Quan Thù thân cao chân dài, sải mấy bước liền đi tới trước mặt bọn họ. Tầm mắt hắn không chuyển đến mặt Thẩm Yểu, như thể từ đầu tới cuối chỉ nhìn về hướng này, chứ không phải đang nhìn Thẩm Yểu.
“Chú Cố, dì Cố, chị Vân Vận.” Quan Thù chào hỏi xong, giải thích nói, “Cha cháu có việc không thể đến được, bảo cháu đến nói một tiếng xin lỗi với ngài.”
Ông Cố khẽ cười nói: “Có phải chuyện lớn gì đâu mà?”
Quan Thù cùng Yến Tri Hành đều là những hậu bối ông yêu quý, ông Cố luôn muốn giới thiệu hai bọn họ với nhau.
Quan Thù tới muộn, tuổi tác Yến Tri Hành lại lớn hơn một chút. Ông Cố liền giới thiệu với Yến Tri Hành trước: “Tri Hành, đây là Quan Thù, con trai của thượng tướng Quan.”
Ông vừa định giới thiệu Yến Tri Hành một chút với Quan Thù, Quan Thù liền chủ động duỗi tay ra trước. Quan Thù là tốt nghiệp trường quân đội, còn từng kinh qua không ít nhiệm vụ, trên tay hắn có rất nhiều những vết thương đã thành sẹo.
“Ngài Yến.” Đôi mắt Quan Thù tối đen, “Lần trước chúng ta đã gặp qua, ngài còn ấn tượng hay không?”
Ngữ khí của hắn bình lặng như hồ sâu, không chút nhấp nhô, ánh mắt lại tựa con sói trong đêm, mang theo cảm giác áp chế mãnh liệt.
Sắc mặt Yến Tri Hành không thay đổi, bắt tay Quan Thù. Bàn tay hai bọn họ lớn xấp xỉ nhau, chỉ nắm một chút rồi buông ra, còn ngắn hơn thời gian chiếc kim rơi từ trên bàn xuống đất.
“Đương nhiên vẫn nhớ, ngài công tố Quan.”
Quan Thù chú ý tới vết cào còn chưa lành trên mu bàn tay y, vừa nhìn liền biết là bị Omega bên cạnh dùng móng cào ra.
Hắn rũ mắt nhìn một hồi, lại dời tầm mắt, sau đó dừng trên mặt Thẩm Yểu, như thuận miệng hỏi: “Đây là Omega của ngài sao?”
Yến Tri Hành thu tay, vấn đề này bị hỏi quá nhiều, y chẳng ngần ngừ mà gật đầu.
Tầm mắt Quan Thù dừng trên mặt Thẩm Yểu, chỉ nhìn một cái rồi thu hồi, không khiến người khác cảm thấy quá phận. Giọng điệu y tự nhiên, nói lời tán dương Cố Vân Vận vừa dùng mới nãy: “Thật xinh đẹp.”
Lần này Thẩm Yểu không cười ngượng ngùng như mới nãy, cũng chẳng ngập tràn tình yêu ngắm Yến Tri Hành nữa. Cậu lễ phép gật đầu, như một bình hoa ngoan ngoãn nghe lời đáp lại: “Cảm ơn.”
Hiện giờ Quan Thù thoạt nhìn cực kỳ bình tĩnh, nhất cử nhất động đều mang theo sự lễ độ xa cách nhàn nhạt, như một người lạ chưa từng gặp Thẩm Yểu.
Song giây kế tiếp Quan Thù lại nhếch khóe miệng bổ sung một câu: “Cuộc điện thoại ngài Yến tiếp trước mặt tôi là của cậu ta phải không?”
Yến Tri Hành nhíu mày, lãnh đạm “Phải” một tiếng.
Cậu hỏi này của Quan Thù rất quái lạ, làm cho không khí có chút cứng ngắc.
Ông Cố từng gặp rất nhiều tình cảnh, ông tập mãi thành quen đứng ra xoa dịu: “Tiểu Thù, về từ khi nào thế?” Ông vỗ vai Quan Thù, vui vẻ nói: “Nhiều năm không gặp, hiện giờ cháu thoạt nhìn chững chạc hơn nhiều, xem ra trường quân đội vẫn là có chút tác dụng.”
Thuở nhỏ Quan Thù nổi loạn tùy tiện, thường xuyên gây ra mấy chuyện không lớn không nhỏ. Bắt đầu từ lúc Quan Thù biết chạy, chuyện ông Cố được nghe nhiều nhất chính là hôm nay thượng tướng Quan đã quật gãy mấy cái roi.
Mãi đến thời điểm trung học, Quan Thù mới kiềm hãm lại rất nhiều, không còn phạm phải chuyện lớn gì nữa.
