Cái bạt tai này của Ngô Bách Tuế thật bất ngờ và cũng không nhẹ tay chút nào.
Tiếng bạt tai đôm đốp đã làm chấn động xung quanh, nhóm người đang ăn gần đó đều tỏ ra kinh hãi, chẳng ai ngờ được rằng sự việc lại thành ra thế này.
Mặt của Hạ Tử Hiên đau rát, cơn sóng trong lòng trào dâng mãnh liệt, vừa ngạc nhiên vừa tức giận, cậu ta ôm mặt nhìn Ngô Bách Tuế và nói một cách khó tin: “Anh dám đánh tôi?”
Đây là lần đầu tiên Hạ Tử Hiên bị đánh, người đánh cậu ta lại còn là thằng ngốc Ngô Bách Tuế, Hạ Tử Hiên không thể chấp nhận sự thật này, từ trước đến nay đều là cậu ta bắt nạt Ngô Bách Tuế, coi Ngô Bách Tuế như con chó, muốn bắt nạt lúc nào cũng được. Hôm nay con chó ngốc nghếch này lại chèo lên đầu cậu ta, thậm chí còn đánh cậu ta, điều này khiến Hạ Tử Hiên không thể tin nổi.
“Đừng ở đây cãi nhau om sòm nữa, ảnh hưởng đến bữa cơm của chúng tôi, cút đi càng xa càng tốt mau.” Ngô Bách Tuế nhìn Hạ Tử Hiên hờ hững nói.
Hạ Tử Hiên nghe xong lập tức nổi giận đùng đùng, cậu ta trợn trừng mắt nghiến răng hét lớn: “Tôi gϊếŧ chết anh!” Nói xong, cậu ta đấm thẳng vào Ngô Bách Tuế.
Bốp!
Không đợi nắm đấm của Hạ Tử Hiên tới, Ngô Bách Tuế lại tát thêm một cái, lần này Ngô Bách Tuế dùng nhiều sức hơn, làm Hạ Tử Hiên ngã nhào xuống đất.
Trước kia, nể tình người nhà họ Hạ đều là họ hàng của Hạ Mạt Hàn, Ngô Bách Tuế có thể không so đo một vài câu nói. Nhưng bây giờ nhà họ Hạ đã vô tình xua đuổi Hạ Mạt Hàn, người nhà họ Hạ và Hạ Mạt Hàn không còn quan hệ gì, đương nhiên là Ngô Bách Tuế không khách sáo với họ như lúc trước.
Hạ Tử Hiên đờ đẫn nằm trên mặt đất.
Sao cậu ấm được nhà họ Hạ hết mực nuông chiều chịu được sự sỉ nhục này chứ, đây không còn là vết thương về mặt thể xác, mà còn là sự nhục nhã vô cùng lớn. Cả nhà Hạ Mạt Hàn chỉ là sâu bọ dưới cống với Hạ Tử Hiên, cậu ta khinh thường bọn họ. Cậu ta cố ý đến đây chọc tức Hạ Mạt Hàn để bản thân vui vẻ. Nhưng cậu ta không ngờ được cuối cùng cậu ta lại bị đánh ngã nhào trước mặt bao người. Cậu ta nhục nhã, hơn thế là căm phẫn, lửa giận trào dâng trong lòng cậu ta.
“Hạ Mạt Hàn, thằng chồng ngốc của chị đánh người, sao chị không can ngăn?” Chu Thiến đứng ở một bên chạy đến bên cạnh Hạ Tử Hiên, tức giận nói với Hạ Mạt Hàn.
Lúc này, trong lòng Hạ Mạt Hàn chỉ thấy hả hê, Hạ Tử Hiên ức hϊếp người quá đáng, cô rất muốn dạy cho cậu ta một bài học, nhưng cô không dám làm, giờ bây giờ Ngô Bách Tuế đánh thay cô rồi, cô thấy anh rất quả cảm. Cô cũng không quan tâm đến hậu quả, vì cô biết bây giờ Ngô Bách Tuế chính là chỗ dựa của mình.
