Chương 57

Địa điểm tiệc đính hôn là tại trang viên của Yến Tri Hành, vào một chiều xuân tươi đẹp. Để phối hợp với Yến Tri Hành, trên người Thẩm Yểu mặc một bộ Âu phục màu trắng.

Cậu đứng trên ban công giữa không trung, cúi đầu liền chứng kiến bố cục trong vườn hoa. Vì buổi tiệc đính hôn này, trên cây treo đầy ruy băng sắc bạch kim, tung bay trong không trung.

Dựa theo thói quen của Yến Tri Hành, y không có khả năng tuyên bố chuyện này khắp chốn. Mãi cho đến khi hết thảy chuẩn bị thỏa đáng, y mới có thể gửi từng phần thiệp mời đi.

Khách mời tiệc của Yến Tri Hành cũng không nhiều, chỉ có thiệp gửi đến tay Quan Thù, là do Thẩm Yểu ký tên.

Gò má Thẩm Yểu được ánh chiều nhuộm sáng, vết cắn trên tuyến thể cũng bị mặt trời chiếu đến nóng rực. Trên người cậu vấn vương mùi đàn hương nhàn nhạt, không dễ ngửi thấy, nằm trong phạm vi chịu đựng được.

Tiếng bước chân phía sau vang lên một hồi, không cần quay đầu cậu cũng biết người đến là ai.

Cậu im lặng đợi một lúc, cũng không nghe thấy Yến Tri Hành nói chuyện.

Từ sau lần ngủ với nhau, Yến Tri Hành vốn không nhiều lời lại càng thêm lặng lẽ, biến mất chừng nửa tháng không chút liên lạc.

Cho dù hôm nay khi cậu để Yến Tri Hành ký hiệu, y cũng chỉ ôm lấy eo cậu, sau đó chẳng nói chẳng rằng hé môi cắn.

Thẩm Yểu hoàn toàn có thể đoán được nguyên do, cậu quay sang cười cười nói: “Là người trưởng thành cả rồi, chỉ là ngủ một đêm thôi mà, ngài đâu cần phải để tâm đến tận giờ chứ?”

Cậu lấy làm lạ nói: “Trước kia chẳng phải chúng ta đã từng ngủ với nhau sao?”

Ánh mắt Yến Tri Hành lặng lẽ dừng lại, khuôn mặt hứng ánh mặt trời, chiếu thẳng vào trong mắt y.

Đây là lần ngoài ý muốn thứ hai của y và Thẩm Yểu, lần đầu tiên là sai lầm của y, lần thứ hai lại là Thẩm Yểu tự tay sắp đặt.

Đối với chuyện này, y không có tư cách để phán xét đúng sai.

Yến Tri Hành cho rằng tìиɧ ɖu͙© cần dựa trên tình yêu, song có lẽ bởi độ tương thích pheromone quá cao, trong đầu phát lại hình ảnh khi ý thức mơ hồ, hình thành xung đột mãnh liệt giữa nhận thức cùng bản năng.

Mặt y không chút biểu cảm chuyển chủ đề: “Trần Song chuẩn bị nhẫn rồi, đợi lát cậu ta sẽ đưa lại đây.”

“Nhẫn đính hôn của chúng ta mà ngài cũng để Trần Song mua giúp sao?” Thẩm Yểu nhìn con chim trắng nhảy lên sân khấu, vươn tay đùa nghịch mấy cái, cả giận khẽ than, “Ngài thật đúng là chẳng hề coi trọng hôn lễ của chúng ta.”

Thẩm Yểu cố tình nói đính hôn thành hôn lễ, Yến Tri Hành cũng không phản bác.

Trần Song là trợ lý sinh hoạt của y, nhưng hết thảy đều phải qua sự chấp thuận của Yến Tri Hành mới được. Mà nhẫn đính hôn, Yến Tri Hành tiêu phí hết nửa giờ, lựa chọn trong xấp ảnh của Trần Song, song y không cho rằng điều này cần phải giải thích.

Con chim cực kỳ dạn người, chủ động cọ đầu vào trong lòng bàn tay của Thẩm Yểu, cậu dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve: “Không cần nhẫn của Trần Song, tôi đã hỏi anh ấy số đo của ngài rồi, tôi cũng đã tự mua nhẫn.”