Vốn ông Cố tưởng rằng Quan Thù đã chín chắn, song vào năm Quan Thù tốt nghiệp, lại không biết hắn đã làm chuyện gì, khiến thượng tướng Quan nổi giận lôi đình.
Còn nghiêm trọng hơn bất cứ lần nào trong quá khứ.
Quan Thù nằm viện suốt nửa tháng, vừa xuất viện liền bị cưõng ép tống đến trường quân đội, bị nhốt liền bốn năm.
“Chưa được lâu ạ.” Quan Thù nhấp ngụm rượu, hồi đáp, “Mới về chưa được bao lâu, tầm hai tháng ạ.”
Vẻ mặt ông Cố có chút bùi ngùi: “Chẳng ngờ cháu cuối cùng lại làm công tố viên, nghe cha cháu nói, cháu vẫn luôn muốn làm bộ đội đặc chủng gia nhập Lưu Ưng ra biên cương.”
Lưu Ưng là đội ngũ đặc chủng thần bí nhất dũng mãnh nhất, những Alpha có thể gia nhập đều là người đứng trên đỉnh kim tự tháp quân đội, nhiệm vụ bọn họ tiếp nhận cũng là nguy hiểm nhất.
Dựa theo thành tích tốt nghiệp hạng nhất của Quan Thù hắn hoàn toàn có thể vào Lưu Ưng, song hắn đi tới đi lui cuối cùng thế mà lại trở về kinh đô.
Người có thể nhậm chức công tố viên tại quân đội cũng thuộc hàng top, tiền đồ vô lượng, lại còn an toàn hơn một chút so với bộ đội đặc chủng. Quan Thù mới vừa tốt nghiệp đã liền lên chức công tố, hoàn toàn không dựa vào sự trợ giúp của cha, có thể nói là cực kỳ lợi hại.
Chỉ là thân phận công tố viên này, rất không tương xứng với sự ngang tàng trên thân Quan Thù, hắn lại càng giống chim ưng tự do bay lượn hơn.
“Chú à.” Vẻ mặt Quan Thù cũng rất thoải mái, chẳng còn lưu lại chút tiếc nuối, “Ai cũng phải thay đổi thôi.”
Ông Cố buồn cười lại vỗ vỗ vai Quan Thù, thuận miệng nói: “Vậy thật khéo làm sao, Tri Hành cũng mới về nước sau một khoảng thời gian dài đó.”
Quan Thù nhàn nhạt nói: “Khéo đến vậy ư?”
Quan Thù chỉ lại đây kính rượu, rất nhanh lại về bên cạnh người bạn đi cùng hắn. Lộ Đình Hâm cũng mặc đồng phục công tố viên, đứng ở một góc cách đó không xa chờ hắn.
Lộ Đình Hâm là bạn nối khố cùng lớn lên với Quan Thù. Chuyện Quan Thù từng yêu đương với Thẩm Yểu chỉ có cậu ta biết.
Nhan sắc của Thẩm Yểu cũng rất nổi tiếng tại trung học, trên bàn học cậu luôn chồng chất một đống quà, cho dù bọn họ không chung lớp với Thẩm Yểu, nhưng cũng đều biết danh cậu.
Bởi vì mỗi lần Thẩm Yểu đi qua cửa phòng học của bọn họ, luôn có một đống Alpha hoặc là vây quanh hành lang, hoặc là bám vào cửa sổ ngắm cậu. Lộ Đình Hâm không khoa trương như bọn họ, nhưng cũng không nhịn được trộm ngắm vài lần.
Quan Thù trước giờ lại chẳng buồn nhìn, hắn ngồi ở vị trí cuối cùng, chỉ cảm thấy bị ồn đến giấc ngủ. Hắn ngẩng mặt khỏi cánh tay đang gối, mắt mũi nhập nhèm mang theo sự bực dọc, sau đó “Chậc” một tiếng.
Trong phòng học liền yên tĩnh hơn nhiều. Lộ Đình Hâm đạp ghế của hắn, chất vấn nói: “Mày có biết bộ dạng Thẩm Yểu thế nào không, sao mà chẳng thèm liếc lấy một cái thế?”
Quan Thù chưa ngủ đủ, hé cặp mắt một mí lên, không kiên nhẫn nói: “Mày chưa từng thấy Omega à? Chẳng lẽ cậu ta là thần tiên, tao liếc nhìn một cái là có thể kéo dài tuổi thọ chắc?”
Lộ Đình Hâm nghẹn lời, không nhịn được lại đạp ghế của Quan Thù một cái, nhỏ giọng mắng câu: “Mày đúng là đồ không có mắt.”
Sau này cậu ta lại trăm triệu lần không ngờ rằng, thứ không có mắt Quan Thù này thế mà lại yêu đương với Thẩm Yểu, hơn nữa sau khi vập vào tình yêu lại thay đổi cực lớn.