“Cậu ta đáng bị đánh.” Hạ Mạt Hàn hờ hững trả lời.
Hạ Tử Hiên điên thật rồi, cậu ta bò lên từ dưới đất, điên rồ kêu lên: “Tôi liều mạng với anh!”
Chu Thiến vội ngăn Hạ Tử Hiên lại và khuyên nhủ cậu ta: “Kẻ bị bệnh thần kinh gϊếŧ người không phạm pháp, anh không thể đánh nhau với anh ta.”
Chỉ với một câu nói đã làm Hạ Tử Hiên thức tỉnh.
Hạ Tử Hiên biết rõ năng lực của mình, trước giờ cậu ta đâu giỏi đánh nhau, nếu liều mạng sẽ không thể đánh thắng thằng ngốc Ngô Bách Tuế, cậu ta không thể chịu thiệt, chỉ có thể đè nén cơn giận trong lòng, nhẫn nhục nói với Ngô Bách Tuế và Hạ Mạt Hàn: “Tôi sẽ không bỏ qua cho các người đâu.”
Nói xong, Hạ Tử Hàn và Chu Thiến cùng lên xe BMW chạy vèo đi.
Người xung quanh đều bình thường trở lại, ai làm việc của người nấy.
Ngô Bách Tuế và Hạ Mạt Hàn cũng quay lại chỗ cũ.
“Sao ngay cả Hạ Tử Hàn mà cậu cũng dám đánh? Cậu điên à?” Hoàng Quý Lan lo sợ mắng Ngô Bách Tuế.
Hạ Mạt Hàn nghiêm túc nói: “Mẹ, chúng ta đã không còn là người nhà họ Hạ nữa rồi, sao chúng ta phải để họ ức hϊếp chứ, loại người này bị đánh cũng đáng đời.”
Hoàng Quý Lan cũng muốn dạy cho Hạ Tử Hiên bài học, chỉ là sức ảnh hưởng của nhà họ Hạ quá lớn, nhà bà ta lại không có chỗ chống lưng, nếu chọc giận nhà họ Hạ, bọn họ sẽ không có kết quả tốt đẹp, bà ta cảm thấy bất an trong lòng, bà ta không kiềm chế được lửa giận trong lòng, bà ta chau mày mày trách móc: “Chúng ta mới đến Tây Nguyên, thằng này đã đánh Lưu Tam, bây giờ lại đánh Hạ Tử Hiên, sau này chúng ta liệu có sống yên ổn được không?”
“Được rồi, được rồi, việc đã xảy ra rồi, mẹ có trách móc thì cũng giải quyết được gì chứ.” Hạ Mạt Hàn không muốn tiếp tục tranh cãi với mẹ mình nữa, nên cô nói xen vào một câu.
Hoàng Quý Lan quay ra nhìn, thấy Ngô Bách Tuế đang ăn miếng cơm to, bà ta thở dài liên hồi nói “Ôi, rước cái đồ sao chổi về, đúng là nghiệp của tôi mà!”
“Này, mấy người biết gì chưa? Biệt thự Lưu Thủy Hoa Viên ở núi Bàn Long đã được bán đấu giá rồi đấy.”
“Không phải chứ, chưa từng nghe tới?”
“Tôi nghe nói, sáng nay giao dịch thành ông rồi, được người ta mua với giá 500 triệu tệ.”
“500 triệu tệ? Chốn Tây Nguyên này mà vẫn có tỉ phú hào phóng thế cơ á? Bỏ ra 500 triệu tệ chỉ trong chốc lát, làm lố quá thì phải?”
“Không biết, nghe nói là một người mua bí ẩn, xem ra, thành phố Tây Nguyên này cũng là nơi có nhiều người giàu có đấy chứ!”
Bàn bên vừa có một vị khách đến bàn tán về chuyện lớn này.
Núi Bàn Long là một ngọn núi rất nổi tiếng của thành phố Tây Nguyên, cảnh quan trên núi tuyệt đẹp, vị trí địa lý cũng lý tưởng, xung quanh đều là vùng đất màu mỡ mà nhiều người muốn có được.
