Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Chẳng Đắm Chìm

Chương 59

« Chương TrướcChương Tiếp »
Trái tim hắn bỗng dưng đập loạn, bên tai đều là tạp âm. Quan Thù mất đi hết thảy cảm quan, thứ duy nhất có thể cảm giác được chính là cảm xúc lành lạnh của ngón tay trên gương mặt, nhẹ nhàng chạm lên mặt hắn, dịu dàng đến cực điểm.

Không biết vì sao, cảm xúc đang bùng nổ ngưng bặt lại, lời chất vấn đầy miệng tan thành mây khói. Hắn rõ ràng đã xác định Thẩm Yểu phản bội mình, hắn rõ ràng tin rằng Thẩm Yểu đã nɠɵạı ŧìиɧ rất nhiều lần, rõ ràng hắn căm hận Thẩm Yểu.

Nhưng mà......

“Gì cơ?!”

Quan Thù không khống chế nổi nắm lấy cánh tay Thẩm Yểu, sững sờ nhìn cậu chằm chằm. Hắn trợn tròn mắt, như phát điên muốn tìm được điều gì đó từ trên khuôn mặt kiều diễm tinh tế của Thẩm Yểu. Hắn thấy được chút thương tiếc, như một tiếng than thở thật dài.

Hắn lạc mất âm thanh, qua một hồi thật lâu, giọng nói cất lên khàn khàn khiến bản thân hắn cũng thấy xa lại: “Chân tướng gì chứ......?”

Khi Thẩm Yểu nhìn Quan Thù phải hơi ngẩng mặt, bàn tay vẫn dán lên gò má hắn, sau lần động chạm cuối cùng, cậu nhẹ giọng nói:

“Quan Thù, tớ không hiểu. Sao cậu luôn không thích nghe tớ giải thích, lúc trước cũng thế, vừa rồi chĩa súng vào tớ cũng vậy.”

Cơn hoảng loạn vô cớ quấn lấy Quan Thù. Vừa rồi khi chĩa súng vào đầu Thẩm Yểu, trong một khoảnh khắc, hắn là thật sự muốn lôi Thẩm Yểu chết cùng, hắn ích kỷ muốn dựa vào cái chết để giữ chân Thẩm Yểu.

Quan Thù không biết Thẩm Yểu muốn nói điều gì, thoáng chốc cũng sa vào hoang mang. Bàn tay nắm chặt súng dần dần mất sức, cuối cùng báng súng nặng nề rơi xuống mặt đất, từ bỏ tất cả phòng bị.

“Cậu muốn nghe từ đoạn nào đây?”

Quan Thù lại mất đi âm thanh, môi run rẩy khép mở, song ngay cả một âm thanh cũng không phát ra được.

Không nhận được câu trả lời, Thẩm Yểu ung dung độc thoại: “Vậy bắt đầu từ lúc cậu xông vào từ cửa phòng học cắt ngăng cuộc đối thoại giữa tớ và Thẩm Thâm Miên nhé? Khi đó tớ tiếp cận cậu đích xác là có chút liên quan đến việc nó thích cậu, nhưng cũng chỉ có một chút ít mà thôi.”

“Còn như nó nói tớ đi quyến rũ Alpha khác, cậu cảm thấy có khả năng không?” Thẩm Yểu cười khẽ một tiếng, trên mặt rất tự nhiên lộ ra chút sắc thái kiêu ngạo, “Bình thường đều là Alpha khác tiếp cận tớ mới đúng, thứ nó nhìn thấy cũng chỉ là một chiều thôi.”

Quan Thù rốt cuộc không cảm nhận được gì nữa, tất cả vết thương trên người dường như đều biến thành trống rỗng, đoạt lấy không khí của hắn.

Trước mắt hắn xuất hiện một mảng huyết sắc, trong tiếng thét gào quên mất cả bản ngã. Thứ duy nhất nhìn rõ ràng là khuôn mặt Thẩm Yểu, âm thanh duy nhất nghe được là giọng nói của Thẩm Yểu.

“Cậu hiểu lầm một chuyện rồi.”

“Yến Tri Hành cho tới bây giờ chưa từng là gian phu của tớ, lần đầu tiên giữa bọn tớ là một sự cố khiến tớ ghê tởm, cũng không phải do tớ tự nguyện.”

Bàn tay của Thẩm Yểu chậm rãi trượt khỏi mặt Quan Thù, tựa như thứ cuối cùng chống đỡ cho hắn đã sụp đổ. Hắn thất hồn lạc phách đứng chết trân, thân hình loạng choạng.

