- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Chàng Khờ Ở Rễ
- Chương 40: Anh có thể cho em tất cả
Chàng Khờ Ở Rễ
Chương 40: Anh có thể cho em tất cả
Bà cụ nắm giữ một công ty, quản lý một gia tộc, hiển nhiên là có một tâm thái mạnh mẽ, bất luận là thời điểm nào, bà ta căn bản đều luôn bình tĩnh lão luyện, bình thản không hề bấn loạn, nhưng ngay lúc này, bà ta lại mất đi tâm thái đó, trước mặt toàn công ty bà ta kinh ngạc thốt lên một tiếng.
Đơn hàng lớn năm mươi triệu đơn!
Điều này ai dám nghĩ tới?
"Bà nội, cái gì năm mươi triệu?" Hạ Tử Hiên nhìn thấy điệu bộ kích động như vậy của bà cụ thì không kìm lòng được bèn hỏi một câu.
Bà cụ không để ý đến Hạ Tử Hiên mà ngước mắt lên nhìn chằm chằm vào Hạ Mạt Hàn, nghiêm khắc chất vấn: "Mạt Hàn, cháu không cố tình ngụy tạo một bản hợp đồng giả để lừa gạt bà đấy chứ? Sao mà tập đoàn Xương Thịnh có thể cho chúng ta một đơn hàng lớn tận năm mươi triệu đơn được chứ?" Sau khi hết bàng hoàng chính là không tin, chuyện này quá bất ngờ khiến bà cụ thật sự không dám tin.
Những người khác ở trong phòng hội nghị nghe thấy câu này của bà cụ, cuối cùng cũng phản ứng lại.
Lập tức, đám con cháu nhà họ Hạ lần lượt phụ họa thêm: "Hứ, chắc chắn là giả rồi, Hạ Mạt Hàn là một nghiệp vụ mới, sao chị ta có thể có bản lĩnh ký được đơn hàng lớn như vậy chứ?"
"Đúng đấy, lại còn là hợp đồng ký với tập đoàn Xương Thịnh nữa chứ, công ty chúng ta không có ưu thế gì, người ta sao có thể chọn chúng ta được?"
"Cái chị Hạ Mạt Hàn này, để không bị đuổi việc thì việc gì cũng có thể làm được, đúng là không biết xấu hổ."
Những âm thanh này vô cùng chối tai. Vẻ mặt của Hạ Mạt Hàn dần dần trở nên lạnh lùng, để có thể hoàn thành nhiệm vụ, đến công ty Xương Thịnh gặp phải sự xua đuổi, bị người ta giễu cợt, cuối cùng không dễ gì mà lật ngược được tình thế, ký kết được đơn hàng lớn trước nay chưa từng có, kết quả là đám con sâu làm rầu nồi canh này của công ty lại không những không biết cảm ơn mà lại còn gièm pha, hạ thấp cô như vậy, ngay cả bà nội cũng không tin cô, cô thật sự rất thất vọng và đau khổ.
Cái gia tộc này, cái công ty này có thành kiến với mình quá lớn rồi.
Vào lúc bọn họ thao thao bất tuyệt thì Hạ Mạt Hàn cất cao giọng, lớn tiếng nói: "Trên hợp đồng có con dấu của tập đoàn Xương Thịnh, nếu mọi người vẫn không tin thì có thể gọi điện đến tập đoàn Xương Thịnh mà hỏi!"
Hạ Mạt Hàn của lúc này thể hiện ra tính khí cứng rắn chưa từng có.
"Hỏi thì hỏi, ai sợ ai." Hạ Tử Hiên không tin vào tà đạo, cậu ta là người đầu tiền rút điện thoại ra, bấm gọi đến điện thoại của tổng đài tập đoàn Xương Thịnh.
Điện thoại vừa kết nối, Hạ Tử Hiên bèn đi thẳng vào vấn đề, hỏi về đơn hàng siêu lớn này.