Bàn tay Thẩm Yểu di xuống dưới, vuốt ve lông tơ mềm mịn trên cánh, đôi mắt khẽ cong cong, chuyên tâm nhìn về phía Yến Tri Hành.

“Yến Tri Hành, chúng ta sẽ bên nhau suốt đời ư?”

Chân Yến Tri Hành lùi lại nửa bước, chẳng biết có phải ảo giác hay không, y dường như thấy được chút động tâm từ trong ánh mắt của Thẩm Yểu.

“Sao ngài không hỏi, hỏi tôi vì sao lại tiếp cận ngài, vì sao lại lên giường với ngài, vì sao lại đính hôn cùng ngài?”

Thẩm Yểu không nói gì, lại tựa như đã nói hết tất cả.

“Hoặc giả...... Liệu có khả năng nào, là tôi có chút thích ngài chăng?” Thẩm Yểu nhìn y chằm chằm, lại nở nụ cười, “Nhưng mà có khả năng là vấn đề pheromone thôi, ngài khỏi phải lo lắng.”

Phòng tiệc buổi chạng vạng tựa như một nhà thờ độc lập, khách mời ngồi bên dưới cũng không nhiều, nhưng tất cả đều là nhân vật tai to mặt lớn. Yến Viện ngồi tại vị trí hàng đầu, mỉm cười nhìn về phía bọn họ.

Trình tự tiệc đính hôn không rườm rà như tiệc cưới, chỉ có quá trình trao nhẫn. Cha xứ dung mạo hiền hậu ngâm nga lời chúc phúc, bên chân rơi lả tả cánh hoa tinh khiết như ngọc.

Thẩm Yểu cùng Yến Tri Hành đứng trước lễ đài, bất kể là bề ngoài, hoặc là khí chất đều xứng đôi đến mức không thể bới móc.

“Đây chính là lần đầu tiên tôi đeo nhẫn cho người khác.”

Thẩm Yểu khẽ buông một câu, chỉ có cậu cùng Yến Tri Hành nghe thấy. Cậu kéo tay Yến Tri Hành, tháo chiếc nhẫn to bản y đeo quanh năm trên tay trái xuống, chuyển sang đeo lên tay phải.

Cậu lấy chiếc nhẫn mình tự mua ra, là một chiếc nhẫn trơn đơn giản, phần lõm nơi trung tâm được khảm một viên đá đen, tuyển chọn hoàn toàn dựa theo thẩm mỹ của Yến Tri Hành.

Ngón giữa chợt lạnh, chiếc nhẫn kia đã dán sát vào cuối ngón tay, tựa như một vòng trói buộc mang theo thần chú.

Đến phiên y trao nhẫn cho Thẩm Yểu, đôi tay nhỏ gầy thon dài đã duỗi ngay đến trước mặt, như thể không chờ nổi nữa.

Yến Tri Hành rũ mắt, nhìn vẻ mặt của Thẩm Yểu. Cậu khẽ mím môi, dưới ánh đèn chiếu rọi, đôi mắt như phát sáng. Cậu dường như thật sự chờ mong đã lâu, chân thành đến mức Yến Tri Hành cũng không phân nổi thật giả.

Yến Tri Hành nắm tay Thẩm Yểu, lấy nhẫn trong hộp ra.

Y kết hôn với Thẩm Yểu, thậm chí có khả năng sẽ chung sống đến hết cuộc đời. Nói từ một góc độ nào đó, y cùng Thẩm Yểu đích thật là trời sinh một đôi.

Yến Tri Hành từng thấy thái độ đối xử của Thẩm Yểu với Alpha khác, ngay cả một ánh mắt cũng không cho, chỉ duy nhất một mình y, Thẩm Yểu có thể tiếp nhận hôn môi, ôm ấp, đồng ý kết hôn.

Để xác nhận chuyện phụ thuộc pheromone, Thẩm Yểu thậm chí còn bày mưu lên giường với y. Có lẽ do những năm qua, làm một Omega không ngửi được hương pheromone của người khác, Thẩm Yểu đã vì thế mà hoảng hốt.

Thẩm Yểu tiếp cận y rõ ràng có mục đích, bọn họ là lợi dụng lẫn nhau. Y theo thói quen không tín nhiệm bất luận kẻ nào, hiện tại lại đột nhiên muốn biết những lời nói ra từ miệng Thẩm Yểu liệu rằng có được một câu thật lòng hay không.