Quan Thù ban đầu ngạo nghễ nói “Có gì đẹp đâu”, sau này mỗi ngày vẫn ngạo mạn ngồi cạnh cậu ta, nhưng lại thường xuyên cầm di động cúi mắt nhìn.
Vẻ mặt hung hãn, toàn thân thoạt nhìn vô cùng không vui, tựa như có con chó đi ngang cũng sẽ bị hắn vô duyên vô cớ đánh cho mấy cái.
Lộ Đình Hâm tưởng rằng hắn ẩu đả với ai, kết quả liếc nhìn di động một cái, chi chít đều là tin nhắn Quan Thù gửi cho Thẩm Yểu.
“Thẩm Yểu.”
“Đang làm gì thế?”
“Lờ tớ à.”
“Lại lờ tớ nữa?”
“Muốn gặp cậu.”
Hắn mang vẻ mặt như thế, trong di động lại đều là tin nhắn như vậy, Lộ Đình Hâm nhìn mà muốn cười.
Mỗi ngày Quan Thù đều bí mật vòng tới vòng lui quanh Thẩm Yểu, chỉ cần là lời Thẩm Yểu từng nói, mỗi một câu hắn đều ghi tạc trong lòng, rào trước đón sau vì Thẩm Yểu. Giúp Thẩm Yểu xử lý xong tất cả mọi chuyện, rảnh rỗi thì lại nói với cậu ta rằng “Thẩm Yểu thật phiền phức”, than phiền mà lại như đang khoe khoang.
Tại một góc bí ẩn trong dãy phòng học, Lộ Đình Hâm còn từng chứng kiến hai bọn họ ôm nhau. Quan Thù tựa hồ đang giận dữ, làn môi mím chặt. Thẩm Yểu đứng trên bậc thang, có chút bất đắc dĩ cười, vuốt tóc hắn thấp giọng nói mấy câu.
Giây tiếp theo, Quan Thù hung tợn vươn tay lôi cậu ôm vào lòng. Hắn giống như con chó dữ chỉ thuộc về riêng Thẩm Yểu.
Lộ Đình Hâm vốn tưởng hai bọn họ sẽ mãi bên nhau như vậy, nhưng ngay cả cậu ta cũng không biết lúc sau đã phát sinh chuyện gì. Cậu ta chỉ biết thời điểm bọn họ chia tay là náo loạn đến vô cùng khó coi.
Cậu ta đại khái có thể đoán được rằng Quan Thù hẳn là bị Thẩm Yểu vứt bỏ, bởi trong khoảng thời gian đó Quan Thù vô cùng bất thường, không giống như tinh thần sa sút, mà là đang mài đao để sẵn sàng bắt Thẩm Yểu đi.
Cậu ta vẫn luôn nhiều chuyện nhìn về phía xa, thấy Quan Thù đi tới, không nhịn được hỏi: “Đó là bạn trai mới của Thẩm Yểu à?”
“Sao tao biết được?” Quan Thù hờ hững nói, “Có phải bạn trai mới của Thẩm Yểu hay không, thì có liên quan gì tới tao?”
Lộ Đình Hâm cạn lời: “Nếu đã không liên quan, thì sao mày còn muốn qua đó, đừng nói với tao là đã lâu vậy rồi mà mày vẫn thương nhớ cậu ta nhé?”
Sau khi chia tay, Quan Thù liền không cho phép cậu ta nhắc đến tên Thẩm Yểu. trong lòng cậu ta vẫn canh cánh lời cảnh cáo của Quan Thù, song cũng khó tránh có lúc buột mồm, nhất là sau khi say rượu, Lộ Đình Hâm vô thức nhắc tới Thẩm Yểu.
Quan Thù trực tiếp lôi cậu ta ném xuống đất, tóm lấy áo, hai mắt đỏ ngầu trừng trừng nhìn cậu ta, ngập đầy tàn nhẫn nói: “Không phải đã bảo đừng nhắc đến Thẩm Yểu với tao rồi sao?”
Lộ Đình Hâm nháy mắt tỉnh rượu, cậu nhớ rất lâu, rốt cuộc không dám nhắc tới tên Thẩm Yểu nữa.
Nhưng thời gian đã qua rất lâu rồi, hiện giờ Thẩm Yểu thậm chí còn có bạn trai mới.
Quan Thù không lập tức trả lời cậu ta, hắn muốn nói bản thân hiện tại căn bản không cần Thẩm Yểu, hắn qua đó hoàn toàn chỉ để nói mấy câu với người Cố gia, chứ không phải vì Thẩm Yểu.
Hắn lạnh mặt, đôi môi mím chặt, cuối cùng vẫn nói ra lời thật lòng: “Tao chỉ là muốn xem Thẩm Yểu có sống tốt hay không.”