Đợi đến khi nghe được câu trả lời của đối phương, trên mặt Hạ Tử Hiên bỗng chốc lộ ra thần sắc vô cùng xuất sắc, đôi mắt của cậu ta trợn trừng lên, tràn đầy sự kinh ngạc không dám tin, tay của cậu ta khẽ run lên. Sau khi đối phương tắt điện thoại, cậu ta liền giống như tượng gỗ vậy, chậm rãi thả điện thoại xuống, lẩm bẩm một mình: "Tập đoàn Xương Thịnh đã hợp tác với công ty chúng ta thật rồi!"
Một câu nói ngắn ngọn, cuộn vào trong tim của mỗi người.
Trong lòng mọi người đều nổi lên giông bão.
Mọi người đều mắt chữ O, miệng chữ A.
Biểu cảm của mọi người đều giống nhau.
Trầm lặng, im ắng, im hơi lặng tiếng. Phòng hội nghị lớn như thế mà chỉ có một chữ "tĩnh".
Hạ Mạt Hàn khẽ ngước mắt lên, liếc nhìn đám người mắt chữ A, miệng chữ O này, sự tức tối khó chịu trong lòng cô cuối cùng cũng biến mất, bây giờ cô vui tươi thanh thản.
Sáu giờ chập tối, Hoàng Quý Lan đã làm một bàn lớn đầy đồ ăn đợi hmh.
Hạ Mạt Hàn vừa trở về, Hoàng Quý Lan đã an ủi cô: "Tiểu Mạt, cho dù con bị công ty đuổi việc cũng không sao hết, dựa vào năng lực của con đến công ty khác tìm việc cũng không phải chuyện khó khăn gì, con không cần phải nản lòng."
Hoàng Quý Lan biết áp lực của Hạ Mạt Hàn lớn, bà ta không muốn tạo thêm áp lực cho con gái nữa.
Hạ Mạt Hàn nghe thấy những lời này của mẹ thì không kìm nổi có chút cảm động, cô nhìn Hoàng Quý Lan, sâu sắc nói: "Mẹ, con không bị đuổi việc."
Hoàng Quý Lan vừa nghe thấy thế, biểu cảm lập tức thay đổi, bà ta trợn trừng mắt, ngạc nhiên hỏi: "Hả? Bà cụ mềm lòng rồi?"
Với cách nhìn của Hoàng Quý Lan, hoàn thành đơn hàng hai mươi triệu đơn đó là chuyện tuyệt đối không thể làm được, khả năng không bị đuổi việc duy nhất chính là bà cụ đã niệm tình.
Hạ Mạt Hàn lắc đầu, nghiêm túc nói: "Không phải, con đã ký kết được đơn hàng lớn năm mươi triệu đơn."
Hoàng Quý Lan lập tức đóng băng, dường như mắt bà ta đang nổi đom đóm, năm mươi triệu, con số này khiến cho bà ta chấn động, bà ta không dám tin, bất giác hỏi lại: "Không phải chứ? Đây là chuyện tốt trên đời mà, tại sao con không có chút biểu cảm vui mừng khôn siết nào vậy chứ?"
Hạ Mạt Hàn thở dài, lẩm bẩm đáp: "Con không ngờ được rằng mình lại may mắn đến như vậy, trong chốc lát vẫn chưa kịp định thần lại được." Tất cả những chuyện ngày hôm nay quả thực giống như là đang mơ vậy, Hạ Mạt Hàn cần chút thời gian để tiếp nhận.
Hoàng Quý Lan nghe thấy lời này xém chút nữa đã nhảy dựng lên, bà ta ôm lấy Hạ Mạt Hàn, kích động nói: "Con gái ngoan của mẹ, con thật sự giỏi quá đi, mẹ yêu con quá đi mất!" Hoàng Quý Lan phấn khích đến nỗi muốn khóc luôn rồi.
Hạ Mạt Hàn thấy mẹ mình vui như vậy, cô cũng nở nụ cười trên mặt.