Hắn loáng thoáng đoán được điều gì đó, l*иg ngực bắt đầu phập phồng dữ dội. Hắn từng vô số lần cầu khẩn mong nhận được một câu giải thích từ Thẩm Yểu, đến lúc thực sự có được, hắn thầm muốn trở lại quá khứ cho bản thân một cái tát.

“Năm đó, tớ một mình đi bên ngoài, bị Yến Tri Hành trong kỳ nhạy cảm cưỡng ép lôi vào phòng.” Thẩm Yểu nhìn hắn chằm chằm nói, “Tớ rất sợ hãi, nhưng tớ đã dùng bình hoa đập vỡ đầu anh ta, thành công trốn thoát. Nhưng tớ vẫn rất hoảng sợ, sợ đến nỗi quên cả báo cảnh sát.”

“Tớ chạy thẳng về nhà, giữa lúc đó đã vấp ngã không biết bao nhiêu lần. Quan Thù, tớ khó chịu sợ hãi chỉ muốn về nhà để tắm rửa.”

“Nhưng khi đυ.ng phải cậu ngay ở cửa, cậu đã làm gì tớ chứ?”

Hắn đã làm cái gì?

Quan Thù tự hỏi, hắn không hề tin tưởng Thẩm Yểu, không hỏi cậu vì sao lại trở về như thế, không ôm cậu an ủi cậu, bảo cậu không phải sợ hãi nữa.

Hắn lôi Thẩm Yểu vào trong bồn tắm, không đếm xỉa đến sắc mặt kinh hoàng của cậu, bịt chặt miệng cậu, không nghe một câu giải thích của cậu.

Hắn lại cưỡng bức Thẩm Yểu vốn đang hoảng sợ, tạo thành thương tổn lần thứ hai.

“Cậu chỉ ngửi thấy mùi pheromone trên người tớ, chỉ nhìn thấy ký hiệu cùng dấu hôn trên cổ tớ, dường như chẳng chút để tâm đến vẻ mặt tớ lúc đó.”

“Tớ muốn giải thích, cậu lại một câu cũng không nghe, bởi vì trong lòng cậu đã xác định rằng tớ phản bội cậu rồi đúng không?”

Đầu óc Quan Thù trống rỗng, hối hận đau đớn càn quét toàn thân, như muốn thôn tính hắn.

“Tớ......”

Hắn rốt cục tìm lại được âm thanh, nhưng sau khi khó khăn phun ra được một chữ, Quan Thù liền ho khan đứng dữ dội. Quan Thù lấy tay che miệng, ho ra toàn máu tươi đỏ chói.

Thẩm Yểu không hề làm chuyện có lỗi với hắn...... Không hề...... Hết thảy đều do chính sự hiểu lầm cho rằng mình đúng đắn của hắn.

Chân tướng ngộ nhận của hắn là giả dối, cơ hội nghe được chân tướng thực sự, lại bị hắn tự tay bóp chết.

Dưới tình huống không rõ hết thảy, hắn còn nói nói rất nhiều lời khó nghe với Thẩm Yểu, hắn mắng cậu lẳиɠ ɭơ, chửi cậu đê tiện.

Mỗi lần Thẩm Yểu nghe được lời độc địa của hắn thì có cảm giác gì?!

“Đừng hận tớ, người cậu nên hận là Yến Tri Hành mới đúng.”

Thẩm Yểu từ bỏ mọi ngôn từ uyển chuyển, dùng phương thức lỗ mãng trắng trợn nhất, nói ngay dưới tầm mắt hai Alpha:

“Tớ không hề nɠɵạı ŧìиɧ, là Yến Tri Hành cưỡng bức tớ. Anh ta chính là kẻ phạm tội cưỡng bức, cậu đã hiểu chưa?”

Một câu này như châm ngòi vào nơi nào đó trong thần kinh Quan Thù, khiến hắn trong nháy mắt ngừng giọt lệ chực trào. Hốc mắt hắn như bị máu nhuộm đỏ, môi vô thức động đậy, điên rồ lẩm bẩm:

“Tớ muốn gϊếŧ chết y......”

Quan Thù chợt khom lưng, nhặt khẩu súng trên đất lên.

