Chương 26

Quan Thù kéo tay Thẩm Yểu mở khóa vân tay, cửa bị hắn cưỡng chế đá văng, lôi Thẩm Yểu đi vào trong phòng.

Thẩm Yểu ngay cả đứng cũng không vững, nghiêng ngả mấy bận thiếu chút nữa té ngã. Cậu mới vừa bị Alpha ký hiệu, hiện tại là thời điểm cấp bách cần có pheromone trấn an.

Chóp mũi lại ngửi được mùi cỏ hương lau của Quan Thù, nặng trĩu đè ép xuống thân cậu, khiến toàn thân Thẩm Yểu run rẩy.

Đồng tử của cậu tan rã, khi lại sắp loạng choạng ngã xuống, Quan Thù liền hung ác lôi cậu dậy.

“Rầm ——!”

Bên tai Thẩm Yểu vang lên ù ù, chỉ có thể nghe được từng tiếng trùng lặp. Pheromone của Quan Thù từng trấn an cậu, hiện tại lại chỉ khiến cậu muốn trốn chạy.

“Rầm!”

Một tiếng vang dữ dội cuối cùng bên tai, như là quả bom chôn giấu tại nơi sâu thẳm rốt cuộc nổ tung. Sau khi Quan Thù đá văng từng cánh cửa phòng, rốt cuộc đã tìm được phòng tắm.

Hắn lôi cánh tay Thẩm Yểu, tính toán đẩy cậu vào trong bồn tắm. Lúc này Thẩm Yểu lại chợt bộc phát sức mạnh, cậu chỉ có thể nghe được tiếng hít thở dồn dập của bản thân.

Thẩm Yểu nhìn chằm chằm cánh cửa còn chưa đóng kia, nhìn hình ảnh chòng chành lắc lư, liều mạng gắng sức chạy ra bên ngoài.

Lực trên cánh tay bỗng buông lỏng trong giây lát, toàn thân bất chợt trở nên nhẹ bẫng.

Mũi chân Thẩm Yểu vừa chạm vào bậu cửa, phần eo trong nháy mắt lại bị ghì lại tàn nhẫn, đau đến mức như muốn gãy rời.

Một cánh tay của Quan Thù có thể nhấc cậu lên khỏi mặt đất. Hiện tại hắn đã hoàn toàn mất lý trí, hoàn toàn không nghe được trong làn môi yếu ớt của Thẩm Yểu đang mấp máy nói cái gì.

Hắn đẩy mạnh Thẩm Yểu vào trong bồn tắm, vành mắt đỏ bừng chất vấn: “Cậu muốn chạy trốn đến đâu? Là tiếp tục đi tìm gã gian phu kia sao?”

“Alpha kia là ai? Là Alpha được nhắc đến trong phòng học kia à? Hay là thằng chó đ* nào từ đâu mọc ra?”

“Cậu trộm qua lại với nó sau lưng tôi à? Không chỉ hẹn hò, mà còn lên giường với nó nữa phải không?”

Hắn vừa suy đoán, vừa tưởng tượng ra những hình ảnh đó, ngửi mùi đàn hương trên người Thẩm Yểu, đã mấp mé bên bờ điên dại.

L*иg ngực Quan Thù phập phồng, trở tay khóa lấy cổ tay Thẩm Yểu, ngay sau đó há miệng cắn mạnh lên tuyến thể của Omega.

Trên tuyến thể đang thấm đẫm mùi hương của Alpha khác, lại còn bị bao trùm bởi một ký hiệu xa lạ. Hô hấp của Quan Thù dồn dập, răng nanh gắt gao cắn tuyến thể, tựa dã thú bị bỏ đói nhiều ngày rốt cuộc cũng bắt được con mồi.

Hắn từng tưởng tượng vô số lần về cảnh tượng khi ký hiệu Thẩm Yểu, Quan Thù vẫn luôn cho rằng mình sẽ ôm lấy Thẩm Yểu, để cậu ngồi trên đùi mình, thời điểm cắn xuống cũng sẽ kiềm chế dịu dàng.

Hắn sao nỡ làm Thẩm Yểu đau được.

Ảo tưởng đẹp đẽ bị chính tay hắn đập nát, hiện tại hắn chỉ muốn rót pheromone vào, bao trùm hết ký hiệu khiến người ghê tởm này.

