Về đến nhà, Tang Vô Yên buồn bực trèo trên giường.
Trong phòng cực kì im lặng. Chủ nhà không đặt sẵn tivi. Cô cũng không dư tiền để mua, cho nên tiêu khiển duy nhất ở nhà chính là đọc sách, hát và nghe nhạc.
Lúc cô bắt đầu làm phát thanh viên tại trường, thích sưu tầm đủ các loại nhạc êm tai và thịnh hành. Cho nên mỗi lần dọn dẹp CD so với quần áo còn nhiều hơn, có thể sắp xếp thành một thùng lớn.
Nhưng mà giờ phút này, nhạc gì cô cũng không muốn nghe.
“Vì sao không để anh ta nói rõ ràng?” Trình Nhân hỏi.
“Đúng vậy, tớ vì sao lại không muốn nghe anh ấy giải thích? Tò mò quá.” Tang Vô Yên hỏi lại.
“……” Trình Nhân trầm mặc.
“Chẳng lẽ là trong tiềm thức của tớ cảm thấy tình yêu chân chính không thể bị làm bẩn?”
“Ai biết được.”
Côи ŧɧịt̠ tối thứ bảy là thời gian Tang Vô Yên gọi điện thoại về nhà báo cáo lại tình hình thời gian gần đây.
“Ba, con muốn ăn bánh trôi.” Tang Vô Yên làm nũng.
“Được được được. Tiền tiêu vặt còn đủ dùng không? Nếu không ngày mai ba lại đi chuyển tiền cho con để mua bánh trôi ăn.” Ba Tang Vô Yên nói
Bà Tang ngồi kế bên lải nhải, “Phí sinh hoạt hàng tháng của con mình còn nhiều hơn Tiểu Quỳnh nhà bên cạnh rất nhiều lần, ông còn sợ bát bánh trôi con không có tiền mua?”
“Nhưng mà con chỉ muốn ăn bánh trôi nhân mè tự tay ba làm thôi.” Tang Vô Yên không để ý bà Tang, tiếp tục làm nũng.
“Ngày mai ba làm. Tuần sau chú Dư của con sẽ đi họp trong thành phố. Ba kêu chú ấy đem nhân bánh cho con. Nhưng mà con phải tự mình bao.”
“Không muốn, con muốn ba làm. Con nhớ ba, con nhớ nhà.”
“Vậy……” Tang ba ba khó xử, “Yên Yên àh, không bằng con tuần sau trở về đi.”
“Đi học thì sao?”
“Nếu không có tiết nhiều, để ba xin phép.”
“Hồ đồ!” Bà Tang liền đoạt điện thoại nói,“ Vô Yên, con với ba con kẻ tung người hứng. Ổng thương con đến vô pháp vô thiên. Không nhớ đến chính mình còn là giáo viên nữa. Làm như vậy làm sao dạy học sinh.”
Tang Vô Yên cười hắc hắc.
Bà Tang tiếp tục nói: “Vô Yên, tháng sau bắt đầu đăng kí thi nghiên cứu sinh, con có thể suy nghĩ thử coi là đi thi hoặc là đi làm. Con thật muốn thi thì nên chuyên tâm ôn tập, đừng tới phòng phát thanh làm những chuyện không cần thiết nữa, mất nhiều thời gian. Còn nữa, không cần đặt hy vọng ở ba sẽ giúp con liên hệ với người ta. Con của một giáo sư danh tiếng trong đại học B đi cửa sau. Đề tài này đúng là nói ra rất dọa người.”
“Dạ.” Mẹ nói rất có đạo lý. Tang Vô Yên chỉ có thể gật đầu phụ họa.
Nhà khác đều là nghiêm phụ từ mẫu, nhà cô là nghiêm mẫu từ phụ.
“Lời mẹ nói con đều nhớ kỹ chưa?” Bà Tang hỏi.
“Nhớ kỹ.”
“Thằng nhóc Ngụy Hạo kia, tuần trước gọi điện thoại đến nhà hỏi di động con. Sốt ruột như vậy, mẹ xem chắc là có chuyện. Con nếu thực không muốn cùng người ta thì phải nói rõ ràng. Bằng không về sau ba con và chú Ngụy làm sao sống chung.”
Cái gì mà bất quá, mẹ cô nói chuyện chính là trực tiếp.
Giữa cô và Ngụy Hạo là không có khả năng.
Thời tiết dần dần chuyển lạnh.
Giờ học không nhiều lắm, Tang Vô Yên mỗi ngày đều đi thư viện chiếm chỗ, ôn tập. Nhưng mà, trừ bỏ cuối tuần đi học hai lớp bổ túc, thời gian còn lại đều trong phòng phát thanh.
Kỳ thật, thi đối với cô mà nói không phải rất khó.
Theo lời Trình Nhân thì là: “Đừng nhìn cậu bình thường đần độn, sọ não thiếu cân bằng, nhưng mà học tập cũng không ngu ngốc.”
“Học bổng hạng nhất của tớ, bị cậu dùng một từ không ngu ngốc để tóm lại. Xem ra các cậu đều thuộc loại không quá ngu.” Tang Vô Yên phản bác.
Có sự thay đổi trong chương trình phát thanh. Lúc đầu tới sáu giờ là thời gian dành cho chuyên mục âm nhạc thịnh hành. Bởi vì người nghe đài tăng thêm và danh tiếng Nhϊếp Hi tăng vọt đã tạo nên sự điều chỉnh.
Nhϊếp Hi vẫn là DJ chính trong chương trình này, tương đối quen thuộc với người ở đây, hơn nữa quan hệ cũng rộng, thường thường có thể mời đến những người nổi tiếng có tiền cũng không mời được, đến đây trao đổi.