“Cách ——”

Băng đạn bị hắn lắp lại, nạp đạn, xoay người, bóp cò súng. Một chuỗi động tác này của Quan Thù hoàn thành trong vòng một giây đồng hồ, kích động không chút báo trước, hoàn toàn không để cho người có cơ hội phản ứng.

“Pằng!”

Viên đạn xé gió gào thét bay đi, cắm thẳng vào giữa đùi Yến Tri Hành, y không gào thét, chỉ phát ra một tiếng nặng nề, máu tươi ồng ộc tuôn ra từ vết thương.

Mồ hôi lạnh từ trên trán nhỏ xuống, Yến Tri Hành vừa rồi cũng nghe được rõ ràng. Y nghe thấy Thẩm Yểu nói mình ghê tởm, nghe thấy Thẩm Yểu mắng mình là tội phạm cưỡиɠ ɖâʍ.

Quan Thù đã hoàn toàn mất kiểm soát, hương cỏ lau hoành hành sinh trưởng trong không khí. Kỹ thuật bắn của hắn trước nay đều rất chuẩn, lần này lại không ngắm trúng tử huyệt, là vì hắn cố ý ——

Từ ban đầu Quan Thù đã không có ý định chỉ bắn Yến Tri Hành một lần.

“Cách”.

Tiếng nạp đạn vang lên liên tiếp với tốc độ cực nhanh, cơ bản không hề ngắt quãng. Khi Quan Thù sắp sửa bóp cò, lại bị âm thanh phía sau cắt ngang, là giọng nói của Thẩm Yểu.

“Quan Thù, cậu muốn gϊếŧ Yến Tri Hành, rồi sau đó vào ngục giam chết cùng phải không?”

Quan Thù quay sang, yết hầu lăn lộn khó khăn, lời nói ra lại ác độc đến cùng cực: “Y đáng chết.”

Bởi sự hiểu lầm này, Thẩm Yểu đã phải chịu rất nhiều thương tổn từ hắn, cậu lại chẳng chịu giải thích, thậm chí sau này còn luôn nhắc đến “Gian phu” kia để kích động, chọc giận hắn.

Như thể đó là sự thật.

Thẩm Yểu giữ lại chân tướng bốn năm trước đến bây giờ mới nói, đơn giản chỉ là muốn trả thù hắn, muốn hắn hối hận đến cực điểm. Cậu biết Quan Thù không để tâm đển bất cứ thứ gì khác, mà chỉ quan tâm đến cậu. Loại phương pháp trả thù tổn thương địch một nghìn, tổn hại mình tám trăm này cũng chỉ có Thẩm Yểu mới có thể làm ra.

Có điều cậu quả thật đã làm được rồi, cậu thành công khiến cho Quan Thù hối hận đến mức thậm chí muốn gϊếŧ bản thân trong quá khứ.

Việc cuối cùng hắn có thể làm vì Thẩm Yểu, là gϊếŧ Yến Tri Hành thay cho cậu.

Bởi vì hắn biết Thẩm Yểu khẳng định hận Yến Tri Hành vô cùng.

“Tớ không muốn cậu chết.” Thẩm Yểu lãnh đạm ra lệnh, “Quan Thù, buông súng xuống đi.”

Một câu của cậu cũng có thể tước vũ khí của Quan Thù, Quan Thù đứng yên hít thở dồn dập, khẩu súng trong tay lại rơi “Rầm” một tiếng xuống mặt đất.

Quan Thù hoàn toàn không quan tâm đến sống chết của Yến Tri Hành, phút chốc tiến về phía trước vài bước, sau đó đột nhiên ôm chầm lấy Thẩm Yểu, sức lực mạnh đến mức đυ.ng cho cậu lùi ra sau mấy bước.

Hắn cao hơn Thẩm Yểu rất nhiều, phải khom người ôm cậu. Nước mắt của Quan Thù rốt cuộc không ngừng nổi nữa, mang theo tất cả ân hận, chảy xuống khỏi khóe mắt hắn.

Quan Thù phát ra âm thanh run rẩy hỏi: “Thẩm Yểu, cậu không hận tớ sao?”

“Sao lại khóc thế?” Thẩm Yểu như có chút bất đắc dĩ thở dài, cậu không thấy rõ mặt Quan Thù, nhưng vì quá hiểu biết, đưa tay chuẩn xác lau đi, “Tớ không hận cậu.”

Để Quan Thù biết được chân tướng dưới tình huống như vậy, là kết quả cậu tỉ mỉ tính toán tuyển chọn ra. Cậu đã hoàn thành cuộc trả thù, thành công khiến cho Quan Thù suốt đời không quên được mình, vĩnh viễn bị cậu tác động cảm xúc.