Thẩm Yểu hé môi, như muốn phát ra một tiếng kêu kinh hoàng, cuối cùng lại như bị nghẹn, ngay cả một âm thanh cũng không phát ra nổi.

Hai loại pheromone cấp cao hoàn toàn bất đồng cùng ở trong một tuyến thể, đàn hương cùng cỏ hương lau như đang tranh đoạt phân cao thấp.

Dẫu cho chỉ là ký hiệu tạm thời, nhưng cũng tạo thành kí©h thí©ɧ khiến Thẩm Yểu khó lòng kháng cự, toàn thân run lẩy bẩy. Ban đầu còn có chút sức lực giữ lấy tay Quan Thù, cuối cùng hoàn toàn buông thõng xuống.

Hàng mi ướŧ áŧ, hoàn toàn mất đi năng lực chống đối.

Mãi cho đến khi trên người Thẩm Yểu chỉ còn có thể ngửi được mùi vị cỏ hương lau, rốt cuộc Quan Thù mới kết thúc lần ký hiệu này.

Trong đầu Quan Thù chỉ còn lại có một ý tưởng, hắn muốn rửa sạch Thẩm Yểu, trở lại thành bộ dáng sạch sẽ xinh đẹp trước kia.

Dòng nước lạnh lẽo dần dâng lên từ đáy bồn tắm, buốt giá thấu xương, làm cho Thẩm Yểu khôi phục chút ý thức trong giây lát, con ngươi tan rã của cậu rốt cuộc có chút ánh sáng.

Quan Thù sải bước vào trong bồn tắm, hắn nửa quỳ trước người Thẩm Yểu, hoàn toàn không hề thấy lạnh. Hắn bóp cằm Thẩm Yểu, ép buộc cậu ngẩng mặt.

“Thằng khốn đó ngủ với cậu xong rồi để cậu về nguyên như vậy à? Cậu thích thứ Alpha như thế sao?” Ngữ khí của hắn như thể bị bọc trong một lớp băng, “Thẩm Yểu, cậu thấp hèn đến thế ư?”

Bởi đau đớn, Thẩm Yểu khẽ nhíu mày lại, nước lạnh chảy xuống khỏi đầu mũi cậu, sắc môi vì buốt lạnh mà có chút tái nhợt.

Thẩm Yểu vừa định mở miệng giải thích: “Quan Thù......”

“Ư ——”

Bàn tay bịt miệng cậu cực kỳ dùng sức, ngay cả không gian hít thở của mũi cũng gần như bị cướp đoạt. Đôi mắt Thẩm Yểu thoáng mở to, hàng mi dày run rẩy, cậu nhìn khuôn mặt Quan Thù gần trong gang tấc, chạm vào tầm mắt của đôi mắt đen kịt kia.

Ánh mắt mang theo hơi lạnh thấu xương, tối tăm ngập trời như muốn chiếm đoạt cậu.

“Câm miệng.” Quan Thù nhếch khóe miệng, “Tôi không muốn nghe cậu giải thích.”

Thẩm Yểu chính là kẻ lừa đảo khẩu Phật tâm xà, hắn đã sớm biết rồi. Hắn sẽ không bao giờ mắc mưu nữa, không bao giờ tin câu nói nào của Thẩm Yểu nữa.

Hắn không biết Thẩm Yểu giấu diếm mình bao nhiêu điều, cậu còn có thể dùng giọng điệu nhẹ nhàng thoải mái nói muốn đưa hắn cho người khác.

Trong một tuần xa cách, hắn vô số lần chờ mong Thẩm Yểu sẽ gọi điện thoại đến giải thích cẩn thận, nếu vậy hắn hẳn sẽ rất nhanh tha thứ cho Thẩm Yểu.

Nhưng chẳng hề có.

Trong những ngày hắn dựa vào rượu để làm tê dại bản thân, Thẩm Yểu lại có thể quen biết Alpha khác, lại còn cùng y anh em thắm thiết.

Thời điểm hắn đứng ở cửa chờ Thẩm Yểu để nhận được một lời giải thích, thì Thẩm Yểu lại lăn lộn trên giường với một gã đàn ông khác.

