Cô luôn cảm thấy hai chữ này có chút quen mắt, lại nhớ không nổi gặp qua ở đâu. Thôi không nghĩ nữa, đi tắm rồi ngủ.
Đáng tiếc là mới rạng sáng, Tang Vô Yên đã bị tiếng gà gáy của bà cụ bên lầu ba đánh thức. Đã nhiều ngày trôi qua, cũng không biết khi nào bà mới làm thịt con gà đó nữa.
Tang Vô Yên mặc kệ tiếp tục ngủ. Đáng tiếc con gà kia giống như ăn phải thuốc kí©h thí©ɧ, liên tiếp cất giọng ca vàng. Sau đó, di động vang.
Tang Vô Yên nhìn màn hình hiển thị tên Ngụy Hạo. Tim đập nhanh hơn, có nên tiếp hay không đây.
Cô lại không dám tắt. Tiếng chuông cứ vang mãi như vậy. Cả buổi mới an tĩnh lại.
Cô chưa kịp thở ra, điện thoại lại vang lên lần nữa — vẫn là Ngụy Hạo.
“Người này cũng là, không biết sáng tinh mơ người khác còn buồn ngủ sao?” Trình Nhân nói.
“Đúng vậy.” Cô nhíu nhíu lông mày.
“Nghe đi nghe đi, cũng không ăn thịt cậu.”
“Dựa vào cái gì!” Tang Vô Yên nói xong khẩn trương đem điện thoại đặt vào trong chăn , để âm thanh nhỏ lại.
Điện thoại vừa ngừng, tiếp theo lại vang.
Tang Vô Yên đặt thêm cái gối ở phía trên điện thoại di động. Qua thật lâu tiếng chuông mới ngừng.
Nhưng mà, một buổi sáng không có giờ học, có thể ngủ thẳng mặt trời lên cao cứ như vậy từ sáng sớm đã bị phá hư.
Tang Vô Yên tuyệt vọng đứng lên, mặc quần áo. Trong lòng hạ quyết tâm, một mình ra cửa, đến khu tây phố ăn bánh bao xiên nướng mà cô đã thèm nhỏ dãi từ lâu.
Sáng sớm như vậy, trừ bỏ học sinh vội vàng đi học,trên ngã tư đường cơ hồ không có người nào. Đại đa số cửa hàng đều chưa mở cửa. Cô vừa hát thầm vừa bước đi thong thả.
Tang Vô Yên đi trên đường hít sâu một hơi, đột nhiên cảm thấy tâm tình thật tốt. Trước kia dậy sớm đều vội vội vàng vàng đến đài phát thanh làm việc. Đã lâu không có trải nghiệm qua loại cảm giác nhàn nhã như vậy. Vì thế, cô mua bánh bao ăn để khỏi đói bụng, một đường thẳng tiến đến công viên.
Trong công viên không khí náo nhiệt hơn, tập thể dục, chạy bộ. Bên hồ có đứa trẻ mập mạp, đang theo một nhóm người già học Thái Cực quyền cũng rất ra dáng. Cô vẫn luôn thích trẻ con, nhìn bộ dạng trẻ con đáng yêu liền vui vẻ, ngồi xuống ghế dựa ven đường.
Thời tiết hôm nay thật tốt. Tuy rằng mới tháng chín nhưng thời tiết đã không còn nóng như trước.Cô cứ như vậy ngồi trên băng ghế. Gió thổi nhẹ, không khí trong lành. Thậm chí cô còn cảm thấy hơi lạnh.
Một khoảng trời xa xa dần dần sáng. Ánh mặt trời chiếu xuống như xuyên qua các tầng mây.
Một người đàn ông trẻ tuổi đang ngồi trên băng ghế bên cạnh. Lúc Tang Vô Yên vừa đến, người đàn ông này đã ở đây. Người hướng mặt hồ, lẳng lặng nhắm hai mắt. Đại khái tạo cho người khác cảm giác vô cùng tốt. Vì thế cô nhịn không được vụиɠ ŧяộʍ nhìn thêm mấy lần.
Môi của anh rất mỏng. Môi mỏng mím quá chặt, hiện ra bộ dáng khá hờ hững.
Bởi vì anh nhắm hai mắt, cho nên Tang Vô Yên mới cam đảm nhìn anh nhiều hơn vài lần. Cô từ nhỏ thị lực rất tốt, cho dù cách vài thước đều có thể nhìn thấy lông mi anh rất đen hơn nữa lại dày, không dài cũng không ngắn quá, giống như một cây quạt nhỏ vậy.
Nhưng mà cũng vì anh nhắm hai mắt, cho nên không biết khi nhìn toàn khuôn mặt sẽ có cảm giác gì.
Tang Vô Yên vẫn tin tưởng ánh mắt là cửa sổ tâm hồn. Một cặp mắt đẹp là tiêu chuẩn tạo lên mỹ nhân. Bởi vậy, trước khi tự phong bốn chữ “Cực kỳ anh tuấn”, cô tạm thời đem hai chữ “Cực kỳ” thu hồi, chờ khi nhìn hết toàn bộ mới tính tiếp. (bà này đúng là sắc nữ)
Gần đó có vài ông cụ, bà lão luyện giọng. Còn có người đứng trước hồ hét to. Nghe nói làm như vậy hơi từ trong l*иg ngực thoát ra khiến cho vị giác tốt hơn, giúp kéo dài tuổi thọ.