Ví dụ như câu yêu thích kia.

Tim Yến Tri Hành bất giác đập loạn, động tác trao nhẫn cho Thẩm Yểu thoáng ngừng lại.

Nhẫn đính hôn vốn được đeo bên tay trái, song Thẩm Yểu lại duỗi tay phải. Trên ngón giữa của cậu thậm chí vẫn còn đeo nguyên chiếc nhẫn cũ, như thể quên tháo xuống.

Yến Tri Hành cũng không bảo cậu đổi tay, lập tức vươn tay đến, muốn tháo chiếc nhẫn đang đeo trên ngón tay Thẩm Yểu xuống.

Hắn lại đột nhiên phát hiện Thẩm Yểu ngẩng đầu lên, ảnh mắt dựa dẫm rời khỏi người y, chuyển tới cổng chính của lễ đường.

“Rầm ——”

Cánh cửa đóng chặt bị người mở toang từ bên ngoài, Quan Thù xuất hiện ở ngoài cửa, hắn mặc đồng phục màu đen, trên mặt không có bất cứ cảm xúc gì, càng đừng nói là chúc phúc.

Hắn như một vị khách đến muộn, trong tay thậm chí còn cầm một túi quà tặng. Ở trước mắt bao người, Quan Thù sải bước vững vàng, giày quân đội đen như mực dẫm từng bước trên thảm đỏ.

Quan Thù lại không đi đến chỗ ngồi của khách, hắn đi trên hành lang ở trung gian, một đường rõ ràng hướng thẳng đến trước lễ đài.

Hắn không giống như tới tham gia hôn lễ, mà càng giống đến cướp hôn hơn. Yến Tri Hành nhíu mày, không chút khoan nhượng đối diện với hắn.

“Quan Thù?”

Quan Thù đi lên phía trước, ngay trước mặt quần chúng, chẳng nói chẳng rằng, trực tiếp vươn tay tóm lấy một chú rể của buổi lễ.

Thậm chí khi hắn nhìn thấy Yến Tri Hành vươn tay về phía Thẩm Yểu, liền tăng lực trên tay, lôi toàn thân Thẩm Yểu ra phía sau mình, ngay cả góc áo cũng không cho y đυ.ng tới.

Như thể hắn mới là nhân vật chính thật sự của buổi tiệc đính hôn này.

Đồng thời, Quan Thù quăng túi quà cầm trong tay lên không trung.

Từng tấm ảnh chụp rõ nét tung bay lả tả khỏi miệng túi, mỗi một tấm đều là ảnh chụp thân mật của Quan Thù cùng Thẩm Yểu, có nắm tay, có những cái ôm trực diện với ống kính, thậm chí cả hôn nhau cũng có.

Ảnh chụp như tuyết bay đầy trời che lấp tầm mắt của Yến Tri Hành, đập vào mặt y, thành công khiến cho vẻ mặt y phát sinh biến hóa dữ dội.

Quan Thù chẳng buồn liếc y một cái, chỉ nhìn chằm chằm Thẩm Yểu, sức lực mạnh đến mức như muốn bóp nát xương cổ tay. Hắn nghiêng mặt nhìn về phía Thẩm Yểu, không quát tháo, bình tĩnh không giống bình thường:

“Thẩm Yểu, tôi còn chưa chết, cậu đã muốn tái giá rồi à?”

Hắn quá hiểu Thẩm Yểu, Thẩm Yểu gửi thiệp mời, chẳng phải là hy vọng hắn đến phá tanh bành buổi hôn lễ này sao?

Quan Thù không biết vì sao Thẩm Yểu lại muốn làm như vậy, nhưng cậu thành công rồi, hắn quả thật đã khiến nơi đây bung bét đến mức độ cao nhất.

Chứng kiến bảo vệ xông đến, vẻ mặt Quan Thù cũng không chút thay đổi. Hắn rút súng, động tác lên nòng thoăn thoắt.

Hắn nâng tay, ánh mắt chưa từng rời khỏi người Thẩm Yểu, nòng súng lạnh lẽo cách khoảng không lại nhắm thẳng vào Yến Tri Hành:

“Bảo chúng cút đi.”