Vì sao còn phải hận Quan Thù nữa chứ.

Tựa như sợ Thẩm Yểu chạy mất, Quan Thù càng ôm chặt Thẩm Yểu, hắn không có dũng khí hỏi lại một câu, hỏi Thẩm Yểu còn yêu mình hay không.

“Tớ chỉ hy vọng lúc cậu thấy tớ đến gần Alpha khác, thì đừng kích động cũng đừng giận dữ, bởi vì đó là tự cậu chuốc lấy.”

“Bởi vì tất cả đều tại cậu đó, nếu lúc ấy cậu bình tĩnh một chút, nghe tớ giải thích một câu, chúng ta hiện tại chẳng phải vẫn tốt đẹp sao?”

Cánh cửa sảnh tiệc lại bật mở lần nữa, trong tiếng kinh hoảng của Trần Song, bác sỹ cấp tốc chạy vội về phía Yến Tri Hành, sứt đầu mẻ trán khẩn cấp cứu thương cho y.

Tầm mắt Quan Thù lại khóa chặt vào cánh cửa rộng mở, giữa một đám vệ sỹ, bên ngoài còn một Alpha cao ráo như ngọc. Anh lãnh đạm nâng mắt nhìn tình huống hỗn loạn trong sảnh, tựa như bàng quan.

Trên người Từ Ý Bạch cũng mặc Âu phục màu trắng, ngực cài một đóa hoa trang nhã, vết thương trên tay phải không biết đã lành chưa, hiện tại còn quấn mấy lớp băng gạc. Đọc‎ t𝑟𝘂yệ𝐧‎ ch𝘂ẩ𝐧‎ khô𝐧g‎ q𝘂ả𝐧g‎ cáo‎ (‎ T𝑟𝖴𝓂t𝑟𝘂y‎ ệ𝐧﹒v𝐧‎ )

So với Yến Tri Hành, Từ Ý Bạch lại càng khiến Quan Thù cảnh giác một vạn lần. Du͙© vọиɠ chiếm hữu của hắn đối với Thẩm Yểu trước giờ đều không thể kiềm chế, theo bản năng giấu toàn thân Thẩm Yểu vào trong lòng, không để cậu đối diện với Từ Ý Bạch.

Thẩm Yểu lại vươn tay đặt lên vai hắn, muốn đẩy hắn ra:

“Quan Thù, lại nói cho cậu thêm một chuyện nữa nhé? Cậu có biết tớ bị Yến Tri Hành cưỡng bức ở nơi nào không? Là tại U Lan Hiên đó, rất quen tai đúng không? Lần đầu sau khi chúng ta chia tay, mỗi ngày cậu đều đến đó uống rượu, không những thế mà lần nào cũng nhắn rất nhiều tin, gọi cho tớ rất nhiều cuộc điện thoại.”

Toàn thân Quan Thù cứng đờ, giọt lệ cuối cùng dừng trên lông mi.

“Sau đó tớ cảm thấy có một số việc vẫn là cần nói rõ ràng.” Thẩm Yểu gập ngón tay lau nước mắt cho hắn, khẽ khàng quăng ra một quả bom, “Ngày đó tớ bị Yến Tri Hành cưỡng bức, là vì tớ đến đó tìm cậu.”

“Thẩm Yểu......”

Quan Thù cảm thấy một trận đất trời nghiêng ngả, hóa ra hết thảy sai lầm, đều cho chính hắn tạo thành. Ngay cả sức lực ôm Thẩm Yểu cũng không còn, bị cậu đẩy ra dễ dàng, tay hắn lại vẫn vô thức giữ nguyên tư thế ôm ấp.

“Quan Thù.” Thẩm Yểu thu lại tất cả biểu cảm trên mặt, im lặng nhìn Quan Thù nói, “Ngày đó có người nói với tớ rằng cậu hút thuốc trong ngõ tắt, nên tớ mới đi đến đó. Thời điểm tớ bị Yến Tri Hành cưỡng bức, tớ nghe thấy giọng nói của cậu, tớ muốn hét tên cậu cầu cứu, lại bị anh ta bịt chặt miệng.”

“Cậu đi ngang qua căn phòng đó, thậm chí còn thấy cánh cổng khép lại trước mặt mình. Có thể là bởi vì cậu uống có chút nhiều, cậu cho rằng đó chỉ là ảo giác mà lẩm bẩm mấy câu.”