Trong lòng Lộ Đình Hâm căng thẳng, khi cậu ta thiếu chút nữa tưởng rằng Quan Thù vẫn còn quyến luyến không quên Thẩm Yểu, Quan Thù lại nâng ly một hơi cạn sạch chỗ rượu còn lại. Hắn siết chiếc ly trong tay, ngữ điệu không phân rõ là hận, hay hờ hững bởi sự việc chẳng liên quan đến mình.
Quan Thù nói: “Thẩm Yểu sống khổ sở, tao mới yên lòng.”
Quan Thù ở trong ấn tượng của Lộ Đình Hâm chưa bao giờ là người như vậy, hắn trước giờ chẳng thèm thù hận ai, bởi vì những kẻ khiến hắn không vừa ý, đều đã bị hắn trực tiếp giải quyết ngay tại chỗ.
Nhưng đối với Thẩm Yểu, vừa như thù hận thuần chất, lại như trộn lẫn những cảm xúc khác, hắn càng giống như bị mắc kẹt trong cái ao thù hận mang tên Thẩm Yểu.
Kỳ thật cậu ta từng thầm phỏng đoán Thẩm Yểu rốt cuộc đã làm gì, mới có thể khiến Quan Thù hận thành bộ dạng hiện giờ.
Vẻ mặt Lộ Đình Hâm có chút phức tạp, cậu ta cảm thấy mình nên khuyên Quan Thù vài câu, mở miệng nói: “Mày......”
Lời còn chưa kịp nói ra, Quan Thù lại bất chợt xoay người đi về một hướng khác. Lộ Đình Hâm theo bản năng muốn vươn tay ngăn Quan Thù lại, còn chưa chạm đến góc áo đã bị Quan Thù hất ra.
Lộ Đình Hâm đứng nguyên tại chỗ, cuối cùng vẫn không đuổi theo, chỉ có thể trơ mắt chứng kiến Quan Thù đi theo hướng của Thẩm Yểu.
Thẩm Yểu một thân một mình đứng trước bồn rửa mặt, cậu đỡ cho Yến Tri Hành mấy ly rượu, hiện tại đã có chút chuếnh choáng.
Hai gò má phơn phớt hồng, vẻ yêu kiều vì say khiến cho người ta càng thêm mê đắm. Thẩm Yểu mở vòi nước rửa mặt, nhiệt độ trên mặt rốt cuộc giảm đi một chút.
Cậu không say, chỉ là cảm thấy được có chút nóng. Thẩm Yểu tiện tay lau bọt nước trên gương mặt, chuẩn bị đi ra ngoài.
Thẩm Yểu vặn mở cửa, đôi chân đi giày mới vừa sải được một bước, lại đột ngột bị đôi ủng quân đội vừa xuất hiện ép lui ra sau một bước. Mũi giày thoạt nhìn rất nặng nề, lấp lóe ánh sáng trong không khí.
Quan Thù từng bước áp sát, bước chân vững vàng ép Thẩm Yểu tới vị trí góc tường.
Toilet là gian độc lập, vì muốn yên tĩnh, Thẩm Yểu đã đi đến phòng xa nhất. Một khi cửa khóa lại, cậu bị Quan Thù nhốt tại chỗ này, sẽ là tình cảnh kêu trời trời chẳng thấu.
Vết sẹo trên lông mày Quan Thù sẽ theo hắn cả đời, tạo thành nét đứt hiển lộ sự hung hãn như xưa. Hắn rũ mí mắt, ánh mắt lặng lẽ nhìn khóa vào khuôn mặt kia của Thẩm Yểu.
Tinh tế kiều diễm, từ trong sự xinh đẹp lộ ra cảm giác mong manh, khiến người ta muốn che chở. Lại càng diễm lệ hơn cả trong hồi ức của Quan Thù, cũng càng thêm thôi thúc muốn phá nát hơn cả người trong kí ức kia.
Trong thời gian hắn vắng mặt, Thẩm Yểu tựa như đóa hồng nở rộ, hương hoa càng ngào ngạt, dụ ong dẫn bướm ngày càng lợi hại.
Quan Thù không biết mình theo vào đây để làm gì.
Bao năm không gặp như vậy, hắn hẳn đã sớm quên Thẩm Yểu, hắn hẳn phải rời xa Thẩm Yểu, tránh cậu thật xa.
Song khi nhìn thấy Thẩm Yểu, thân thể liền đi trước một bước. Quan Thù chặn Thẩm Yểu ở trong này, hắn chỉ biết bản thân muốn làm cho Thẩm Yểu khó chịu, khó chịu giống như hắn vậy.