Trong lòng bàn tay thường xuyên có hơi nóng phả lên, âm thanh của Thẩm Yểu bị hắn chặn lại nơi cổ họng biến thành tiếng nghẹn ngào. Quan Thù bình tĩnh lại, cuối cùng có chút lương tâm chỉnh sang luồng nước ấm.

Quan Thù quanh năm cầm súng, tay hắn chưa bao giờ biết run là gì, song tại một khắc này lại có chút run rẩy khó lòng phát giác.

Hắn ôm một tia may mắn cuối cùng, lột chiếc quần đã ướt đẫm trên thân Thẩm Yểu xuống, đôi chân dài trắng trẻo trần trụi trong không khí.

Quan Thù mắt nhìn chòng chọc như muốn nứt mắt vào hình ảnh trước mắt.

Trong mông Thẩm Yểu quả thật có mang theo thứ của gã đàn ông khác, uốn lượn chảy từ trên đùi xuống, như con rắn có độc, cuối cùng nhuộm nước trong bồn thành đυ.c ngầu.

Trên người cậu còn tràn ngập dấu tích của người khác lưu lại.

Một tay còn rảnh của Quan Thù bóp lấy bắp đùi Thẩm Yểu, gân xanh trên cánh tay gồ lên, ánh mắt như muốn ăn thịt người, ngữ điệu ngược lại rất bình tĩnh:

“Lên giường dữ dội đến thế cơ à?”

“Có biết để rửa sạch sẽ phiền phức đến thế nào không?”

Bàn tay bịt ngoài miệng Thẩm Yểu càng lúc càng dùng sức, Quan Thù không muốn nghe thấy một chút âm thanh nào của cậu, cho dù là tiếng nức nở bất lực.

Thẩm Yểu bị hắn khống chế hoàn toàn, khi mở miệng lại như liếʍ, hoặc như cắn vào lòng bàn tay Quan Thù.

Sắc mặt Quan Thù âm trầm, cố nén ghê tởm, động tác có thể nói là thô bạo mà móc những thứ bên trong ra.

Ngón tay hắn có nhiều vết chai. Thân thể của Omega mới quan hệ xong cực kỳ nhạy cảm, lại thêm nguyên do mới vừa bị Quan Thù ký hiệu, nên dù là động tác đơn giản như vậy, khuôn mặt tái nhợt của Thẩm Yểu một lần nữa lại đỏ bừng. Hơi thở phả vào lòng bàn tay Quan Thù càng trở nên nóng bỏng.

Cậu vốn còn đang giãy dụa yếu ớt, hiện tại toàn thân mềm nhũn, đuôi mắt cũng từ từ ửng hồng, rõ ràng đã động tình.

Mũi chân Thẩm Yểu căng thẳng, cậu khó nhịn muốn tóm lấy cánh tay Quan Thù, nhưng nhiều lần đều bị hất ra.

Không biết Thẩm Yểu đã làm mấy lần với Alpha kia, Quan Thù xả hết nước trong bồn, một lần nữa mở vòi ra.

Hắn chậm rãi rút ngón tay về, trên ngón tay chỉ còn lại ánh nước.

Quan Thù đè Thẩm Yểu xuống bồn tắm, nhìn nước bên trong chậm rãi dâng đầy, mực nước mấp mé lay động nơi cằm của Thẩm Yểu.

Hắn nhếch khóe miệng nói: “Vậy mà cũng có phản ứng à? Chẳng ngờ cậu lại lẳиɠ ɭơ đến vậy?”

Bàn tay đang bịt miệng Thẩm Yểu của Quan Thù dời xuống dưới, sau đó hung hãn bóp cổ cậu. Hắn nhìn chằm chằm sắc mặt Thẩm Yểu vì bị cướp đoạt dưỡng khí mà trở nên khổ sở, mặt mũi méo mó chất vấn:

“Có phải bởi bình thường tôi không nỡ chạm vào cậu, nên cậu mới đi tìm thằng chó khác hay không?”

Hắn hoàn toàn xem Thẩm Yểu như báu vật, ngay cả khi hôn cũng không dám dùng sức, càng đừng nói đến việc nặng lời.