Ngô Bách Tuế đứng bên cạnh nhìn thấy Hạ Mạt Hàn cười thì trái tim của anh cũng vui vẻ yên tâm rồi.
Mười giờ tối, Hạ Mạt Hàn nằm trên giường, tâm tư lởn vởn.
Đầu cô không thể ngừng suy nghĩ về mọi chuyện.
Ba năm rồi, từ khi kết hôn với Ngô Bách Tuế, ông nội lại qua đời, cuộc đời của Hạ Mạt Hàn đã rơi vào thung lũng, có thể nói là cô mọi việc không thuận lợi, vận đen cứ luẩn quẩn quanh mình, gánh nặng trong gia đình và ánh mắt lạnh nhạt của người khác khiến cô luôn gánh vác áp lực nặng nề, cô cũng đã nhìn thấu được rất nhiều người và sự việc, nhận thức sâu sắc được sự lạnh nhạt hay ấm áp của tình người.
Nhưng hôm nay, vào lúc mà cô bị Trâu Cầm đẩy xuống vực sâu thẳm thì kỳ tích đã xuất hiện, cô lại nhận được sự tán thưởng và thừa nhận của Dương Kiến Nghiệp phó tổng giám đốc tập đoàn Xương Thịnh, ký kết được đơn hàng lớn năm mươi triệu đơn. Chuyện này, trong chớp mắt khiến Hạ Mạt Hàn xây dựng nên lòng tin, thậm chí cô đã nhìn thấy được hy vọng và cơ hội chuyển mình của cuộc đời.
Con đường tương lai của cô dường như không hẳn là một màn đen tối.
Bất giác, Hạ Mạt Hàn phát ra một tiếng cảm khái: "Đến khi nào mình mới có thể thật sự đổi đời, sống một cuộc sống mà bản thân mình mong muốn chứ?"
"Tất cả những gì em muốn, anh đều có thể cho em." Ngô Bách Tuế nằm dưới giường đột nhiên cất lên một câu như vậy.
Nguyện ước tươi đẹp của cô trực tiếp bị một câu nói của Ngô Bách Tuế đập vỡ nát rồi, cô trở về với hiện thực, kêu lên một tiếng với Ngô Bách Tuế đang im lặng: "Chỉ cần anh không phạm phải điều ngu ngốc gì, gây phiền phức cho em thì em đã cảm ơn anh rồi."
Nói xong, Hạ Mạt Hàn kéo chăn đắp chùm đầu đi ngủ.
Ngày thứ hai, thành phố Tây Nguyên bị cuốn vào một tin tức, dĩ nhiên tin tức đó chính là tập đoàn Xương Thịnh và công ty An Cư Nhạc đã hợp tác với nhau.
Đây là sự hợp tác thần kỳ, khiến cho rất nhiều người sốc thật sự.
Phải biết rằng, tập đoàn Xương Thịnh là trùm bất động sản của cả tỉnh Giang Đông, ở thành phố Tây Nguyên, không biết có bao nhiêu công ty tranh giành đễn vỡ đầu vì muốn hợp tác với Xương Thịnh, nhưng tuyệt đại đa số đều vấp phải trắc trở, ai biết được tập đoàn Xương Thịnh lại đi hợp tác với một công ty không chút ưu thế gì như An Cư Nhạc?
Mọi người đều không thể hiểu nổi tại sao tập đoàn Xương Thịnh lại chọn công ty An Cư Nhạc nhỏ bé này. Nhưng cho dù là lý do gì đi nữa, tóm lại lần này, danh tiếng của An Cư Nhạc ở thành phố Tây Nguyên thật sự đã vang dội khắp rồi.
An Cư Nhạc đã được thơm lây từ tập đoàn Xương Thịnh, nhà họ Hạ tất nhiên là cũng vì thế mà cảm thấy vinh hạnh.
Bà cụ vui mừng lạ thường, Hạ Mạt Hàn cuối cùng cũng giành được tiếng tăm cho gia tộc.
Để chúc mừng khoảnh khắc mang tính lịch sử này, bà cụ quyết định tổ chức tiệc mừng thành công ở khách sạn Ngự Đình.
