Chương 7

Tang Vô Yên vừa ôn tập kiểm tra, lại vội vàng làm luận văn tốt nghiệp.

Vì thế, sau một thời gian, mỗi người đều được phân công thực tập. Riêng nhóm của Lí Lộ Lộ bị chuyển đến ngoại ô thành phố A để điều trị tâm lý đề cao cảnh giác nhà tù.

“Đề cao cảnh giác ở nhà tù là sao?” Tang Vô Yên tò mò hỏi.

“Chính là những người trong đó tất cả đều hơn mười năm tù.” Lí Lộ Lộ bình thản trả lời.

Tang Vô Yên lập tức trừng mắt: “Đều là tội phạm gϊếŧ người?”

“Không nhất định,” Lí Lộ Lộ mỉm cười: “Cũng có bắt cóc, buôn lậu thuốc phiện, buôn bán… phụ nữ.”

“……”

“May mắn những cô gái được nuông chiều như cậu không bị bắt đi, nếu không chắc sẽ sợ hết hồn luôn.”

Đúng vậy, nhóm Tang Vô Yên là nhẹ nhàng nhất, được chia đến một trường tình thương. Trường có chút đặc biệt, muốn bọn họ đầu xuân đến thực tập.

Hôm đó, Tang Vô Yên đi nộp thời khóa biểu thực tập, từ văn phòng qua sân thể dục, vừa vặn có hai tiết học của bọn nhỏ.

Ngay lúc Tang Vô Yên đang đi qua một phòng ở lầu một, cô nghe được một giọng nói rất quen.

Từ cửa sổ Tang Vô Yên nhìn thấy một người đàn ông.

Anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng nhìn rất mềm mại đứng bên cạnh bục giảng. Bộ dáng rất nhàn hạ.

Các em đang làm bài tập, anh cúi đầu, trong phòng học rất yên lặng

“Thầy giáo Tô!” Một cô bé tóc thắt hai bím kêu lên.

Thì ra anh họ Tô. Tang Vô Yên nhẹ nhàng cười, vẫn không nhúc nhích đứng tại chỗ nhìn bọn họ.

Anh cũng không có dùng gậy trong phòng học. Anh bước chậm tới bên cô bé kia. Thoạt nhìn anh đối với tất cả nơi này đều rất quen thuộc.

Anh hơi khom người xuống, sau đó ngồi xổm trước bàn học, kiên nhẫn trao đối với cô bé. Giọng anh lúc này và lúc trong thang máy hoàn toàn khác nhau, mềm mại lại nhẹ nhàng, thậm chí làm cho người ta cảm thấy anh tựa hồ đang mỉm cười.

Cuối cùng đợi đến khi tan học, anh cũng đi ra. Tang Vô Yên luôn đứng ở cửa sổ rình coi, bây giờ lại hơi do dự, liền học cô bé kia gọi anh: “Thầy giáo Tô!”

Anh liền xoay người lại. Đồng tử không có tiêu cự, ánh mắt ngang qua chỗ Tang Vô Yên, tựa hồ dừng lại một chỗ. Anh hỏi: “Chúng ta quen biết?”

Chỉ gặp qua một lần thôi, cũng không kỳ vọng anh có thể nhớ ra.

“Hình như không quen nhau.” Tang Vô Yên cũng không khỏi thất vọng.

Nghe thấy vậy anh cư nhiên tỏ ra thoải mái hơn. Sau đó một tay cầm gậy, một tay nắm lan can, chuẩn bị xuống cầu thang.

Tang Vô Yên thấy thế liền hỏi: “Thầy muốn đi đâu? Cần giúp đỡ không?” nói xong cô liền cảm thấy hối hận. Cô vô tình tỏ ra vẻ thương hại.

Anh lần thứ hai xoay người lại. Tiếp theo hơi do dự một chút, chậm rãi nói: “Tôi hình như gặp qua cô, ở đài.”

“Trong thang máy.” Tang Vô Yên bổ sung.

Lúc ấy cô cũng tốt bụng nói qua bốn chữ “Cần giúp đỡ không?” giống vậy.

Cũng may trí nhớ anh rất tốt, Tang Vô Yên nghĩ, thật may mắn.

“Tôi là thực tập sinh mới tới gọi là Tang Vô Yên, còn thầy Tô.”

“Tô Niệm Khâm.”

“Niệm Tình?” Tang Vô Yên theo thói quen, lập lại một lần.

“Không. Là Khâm.” Tô Niệm Khâm sửa lại cách phát âm của cô cho đúng.

Cô là người miền nam, cách phát âm mũi thường không rõ ràng. Cho nên đây cũng là nguyên nhân mà trước đây chương trình của cô thường phải sửa đi sửa lại. Bây giờ, bản thân nói chuẩn, nhưng mà nghe người khác nói lại không rõ ràng lắm.

Tô Niệm Khâm tựa hồ cảm giác được cô đang mù mờ, liền nói thêm một câu: “Kim y, Khâm.”

Kim Y, Khâm?

Tang Vô Yên ngượng ngùng cười cười. Ngữ văn của cô không tốt cho lắm, không biết Kim Y, Khâm là cái gì nữa. Nhưng mà cũng không dám hỏi lại, miễn cho người ta nói mình không có học thức, đành phải làm bộ như hiểu.

Buổi tối, Tang Vô Yên đang ngồi một mình, đột nhiên nghĩ đến tên của anh.

Cô đã lâu rồi không lật qua từ điển tiếng Trung, mất một lúc lâu mới tìm được nó trong đống phiên âm.

Kim Y, Khâm.

Cô xem đến chú giải, nguyên lai ý nghĩa là chăn (mền).

“Niệm Khâm? Chắc là nhà trước đây rất nghèo, chăn cũng không có.” Trình Nhân ngồi một bên phân tích.

“Ngộ nhỡ lúc người ta được sinh cảm thấy tên này cũng hay thì sao?” Tang Vô Yên phản bác.

“Có thể là trước khi kết hôn cha mẹ anh rất nghèo. Cha mẹ người trung quốc nào cũng tốt, đều đem hết hy vọng đặt trong tên đứa nhỏ.” Trình Nhân tiếp tục ý kiến nhàm chán của mình.

Tang Vô Yên rốt cục cũng đầu hàng, không muốn thảo luận vấn đề này cùng người thích hắt nước lạnh vào người khác như Trình Nhân.

Tô Niệm Khâm.

Tang Vô Yên nằm trên sô pha tay cầm tự điển yên lặng nhắc ba chữ. Nhớ lại hoàn cảnh buổi sáng lúc anh cùng cô nói chuyện, không kiềm nổi mà nở nụ cười.

Anh nói tiếng phổ thông rất rõ ràng, nhưng lại đem từ “Khâm” vốn là âm bằng lên hơi cao một chút. Anh hẳn là người địa phương, bởi vì người thành phố A thường đem một tiếng tách thành hai ba âm. Vậy mà khi anh nói từ khác, người ta lại không có cảm giác là âm địa phương. Có lẽ là tên của bản thân nên khó sửa

“Vô Yên.” Trình Nhân cắt ngang suy nghĩ của cô.

“Huh?”

“Lau miệng nhanh lên, nước miếng chảy ra kìa.” Trình Nhân nói xong còn làm bộ đưa khăn cho cô.

“……”