Ghen tuông cùng phẫn nộ khiến Quan Thù mất đi lý trí, vành mắt của hắn càng lúc càng đỏ, câu sau lại càng lạnh lùng hơn câu trước, lời buột khỏi miệng chẳng buồn suy nghĩ: “Thèm cᏂị©Ꮒ thì nói với tôi chứ, vì sao cậu lại muốn đi tìm người khác vậy?”

“Tôi còn nhớ rõ đã đồng ý chia tay với cậu đâu, hiện tại cậu đã muốn cắm sừng tôi rồi à? Hay là cậu cho rằng tôi không thỏa mãn được cậu? Như vậy có phải quá coi thường tôi không?”

“Trước đây tôi chỉ là không nỡ, hiện giờ thì chẳng còn thương tiếc gì nữa đâu Thẩm Yểu.”

Bàn tay bóp cổ Thẩm Yểu rót cuộc buông lỏng, Thẩm Yểu lại chẳng có thời gian kịp hít thở không khí.

Dòng điện theo xương sống chạy khắp toàn thân, Thẩm Yểu chỉ kịp phát ra một tiếng rêи ɾỉ, sau đó hai chân bắt đầu phát run.

Thẩm Yểu không hề lường trước được động tác này của Quan Thù, cậu sững sờ mở to mắt, chớp mắt một cái, giọt lệ chưa kịp thích ứng từ khóe mắt chảy xuống.

Chỉ có một giọt, hòa tan vào làn nước nơi bồn tắm.

Như thể đã quay lại căn phòng tối tăm mấy tiếng trước đó. Cậu chỉ là đi ngang qua, lại bị Alpha xa lạ lôi vào trong phòng, hơi thở bao trùm lấy cậu, dễ như trở bàn tay ngăn chặn tất cả phản kháng của cậu.

Thẩm Yểu dường như đã quên phải hô hấp như thế nào, cậu chỉ cảm nhận được kɧoáı ©ảʍ cùng đau đớn như cơn gió xoáy, xen lẫn bên trong là sự hoang mang vô cớ.

Đối với Omega mà nói, bị Alpha chiếm hữu cùng khống chế dường như chính là số mệnh. Ánh mắt Thẩm Yểu khi thì tỉnh táo, khi lại rơi vào sự mông lung.

Tại sao chứ, cảm giác này thật khiến người căm ghét.

Quan Thù lại bóp cổ cậu, hỏi: “Thẩm Yểu, tôi là ai?”

Lúc này ánh mắt Thẩm Yểu đã minh mẫn, cậu nâng tay khẽ chạm lên mặt Quan Thù, nhẹ giọng gọi: “Quan Thù.”

Chỉ đơn giản một tiếng nhẹ nhàng như vậy, thành lũy dựng lên bao quanh trong lòng Quan Thù tan rã trong nháy mắt. Hắn ôm chặt Thẩm Yểu, siết lấy vai, lấy lưng cậu.

Quan Thù ôm chặt Omega trong lòng, hốc mắt hắn lại nóng lên, nước mắt không kiểm soát nổi tuôn rơi, nóng bỏng như máu trong tim, rơi xuống Thẩm Yểu.

“Thẩm Yểu......” Giọng nói hắn khàn khàn, gọi từng tiếng một, “Thẩm Yểu.”

Thẩm Yểu lại không nâng tay ôm lại hắn, ngữ khí thoáng hoang mang: “Quan Thù, cậu khóc ư?”

Quan Thù biết bản thân thật thấp hèn, thật không có tiền đồ. Thẩm Yểu chỉ gọi hắn một câu như vậy, hắn đã liền tự bào chữa trong lòng thay cho Thẩm Yểu, hắn thế mà lại cảm thấy Thẩm Yểu có nỗi khổ khó cất thành lời.

Từ đầu đến cuối hắn vẫn không hề thả lỏng cánh tay ôm Thẩm Yểu, như đang lo sợ người khác cướp đoạt với mình: “Thằng khốn đó làm thế nào mà quyến rũ được cậu vậy?”

Quan Thù thấp giọng thì thào, tựa như sắp sa vào bên bờ cuồng loạn: “Đừng để tớ biết y là ai...... Thẩm Yểu...... Cậu nói cho tớ biết y là ai...... Thì tớ sẽ lại làm lành với cậu.”