Hắn cười nhạo một tiếng, quái gở nói: “Đã lâu không gặp, sao cậu vẫn cứ dụ dỗ Alpha như vậy chứ? Lần này là dùng cách nào quyến rũ thế, dùng khuôn mặt, hay là dùng thân thể vậy? Vô luận là thứ nào, hẳn là cậu đều rất am hiểu nhỉ?”
“Có điều Yến Tri Hành thoạt nhìn như không thích cậu mấy, ngay cả cười cũng chẳng thèm cười, cũng chẳng buồn nói chuyện với cậu, sao cậu lại thích y đến thế?”
“Thời điểm y nhận điện thoại của cậu cũng lãnh đạm y như vậy, nếu không phải y nói đây là Omega của mình, tôi còn tưởng bên đầu dây kia là trợ lý của y.”
Quan Thù nói một hơi nhiều như vậy, căn bản là không để cho Thẩm Yểu có thời gian phản bác, hắn lại như bỗng nhiên tỉnh ngộ nói: “Quên mất, cậu là thứ ti tiện thích người ta đối xử tệ mới mình mà.”
Khi nói những lời này, ánh mắt Quan Thù lạnh lẽo, khóe miệng chẳng có lấy một ý cười.
Thẩm Yểu không bởi vì lời châm chọc khıêυ khí©h của hắn mà giận dữ, cậu im lặng nhìn Quan Thù, ánh mắt vẫn trong sáng tựa ánh trăng.
Quan Thù quả thật đã trưởng thành hơn rất nhiều so với trước kia, bất kể là dáng người, hay là tính cách.
Nếu hắn vẫn như lúc trước, phỏng chừng ngay ở ánh nhìn đầu tiên đã nhào đến cắn xé cậu. Trải qua thời gian rèn luyện dài như vậy, Quan Thù vẫn là có chút tiến bộ.
Có điều giả vờ đã lâu như thế, hiện tại rốt cục nhịn không nổi nữa. Thời điểm chỉ có hai người bọn họ, bộ dạng chó điên cuối cùng đã lộ diện.
Từ ban đầu Thẩm Yểu đã biết Quan Thù đi theo mình, cho nên mới cố ý tới nơi đây. Cậu bị Quan Thù chặn lại, cũng không hề khϊếp hãi.
Không thể không thừa nhận, cậu vẫn rất cảm kích Thẩm Thâm Miên đã báo trước việc Quan Thù đã trở lại, nên hiện tại cậu mới có thể chuẩn bị tâm lý được chu toàn.
“Quan Thù.”
Âm thanh quen thuộc khiến trong lòng Quan Thù run rẩy, ngữ khí xa cách trong trẻo lạnh lùng, không thân mật hay phẫn nộ sắc bén giống như trước kia.
Thẩm Yểu thật sự giống như đang hàn huyên với người xưa đã lâu không gặp. Đây không phải điều Quan Thù muốn, hắn im ắng siết chặt nắm tay bên chân.
Hắn nghe thấy Thẩm Yểu hỏi mình: “Chúng ta đã bao lâu không gặp rồi, bốn năm phải không?” Thẩm Yểu bình tĩnh nhẹ nhàng hỏi han: “Thời gian qua vẫn tốt chứ?”
“Đương nhiên là cực tốt, vì sao lại không chứ?” Quan Thù cực lực khắc chế, “Cậu thì sao, sống có ổn không? Khi không có tôi ở bên, cậu đã thay mấy bạn trai rồi?”
Cánh tay hắn chống bên người Thẩm Yểu, đồng phục uốn thành từng nếp gấp cong. Quan Thù cúi đầu, vẻ mặt bất chợt phát sinh biến hóa dữ dội: “Thẩm......”
Câu nói lại bị Thẩm Yểu cắt ngang.
“Chuyện đó có liên quan gì đến cậu đâu?” Thẩm Yểu nhíu hàng mày thanh tú, cậu nghiêng mặt đi, như là có chút bất đắc dĩ thở dài nói: “Chẳng lẽ cậu vẫn còn thù hận tớ đến vậy sao?”
Quan Thù cười lạnh một tiếng, hắn đứng thẳng người dậy, kéo giãn ra một khoảng cách nhỏ, nghĩ một đằng nói một nẻo: “Cậu thì có cái quái gì đáng để tôi hận chứ?”
“Tớ quả thật không đáng.” Thẩm Yểu rũ lông mi, khuôn mặt kia thoạt nhìn vừa bạc tình lại đa tình, “Bởi vì nếu cậu cảm thấy khi đó là tớ nợ cậu, vậy tớ cảm thấy là mình cũng nên trả cho hết nợ nần.”
Cậu lại tiến lên phía trước một bước, ngẩng đầu, khoảng cách mới vừa được kéo giãn lại bị cậu kéo gần, làn môi hình dáng rõ ràng kề sát Quan Thù.
