Chương 1: Chỉ Là Giải Tình Độc Thôi Mà
Minh vực âm u ảm đạm, trong một góc bẩn thỉu của thành Vô Song, vài con quỷ cấp thấp đang tụ tập chia nhau gặm nhấm một cái xác đã thối rữa từ lâu. Trên đường, những con quỷ hình thù kỳ quái đang tự do đi lại, chẳng hề bận tâm đến cảnh tượng đẫm máu này.
Đột nhiên, một đám lính quỷ cấp cao mặc giáp đen xuất hiện, bắt đầu dán cáo thị lên những bức tường đầy máu khô. Cảnh tượng này như một giọt nước rơi vào chảo dầu, làm dấy lên sự náo động ngắn ngủi. Những người đi đường thờ ơ cũng bắt đầu dừng chân lại, Lưu Cảnh thấy vậy cũng tiến lại gần đám đông.
"Lại dán cáo thị rồi. Có vẻ như Đế quân vẫn chưa giải được tình độc."
"Không những chưa giải được, mà ta nghe con trai của trường tỷ láng giềng của đại bá ta làm việc trong U Minh cung nói rằng, Đế quân đã nhiễm tình độc thấu xương, đã mất trí từ lâu, e rằng khó qua khỏi lần này!"
Mọi người đều bày tỏ thương xót, nhưng Lưu Cảnh lại chú ý điều khác: "Họ hàng thân thích nhà ngươi vòng vo tam quốc quá nhỉ."
Lời vừa dứt, mọi người đồng loạt nhìn sang, cuối cùng mới phát hiện ra nữ tử xa lạ đang đứng giữa họ.
Nữ tử có đôi mắt trong sạch và khuôn trang xinh đẹp thoát tục. Bộ y phục trắng trên người nàng dù màu sắc nhạt nhòa nhưng lại như muốn xé toạc bức màn tối tăm của Minh vực, để từ vết rách đó tràn ra ánh sáng chói lọi của mặt trời.
Đám người ngửi thấy mùi máu tươi nhàn nhạt trên người nàng, liền theo bản năng muốn thăm dò thực lực của nàng. Thời thế ma khí quỷ khí bùng phát này lại tìm được một khoảng không thoáng đáng.
... Nhưng lại không thể xác định được chút thực hư nào của nàng, thật đáng sợ! Quá đáng sợ!
Đám lính quỷ vẫn đang dán cáo thị, số người đứng dưới bảng tụ lại càng lúc càng đông.
Lưu Cảnh đăm chiêu một lát rồi hỏi người xung quanh: "Tình độc là gì? Tại sao phải dán cáo thị tìm người. Đế quân của các người tại vị ba nghìn năm, chắc hẳn không ít tùy tùng. Chẳng lẽ không có ai cam tâm tình nguyện giải độc cho ngài ấy?"
Nàng hỏi liên tục vài câu, thản nhiên như thể chưa hề nhận ra bọn họ đang thăm dò mình.
Minh vực khác Thiên giới và Nhân gian, nơi đây chỉ có một quy tắc duy nhất là kẻ mạnh ăn thịt kẻ yếu. Mọi người ngửi thấy mùi máu trên người nàng, sợ rằng nàng sẽ không vui mà gϊếŧ hết bọn họ, liền vội vàng giải thích: "Tiểu nhân cũng không rõ Đế quân bị trúng tình độc cụ thể thế nào, chỉ biết rằng lần này tình độc đã ngấm tận xương tủy. Nếu không giải độc kịp thời, e rằng sẽ lành ít dữ nhiều."
"Quả thực Đế quân có rất nhiều tùy tùng, quý nhân cũng không đếm xuể. Tiếc rằng chẳng ai có thể lại gần ngài ấy, chỉ trong vài ngày đã có vô số người thương vong. Hiện tại chỉ có thể tìm kiếm nữ tu khắp nơi, hy vọng tìm được người mà Đế quân nguyện ý tiếp nhận."
"Kỳ thực cho dù tìm thấy cũng chưa chắc có thể cứu được. Dẫu sao cũng đã kéo dài quá lâu, nghe nói bên U Minh cung đã bắt đầu thương nghị xem ai sẽ kế vị Đế quân sau khi ngài ấy qua đời."
Mọi người xôn xao bàn tán nhưng không ai dám bước lên nhận lệnh. Khi mọi thứ đang lâm vào bế tắc, bỗng có tiếng náo động phát ra từ đằng xa. Lưu Cảnh liếc thấy một tráng hán thân cao chín thước cưỡi ngựa ma đang tiến về phía này. Người đi đường nhanh chóng kiêng dè mà nhường lối cho y.