Thuở ban đầu Quan Thù cho rằng Thẩm Yểu là đồ lừa đảo, một câu cũng không muốn nghe. Hiện giờ hắn lại thấy ân hận, chỉ muốn nghe Thẩm Yểu giải thích, tùy tiện cũng được, cái gì cũng được, hắn đều sẽ tin Thẩm Yểu.

Song Thẩm Yểu không chỉ không chịu ôm hắn, thậm chí ngay cả câu dối trá vụng về cũng chẳng buồn cho hắn.

Hắn chỉ nghe thấy Thẩm Yểu ghé vào bên tai mình nhẹ nhàng mà thở dài: “Quan Thù à Quan Thù......”

Thời điểm cậu muốn giải thích, Quan Thù lại bịt miệng cậu, nói hắn không muốn nghe, hiện tại lại cầu mong cậu giải thích.

Quan Thù nghe được ý tứ thương tiếc khó hiểu, hắn chỉ kịp cảm thấy một tia hoảng hốt, rất nhanh liền bị cảm xúc khác điền kín lại.

Trong miệng Thẩm Yểu, hắn dường như đã biến thành thứ hoàn toàn không đáng giá gì, khi cần thì tùy tiện giở thủ đoạn nhặt lấy, không cần thì liền tùy tiện vứt bỏ.

Quan Thù rốt cuộc phát hiện, sự mềm lòng của hắn căn bản chỉ là trò cười.

Lần này ngay cả mặt Thẩm Yểu cũng không thèm nhìn, hắn bắt cậu quỳ gối trong bồn tắm, bất kể đầu gối sẽ cọ sát lên trên đó dữ dội đến mức nào.

Làn nước theo động tác của Quan Thù tiến vào bên trong, như muốn chảy hết vào trong bụng dưới. Thẩm Yểu theo bản năng đỡ lấy bụng mình, trong cơn hoang tưởng cảm thấy chút căng tức.

Nước ngập lưng chừng bồn tắm biến thành lực cản, Thẩm Yểu mới vừa nâng đầu gối lên, muốn trốn chạy khỏi cơn cuồng phong bão táp phía sau, lại bị người phát hiện. Làn nước chao đảo sánh ra bên ngoài, như pháo nước bắn tung tóe trên mặt đất.

Thân hình Quan Thù cao lớn hơn cậu rất nhiều, cánh tay màu lúa mạch khóa chặt trên hông cậu, hình thành sự chênh lệch màu sắc mạnh mẽ, cậu như thể hoàn toàn bị Quan Thù đè chặt xuống.

Đồng thời trong lúc ôm Thẩm Yểu, hắn còn tàn nhẫn cắn lên ký hiệu. Hắn vừa dùng lực lại quyết liệt, tuyến thể của Thẩm Yểu đã bị hắn cắn thành cả một vết thương.

Thời điểm ngửi thấy mùi máu tươi hắn mới hoàn hồn ngừng lại, Quan Thù sững sờ vài giây, nắm lấy cằm Thẩm Yểu xoay mặt lại.

Thẩm Yểu vẫn còn chưa phục hồi tinh thần lại từ trong lần cao trào trước, con ngươi ướŧ áŧ, dường như không biết đau là gì.

Quan Thù lạnh lùng nhìn vài giây, lại buông lỏng tay ra. Hắn đã quên rằng, Thẩm Yểu không thích được đối xử tử tế.

Hắn đè chặt Thẩm Yểu xuống bồn tắm làm thật lâu, nước bên trong hết lạnh rồi lại nóng.

Bụng Thẩm Yểu cũng dần dần phồng lên, thứ của kẻ khác đã bị rửa sạch sẽ, Quan Thù liền thay thế thứ của mình vào trong.

Hắn ôm Thẩm Yểu đã hôn mê ngồi thật lâu trong bồn tắm, chiếm hữu Thẩm Yểu từ trong ra ngoài rốt cuộc giúp tâm trạng hắn bình tĩnh lại một chút.

Quan Thù nhìn chằm chằm phần bụng nhô lên của Thẩm Yểu, sau đó đưa tay ép xuống. Thẩm Yểu đang ngủ lại có phản ứng, khẽ khàng run rẩy.

Nhìn bụng Thẩm Yểu chầm chậm trở nên bằng phẳng, Quan Thù chỉ cảm thấy khó chịu.