Thẩm Yểu dịu dàng mỉm cười, như đám mây chẳng thể nắm giữ: “Đã lâu không gặp như thế, mà cậu vẫn cứ quyến luyến không quên tớ, muốn quay lại với tớ ư?”
Quan Thù liền đẩy cậu ra, hắn rốt cuộc không giữ nổi bộ dáng vờ vịt bình tĩnh kia nữa: “Ai muốn quay lại với cậu chứ, đừng có tưởng bở như vậy được không, thứ như cậu cũng xứng sao?”
“Như thế là tốt nhất.”
Thẩm Yểu đi ra ngoài, bởi cậu biết Quan Thù sẽ không chặn mình lại nữa. Một tiếng giòn giã, Thẩm Yểu mở khóa bước ra ngoài, cậu quay đầu nói:
“Quan Thù, đã bốn năm rồi.”
“Quên tớ đi, đừng hận thù nữa.”
Bốn năm.
Hắn cùng Thẩm Yểu bên nhau ba năm, chia tay bốn năm, cộng lại là bảy năm vốn chẳng được mấy lần trong một đời người.
Quan Thù yên lặng đứng tại chỗ, bảy năm này chỉ có một mình hắn khốn khổ, Thẩm Yểu lại như con cá chỉ có trí nhớ bảy giây, đã sớm thoát thân bơi đi.
Trên chiếc giường cứng đờ lạnh lẽo tại trường quân đội, Quan Thù luôn nhớ đến, một mực ghi hận Thẩm Yểu, vậy hắn muốn Thẩm Yểu phải thế nào?
Muốn khiến Thẩm Yểu chết đi sao, vừa mong mỏi như thế, nhưng vốn dĩ lại không đến mức như vậy.
Quan Thù nhắm mắt lại, hắn suy nghĩ bản thân có phải nên buông bỏ hận ý đau thấu tâm can kia đi hay không. Hô hấp của hắn càng ngày càng dồn dập.
Hắn nhắm mắt lại, suy tư trong đầu lại bắt đầu ồn ào náo động, nhốt Thẩm Yểu lại là được rồi, dù sao tim của loại người đó vốn dĩ lạnh giá.
Thẩm Yểu nên bị hắn trói trong phòng, khóa lên đầu giường, không cho cậu thấy mặt trời, chơi cậu đến không khóc nổi nữa, ký hiệu vĩnh viễn thật nhiều lần, như vậy mới khiến cậu học được sự an phận mà dừng chân.
Đây là phương thức giải quyết căm hờn tốt nhất đối với Thẩm Yểu, chỉ là ý tưởng này tại một khắc nào đó lại đột ngột vỡ nát.
“Rầm ——” một tiếng.
Quan Thù nâng tay, đập mạnh vào mặt tường, trên gạch men nháy mắt xuất hiện vài vết nứt.
Khớp ngón tay siết chặt của hắn rất nhanh liền sưng tấy, trong đầu hiện lên bộ dáng lạnh lùng xa cách vừa rồi của Thẩm Yểu vô số lần. Quan Thù căm ghét bộ dáng điềm nhiên như không này của cậu.
Vì lẽ gì mà hắn phải từ bỏ? Dựa vào đâu mà Thẩm Yểu có thể điềm nhiên như không như thế chứ?
Hắn muốn khiến Thẩm Yểu đau, muốn Thẩm Yểu khóc, muốn làm cho Thẩm Yểu phải cầu xin hắn tha thứ.
Trong lòng hắn còn vẫn còn một suy đoán chịu đựng hồi lâu cho đến giờ vẫn chưa được chứng thực. Tại cự ly gần vừa rồi, Quan Thù cảm nhận được ký hiệu nhàn nhạt sắp tan biến trên tuyến thể của Thẩm Yểu.
Không thuộc về hắn, mà thuộc về một Alpha khác.
Thẩm Yểu cùng Yến Tri Hành là một cặp quang minh chính đại, trên người cậu có ký hiệu của Yến Tri Hành là chuyện bình thường, nhưng Quan Thù lại khó mà chịu được. Sắc mặt hắn u ám, đứng tại chỗ một lúc, dùng sức đạp cửa đuổi theo.
Cố gia có một bể bơi lộ thiên cực lớn, thời điểm Thẩm Yểu trở về đi ngang qua nơi này, ngửi được mùi nước sát trùng nồng nặc.
Cậu nghe được tiếng bước chân dồn dập phía sau, còn chưa kịp xoay người, lưng lại bị người dùng lực đẩy.
Đồng tử Thẩm Yểu co rụt lại, trong một giây trước mắt là màn trời xám đen, lưng lơ lửng ngã vào một mảng xanh ngắt của bể bơi.
