Cho dù hắn hối hận tới mức nào cũng vô dụng.
Giáo huấn lần này, hắn nhớ kỹ.
Lần sau xuống núi nhận đồ đệ, cho dù phế vật cỡ nào, chỉ cần họ Diệp hắn đều không nhận!
Trái tim Sở Duyên đau đớn, hắn cũng cần phải suy nghĩ, kế tiếp nên đối mặt với Diệp Lạc kiểu gì.
Đi trở về, trực tiếp tuyên bố đá Diệp Lạc ra khỏi tông môn sao?
Không được!
Hắn vì Diệp Lạc, đã giảm một đại cảnh giới!
Cứ đá Diệp Lạc ra khỏi tông môn như vậy, hắn sẽ mắc bệnh thiếu máu!
Diệp Lạc ngộ ra được cái gì không nên ngộ sao? Tìm một cơ hội, moi hết mấy thứ này ra, sau đó lại đá ra khỏi tông môn!
Đúng vậy, làm bộ Diệp Lạc ngộ ra được gì đó.
Như vậy ít nhất có thể bù lại một chút thiệt thòi.
Dù sao hắn hiện giờ một nghèo hai trắng, cái gì cũng thiếu.
Sở Duyên có loại ý nghĩ này, trái lại khiến tâm trạng buồn bực của hắn tốt hơn không ít, nhưng mà vẫn khó chịu.
Chỉ là khi ánh mắt Sở Duyên nhìn về phía Trương Hàn, trái lại trong lòng thư thái hơn nhiều.
Một người trời sinh không có linh căn, là cận đạo chi thể, tư thế yêu nghiệt, hắn có thể lý giải.
Nhưng một tên linh căn bị sét đánh mất, còn có thể có thể gì, chuyện này không thể nào nói nổi.
Nếu linh căn đều bị đánh không còn, còn có thể có thể chất đặc biệt gì, có thể mơ mộng ngộ ra được thứ gì, vậy hắn sẽ tìm tảng đá to, đâm đầu vào đó chết.
Có khả năng nói mấy câu thì ngộ ra được gì à.
Nếu thực sự dễ dàng như vậy, sao không thấy Sở mỗ ngộ ra được cái gì.
Diệp Lạc chắc chắn là ngoại lệ, người bình thường đều khó có khả năng làm được như vậy.
Cho nên cảnh giới tiểu giai của Trương Hàn này, hắn lấy được chắc rồi.
Sở Duyên hắn nói, Jesus cũng không giữ được hắn dạy ra Trương Hàn phế vật!
Phù...
Sở Duyên nhẹ nhàng thở ra, nói với Trương Hàn: “Đi thôi, khu vực tông môn ở ngay phía trước, đến tông môn lại nghỉ ngơi.”
Sau khi nói xong, hắn cũng không đợi Trương Hàn đáp lời, ống tay áo rộng vung lên, dẫn theo Trương Hàn đáp mây bay mà lên, đi về phía Vô Đạo Tông.
...
Trên tầng mây, Sở Duyên điều khiển mây bay.
Trương Hàn đứng bên cạnh Sở Duyên, quan sát núi sông ngàn dặm.
Hắn ta ngẩng đầu nhìn bóng lưng không tính là rộng của Sở Duyên.
Trong mắt có vẻ tò mò.
Hắn ta lại không ngốc.
Có thể nhìn ra được, vị sư tôn này của hắn ta rất thần bí.
Rõ ràng là một cường giả, nhưng khi ở thành Võ Thường, giống như hoàn toàn không biết về giới tu tiên, bộ dạng giống như rất tò mò.
Khi ở dãy núi Huyền Thiên, đám người kia vừa nhìn là biết có tu vi không yếu, nhưng cả đám giống như chó liếʍ, ước gì có thể liếʍ sư tôn hắn ta lên trời, kề vai với mặt trời.
Rất rõ ràng.
Ở trong giới tu tiên, thanh danh của sư tôn hắn ta không thấp.
Mà hắn ta xuất thân từ nhà họ Trương ở thành Võ Thường, đối với mỗi cường giả của đại tông môn trong giới tu tiên, đều có nghe nói.
Nhưng hắn ta chưa từng nghe nói tới tên của sư tôn hắn ta.
Như vậy chỉ có một khả năng...
Sư tôn hắn ta thuộc nhóm rất mạnh trong giới tu tiên, cho nên với trình độ của hắn ta, không thể nghe ngóng được những tin này.
Nếu hắn ta đoán không sai mà nói.
Tông môn của sư tôn hắn ta, cũng vô cùng cường đại.
Nhưng đây chỉ là suy đoán của hắn ta mà thôi.
Còn chưa được chứng thực.
Nhưng Trương Hàn đã có được đáp án.
“Đồ nhi đến, nhìn đi, chính là phía trước.”
Sở Duyên điều chỉnh tâm trạng xong, thì điều khiển pháp vân, hăng hái chỉ vào đám mây sương ở phía trước.
Trương Hàn nghe thấy thế, duỗi cổ lên nhìn, chỉ thấy một đám mây sương lượn lờ, căn bản không thấy rõ cảnh sắc bên trong.
Trong đầu hắn ta dâng lên một ý nghĩ.
Chẳng lẽ...
Trận pháp?
Giống như xác minh suy nghĩ của hắn ta.
Chỉ thấy Sở Duyên cười, dùng pháp lực đánh vào hư không, khai thông với trận đồ đại trận hộ sơn.
Đột nhiên trong lúc đó, phía trước cuồn cuộn mây mù giống như bị một bàn tay vô hình đẩy ra, nhường ra một con đường.
Giống như tiên cảnh thượng cổ nghênh đón chủ nhân trở về.
Sở Duyên nhìn thấy cảnh này hài lòng gật đầu, lại quay đầu nhìn về phía Trương Hàn.
Nhìn vẻ mặt đờ đẫn của đối phương.
Càng thêm hài lòng.
Muốn đệ tử này ở lại, đầu tiên là phải dọa đệ tử này.
Sở Duyên am hiểu chuyện này nhất.
Nhìn xem, đệ tử này bị dọa thành bộ dạng sửng sốt, đáng yêu cỡ nào.
Không uổng phí hắn tiêu hao hơn nửa pháp lực cảnh giới Kim Đan khai thông với trận đồ.
Bước đầu tiên này hù dọa vô cùng tốt, mở đầu vô cùng hoàn hảo.
Tin tưởng sau đó chắc chắn sẽ hoàn mỹ.
Người phụ nhưng mà hắn cảm thấy cơ thể hơi suy yếu.
Pháp lực của cảnh giới Kim Đan vốn không nhiều lắm, hắn bay với thời gian dài, cộng thêm khai thông trận đồ, pháp lực trong cơ thể gần như tiêu hao không còn.
Điều này khiến Sở Duyên càng hoài niệm cảnh giới Nguyên Anh.
Nếu như đổi lại hiện giờ hắn vẫn là cảnh giới Nguyên Anh, những động tác này làm, hắn ngay cả một phần mười pháp lực cũng chưa tiêu hao.
Tuy hắn cảm thấy đau lòng, nhưng tuyệt đối sẽ không lười biếng.
Cảnh giới Kim Đan thì cảnh giới Kim Đan đi!