Tâm tình Tang Vô Yên biến đổi tốt liền nhớ ra ca từ. Vì thế cũng học bọn họ, đứng lên hai tay chống nạnh mặt hướng “Đại hải”, cao giọng hát lên.
“Trái ba vòng, phải ba vòng. Mông xoay xoay, cổ xoay xoay. Ngủ sớm, dậy sớm chúng ta cùng vận động. Xoay xoay cổ, nào xoay xoay chân. Hít thở sâu, học người già tập thể dục sáng sớm sẽ không già……”
Giọng rống lớn lên cũng không biết xấu hổ, tiếp tục xoay thắt lưng xoay mông. Bị tra tấn như vậy, ông cụ bên cạnh đang tập thể dục buổi sáng động tác từ từ chậm rãi rồi dừng lại.
Ách — hình như là hơi ngây thơ nhí nhảnh.
Cô nghĩ nghĩ, lại thay đổi bài.
“Cờ đỏ năm sao đón gió tung bay, thùng thùng, tiếng ca vang xa, đây là hướng đi của những người yêu tổ quốc như chúng ta, thùng thùng thùng đông……”
“Quốc ca” vừa ra khỏi miệng, bên cạnh có bà dì đang chạy thụt lùi bị cô làm cho hoảng sợ. Chân chuệnh choạng thiếu chút nữa té nhào.
Bất quá cũng có chút may mắn. Lúc cô mở miệng hát câu đầu tiên chàng trai vừa rồi bị cô nhìn chằm chằm trừ bỏ hơi nghiêng tai, thời gian còn lại đều trấn định.
Tang Vô Yên hát chưa bao giờ nhớ lời nhạc, nhất là lúc ngân nga hát một mình thì đều loạn hết cả lên như kiểu ông nói gà bà nói vịt.
Hiển nhiên, bài Cờ đỏ năm sao cũng vậy. Những chỗ không biết cô đều “thùng thùng” và “đông đông” để thay thế.
Hơn nữa, mỗi khi cô đi hát karoke, kết cục đều là khi cầm lấy phone mở miệng hát chưa đến ba câu sẽ bị đám người đánh.
Trình Nhân mỗi lần nhắc đến đều lắc đầu than thở, “Mọi người nghĩ cũng không ra, cậu thân là một phát thanh viên trong phòng thu, sao lại hát tệ như vậy?”
Quên đi, quên đi.
Tang Vô Yên ngậm miệng lại, lắc lắc đầu.
Nơi này nhiều người già như vậy, vẫn là không nên hát lên bài ca bất hữu này. Miễn cho cô bị nói là làm bẩn hình tượng vĩ đại của tổ quốc.
Trong lòng Tang Vô Yên quyết định, chuẩn bị chuyển sang bài khác.
Lúc này, cô đột nhiên nhớ tới bài Bình minh màu xanh rất nổi tiếng, của thần tượng mà cô cực kì sùng bái – A Quân. Với không khí lúc này cũng rất thích hợp. Vì thế, trong đầu cô hiện ca từ, mở miệng lại hát:
Hiu hiu gió thổi
Đưa tới hương tóc của em
Làm cho tôi, ở trong gió mạnh, đưa tay bắt giữ
Hương vị của em
Thừa dịp trời chưa hiểu
Thừa dịp bí mật này em còn không biết
Tôi ở dưới ánh sáng trời xanh
……
Bởi vì thích cho nên bài hát này cô hát qua vô số lần ở nhà. Tất nhiên còn nhớ rõ một đoạn ca từ. Uhm — Tang Vô Yên cảm thấy rất vừa lòng.
Lúc này, người muốn ngã không có nhiều như lần trước, có tiến bộ.
Bất quá, chàng trai ngồi bên kia quay đầu lại bởi vì giọng hát lần này của Tang Vô Yên. Lúc đầu biểu tình bình thường, đột nhiên đứng lên vẻ mặt hơi kỳ quái.
Anh vừa quay đầu, vừa chậm rãi mở ra hai mắt. Con ngươi dần dần xuất hiện, Tang Vô Yên nhất thời quên hô hấp.
Anh có một đôi mắt vô cùng xinh đẹp.
Hai tròng mắt ở dưới lông mi đậm, thâm trầm như nước sơn bình thường.
Sau này, Vô Yên hỏi anh: “Anh có biết lần đầu tiên thấy ánh mắt anh, em nghĩ đến cái gì hay không?”
Anh nghi hoặc.
Cô cười, “Giống như hạt thủy tinh ngâm trong nước đen.”
Kỳ thật, sau khi nghe tiếng hát của cô, biểu tình chàng trai cùng có chút kỳ quái, không bằng nói thẳng là cực kỳ tức giận.
Tang Vô Yên buồn bực. Cô hát ca khúc của thần tượng A Quân, anh giận cái gì? Chẳng lẽ anh là fan hâm mộ của A Quân? Giờ phút này, trong trí óc nhỏ nhoi của Tang Vô Yên không ngừng hiện lên hình ảnh mang tính bạo lực của các fan cuồng nhiệt mê nhạc.
Vì thế, để không thấy ánh mắt như muốn lột da nhìn mình nữa, Tang Vô Yên không nói tiếng nào, cầm lấy túi xách chạy lấy người.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Có sâu mới nghe ta nói~~~~