"Là đại nhân Ly Nô!"
Không biết ai khẽ kêu lên một tiếng, Lưu Cảnh ban đầu chỉ liếc nhìn qua loa, nghe thấy tiếng hô liền ngẩng đầu nhìn kỹ. Thấy đôi tai mèo tròn tròn trên đầu tráng hán kia, nàng kinh ngạc đến trợn tròn hai mắt.
“Cừ thật, đúng là rất cừ, ba nghìn năm không gặp, con mèo nhỏ sao đã lớn thế này rồi?”
Nàng còn đang chìm trong sự kinh ngạc thì nghe người bên cạnh bàn tán. Họ nói rằng ngay cả đại nhân Ly Nô cũng đến, chứng tỏ Đế quân đã đến nước nguy kịch.
Ly Nô không thấy ai đứng dưới bảng, biết rằng hôm nay cũng không thu được gì, im lặng một lúc rồi nói: "Hễ ai nguyện ý giải độc cho Đế quân sẽ được thưởng ba nghìn linh dược thượng đẳng."
"Đây là một nhiệm vụ rất dễ mất mạng, cho dù có nhiều linh dược cũng chẳng ích gì." Người đầu tiên bám đuôi Lưu Cảnh lập tức phụ họa.
Người thứ hai cũng gật đầu: "Đúng vậy, người chết rồi thì cần linh dược làm gì. Chỉ có kẻ ngốc mới..."
"Ta sẽ đi!" Kẻ ngốc nhiệt tình giơ tay.
Người bám đuôi thứ nhất: "..."
Người bám đuôi thứ hai: "..."
Giữa tiếng xôn xao của phố xá, Lưu Cảnh bước đến trước mặt Ly Nô. Do chênh lệch chiều cao quá lớn, nàng phải ngẩng lên nhìn y như một chú gà con: "Có thật sẽ thưởng linh dược chứ?"
Ly Nô không nói mà thử thăm dò thức hải của nàng, nhưng chỉ thấy một vùng trắng xóa và vài vết nứt rõ ràng: "Ngươi là ai? Trước đây ta chưa từng thấy ngươi ở Minh vực."
"Lưu Cảnh, một đạo tu bình thường. Ta bị kẻ thù truy sát đến đây, hiện tại thức hải bị tổn thương cần linh dược chữa trị." Lưu Cảnh nhìn thẳng vào mắt y, xác nhận rằng y không nhận ra mình, sau đó nàng mới thản nhiên báo cáo tình trạng của mình.
Dung mạo của người bình thường từ nhỏ đến lớn hầu như không thay đổi nhiều, nhưng nàng thì khác. Thời niên thiếu một kiểu, khi trưởng thành lại một kiểu, dung mạo của nàng có thể nói là hoàn toàn khác nhau.
Lần cuối nàng gặp vị đại nhân Ly Nô này là ba nghìn năm trước. Khi ấy nàng chưa trở thành chủ nhân Thiên giới, dung mạo và hình dáng vẫn còn trẻ trung nên mới dám để lộ khuôn mặt thật, không cần che giấu hay ngụy trang. Nàng dám báo tên thật cũng vì thiên hạ không biết Lưu Cảnh, chỉ biết Dương Hi Tiên Tôn.
Ly Nô không biết nàng đang tính toán gì trong lòng, xác nhận nàng không nói dối thì không để ý đến nàng nữa.
Lưu Cảnh nhảy lên và búng ngón tay để thu hút sự chú ý của y lần nữa: "Ta nguyện ý giải độc cho Đế quân."
Ly Nô không vui: "Nơi đó nguy hiểm, thức hải của ngươi lại bị thương, e rằng chưa kịp đến gần Đế quân đã bị áp lực của ngài ấy làm tan nát tâm mạch."
Nói xong, y chờ đợi Lưu Cảnh sợ hãi mà từ bỏ.
Lưu Cảnh mải mê nhìn đôi tai mèo của y, chẳng nghe thấy gì. Thấy y nhìn, nàng mới giả bộ nghiêm túc: "Đi ngay bây giờ chứ?"
Ly Nô: "..."
"Đừng do dự, ta biết ngươi không coi trọng ta, nhưng hiện tại ngươi cũng không có lựa chọn tốt hơn phải không?" Lưu Cảnh nhếch môi, tự tin rằng y sẽ không từ chối.
Tình độc này phải tự nguyện mới có thể giải được. Bây giờ những người sẵn lòng thử đều đã thử qua, người không muốn dù có ép buộc cũng không thể thành công. Nếu không vì lòng trung thành của y đối với Phi Tịch, y đã bắt toàn bộ nữ tu trong Minh vực rồi, đâu cần phải dán cáo thị tuyển người như thế này.