Thời điểm Thẩm Yểu tỉnh lại, nhìn một cái liền nhận ra là phòng của Quan Thù, căn phòng vừa xa lạ lại quen thuộc.

Đầu óc cậu có chút choáng váng, hẳn là đã phát sốt, trên mu bàn tay còn có một lỗ kim châm.

Cửa phòng bật mở, Quan Thù bước vào.

“Quan Thù......” Khi Thẩm Yểu mở miệng nghe được giọng nói khản đặc của mình liền thoáng ngừng lại, “Cậu muốn làm gì vậy?”

Quan Thù muốn làm gì, hết thảy đều rất rõ ràng.

Hắn giam cầm Thẩm Yểu, khóa chặt cậu trong căn nhà này, hoàn toàn cắt đứt những liên hệ của Thẩm Yểu với thế giới bên ngoài.

Quan Thù lựa chọn thủ đoạn cực đoan này, hắn muốn làm cho Thẩm Yểu chỉ có thể nhìn thấy mình, muốn Thẩm Yểu quên mất gã gian phu kia, muốn Thẩm Yểu cầu xin quay lại với hắn.

Lẽ ra người nắm giữ Thẩm Yểu phải là hắn, song mỗi ngày người bực dọc bất an lại chính là hắn. Bởi Thẩm Yểu không chịu nói gì với hắn, một câu cũng không.

Mỗi ngày trên người Thẩm Yểu đều vương đầy pheromone của hắn, trên tuyến thể cũng vậy.

Cậu chỉ lãnh đạm nhìn hắn, tỉnh táo mà nhìn hắn sa đọa. Khi Quan Thù bóp cổ cậu bức bách cậu nói chuyện, Thẩm Yểu cũng chẳng chịu nói một câu.

Duy nhất có thời điểm bọn họ làm chuyện đó, vẻ mặt Thẩm Yểu mới có sự biến chuyển, khi tan vỡ cậu mới phát ra tiếng khẩn cầu từ trong cuống họng.

Hắn làm với Thẩm Yểu, chính là muốn thấy Thẩm Yểu vui sướиɠ, kể cả là đau đớn, vẫn là muốn thấy phản ứng của cậu.

Sau một tháng giam cầm Thẩm Yểu trong căn nhà này, Thẩm Yểu đi từ phòng trong ra, nghe được hắn vừa nói chuyện điện thoại cùng Lộ Đình Hâm xong.

Lần đầu tiên Thẩm Yểu chủ động nói chuyện cùng Quan Thù. Một tháng không phơi nắng, làn da nguyên bản trắng trẻo của Thẩm Yểu giờ gần như trong suốt, tựa như bất kể lúc nào cũng có thể biến mất.

Cậu tựa vào cửa, trên cổ chi chít dấu hôn, giọng điệu vẫn dịu dàng đa tình như xưa tựa như đang nói chuyện với người yêu: “Quan Thù, đây là quãng thời gian cuối cùng tớ ở bên cậu.”

Thẩm Yểu rất thông minh, cậu đã sớm nghĩ đến chuyện cha Quan Thù sẽ quản thúc hành vi của hắn, cho nên chưa từng ồn ào náo loạn. Cậu thờ ơ nhìn cảm xúc của Quan Thù dao động lên xuống, mãnh liệt đầy sắc màu như thể một cảnh điện ảnh dữ dội nhất.

“Thẩm Yểu.” Lần đầu tiên Quan Thù bình tĩnh gọi tên cậu, “Cậu thật sự là không có tim phải không?”

Thẩm Yểu nâng tay chạm vào ngực, tiếng tim đập rõ ràng, cậu nghiêm túc đáp lời: “Có chứ.”

Quan Thù đứng dậy đi đến trước mặt cậu, vẻ mặt bình tĩnh: “Vậy sao nó lại lạnh lùng* đến thế?”

*捂不热 (ô bất nhiệt): Đang nghĩ diễn giải thế nào cho ổn nhất. Đây là kiểu tình cảm nguội lạnh, không có cảm xúc gì, dù làm thế nào cũng không thể lay động được.

Ngay giây tiếp theo, hắn bất chợt tóm lấy cánh tay Thẩm Yểu, lôi cả người về phía sofa, sau đó dùng lực quăng ngã.

