Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Chặng Đường Áp Giải

Chương 44

« Chương TrướcChương Tiếp »
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Thiên Việt đứng khựng lại, nhìn người đàn ông trước mặt mình.

Vóc người cao ráo, khuôn mặt gầy guộc, vô số hồi ức chậm rãi ùa về trong cậu. Trong nháy mắt, Thiên Việt chợt thấy hoảng loạn.

Người kia cũng đứng lại, nhìn về phía cậu. Từ tốn mỉm cười, nụ cười vô cùng lịch thiệp mà cũng rất xa cách.

“Thiên Việt.” – Ông ta gọi – “Đúng là con rồi. Hôm qua lúc nhìn con cha đã thấy hơi quen mặt.”

Thiên Việt cũng định cười đáp lễ, nhưng mặt cứ đơ ra, cậu nói: “Là con. Hôm qua, con cũng có thấy cha, nhưng không dám nhận.”

Người đàn ông mà cậu đã gọi là cha suốt ngần ấy năm, sau bao nhiêu năm không gặp, ấy thế mà lại nói với cậu rằng, hôm qua thấy cậu cũng có hơi quen mặt.

Có hơi quen mặt.

Thiên Việt cúi gằm đầu.

“Lần này cha về để tham gia giao lưu học thuật ạ?”

Người đàn ông trung niên ấy gật đầu.

Thiên Việt nghĩ, đã nhiều năm trôi qua, mà trông cha vẫn trẻ trung phong độ như vậy. Nếu nhớ không lầm, năm nay cha đã năm mươi bốn tuổi rồi thì phải, năm tháng dường như, chẳng để lại vết tích gì trên người ông cả. Cha vẫn cứ điềm đạm, lịch lãm như thế, có lẽ trước giờ ông ấy chẳng mong nhớ gì mình đâu nhỉ, hay đúng hơn là, còn chưa từng nhớ tới.

Người đàn ông đứng tuổi ấy ôn tồn nói: “Cha đến đây thăm viện trưởng Lục, trước đây cha với ông ấy chơi thân với nhau lắm, bác Lục đó, con còn nhớ không? Hồi nhỏ, bác ấy từng cắt amidan cho con đấy.”

À à, nhiều năm về trước, cuộc tiểu phẫu ấy, cậu sợ lắm, lúc đó người bầu bạn bên cậu chính là Dĩ Thành, anh đã để dành tiền tiêu vặt của mình đặng mua kem cho cậu ăn, mua đến những mấy cây cơ, anh dỗ cậu rằng cắt amidan xong thì sẽ được ăn thêm kem. Thời đó hàng hóa chỉ có dăm ba chủng loại, cậu nhớ nhãn hiệu kem ấy có tên là “Công chúa Bạch Tuyết”, ngọt liệm, mà còn thơm lừng mùi bơ sữa nữa chứ.

Thiên Việt nhìn ra ngoài cửa sổ, lá úa đã bắt đầu rụng rơi.

Thiên Việt trả lời, có ạ, con có nhớ bác ấy.

Cha nhỏ nhẹ nói với cậu: “Vốn ra, cha vừa về nước đã lập tức gọi điện cho con. Nhưng con, đã đổi số, hơn nữa, cũng chuyển đi chỗ khác luôn rồi.”

Thiên Việt đáp: “Dạ.”

Cha hỏi: “Sao con lại đến bệnh viện? Trong người, không khỏe ư?”

Thiên Việt đáp: “Con mạnh khỏe lắm. Là… bạn của con, anh ấy bị thương nặng phải nằm đây.”

Cha nói: “I’m sorry.”

Thiên Việt cười đáp: “Nhưng anh ấy sẽ chóng khỏe thôi. Khỏe lại ngay ấy mà.”

Cha nói: “Thế thì tốt.”

Một khoảng lặng bất ngờ hiện hữu, chen ngang hai người, tuy vô hình nhưng lại cực kì rõ rệt.

Trong giây phút ấy, bánh xe thời gian như quay ngược trở lại, Thiên Việt thấy như mình biến trở về lại một cậu thiếu niên mười mấy tuổi, đang ở giữa một cuộc đối thoại hiếm hoi với cha mình, cứ nơm nơm lo sợ.

Thiên Việt hỏi: “Cha… bây giờ… có con cái gì không?”

Ông sững sờ ra mặt. Phỏng chừng là tại ông chẳng ngờ tới Thiên Việt sẽ hỏi chuyện này.

Nhưng ngay sau đó, ông liền thong dong đáp lại: “Ừ, có một đứa con gái nhỏ.”

Thiên Việt hỏi tiếp: “Ồ. Mấy tuổi rồi ạ?”

Cha nói: “Vừa được bốn tuổi rưỡi. Lần này… cha cũng dẫn theo nó về đây. Để nó đi thăm thú thành phố này cho biết.”

Thiên Việt cười nói: Vậy hãy dẫn con bé đến miếu Phu Tử ấy [*]. Có bán nhiều món ngon lắm. Tiếc là vẫn chưa đến Tết, nên không xem được hoa đăng.”

[*] Còn gọi là Khổng Miếu, là nơi thờ nhà giáo dục và nhà tư tưởng Trung Quốc Khổng Tử, được xây dựng vào năm 1034 bên bờ sông Tần Hoài, hiện là một kiến trúc du lịch nổi tiếng ở Nam Kinh

« Chương TrướcChương Tiếp »