Ví dụ như hôm nay, đến làm chương trình là ngôi sao A Quân — thần tượng của Tang Vô Yên.
A Quân theo nghề đã nhiều năm vẫn giữ vững phong độ, nhưng mà từ khi album Bình minh màu xanh phát hành vào năm trước rất được yêu thích, mới nổi tiếng lại.
“Một bài hát mang đến thành công lớn như vậy, bạn cảm thấy thành công này chủ yếu là đến từ nguyên nhân nào? Hoạt động tuyên truyền? Hay là sự cố gắng của bản thân?” Nhϊếp Hi nói chuyện có vẻ tùy ý. “Như mọi người đã biết, trong nghề này bạn có tiếng chăm chỉ.”
A Quân cười cười, “Sự quan tâm của các fan cũng là một trong những nguyên nhân đó. Sự giúp đỡ của công ty đĩa nhạc với tôi rất nhiều. Đương nhiên, còn muốn cảm ơn thầy Nhất Kim.”
“Là thầy Nhất Kim, tác giả lời bài hát Bình minh màu xanh.” Nhϊếp Hi thuận miệng giải thích, để cho người nghe hiểu được.
“Thầy thật sự rất tài hoa.” A Quân tiếp tục nói, “Tôi biết ca khúc của thầy Nhất Kim có tiền cũng khó có được. Lúc thầy cự tuyệt công ty đĩa nhạc, chúng tôi đều tuyệt vọng.” A Quân trầm ngâm.
“Nhưng tuyệt chỗ phùng sinh *.” Nhϊếp Hi cười. (*a` giống như là 1 việc nào đó mình tưởng chúng là việc bất khả thi nhưng cuối cùng lại được )
“Cho nên thực cảm ơn thầy Nhất Kim.” A Quân chân thành nói.
Đến lúc này, Tang Vô Yên mới nhớ đến. Nguyên lai Bình minh màu xanh cũng là Nhất Kim viết, khó trách ngày đó lúc xem bìa CD Libya vỏ sò vẫn cảm thấy tác giả kia rất quen.
Đại danh đỉnh đỉnh Nhất Kim, Tang Vô Yên nghe nói qua.
Gần hai năm, một bài hát của người này có thể làm cho một ca sĩ nổi tiếng. Nhưng mà lại là người không hề phô trương. Cho tới bây giờ cũng chưa từng xuất hiện trước mặt công chúng, cũng cự tuyệt phỏng vấn của truyền thông. Không chỉ nói tuổi, tướng mạo, sơ yếu lý lịch, ngay cả nam hay nữ thì gần đây mới sáng tỏ.
Tất cả không phải đều nhờ có tin đồn mà ra sao.
Năm nay có một người đẹp, ở trên Internet đột nhiên tuyên bố chính mình là “Nhất Kim” , sau đó công khai blog cá nhân. Hơn nữa, còn nói bản nhân và ngôi sao A Quân có một loạt “Chuyện xưa không thể nói”.
Lúc ấy chỉ có một cục đá nhỏ đã tạo ra ngàn tầng sóng lớn. Giới giải trí bùng nổ. Thậm chí có trang web lấy cô làm tin nóng, sưu tầm các tác phẩm của cô.
Phóng viên giáp: “Vì sao lại gọi là Nhất Kim vậy?”
Người đẹp rụt rè cười: “Một là trong quá khứ có một câu chuyện xưa mơ hồ và ấm áp xảy ra với tôi. Thời thơ ấu của tôi bị ảnh hưởng bởi văn hóa Hán, nhưng sau nhiều năm học tập ở nước ngoài với một ý tưởng về giao thoa giữa hai nền văn hóa, vì vậy bút danh ngày hôm nay dựa trên hai tầng nghĩa thành một.
“Quá khứ hiện tại là những câu chuyện vừa mập mờ vừa ngọt ngào đã xảy ra trong cuộc sống của tôi. Quá khứ hiện tại là những gì mà tôi chịu ảnh hưởng từ văn hóa nước ngoài, là một thứ tư tưởng được tác động và tích góp sau nhiều năm du học tại nước ngoài. Vì thế tôi đã biến hai tầng ý nghĩa này thành nghệ danh hiện tại.
( 一今 : vừa có nghĩa là hiện tại, hôm nay, lại là nhất kim như phần văn án mà tác giả giải thích.)
Phóng viên đáp: “Rất hay, hai chữ vô cùng đơn giản nhưng ẩn chứa tư tưởng sâu sắc như vậy.”
Kết quả bên ra mặt làm sáng tỏ sự thật lại là công ty đĩa nhạc của ngôi sao A Quân, mà không phải bên Nhất Kim.
“Tin đồn cô ấy và A Quân chỉ là hư cấu.”
“Các vị có chứng cớ gì sao?”
“Kỳ thật rất đơn giản. Cô ấy là giả mạo, bởi vì Nhất Kim căn bản chính là đàn ông.”
Các phóng viên ồ lên.
“Như vậy, có thể mời Nhất Kim tham dự hội chiêu đãi ký giả không?” Có phóng viên hỏi.
Người phát ngôn hơi buông lỏng ,“ Thực xin lỗi, này…… Chúng tôi bất lực.”
Lúc ấy, Trình Nhân bình luận: “Người đàn ông này không màng danh lợi đạt đến trình độ biếи ŧɦái.”
“Cậu mới là biếи ŧɦái.” Tang Vô Yên nhíu mày, cư nhiên dám nói xấu thần tượng của cô.
“Tớ là đang khen ngợi anh đó.”
“Cậu cảm thấy sẽ có người lấy từ biếи ŧɦái này để khen ngợi sao?”