“Tùm ——”
Bể bơi bắn tung tóe bọt nước, bởi vì là mùa hè, trong bể không phải là nước ấm. Hiện tại là tối muộn, trong nháy mắt rơi vào nước chính là băng giá thấu xương.
Vào khoảng khắc chìm xuống, Thẩm Yểu theo bản năng nhắm hai mắt lại. Bể bơi này rất sâu, cậu có thể cảm thấy mình chìm xuống tận đáy, rồi lại bị lực đẩy của nước nâng lên.
Màng nhĩ vang ù ù trong nước, âm thanh vào tai như qua một tấm màng, không quá rõ ràng.
Mí mắt Thẩm Yểu run rẩy, cậu mở choàng mắt trong nước. Đèn bên cạnh bể bơi sáng ngời, tụ thành những điểm sáng trên mặt nước, Thẩm Yểu nhìn thấy một bóng người phá tan những điểm sáng mơ hồ đó bơi về phía cậu.
Là thủ phạm đẩy cậu xuống bể bơi.
Dòng nước trào vào trong mũi miệng Thẩm Yểu, xộc thẳng vào yết hầu, dưỡng khí từng chút bị tước đoạt. Thẩm Yểu vô thức vươn tay về phía trước, như cầu xin cứu vớt.
Từ hướng cậu vươn tay, Quan Thù càng lúc càng tới gần, khuôn mặt hắn cũng càng thêm rõ nét trong mắt Thẩm Yểu, trên người mang quầng sáng, tựa vị thần đến cứu vớt Thẩm Yểu.
Nhưng vào giây kế tiếp —— Quan Thù vươn tay, bóp cổ Thẩm Yểu.
Ngũ quan Quan Thù cứng rắn, dùng sức bóp chặt cổ Thẩm Yểu, đè cậu chìm xuống đáy bể giá lạnh.
Sợi tóc của Thẩm Yểu lơ lửng trong nước, giống như nhân ngư chết đuối. Bàn tay Quan Thù to lớn, hắn không đùa giỡn gì với Thẩm Yểu, dùng sức lực chẳng hề nhỏ.
Hắn lạnh lùng chứng kiến vẻ mặt Thẩm Yểu từng chút biến đổi. Nếu Thẩm Yểu muốn chạy, vậy hắn liền lôi Thẩm Yểu chìm xuống cùng nhau.
Thẩm Yểu mở to đôi mắt nhìn về phía Quan Thù chỉ cách mình trong gang tấc, ánh mắt bất lực ngỡ ngàng, chẳng hề giãy dụa. Cậu vốn đã khó hô hấp, hiện giờ lại bị người liều mạng bóp chặt cổ, dưỡng khí nguyên bản đã sụt giảm lại càng như muối bỏ bể.
Ý thức của cậu trở nên có chút mơ hồ, trước mắt dần dần biến thành màu đen. Thẩm Yểu theo bản năng giữ lấy bàn tay Quan Thù bóp trên cổ mình, vẫn là có chút ấm áp.
Thẩm Yểu chậm rãi nhắm hai mắt lại, như thể từ bỏ hết thảy hy vọng, ngay cả bàn tay nắm lấy tay Quan Thù cũng dần dần tuột xuống. Cho dù hiện tại vì khó chịu mà cậu khẽ nhăn mày, dung nhan kia cũng vẫn khiến lòng người chấn động.
Qua làn nước trong đêm, Quan Thù nhìn khóa vào khuôn mặt Thẩm Yểu, khuôn mặt trước kia luôn mím môi chỉ mỉm cười với một mình hắn.
Hắn đột nhiên buông lỏng tay, cùng lúc đó, Quan Thù chợt ôm lấy Thẩm Yểu, nặng nề dán môi hôn.
Nụ hôn này hung hãn bừa bãi, chẳng chút dịu dàng, Quan Thù gắt gao cuốn lấy đầu lưỡi của Thẩm Yểu trong nước. Làn môi bọn họ dán sát, tuôn ra cả chuỗi bong bóng nhỏ.
Quan Thù chuyển dưỡng khí cho Thẩm Yểu, cũng kịch liệt hôn môi cậu.
Thẩm Yểu đương thất thần lại giống như tóm được khúc gỗ trôi, cậu vòng cánh tay lên vai Quan Thù, vô thức cuồng nhiệt hôn Quan Thù.
Cũng không giống đáp trả, mà càng như cầu cứu.
Thi thoảng cảm thấy cánh môi bị răng nanh cắn, Thẩm Yểu sẽ bởi vì đau mà nhíu mày. Biểu cảm này ngược lại làm cho Quan Thù càng thêm hưng phấn, hắn vươn tay khóa gáy Thẩm Yểu lại, không mảy may cho phép cậu trốn chạy.