“Quan Thù...... Ư ——”

Ngữ khí của Thẩm Yểu rốt cuộc có chút bối rối.

Quan Thù dùng sức cắn phá làn môi cậu, máu trộn lẫn trong khoang miệng, hắn lạnh lùng nhìn Thẩm Yểu: “Giả như cậu kiềm chế hơn một chút thì đã tốt rồi, hẳn là cậu sẽ chờ được đến lúc cha tôi thực sự lôi tôi đi.”

Thẩm Yểu vẫn là quá trẻ cũng quá tự tin, cậu tin rằng Quan Thù vẫn còn thích mình, thích đến mức cho dù đã ra nông nỗi này, cũng không dám làm ra chuyện gì quá đáng với cậu.

Nếu chỉ có lên giường, Thẩm Yểu cảm thấy cũng chẳng hề gì.

Nhưng khi Quan Thù bịt mắt cậu lại, Thẩm Yểu mới chợt trở nên kinh hoàng thất thố. Phản ứng của cậu thể hiện dữ dội hơn bất cứ lần nào, điên cuồng muốn lột bịt mắt xuống, kết quả bàn tay đang khua giữa không trung lại bị Quan Thù đè xuống.

Mồ hôi trên thân Thẩm Yểu túa ra như thể mới vừa được người vớt từ đáy ao lên, không kiềm chế nổi bản thân, cậu hét lên tự vạch trần điểm yếu của bản thân: “Quan Thù! Tớ...... Sợ tối!”

“Tôi biết.” Tay Quan Thù chặn ngang trên bịt mắt của cậu, chóp mũi sắp đυ.ng vào mặt cậu, hắn thấp giọng nói bên tai Thẩm Yểu, “Cậu tưởng tôi không biết ư?”

“Thẩm Yểu, bình thường cậu có buồn để tâm đến tôi đâu, khi phòng tắt đèn cậu mẹ nó toàn dán sát vào người tôi.”

“Tôi là giả vờ ngủ, không phải cậu cho rằng tôi ngủ thật đấy chứ?” Hô hấp của Thẩm Yểu bị kiềm hãm, cậu biết Quan Thù đã từng được huấn luyện, cho nên ban đầu cũng đã thử kiểm tra vài lần. Chỉ là không ngờ rằng, Quan Thù lại giả vờ giống đến vậy.

Cổ tay vẫn luôn bị người khóa chặt, sau khi thị giác bị cướp đoạt, các giác quan khác càng trở nên nổi bật.

Sofa chật hẹp làm cho người ta không chỗ thối lui, Thẩm Yểu rơi vào trong bóng tối cũng không dám phản kháng, hiện tại ngược lại chỉ có thể tóm lấy góc áo của kẻ bạo hành Quan Thù này, từ đó kiếm tìm chút cảm giác an toàn.

Cậu không nhìn được tình cảnh xung quanh, cũng không thấy được khuôn mặt Quan Thù. Cậu tựa như kẻ mù trên chiếc bè nhỏ chòng chành, chỉ cần đi nhầm một bước, sẽ rơi vào biển sâu vô cùng vô tận.

Hương cỏ lau ngược lại biến thành niềm an ủi duy nhất trong lòng.

Lần đầu tiên Thẩm Yểu cố gắng ôm lấy Quan Thù dưới tình huống như vậy, trên tuyến thể lại có ký hiệu quen thuộc, cậu ngược lại cảm thấy an tâm.

Hô hấp của cậu dồn dập, cuối cùng lại trở nên bình tĩnh, Thẩm Yểu biết nên kết thúc rồi. Răng nanh cắm trên tuyến thể rõ ràng đã hình thành ký hiệu hoàn chỉnh, song Quan Thù lại chậm chạp không buông ra.

Bàn tay tính toán tháo bịt mắt xuống của Thẩm Yểu cũng bị hắn giữ chặt lại.

Cậu theo bản năng cảm thấy không ổn, hiện tại ngay cả bóng tối cũng không làm cậu sợ nữa, một nỗi khinh hoàng cực đại bao trùm lấy cậu.

Thẩm Yểu trở mình muốn chạy trốn, bắp chân lại bị Quan Thù dùng sức tóm lấy, kéo xuống.