Mười một giờ trưa, Hoàng Quý Lan đứng bên ngoài phòng ngủ, giục Hạ Mạt Hàn đang ở bên trong phòng: "Tiểu Mạt, con trang điểm xong chưa, hôm nay con là nhân vật chính, đừng có đến muộn đấy."
"Con vẫn chưa xong, mẹ đợi một chút." Giọng của Hạ Mạt Hàn vọng từ trong phòng ra.
Hạ Mạt Hàn vô cùng coi trong buổi tiệc mừng thành công hôm nay. Có thể nói, đây là một khởi điểm mới của cuộc đời cô, cô phải cố hết sức mình, xuất phát lại từ đầu.
Mười phút sau, Hạ Mạt Hàn từ trong phòng bước ra, cô đẹp tựa như tiên nữ, mặc một bộ váy dự tiệc màu trắng, đi một đôi giày cao gót đế nhọn, trên mặt cô cũng dày công trang điểm nhẹ nhàng, đẹp đến nỗi không nhận ra.
Hạ Mạt Hàn của ngày hôm nay vô cùng bắt mắt.
Hai mắt của Hoàng Quý Lan sáng lên.
Ngay cả Ngô Bách Tuế ngồi trên sofa, nhìn thấy Hạ Mạt Hàn như thế này cũng không kìm nén được mà nhìn chăm chú.
"Con gái của mẹ xinh đẹp quá!" Hoàng Quý Lan nhìn chăm chú vào Hạ Mạt Hàn, không thể không tán thán.
Nói xong, Hoàng Quý Lan lại quay sang nhìn Ngô Bách Tuế, chán ghét nói: "Có điều gả cho một tên khờ khạo như mày, thật là xui xẻo tám đời!"
Hạ Mạt Hàn kéo Hoàng Quý Lan lại và nói: "Được rồi, được rồi, chúng ta đi ăn tiệc nhé!"
Ngô Bách Tuế lập tức đứng dậy đi theo.
Hoàng Quý Lan thấy vậy liền mắng mỏ Ngô Bách Tuế: "Ai cho mày đi chứ, mày chăm nhà cẩn thận vào cho tao."
Hạ Mạt Hàn giải thích: "Là con kêu anh ấy đi đấy, dù sao cũng không thể để anh ấy ở nhà chịu đói được mà?"
Hoàng Quý Lan thở dài và nói: "Haiz, con lúc nào cũng quá mềm lòng."
Nói xong, bà ta lại dặn đi dặn lại với Ngô Bách Tuế: "Mày ở bên ngoài thì im miệng cho tao, nếu không tao sẽ xé rách miệng của mày đi."
Người nhà họ Hạ đã đặt hơn mười bàn lớn ở phòng tiệc của khách sạn Ngự Đình.
Khi ba người Hạ Mạt Hàn đến, người nhà Hạ gần như đã đến đông đủ rồi, ngay cả bà cụ cũng đến khách sạn trước tiên.
Ngô Bách Tuế vừa xuất hiện, những ánh mắt khinh miệt, rè bỉu không thể không phóng về phía anh, có điều, vì hôm nay Hạ Mạt Hàn là công thần, là nhân vật chính nên việc đầu tiên của bà cụ là chào hỏi, giữ chút thể diện cho Hạ Mạt Hàn, không cho phép đả kích Ngô Bách Tuế.
Thế nên vào lúc này, xưa nay chưa từng thấy ở người nhà họ Hạ đó là không một ai mở miệng chế giễu nbt.
"Mạt Hàn, lại đây, ngồi với bà nội." Hạ Mạt Hàn vừa xuất hiện, bà cụ liền vẫy tay với cô.
Với địa vị của Hạ Mạt Hàn ở nhà họ Hạ, vốn dĩ không có tư cách ngồi cùng bàn với bà cụ, có thể ngồi chung với bà cụ đều là trưởng bối trong gia tộc, hoặc là con cháu mà bà cụ coi trọng nhất.