Cảnh Thành Danh Quận, khu biệt thự sang trọng của thành phố Tây Nguyên nằm dưới chân núi Bàn Long.
Chỉ riêng biệt thự Cảnh Thành Danh Long cũng có giá cắt cổ rồi, người bình thường không thể mua được.
Còn biệt thự Lưu Thủy Hoa Viên lại nằm trên sườn núi Bàn Long, vị trí độc đáo nhất của núi Bàn Long, hơn nữa cả khu Lưu Thủy Hoa Viên chỉ có một căn biệt thự, vị trí của nó là độc nhất vô nhị.
Người dân Tây Nguyên coi căn biệt thự này như hoàng cung, không ai có thể đến gần, huống chi là đặt chân vào bên trong.
Người ta nói rằng trước đây có một đại gia của thành phố Tây Nguyên đã bỏ ra mấy năm trời để xây dựng căn biệt thự này. Có điều, ông ta còn chưa được ở thì đã bị bắt vì phi phạm pháp luật, căn biệt thự Lưu Thủy Hoa Viên này cũng bị tòa án niêm phong do xây dựng trái phép.
Theo lý mà nói thì căn biệt thự xây dựng trái pháp phép phải bị dỡ bỏ nhưng chi phí phá bỏ quá lớn. Khoản phí này là một sự tổn thất lớn về kinh tế đối với thành phố Tây Nguyên.
Vậy nên căn biệt thự được giữ lại, cuối cùng còn bị đem ra bán đấu giá.
Hôm nay, đã có người mua căn biệt Lưu Thủy Hoa Viên hoa lệ nhất Tây Nguyên. Việc này gây ra không ít xôn xao, ai nghe nói đến tin này cũng đều ngạc nhiên.
Đương nhiên là Hoàng Quý Lan và Hạ Mạt Hàn cũng từng nghe nói đến biệt thự Lưu Thủy Hoa Viên, đây chính là công trình xây dựng nổi tiếng nhất, nhiều người vùng khác cũng biết đến công trình này, người Tây Nguyên đương nhiên đều biết.
Nghe tin có người mua Lưu Thủy Hoa Viên, Hoàng Quý Lan và Hạ Mạt Hàn cũng cực kỳ ngạc nhiên, họ không ngờ rằng Tây Nguyên sẽ có đại gia giàu có như vậy, bỏ ra 500 triệu tệ để mua một căn biệt thự.
Chỉ có Ngô Bách Tuế không bận tâm, vì căn biệt thự này là một trong số những bất ngờ anh chuẩn bị cho Hạ Mạt Hàn.
“Hầy, người như nào mới có thể ở trong biệt thự Lưu Thủy Hoa Viên chứ?” Hoàng Quý Lan bất giác thốt ra lời cảm cảm khái từ sâu trong đáy lòng. Có người thì giàu ăn không hết, mua hẳn căn biệt thự sang trọng trị giá 500 triệu tệ, người thì phải thuê căn nhà cấp bốn như bà ta. Đúng là cách nhau một trời một vực mà.
“Thôi không nghĩ nữa, chắc chắn là người mà cả đời này chúng ta cũng không gặp được.” Hạ Mạt Hàn lẩm bẩm đáp.
Bỏ ra 500 triệu tệ mua nhà là điều Hạ Mạt Hàn chưa từng nghĩ tới, đại gia như thế này quá xa vời với cô.
“Con mà lấy được người chồng tốt, ít nhất mẹ cũng được ở biệt thự nhỏ, con xem bây giờ chúng ta phải sống cuộc sống như thế nào!” Càng so sánh Hoàng Quý Lan càng thấy tức giận, bà ta càng nghĩ càng không cam tâm, cứ nghĩ đến con gái gả cho thằng ngốc Ngô Bách Tuế là bà ta tức đến mức thở không ra hơi.
Bữa cơm này kết thúc trong sự trách móc của Hoàng Quý Lan.