“Á......”

Vị trí bí ẩn nhất trong cơ thể Omega bị kí©h thí©ɧ, tựa như bị người đâm thẳng vào linh hồn.

Toàn bộ âm thanh của Thẩm Yểu nghẹn lại nơi yết hầu, cậu hoàn toàn không khống chế nổi tuyến lệ, nước mắt nháy mắt tuôn rơi, móng tay mọc dài lưu lại từng vết cào dài trên cánh tay Quan Thù.

“Đừng......”

Khó khăn lắm cậu mới hoàn hồn muốn gắng gượng nói một câu, nhưng lại bị Quan Thù cắt ngang, móng tay cậu lại càng kéo thành từng vết dài trên tay hắn.

Vẻ mặt Thẩm Yểu thất thần, ngay cả câu cầu khẩn cũng không buột ra khỏi miệng nổi: “Xin...... A......”

Chỉ một chữ liền bị ngắt lời, Quan Thù như đang chơi trò mèo vờn chuột với cậu, cho Thẩm Yểu một chút hy vọng, tại thời điểm cậu ngỡ rằng có thể chạy thoát lại tóm lấy đuôi lôi cậu trở về.

Khi chơi trò này Quan Thù cũng phải dùng sự kiềm chế cực lớn, tay nắm lấy bắp chân Omega chậm rãi vuốt lên trên, cuối cùng đặt lên eo Thẩm Yểu.

Hắn rèn luyện rất tốt, vai rộng eo nhỏ, cơ bắp đầy đủ. Nếu Quan Thù thật sự muốn làm Thẩm Yểu chết trên giường, thì đó cũng là chuyện hắn thừa sức làm, giống như là hiện tại.

Vị trí bí ẩn đóng chặt bị cưỡng ép thúc mở, cậu đánh mất toàn bộ sự riêng tư trước mặt Quan Thù, nơi yếu ớt nhất cũng bị hắn đâm vào.

Bị Alpha hoàn toàn chiếm hữu, bị Alpha hoàn toàn khống chế, đây là cảm giác bị ký hiệu vĩnh viễn của Omega.

Thẩm Yểu giờ ngay cả nước mắt cũng không chảy ra nổi, cậu bị Quan Thù ôm ngồi ở trên người. tư thế này làm cho Thẩm Yểu cảm thấy buồn nôn, song hiện tại cậu lại không có chút ý nghĩ muốn trốn chạy. Cậu ôm lấy vai Quan Thù, bờ vai nhỏ gầy nhỏ hơn hẳn so với hắn.

Gò má cậu tựa lên thân Quan Thù, hơn phân nửa khuôn mặt đều bị bịt mắt che khuất, chỉ để lại phần cằm đường nét đẹp đẽ, còn có làn môi đỏ rực.

Thời gian ký hiệu vĩnh viễn kéo dài đằng đẵng, Quan Thù sợ Thẩm Yểu thình lình trốn thoát, một mực khóa chặt eo cậu lại.

Hắn tháo bịt mắt của Thẩm Yểu xuống, lộ ra đôi mắt bên dưới ngập đầy hơi nước. Cậu dường như còn đang thất thần, ánh mắt ngơ ngác tạo thành một loại ảo giác rất bám người.

Yết hầu Quan Thù lăn xuống, cúi đầu, muốn hôn lên môi Thẩm Yểu.

“Chát ——”

Mặt Quan Thù bị đánh nghiêng đi, trên má phải lưu lại một dấu tay rõ ràng, bị dùng sức tát như vậy, hắn cũng không có biểu cảm gì.

Thân thể của Thẩm Yểu theo bản năng kêu gào muốn ôm lấy Quan Thù, hôn lên môi hắn, cậu lại gắng hết sức khống chế lại.

Cậu còn chưa hả giận.

Thẩm Yểu chẳng chút biểu cảm nâng tay lên, lại dùng lực tát Quan Thù thêm một cái, còn mạnh hơn so với cái mới nãy.

Giọng nói của cậu đã chẳng còn nghe thấy chút nghẹn ngào, cũng chẳng còn chút khϊếp sợ:

“Quan Thù, cậu đúng là đồ điên.”

Hắn không chỉ có điên, hắn còn là con chó điên bị xổng chuồng.