Tất cả kí ức chợt tuôn trào, đầu Quan Thù đau đến muốn chết, như ngàn vạn chiếc kim cắm vào, hắn nâng tay ôm lấy đầu, phát ra tiếng gào thét đau khổ.

Cánh cửa đóng chặt, hành lang tĩnh lặng.

Môi hắn run rẩy, hắn quả thật đã thấy. Hắn thậm chí ngửi được pheromone của Thẩm Yểu, chỉ là quá nhạt, lại do sau khi uống rượu hắn thường xuyên xuất hiện loại ảo giác này, vậy nên hắn đương nhiên cho rằng ngày đó cũng là ảo giác.

Hắn vốn đã có thể cứu Thẩm Yểu.

Thẩm Yểu không nhìn hắn nữa, xoay người chuẩn bị rời đi. Quan Thù biết Thẩm Yểu muốn đi đâu, lại giữ chặt cổ tay cậu, ánh mắt nhìn về phía Thẩm Yểu tựa con chó nhỏ bị vứt bỏ.

“Quan Thù.” Thẩm Yểu nhìn vệ sỹ của Yến gia đi tới, cũng không quay đầu lại nói, “Cậu giải quyết hết phiền phức đã rồi hẵng tới tìm tớ.”

Hốc mắt Quan Thù khô khốc, bàn tay chậm rãi trượt xuống khỏi tay Thẩm Yểu, thật sự quyết định thả cho Thẩm Yểu rời khỏi.

Thời điểm đôi tay hoàn toàn tách rời, Quan Thù lại không dằn nổi muốn bắt lấy, gắt gao nắm lấy một ngón tay của Thẩm Yểu.

Trong nháy mắt chạm đến, hắn lại như tỉnh ngộ buông tay.

Yến Tri Hành nằm trên mặt đất hô hấp mỏng manh, song vẫn cố chấp mở mắt trừng trừng, giống như Quan Thù, nhìn khóa vào Thẩm Yểu.

Chứng kiến cậu đi đến trước mặt một Alpha hoàn toàn xa lạ, trong một khắc y với Quan Thù cùng ngập tràn cảm giác vô lực.

Thẩm Yểu và Từ Ý Bạch đã lâu không gặp, cậu như không nhớ lần trước chia tay đã ầm ỹ khó coi đến đâu, chủ động ôm lấy Từ Ý Bạch, tựa vào người anh, nũng nịu nói:

“Từ Ý Bạch, anh cũng nghe thấy rồi đấy.”

“Bọn họ đối xử với em chẳng tốt gì cả, chỉ có anh là yêu em nhất.”

Từ Ý Bạch rũ mắt, lông mi khẽ rung động. Chỉ một tháng không gặp, khí chất dịu dàng trên người anh dường như lắng đọng lại, trở nên trong trẻo lãnh đạm.

Anh biết Thẩm Yểu là đồ lừa đảo, biết Thẩm Yểu lại đang dựa vào tâm trạng mà dỗ dành anh, biết mình lại mắc lừa như một kẻ ngốc.

Cánh tay bên hông càng lúc càng siết chặt, tràn ngập cảm giác ỷ lại quấn quít lấy anh, biểu cảm căng cứng của Từ Ý Bạch cũng tan rã từng chút một.

Anh xuất hiện tại nơi đây cũng không phải bất ngờ, cũng chẳng phải trùng hợp, lại càng không phải do Thẩm Yểu gửi thiệp mời. Mà sau khi anh biết được Thẩm Yểu đính hôn cùng với Yến Tri Hành, liền nổi điên đập phá nát căn phòng, lại dùng bàn tay mình uy hϊếp đổi lấy kết quả thỏa hiệp.

Nếu Thẩm Yểu muốn kết hôn, thì sao người đó không thể là anh.

Bàn tay buông bên chân của Từ Ý Bạch chậm rãi nâng lên, tầm mắt lướt qua Quan Thù cùng Yến Tri Hành, sau đó lại che giấu tất cả cảm xúc nơi đáy mắt.

Anh đưa tay ôm lấy Thẩm Yểu, đầu mũi khẽ hít ngửi, sự lãnh đạm vừa rồi không còn tồn tại nữa.

Từ Ý Bạch như đinh đóng cột nói:

“Đi với anh.”
« Chương TrướcChương Tiếp »