Giây phút này, tâm trạng Hạ Mạt Hàn rất kích động, lần đầu tiên trong ba năm qua, người trong gia tộc không chế giễu Ngô Bách Tuế, lần đầu tiên mọi người không đối xử lạnh nhạt với anh, cũng là lần đầu tiên bà cụ bảo cô ngồi cùng bàn với mình. Thật sự cô đã nhìn thấy hy vọng mới, có lẽ về sau có chỉ cần nỗ lực thì có thể được người trong gia tộc thừa nhận, được bà nội coi trọng rồi.
Không thể tự chủ, Hạ Mạt Hàn liền đứng thẳng sống lưng lên, mang theo hy vọng và sự tự tin bước về phía bà cụ, ngồi vào bàn chính.
Ngô Bách Tuế cũng không khách sáo, bước đến ngồi xuống cạnh Hạ Mạt Hàn.
"Đây không phải là chỗ cậu nên ngồi." Bà cụ nhìn Ngô Bách Tuế chằm chằm, nói với giọng điệu lạnh lùng.
Bà cụ có địa vị cao trong nhà họ Hạ, là sự tồn tại của nhất ngôn cửu đỉnh, nhưng Ngô Bách Tuế lại không quan tâm, anh không để ý đến bà cụ.
Hạ Mạt Hàn thấy vậy vội vàng nói: "Anh ngồi chỗ khác đi nhé!" Hạ Mạt Hàn biết, cái gia tộc này của mình coi trọng quy tắc, phân rõ cao thấp, quả thực Ngô Bách Tuế không thể ngồi ở bàn chính được.
Nghe thấy lời của Hạ Mạt Hàn, Ngô Bách Tuế lặng lẽ đứng dậy, đi đến chỗ ghế trống ở trong góc bên cạnh và ngồi xuống.
Đúng mười hai giờ, bữa tiệc chính thức bắt đầu, phòng tiệc yên tĩnh.
Bà cụ nhìn về phía Hạ Mạt Hàn, nói những lời tự đáy lòng: "Hôm nay, Hạ Mạt Hàn đã lập được công lớn cho công ty, cũng đã làm hãnh diện nhà họ Hạ, đáng đươc biểu dương."
Có thể nhận được sự biểu dương của bà cụ thì giống như là học sinh tiểu học được thầy cô giáo biểu dương vậy, Hạ Mạt Hàn rất vui, cô lập tức đáp lại một câu: "Cháu cảm ơn bà nội!"
Hạ Tử Hiên đứng bên cạnh có chút ghanh ghét với Hạ Mạt Hàn, cậu ta nói chen vào: "Cháu thấy vẫn là bà nội giỏi nhất, là bà nội nhìn thấy được tài năng về phương diện làm nghiệp vụ của Hạ Mạt Hàn, nếu không phải là bà nội chuyển Hạ Mạt Hàn đến bộ phận nghiệp vụ thì đơn hàng này cũng không ký kết được."
Ý của Hạ Tử Hiên rất rõ ràng, Hạ Mạt Hàn chỉ xứng đáng làm một nhân viên nghiệp vụ.
Bà cụ cũng không phản bác lại lời của Hạ Tử Hiên, bà ta chỉ cười và hỏi Hạ Mạt Hàn một câu: "Mạt Hàn, cháu nói cho mọi người biết, cháu làm thế nào mà ký kết được vụ làm ăn này vậy?"
Hạ Mạt Hàn đang định mở miệng, đột nhiên, có người trực tiếp xông đến, cầm một ly rượu đầy tạt vào mặt Hạ Mạt Hàn.
Cũng đúng vào lúc này, một giọng phụ nữ sắc lạnh vang tận mây xanh: "Mày là con hồ ly tinh, quyến rũ giám đốc của tao, hại tao bị đuổi việc, mày đúng là đồ không biết xấu hổ!"
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Chàng Khờ Ở Rễ
- Chương 40: Anh có thể cho em tất cả