Sau bữa cơm, ba người về phòng của mình.
Căn nhà cấp bốn chỉ có hai phòng ngủ, Hoàng Quý Lan và Hạ Mạt Hàn mỗi người ở một phòng. Giống như trước kia, Ngô Bách Tuế phải ngủ ở dưới đất, nhưng nền nhà bùn đất, chỗ lồi chỗ lóm, còn vô cùng ẩm ướt, không thể ngủ được. Ngô Bách Tuế chỉ thể nằm trên ghế sofa gỗ ở phòng khách.
Ghế sofa rất cứng, ngủ rất khó chịu.
“Thiệt thòi cho anh rồi.” Rõ ràng Ngô Bách Tuế khỏe lại rồi, nhưng anh lại chủ động đề nghị ngủ ở ghế sofa, điều này làm Hạ Mạt Hàn cảm thấy ngại.
“Không sao.” Ngô Bách Tuế đáp.
Nửa đêm, Ngô Bách Tuế nằm trên sofa mãi không chợp được mắt, vì Lý Xương Thịnh đột nhiên mất tích, kế hoạch của anh bị gác lại, điều này hoàn toàn nằm ngoài dự tính của Ngô Bách Tuế.
Còn về sự mất tích của Lý Xương Thịnh, Ngô Bách Tuế đã phái người đi điều tra, nhưng đã hơn nửa ngày trôi qua vẫn chưa có tin tức gì. Điều này đã làm Ngô Bách Tuế khẳng đinh, Lý Xương Thịnh đã xảy ra chuyện rồi.
Một đêm cứ vậy trôi qua.
Sáng sớm hôm sau.
Sau khi Hoàng Quý Lan dậy, liền nói với Hạ Mạt Hàn: “Mẹ đi chợ đây, tiện mua thêm ít đồ.” nếu đã thuê nhà thì phải sắm sửa cho hẳn hoi.
Hạ Mạt Hàn gật đầu nói: “Vâng, mẹ đi đi.”
Hoàng Quý Lan ngoảnh đầu lại nhìn Ngô Bách Tuế đang ngủ say sưa, vội nói: “Thằng phế vật này, chẳng làm nên trò trống gì, ngày nào cũng chỉ biết có ngủ.”
Chửi rồi, bà ta chưa hả giận, còn đi tới bên Ngô Bách Tuế nói: “Mẹ muốn nó đi xách đồ cho mẹ.”
Hạ Mạt Hàn vội ngăn Hoàng Quý Lan, khẽ tiếng nói: “Thôi mẹ, để anh ấy ngủ thêm lát nữa đi.” Mấy hôm nay, Ngô Bách Tuế bên cạnh Hạ Mạt Hàn suốt, cô biết anh đã rất mệt, không nỡ đánh thức anh.
Hoàng Quý Lan lẩm bẩm: “Con còn xót cho cậu ta.”
Chưa được 5 phút sau, Hoàng Quý Lan liền chạy vội về, bà ta vào vườn vội rồi vàng khóa cổng lại.
“Mẹ, sao mẹ lại về?” Hạ Mạt Hàn đang phơi quần áo trong vườn, lộ gương mặt khó hiểu hỏi Quý Lan.
Hoàng Quý Lan kéo tay Hạ Mạt Hàn chạy vào phòng, thở hổn hển nói: “Ngoài kia có rất nhiều người xông đến chỗ chúng ta, mau chạy thôi.”
Vừa nói, Hoàng Quý Lan cẩm lấy tay của Hạ Mạt Hàn, chạy tới cổng sau.
Không chần chừ, Hoàng Quý Lan mở cổng sau định chuồn đi, nhưng lại phát hiện bên ngoài cổng sau cũng có rất nhiều người đang đứng.
Bụp.
Hoàng Quý Lan đóng lại cổng sau, gương mặt thấp thỏm lo sợ kêu lên: “Chúng ta tiêu đời rồi!” tiếng kêu của bà ta xen lẫn tiếng khóc nức nở.