Hiện giờ, nữ tu duy nhất sẵn lòng thử chính là nàng.
Quả nhiên, Ly Nô không từ chối nữa, chỉ nói một câu: "Với tình trạng hiện tại của ngươi, đi cũng chỉ chịu chết."
"Với tình trạng hiện tại của ta, không đi chắc chắn sẽ chết, đi rồi còn có một chút cơ hội sống sót." Lưu Cảnh thản nhiên quét mắt nhìn đám người vừa rồi.
Kể từ khi nghe nàng nói thức hải bị tổn thương, những kẻ nịnh bợ nhận ra không phải vì nàng có tu vi quá cao không dò ra được, mà là vì nàng không có tu vi. Đôi mắt tham lam hiện rõ, chỉ chờ nàng bị Ly Nô từ chối rồi sẽ xông vào xé xác nàng. Rốt cuộc, một nữ tử xinh đẹp nhưng không thể tự bảo vệ mình ở đây chẳng khác gì một túi tiền vô chủ.
Ly Nô không hứng thú với tâm trạng và hoàn cảnh của nàng. Thấy nàng quyết ý đi chịu chết, y đành đồng ý.
Trên đường đến U Minh cung, Lưu Cảnh ngồi một mình trong chiếc xe kéo bởi ngựa ma. Nhìn gã đàn ông cao to với đôi tai mèo qua cửa sổ mờ, trong đầu nàng không ngừng suy nghĩ về những chuyện đã xảy ra gần đây.
Không lâu trước đây, nàng đang bế quan tu luyện ở Huyền Thanh các, sắp bước vào cảnh giới Vô Ngã thì đột nhiên bị đánh lén, nhất thời cảnh giới rút lui tu vi hao tổn, thức hải bị tổn thương, nàng không may lưu lạc Minh vực.
Hôm nay là ngày thứ bảy nàng ở Minh vực, thức hải vẫn còn trống rỗng, sử dụng linh lực sẽ đau nhức toàn thân, càng không nói đến việc tu luyện chữa thương. Giờ nàng muốn sống sót tại một nơi yếu mạnh là luật duy nhất như Minh vực, chỉ có cách nhanh chóng phục hồi thức hải để lấy lại tu vi. Và cách tốt nhất là tìm một người có tu vi tương đương để giúp đỡ, mà Minh vực Đế quân Phi Tịch là lựa chọn duy nhất hiện tại.
Đáng tiếc, ai ai cũng biết Phi Tịch và nàng không hợp nhau, từ lâu đã thề sẽ rút gân bẻ xương nàng, trừ khi hắn bị điên mới giúp nàng... “Ừm, hiện tại hắn bị tình độc nhập cốt mất hết lý trí, cũng coi như bị điên rồi”. Nhưng nàng vẫn không có ý định tiết lộ thân phận, chỉ muốn kiếm một đợt linh dược rồi đi.
Ba nghìn linh dược tuy không đáng kể nhưng cũng đủ để nàng khôi phục kinh mạch, rồi tìm một nơi linh khí dồi dào mà từ từ chữa thương. Đợi tu vi hồi phục một phần, nàng sẽ quay về Thiên giới, xem thử ai dám đυ.ng đến nàng.
Lưu Cảnh cúi đầu, quanh người như ngưng tụ một lớp băng sương.
"Tới rồi, xuống xe đi."
Bên ngoài truyền đến giọng của Ly Nô, lớp băng sương bên người Lưu Cảnh lập tức tan biến, vui vẻ đáp lại: "Được rồi!"
U Minh cung chủ yếu được xây bằng đá lớn, mái ngói xanh biếc, khí thế hùng vĩ. Hai bên bậc thang bạch ngọc là hai bức tượng rắn hổ mang nối liền trời đất, mắt chúng to như đèn l*иg rủ xuống, như ma thần cúi nhìn. Kẻ có tu vi thấp hơn chỉ cần nhìn một lần sẽ cảm thấy tinh thần chấn động, hồn phách bất an.
Lưu Cảnh nhìn chằm chằm vào bức tượng trong chốc lát, ý muốn trộm bức tượng sôi sục trong nàng.
"Đế quân ở Bất Lợi đài, ngươi tới đó. Nếu ngài cho phép ngươi đến gần, ngươi sẽ phục vụ ngài uống thuốc ổn định tinh thần, rồi dùng hết khả năng của mình mà phục vụ ngài. Nhớ phải tuân theo mọi thứ, không được chọc giận Đế quân. Nếu ngài không cho phép ngươi đến gần..." Ly Nô vô cảm: "Ngươi cũng không cần chạy trốn. Ngoan ngoãn chờ chết có khi còn giữ được toàn thây."