Trong nụ hôn này, Quan Thù xem bản thân thành sự tồn tại duy nhất mà Thẩm Yểu có thể khẩn cầu. Nét mặt hắn buông lỏng, ôm lấy eo Thẩm Yểu, đưa cậu bơi về bờ.
Quan Thù phá tan mặt nước, bản thân lên bờ trước, sau đó kéo Thẩm Yểu đã mất hết sức lực lên theo.
Áo sơmi trên thân hắn cùng Âu phục trên người Thẩm Yểu đều đã ướt sũng, nhỏ nước tí tách trên mặt đất.
Sợi tóc trên trán Thẩm Yểu ướt đẫm, giọt nước lăn xuống liền chảy vào trong mắt cậu. Cậu không để tâm được quá nhiều, ôm cổ ngồi dưới đất ho đến rát phổi bỏng họng, như thể muốn ho hết số nước trong phổi ra.
Ho một hồi, khóe mắt vốn ướŧ áŧ của cậu đã trở nên đỏ bừng, Thẩm Yểu đứt quãng nói: “Quan, Quan Thù......”
Quan Thù lại hôn đến, làn môi lạnh ngắt, quyện vào nhau cũng chẳng sưởi ấm được là bao.
Thẩm Yểu ngồi quỳ trên mặt đất, ngửa đầu, vô lực đẩy Quan Thù trượt ra sau, lại bị Quan Thù tóm eo lôi về.
Trên mặt đất tức thì đầy những vệt nước.
Tai hắn rất nhạy bén, nghe được tiếng bước chân rất nhẹ từ xa. Quan Thù rốt cuộc dừng lại, hắn nhặt áo khoác đã cởi ra từ trước lên, vừa định đưa cho Thẩm Yểu, lại nghe thấy tiếng bước chân càng lúc càng gần.
Quan Thù vừa ngẩng đầu, Yến Tri Hành đứng ở phương xa, cách một quãng đường dài nhìn hai bọn họ.
Yến Tri Hành cau mày, không nhìn thấy cảnh hôn lúc nãy, mà đang cân nhắc có cần đi qua hay không.
Quan Thù đối mắt với y, hắn quăng chiếc áo mới vừa nhặt lên xuống đất, nửa quỳ xuống, kéo cánh tay Thẩm Yểu, bức bách Thẩm Yểu còn chưa hoàn hồn nhìn về phía mình.
Hắn chú ý tới tầm mắt Yến Tri Hành dời xuống, khóa chặt vào chỗ cánh tay hai bọn họ tiếp xúc.
Quan Thù nhìn xoáy vào cặp mắt tan rã kia của Thẩm Yểu, nét mặt kinh khủng đến có chút dữ tợn, ngón tay bóp trên cánh tay Thẩm Yểu như muốn cắm xuyên vào.
Rõ ràng đã có dự báo cho kết quả này, thời điểm xác nhận chân tướng lại vẫn cảm thấy như sợi lý trí cuối cùng đã đứt phựt.
“Thẩm Yểu, ký hiệu vĩnh viễn của tôi đâu?” Quan Thù lạnh giọng chất vấn, dần dần kề cận đường biên mất kiểm soát, nguội lạnh lại điên cuồng, “Cậu thà xóa ký hiệu, cũng không cam lòng ở bên tôi phải không?”
Thẩm Yểu như không nghe được hắn đang nói gì, vẻ mặt cậu ngơ ngác, buông bàn tay đang ôm cổ xuống, lộ ra vết siết bên trên, mang lại nét choáng ngợp trên làn da trắng lạnh của cậu.
Sự chú ý hiện tại của Quan Thù không nằm tại đó, không nhận được lời hồi đáp khiến hắn càng lúc càng khó khống chế bản thân.
Hắn nhìn Thẩm Yểu, lại nhìn Yến Tri Hành bắt đầu đi về phía này.
“Cậu thích Yến Tri Hành đến thế, sẵn lòng để y ký hiệu, chứ không phải là tôi đúng không?”
Quan Thù lại dùng lực kéo cánh tay Thẩm Yểu, toàn thân lộ ra sự lạnh lẽo. May sao thứ Yến Tri Hành lưu lại trên cổ Thẩm Yểu có thể tan biến bất cứ lúc nào, là ký hiệu tạm thời dễ bị che phủ, hiện giờ Quan Thù vẫn còn miễn cưỡng giữ lại một tia lý trí cuối cùng, nhẹ giọng nói bên tai Thẩm Yểu:
“Trên mu bàn tay Yến Tri Hành có vết cào của cậu, cậu đã ngủ với y phải không? Dữ dội đến thế cơ à?”
“Nếu tôi nói với Yến Tri Hành, rằng cậu chỉ là thứ secondhand, y sẽ nghĩ thế nào đây?”
“Y có còn cần cậu nữa không?”