Ly Nô." Phi Tịch ngước mắt.
Ly Nô sững lại, binh khí trong tay lập tức hóa thành khói bụi.
"Đế quân." Ly Nô ủ rũ quay về bên cạnh hắn.
Phi Tịch lạnh lùng nhìn Lưu Cảnh, Lưu Cảnh lập tức ấm ức: "Ta thật sự không lừa hắn, là hắn tự hiểu lầm còn ép ta quay lại..."
"Là hắn ép ngươi quay lại." Phi Tịch không nhanh không chậm nhìn nàng: "Hay là ngươi cố ý dụ hắn đưa ngươi quay lại?"
"Tất nhiên là hắn ép ta quay lại. Bây giờ ta mong muốn rời khỏi U Minh cung càng xa càng tốt, cũng đỡ phải..." Lưu Cảnh nhìn hắn đầy uất ức: "Cũng đỡ một số người vừa xuống giường đã trở mặt vô tình, động chút là đòi đánh đòi gϊếŧ ta."
"Làm càn!" Ly Nô quát lớn.
Lưu Cảnh mỉm cười, không nói thêm lời nào.
Một số người không chút áy náy: "Ly Nô."
"Có hạ thần." Ly Nô bước lên.
"Đưa nàng rời đi." Phi Tịch nói.
Lưu Cảnh và Ly Nô đồng thời sững lại, Ly Nô cau mày: "Đế quân..."
"U Minh cung không ép buộc bất kỳ ai ở lại. Nàng đã muốn đi thì đưa nàng đi." Phi Tịch lạnh lùng ngắt lời.
Ly Nô theo hắn nhiều năm, tất nhiên hiểu ý của hắn, thật sự muốn để nữ nhân này đi... Nhưng nếu nữ nhân này đi rồi, Đế quân phải làm sao?
Dù trong lòng Ly Nô có nghìn mối lo nhưng vẫn quyết đoán nghe theo lệnh mà hành sự.
Sau khi Lưu Cảnh quay lại thì không nghĩ đến việc rời đi nữa. Dù sao hiện tại nàng là người duy nhất có thể an ủi được nguyên thân của Phi Tịch. Trước khi Đoạn Vũ mang hợp hoan hoa trở về, sự tồn tại của nàng đủ để che giấu việc Phi Tịch bị nhiễm độc tình thấu cốt. Nhưng không ngờ Phi Tịch lại tàn nhẫn như vậy, thà chịu đựng rủi ro bị Phi Khải phát hiện sự thật cũng muốn đưa nàng đi.
... Giờ thì hay rồi, đâm lao thì phải theo lao.
Lưu Cảnh chậm rãi theo sau Ly Nô. Khi đi ngang qua Phi Tịch, nàng liếc nhìn hắn một cái, thấy hắn không có ý thay đổi chủ ý liền tiếp tục bước đi.
Một bước, hai bước, ba bước... Lưu Cảnh cuối cùng cũng dừng lại, quay lại trước mặt hắn, nhìn thẳng vào mắt hắn: "Ta không muốn đi."
Phi Tịch lẳng lặng nhìn nàng.
"Được rồi, ta thừa nhận. Ta không muốn đi nữa nên cố ý lừa Ly Nô đại nhân đưa ta trở lại." Lưu Cảnh đột nhiên thú nhận: "Nhưng những gì ta vừa nói cũng là sự thật. Khi ép Ly Nô đại nhân lập tâm thệ, ta thật sự tuyệt vọng muốn rời khỏi nơi này, nhưng khi thật sự phải rời đi, ta lại hối hận."
Ly Nô cười lạnh một tiếng: "Quả nhiên."
"Dù Đế quân đối với ta vô tình cực độ, nhưng ta vẫn không nỡ rời xa Đế quân." Lưu Cảnh đột nhiên tỏ ra u uất, đưa tay lau những giọt nước mắt vô hình nơi khóe mắt: "Chỉ cần nhắm mắt lại, những cảnh tượng ân ái thời gian qua lại hiện lên. Không biết ngài có nhớ không, ngài luôn quấn lấy ta trên giường, rồi dùng đuôi rắn mà..."
"... Câm miệng." Mắt Phi Tịch tối sầm lại.
Thành công rồi.