"Toàn thây, hừ." Lưu Cảnh tỏ vẻ mong đợi, như thể được ban cho ân huệ lớn.
Ly Nô: "..." Cảm thấy dáng vẻ ngốc nghếch này rất quen thuộc.
Nàng đã phản ứng như vậy rồi, y còn gì để nói. Ly Nô lại im lặng dẫn nàng đi tiếp. Hai người băng qua nhiều đình đài lầu các, gặp không ít người trong cung đi lại. Thấy Lưu Cảnh theo sau Ly Nô, họ biết ngay nàng đến để làm gì, nhất thời vừa cảm thông, vừa muốn xem kịch vui.
Lưu Cảnh là chủ nhân Thiên giới. Nàng chỉ cần liếc mắt đã nhìn ra lòng người trong cung khác nhau, nhưng đó là chuyện của U Minh cung, không liên quan đến nàng. Nàng bình thản theo sau Ly Nô, rẽ vài lần qua mấy con đường, cuối cùng nhìn thấy Bất Lợi đài phía xa xa.
Bất Lợi đài được canh gác nghiêm ngặt, mây đen che phủ, lờ mờ có tiếng sấm chớp.
Lưu Cảnh đang theo Ly Nô đến cửa vào Bất Lợi đài thì có người mang một khay thuốc cho nàng.
Một bát linh dược đen ngòm đặt trên khay, mùi đắng ngắt không thể che giấu linh khí dồi dào. Lưu Cảnh ngoan ngoãn nhận lấy, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, theo lời y tiến vào Bất Lợi đài.
Ly Nô nhìn bóng nàng biến mất, gương mặt vẫn không giảm phần nghiêm trọng, rõ ràng không hy vọng gì ở nàng. Nếu không vì không còn ai dùng được, y sẽ không đưa nàng về đây.
Bất Lợi đài nằm ở trung tâm của U Minh cung, xung quanh là dòng nước và những tảng đá kỳ dị, ở giữa là một tòa nhà cao tràn ngập ma khí, trước cửa treo tấm biển viết "Vô Vọng Các". Lưu Cảnh vừa bước vào Bất Lợi đài đã lập tức cảm nhận được sự lạnh lẽo bất thường, như có sinh vật máu lạnh đang thầm lặng dùng ánh mắt quấn lấy nàng.
Nàng cúi đầu nhìn bát linh dược, từng bước tiến tới tòa nhà, đến cửa thì quay lại nhìn.
Rất tốt, không có ai.
Lưu Cảnh uống một hơi cạn bát linh dược, linh khí dồi dào ngay lập tức tràn vào thức hải. Linh khí lập tức tiêu hao hết trong thức hải rộng lớn, nhưng đầu óc u ám mấy ngày nay lại trở nên sáng suốt hơn nhiều. Lưu Cảnh vui vẻ vứt khay xuống đất, đi qua đại sảnh tầng một bước lên lầu.
Theo lời Ly Nô, Phi Tịch ở trên tầng cao nhất của Vô Vọng các. Mỗi khi bước lên một bậc thang, Lưu Cảnh cảm giác xung quanh lại lạnh hơn một chút. Khi đến trước cửa phòng ngủ của Phi Tịch, nàng chỉ cảm thấy xương cốt như bị đông cứng lại.
Một cánh cửa dày nặng, bên trong yên tĩnh không một tiếng động như không có sinh vật sống, nhưng không ngừng có hắc khí tràn ra.
Lưu Cảnh nhìn chăm chú vào cánh cửa một lúc mới giơ tay đẩy nhẹ, hai cánh cửa liền mở ra.
Cửa phòng mở toang, bên trong cao rộng, chỉ có một cái bàn, một cái ghế và một cái giường phủ màn sa.
So với cung điện tinh xảo hoa lệ, tẩm điện của Minh Đế thực sự quá đơn giản.
Lưu Cảnh nhìn chiếc giường được bao phủ bởi lớp màn dày, trực giác liên tục nhắc nhở nàng nơi này nguy hiểm, tốt nhất nên rời đi ngay. Nhưng nghĩ đến ba nghìn linh dược...
"Chỉ là giải tình độc, có gì khó đâu."
Lưu Cảnh không do dự nữa. Nàng lao thẳng tới giường kéo màn sa ra.
Một con hắc xà khổng lồ đang nằm trên giường.
Hắc xà đang ngủ bỗng mở mắt, con ngươi đỏ rực dựng thẳng thành một đường.
"Cáo từ!"
Nàng quay đầu chạy, ngay lập tức bị hắc xà cuốn vào giường.